Chương 20: Tổng quản.
Mặc dù chỉ là tưởng tượng nhưng gương mặt của chàng cực kỳ suy tư. Suy tư vì những điều mà chàng đang hình dung sẽ xảy đến với bản thân trong tương lai xa xăm kia.
Trên thế giới này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, luôn luôn sẽ có một thứ gọi là biến số.
Không nói đâu xa, ứng trên cuộc đời của Trương Vệ đã có hai lần sự việc nhường như đã định đoạt hoàn toàn nhưng rồi cuối cùng nó bị thay đổi bởi thứ mà con người không thể lường trước được.
Nhìn lại bản thân mình, Trương Vệ dù đã cố gắng rất nhiều nhưng thành quả thu lại vẫn chưa đạt được như kỳ vọng. Cho nên cái khuôn mặt bình thản như không của chàng từ sớm đến giờ đã bất chợt biến mất thay vào đó là một khuôn mặt trầm buồn hơn, chán nản hơn rất nhiều.
Cộc...Cộc.
Bất chợt, trong không gian yên tĩnh, vang đến màn nhĩ của Trương Vệ những tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Ngay lập tức chàng đã thu lại tâm tư mà hướng tầm nhìn về phía cửa chính.
Từ tiếng bước chân kia, chàng có thể đoán ra được là có hai người đang đi lại phía gian phòng của mình. Trong đó có một người có bộ pháp cực kỳ quen thuộc, qua nhận định của bản thân chàng đoán họ là Dược Đồng cùng với vị tổng quản mà hắn đã nhắc đến.
Chưa đến một phút thời gian sau.
Lần lượt từng người bước vào gian phòng.
Đi đầu là Dược Đồng khi nãy, cậu ta vừa bước vào đã tươi cười đồng thời cúi đầu hành lễ đối với chàng.
Sau đó thì nhanh chóng nép sang một bên chừa lối đi cho người sắp đến. Từ dáng vẻ cùng hành động của đối phương cũng đủ khiến chàng nhận ra nhận vật đang đến kia có quyền lực đến mức nào ở đây.
Khi Trương Vệ vừa kịp nhìn thấy nhân dạng của người kia, mập mờ đằng sau cánh cửa thì giọng nói trung niên trầm lắng đã truyền đến trước.
"Đã để quý công tử mất thời gian, Vương Doãn ta thật không biết nói gì hơn. Ngoài từ xin thượng thứ."
Lời vừa nói xong thì hình dáng của người tên Vương Doãn cũng đã dần lộ rõ. Người này dáng người thấp bé, tuổi tác chắc chỉ khoảng chừng năm mươi trở lên bởi vì thông qua mái tóc có vài sợi đã nhuốm màu bạc đã phần nào nói cho Trương Vệ biết.
Cánh tay của Vương Doãn luôn khoát ra sau lưng, dùng ống tay áo thuận tiện che đi song thủ của chính mình. Khí chất từ con người này thoát ra một cái gì đó rất thanh cao, nhưng đồng thời cũng có một thứ gì đó dễ gần.
Suy cho cùng Dược Sư đứng đầu một bộ phận của Vĩnh Sinh Đường danh phận thật không thể xem nhẹ. Mà đối diện với Trương Vệ một kẻ không vai không vế thì thể hiện ra một chút cao ngạo cũng là lẽ thường.
Tuy nhiên trong lời nói cũng có phần khiêm nhường nhằm có một chút gì đó tôn trọng đối phương.
"Tổng quản đã khách sáo rồi. Ta không phải người hẹp hòi như vậy đâu. Chỉ là một chút thời gian nhàn rỗi, không đáng nhắc đến."
Trương Vệ khi vừa nhìn thấy nhân dạng của Vương Doãn đã ngay lập tức nhận ra con người này không hề đơn giản, nên đã nhanh chóng đứng lên mà cung kính chào hỏi.
Sở dĩ như vậy vì khi Trương Vệ ở Vấn Lạc Nhai, chàng đã từng nghe Kinh Như Tuyết nhắc qua về một số thứ liên quan đến những Dược Sư trên đại lục.
Họ được chia theo cấp bậc từ thấp đến cao lần lượt là:
Mộc, Thiết, Bạc,Kim, Ngọc.
Ở mỗi bậc sẽ có thêm bảy cấp độ khác nhau nữa, số càng cao có nghĩa là thực lực của họ cũng tương ứng như thế.
Lấy ví dụ như thế này:
Trương Vệ một người chưa biết gì về Dược Sư mà chỉ trong giai đoạn học tập tìm tòi sẽ được gọi là Dược Sư phẩm Mộc bậc 1 cứ thế tính lên. Một ngày nào đó, chàng đã là một Dược Sư đại tài trên Liên Hoa Đại Lục và trở thành những người giỏi nhất khi đó có thể chàng đã ở đỉnh cao nghề nghiệp với danh phận Dược sư phẩm Ngọc bậc bảy.
