Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhược Thủy Động Thiên

Chương 23: Gặp lại.




Chương 23: Gặp lại.

Quay lại với Trương Vệ.

Chàng đã được Dược Đồng dẫn lối đi ra khỏi Vĩnh Sinh Đường. Sau đó thì đi thẳng một mạch xuống phố. Hòa mình vào dòng người tấp nập mà cước bộ về phía thành Nam là hướng đường về Trương Gia Bảo.

Với chàng mà nói, ngày hôm nay quả là một thu hoạch lớn. Một ngàn lượng bạc vẫn còn nguyên vẹn, chưa khuyết đi phần nào. Khiến cho tâm trạng có chút phấn khích, ngay lập tức trong đầu liền nghĩ đến việc ăn uống.

Tuy nhiên nếu ăn uống mà dùng ngân phiếu thì có vẽ không hợp lý cho lắm. Nên chàng đã di chuyển đến tiền trang gần đó để đổi ngân phiếu sang bạc nén và bạc vụn đặng dễ bề mà tiêu sài.

Cước bộ thêm chừng hai trượng, thì chàng đã đến được nơi cần đến. Tiền trang Đế Đô thành nằm ngay khu trung tâm xầm uất đông đúc người qua lại. Tuy nhiên nó chỉ là nơi để quy đổi tiền tệ, nên cấu trúc không mấy hoa lệ mà vô cùng giản đơn với chỉ một tầng trệt.

Trước cổng vào, có hai hộ vệ lực lượng cơ bắp khoanh tay trấn thủ hai bên tả hữu. Khuôn mặt của họ hùng hùng hổ hổ rất là bặm trợn, ai mà tâm lý yếu mà bắt được gương mặt này chắc chỉ có mắt tiểu tiện trong quần ngay tức thì.

Thời gian là có hạn, nên Trương Vệ cũng không bận tâm quá nhiều, mà nhanh chóng di chuyển vào bên trong. Không gian bên trong chia ra rất nhiều quầy nhằm để thuận tiện cho việc quy đổi một cách nhanh chóng. Ngay lúc này đang có kha khá người đến với mục đích tương tự như chàng nên đại đa số các hàng đều rất dài.

Duy có một hàng chàng để ý không có mấy người, liền nhanh chóng đi đến.

Xếp hàng uớc chừng nữa nén hương thì cũng đã đến lượt, chàng bước đến đứng đối diện với người thu ngân. Người ấy thân hình mập mạp, đến nổi chiếc ghế bên dưới cũng muốn b·iểu t·ình vì không chịu nổi trọng lượng quá khổ. Nhìn sơ qua dung mạo, ước chừng người này ở độ tuổi trung niên.

Lúc đứng tại vị trí này chàng mới hiểu sao, hàng này lại ít người đến như vậy. Vì người bên trong sắc mặt lạnh như dao, không khéo có thể nhìn rõ những ý đồ xấu của người đối diện. Trước áp lực vô hình đến nhường ấy, thì không lạ gì nếu những kẻ yếu tâm lý sợ bước vào thật.

Người này là Hàn Phi chủ tiền trang, thực lực của lão cũng nằm trong hàng cao thủ ở Đế Đô này. Cho nên lão không cần đến quá nhiều hộ vệ, để bảo hộ cho tiền trang của mình. Nói thế không có nghĩa Tiền trang này lỏng lẽo phòng bị, ít nhưng chất lượng.

Có những kẻ trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của tất cả những người ra vào nơi đây nên hầu như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của họ.

Dù là nhiều cửa nhưng Trương Vệ lại chọn ngay cửa của chủ tiền trang nên có phần hơi ngộp.

"Nhìn mặt lão như muốn ăn tượi nuốt sống ta!!"



Cảm thán một lác rồi Trương Vệ cười nói:

"Lão bảng, ta muốn đổi ngân lượng."

"Được, chẳng hay công tử muốn đổi bao nhiêu." Hàn Phi đáp.

Theo lời nói, Trương Vệ lấy túi thơm ra khỏi lồng ngực. Rồi lấy tờ ngân phiếu một ngàn lượng đặt trên bàn để cho Hàn Phi nhìn thấy. Lão liền cầm tờ ngân phiếu lên quan sát thật kỹ, đầu tiên là ấn phù của Trương Gia Bảo nằm ở góc dưới bên trái, tiếp đến là chữ ký của Trương Bảo. Sau khi xác định đúng là hàng thật thì lão cười nói:

"Công tử muốn đổi như thế nào."

Một người nhìn có vẻ đáng sợ thế thôi, nhưng việc nào ra việc đó. Nói chuyện với chàng cũng rất có chuẩn mực không quá trịt thượng gây mất lòng. Khiến chàng cũng hạ xuống sự căng thẳng mà tiếp lời:

"Ta muốn đổi thành tờ ngân phiếu 500 lượng, cùng 300 lượng bạc nén và 200 lượng bạc vụn."

"Được, công tử đợi chút."

Nói đoạn, Hàn Phi đi vào trong, chưa đầy một khắc đã quay trở ra cùng một túi vải. Lão đặt nó lại trên bàn rồi nói.

"Trong đây là tất cả những gì công tử cần, mời kiểm tra lại."

Trương Vệ nhanh chóng cầm lấy, đếm nhanh qua một lượt thì nói:

"Đa tạ."

Sau khi đã quy đổi xong, ngân lượng trong người phải nói là rủng rỉnh. Mà bên ngoài trời cũng đã dần tối, chàng bèn nhanh chóng cước bộ đến khu vực náo nhiệt bậc nhất Đế Đô thành với tên gọi "phố Minh Nguyệt" nằm ở thành Tây. Đặng thỏa mãn cơn đói đang cuộn trào bên trong dạ dày của mình.



Để mà nói hình ảnh của Đế Đô thành khi về đêm, thì chỉ có một từ duy nhất "Đông". Cung đường vốn rộng đến hơn ba trăm trượng mà những cư dân nơi đây đã phủ kín lấy nó đến nổi một con kiến cũng không thể xuyên qua được. Trời càng về đêm thì số lượng người dân đổ ra phố lại càng gia tăng, khiến trong tầm mắt Trương Vệ khắp nơi đều là người với người.

"Nhìn chóng hết cả mắt."

Xa xa trong tầm mắt của Trương Vệ một bóng hình thiên hồ nữ tử đang tươi cười rạng rỡ khi lựa trang phục cho mình. Hay xa hơn tý nữa, một nhân ngưu đang cõng đứa con trên đôi vai cơ bắp của bản thân mà dạo phố. Thi thoảng lại có những âm thanh rao vặt truyền đến tai chàng.

"Mại dzô, mại dzô."

"Quẹo lựa, quẹo lựa."

"Kẹo hồ lô đây!!"

Tất cả chúng đã vẽ nên một khung cảnh náo nhiệt đến mức choáng ngợp tại Đế Đô thành.

Do Trương Vệ mãi mê nhìn ngắm những Tiên nữ đến từ tiên giới với nét đẹp tuyệt phàm bên vệ đường mà nhất thời không để ý đến phía trước mặt. Bỗng.

Bộp.

Chàng đã va phải một thiếu nữ trên đường khi nàng ta đương xoay người rời khỏi một sạp bán trang sức bên lề đường cùng hướng di chuyển của chàng.

Cái chạm vai đó đã khiến nàng không trụ vững mà ngã nhào. Đồng thời cây trâm mà nàng mới mua được gói trong khăn tay theo đó mà rơi xuống đất.