Nhằm minh chứng cho thực lực nghề nghiệp. Cho nên từ phẩm Bạc trở đi, các Dược sư đều được một lệnh bài ấn chứng khả năng của bản thân. Trên đó khắc ghi rõ phẩm chất cũng như là cấp bậc cực kỳ rõ ràng. Đi kèm với chất liệu không thể đạo nhái hay những thứ tương tự như vậy.
Hơn nữa khi và chỉ khi đi với chủ nhân của mình, lệnh bài mới phát ra một cổ ánh sáng ứng với chất liệu của bản thân. Chính vì lẽ đó, thực lực của chủ sở hữu sẽ luôn là đích xác.
Giây phút Vương Doãn bước vào, Trương Vệ đã nhìn thấy lệnh bài phẩm Kim bậc 3 trên thắc lưng của lão.
Minh chứng cho tài năng của lão không phải dạng tầm thường trên đại thiên thế giới. Cho nên chàng không thể thất kính được.
Vưỡng Doãn nhìn qua chàng thiếu niên trẻ tuổi trước mặt một lượt. Thì bất giác mỉm cười, rồi nhanh chóng tiến đến ghế ngồi xuống.
Đúng là một người có địa vị thường có một chút gì đó tôn nghiêm không dễ gì động chạm đến được.
Trong gương mặt tưởng như hiền hòa của ông. phản phất một chút gì đó ngạo khí. Đó cũng là điều hiển nhiên khi mà Vương Doãn đã có danh phận cao đến nhường ấy.
Khi cả hai cùng đã ngồi xuống ghế, Vương Doãn vì không muốn không khí trở nên căng thẳng ngột ngạt.
Nên đã chủ động đứng lên mà trực tiếp rót một lỳ trà nóng đặt để trước mặt Trương Vệ đồng thời tươi cười nói:
"Trương công tử, Mời!!"
Nhìn thấy một người mà so với bản thân lớn hơn rất nhiều mà lại có hành động như thế. Khiến Trương Vệ có chút dè chừng, mặc dù thông thường thì có thể đây là hành động tôn trọng.
Nhưng đặt trong hoàn cảnh này, Trương Vệ lại cảm thấy có cái gì đó rất cổ quái.
Chàng thuận tay đưa đến cầm lấy ly trà. Sau đó thì nhẹ giọng nói:
"Không biết, tổng quản mời một người như ta đến đây là vì điều gì."
"Nếu Trương công tử, đã nói như vậy. Thì ta cũng không lòng vòng mất thời gian của cả hai." Nói đoạn, Vương Doãn cười nhẹ tiếp. "Không biết Trương công tử, mua những loại dược thảo này về để chế loại đan dược chi?"
Nghe được câu hỏi này, khiến Trương Vệ có chút ngạc nhiên. Bởi vì chàng cũng chưa từng hỏi đến Kinh Như Tuyết là dùng đến nó đặng chế thuốc gì.
Bất giác chàng suy đoán.
Nếu đối phương đã hẹn gặp riêng, mà lại còn đặt một câu hỏi như thế. Thì ắt hẳn nó phải rất đặt biệt.
Tuy nhiên về khoảng dược thì Trương Vệ không khác gì kẻ đuôi mù, nên nhất thời không thể bịa ra được tên cũng như thứ để chế tạo.
"Nếu ta nói mua cho người khác, liệu có ổn không?" Vừa nghĩ đến cây cơ miệng chàng liền mở lớn định nói ra những lời vừa nghĩ trong lòng.
Nhưng bất chợt chàng khựng lại vài giây.
"Không được."
Vốn dĩ chàng đã tiếc lộ cho đối phương biết bản thân chàng đến từ Trương Gia Bảo. Ngộ nhở người tên Vương Doãn này thực sự đã biết chàng là ai thì sẽ như thế nào đây.
Nếu thông tin chàng có người thân luyện dược. Mà vấn đề đó chàng đang che giấu, nếu bây giờ để lộ ra ngoài, mọi chuyện tạm thời sẽ rất khó xử.
Mà Kinh Như Tuyết lại chưa sẵn sàng để lộ ra danh tính.
Hết cách Trương Vệ đành bịa ra đại một cái tên:
"Là Hồi Hồn Dung Huyết Đan."
Lời từ miệng chàng nói ra, nhất thời khiến không gian im lặng. Trên môi miệng của Vương Doãn bất chợt hiện lên nụ cười.
Có vẽ như Dược Đồng kia còn khó non trẻ trong nghề, nên phản ứng là hầu như không có. Từ nụ cười của Vương Doãn, thấy không có gì bất thường nên Trương Vệ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Coi như qua được một kiếp."
Vừa nghĩ chàng liền sắp xếp từ ngữ để đối thoại tiếp theo. Nhằm ứng phó một cách thỏa đáng.