Ngay thời điểm đó, phản xạ tự nhiên của Trương Vệ đã nhanh hơn một bước, chàng đưa tay ra nắm lấy cánh tay phải của nàng và trực tiếp ôm nàng vào lòng. Nhưng do quán tính nên cũng đã phải xoay mấy vòng cả hai mới có thể trụ vững trên mặt đất được.

Sau khi hóa nguy thành an, Trương Vệ nhanh chóng hỏi han thiếu nữ trước mặt.

"Xin lỗi cô nương, ta thật không cố ý! Cô nương không sao chứ?"

Lúc này khoảng cách của cả hai người đã rất gần nhau, phải nói là ngoài phần trên ra thì những chỗ khác từ dưới eo nàng trở xuống Trương Vệ đều đã chạm đến.



Khiến thiếu nữ ngay lập tức nhận ra sự kỳ quặc này nên ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt. Đương nhiên là Trương Vệ cũng nhận ra bản thân đã thất lễ như thế nào, bởi vì lúc này cánh tay phải của chàng đang ôm lấy một bên eo của nàng.

Còn cánh tay còn lại đang nắm cánh tay nhỏ nhắn trắng như củ cải trắng của thiếu nữ, từ sự v·a c·hạm thể xác đó cả hai đều ít nhiều cảm nhận được thân thể của nhau. Bất giác cảm xúc ái ngại đã nhanh chóng lấn áp tâm trí cả hai.

Dường như là ngay lập tức, Trương Vệ cùng thiếu nữ tách nhau ra một cách đầy bẻn lẻn.

Bên cạnh đó họ còn đang hứng phải sự chú ý của rất nhiều những con mắt trên phố. Đương nhiên là không một ai có thể cắm cản sự hiếu kỳ của họ. Vì thế cho nên khiến mức độ cảm xúc của cả hai lại gia tăng thêm một bậc.

Dẫu có nói gì, thì Trương Vệ vẫn còn ở lứa tuổi mới lớn. Không thể giấu được những xúc cảm mãnh liệt khi tiếp xúc với nữ nhân. Nên sự ái ngại là điều hiển nhiên, nó mạnh mẽ đến mức mà chàng đã theo phản xạ mà đưa tay lên gãy phần tóc sau đầu một cách ngây ngô. Ánh mắt thì thoảng lại nhìn về phía thiếu nữ.

Khiến khung cảnh hiện giờ, phải nói rất là khó để cả hai mở thêm lời.

Ngay lúc mà Trương Vệ bối rối không biết làm gì tiếp theo thì một nữ nhân với y phục xanh lục nhạt từ đám đông tiến lên nhặt lấy trâm cày.

Rồi tiến lên đứng đối diện với thiếu nữ vừa bị Trương Vệ đẩy ngã mà giao lại trâm, đồng thời tươi cười nói:

"Tiểu cô nương xinh đẹp, ta thay mặt đệ đệ của mình mà xin lỗi. Nó tuổi đời con trẻ không trách được thói ham chơi lêu lỏng. Mong cô nương bỏ qua nhé!"

Lời nói của nữ nhân ngọt ngào, nhưng cũng cực kỳ thân thuộc. Ngay lập tức một tia ý niệm sâu bên trong tâm khảm của Trương Vệ vô tình được đánh thức:

"Linh Ngọc tỷ!!"

Chàng không tự chủ được mà thốt ra một cái tên. Bên cạnh đó chàng đã dành cho người trước mặt một nụ cười thật đậm. Cùng ánh mắt nhìn đối phương vui mừng khôn kể.

Nghe được Trương Vệ gọi đến cái tên đó, nữ nhân áo xanh lục nhẹ nhàng xoay người lại đi kèm với nụ cười rất tươi, nụ cười ấy thu hút hết thảy những ánh nhìn từ những con mắt đang ở đây

"Trương Vệ đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau."

Dưới ánh chiều tà đang dần khuất bóng, nữ nhân với gương mặt xinh đẹp như hoa nở mùa xuân thấm đậm thêm sắc màu lãnh đạm.