Chương 19: Không gặp còn hơn.
Nhóm tám người của Lý Gia rời khỏi Y Phòng. Sau đó hướng thẳng về phía cổng chính mà không ngoái đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.
Trên gương mặt Lý Tấn thể hiện rõ sự khó chịu. Hắn vừa đi vừa suy tư một điều gì đó trong lòng. Mãi cho đến khi đến gần cửa của Dược Đường thì:
"Công tử dường như chúng ta đã quên một điều gì đó thì phải?"
Nghe thấy lời nhắc nhở của thủ hạ, Lý Tấn liền dừng chân lại vài giây. Hắn bất chợt nhớ ra điều hắn phải làm khi đến Vĩnh Sinh Đường, hắn bực tức đến buộc miệng mắng chửi.
"Tên khốn Trương Vệ làm ta quên mất chuyện quan trọng."
Dường như đây là lần đầu tiên Lý Tấn có biểu hiện như vậy cho nên những thủ hạ của hắn cũng vô cùng thắc mắc. Trong đó có một kẻ tên Tuyết Vũ, là thủ hạ thân tín của Lý Tấn liền đặt câu hỏi:
"Công tử, sao lúc nãy người không dạy dổ tên công tử họ Trương đó một trận mà lại bỏ đi như vậy. Chúng ta đông hơn mà, huống chi ở đây có ai dám đắt tội với chúng ta sao."
"Đúng là như vậy, tuy nhiên gia tộc đứng sau nơi này tuyệt đối không nên mạo phạm. Hơn nữa trước đây hai nhà Trương và Lý đã có một giao ước máu.
Cho nên chúng ta tuyệt đối không được phạm vào nó nếu không họa chúng ta tự chuốc lấy. Quả thật nếu như tiểu tử kia không nhắc thì ta cũng không nhớ đến nó."
Nói đến đó, ánh mắt của Lý Tấn có chút ẩn khuất. Thấy vậy, nhưng thủ hạ của hắn cũng không dạn hỏi quá nhiều. Hôm nay hắn đến nơi này cốt yếu là nhờ đến một dược sư nổi tiếng tên là "Thẩm Y Y" đến gia trang của hắn để chữa bệnh cho người thân.
Luận ý mà nói thì hắn không dám gây sự ở đây mới phải. Hắn cũng đã định như thế rồi nhưng khi thấy Trương Vệ trong tầm mắt thì ký ức xưa cũ không hẹn mà trở về cho nên nhất thời quên mất đi nhiệm vụ cấp thiết.
Lúc này hắn mới thở phào một cái nhẹ nhõm, nhờ cái chỉnh áo của Trương Vệ đã giúp hắn may mắn không phạm phải sai lầm. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, bọn họ quay lại Y Phòng đặng mời người dược sư kia.
Lúc đó chúng đã không còn thấy Trương Vệ ở đâu nữa cả.
Bởi lẽ chàng đã rời khỏi đây mà di chuyển đến một nơi khác mất rồi, như vậy cũng hay đỡ khiến có những cuộc chạm mặt không đáng có vào lúc này.
Trương Vệ chạm mặt với người nhà họ Lý nên tâm trạng có phần đi xuống, nên chàng đành quay trở về lại chỗ cũ đặng lấy dược thảo mà nhanh chóng rời khỏi nơi này cho thật nhanh.
Khi chàng đi dọc hành lang phía đông Y Phòng đặng trở về phòng Dược Thảo thì bắt gặp một tấm bạc có một hình ảnh kỳ lạ. Bởi vì lúc di chuyển chàng không hề đi ngang đường này.
Trên tấm bạc có hình ảnh một chiếc chìa khóa to lớn màu xanh lục, đồng thời có một thanh kiếm đâm xuyên qua nó từ trên phía bên phải xéo xuống bên trái. Đi kèm với thanh kiếm là hai con rắn di chuyển ngược theo lưỡi kiếm mà di chuyển lên trên đỉnh đầu.
Hình ảnh này đã khiến Trương Vệ ấn tượng sâu sắc.
Chàng chăm chú nhìn nó thật lâu, nhận ra một điều tấm bạc màu xanh này rất có thể là cờ hiệu đánh dấu lãnh thổ của một gia tộc nào đó. Và chiếc chìa khóa kia chính là gia huy.
Tuy nhiên chàng đã rời Đế Đô này quá lâu để biết được hiện tại Vĩnh Sinh Đường đã nằm trong tay thế lực nào trên đại lục Hoa Bắc này rồi. Vì cả ba gia tộc lớn ở Đế Đô đều không đủ sức thâu tóm một nơi như thế.
Nhưng kẻ đang ăn rau muống mà bàn chuyện đại sự như chàng thì không nên. Khiến chàng bất giác cười trừ cho sự nghiêm trọng hóa vấn đề của bản thân:
"Xem nhà ngươi kìa, tự nhiên lo chuyện bao đồng như thế. Nhanh đi thôi! sắp xế chiều đến nơi rồi."
Chàng nói nhỏ chỉ để bản thân chàng nghe được, vì xung quanh chàng có rất nhiều người qua lại, hơn thế nữa chàng cũng không muốn người khác dị nghị bản thân.
Đồng thời chàng đã quá chán ghét cảnh bị người đời xoi mói đến từng chuyện nhỏ nhặt nhất lắm rồi. Thà làm một người bình thường lẳng lặng mà sống còn hơn.
Dù rất lấy làm hiếu kỳ về thứ trước mắt nhưng chàng cũng chỉ tạm thời lưu nó lại trong tâm trí. Nếu có cơ hội chàng sẽ tìm hiểu về nó, còn bây giờ Trương Vệ nhanh chóng quay trở về lại gian phòng Dược Thảo đặng lấy thứ bản thân cần.
Khi chàng vừa cất bước rời đi khỏi nơi đó mà di chuyển qua một khúc cua thì bắt gặp vị thiếu niên Dược Đồng kia, hai tay đang cầm một chiếc khay màu vàng nhạt đi thẳng về hướng chàng.
Vừa di chuyển Dược Đồng đưa mắt ra xung quanh đặng quan sát, dường như là để tìm kiếm bóng hình của Trương Vệ, khi nhìn thấy chàng rồi thì nhanh chóng di chuyển lại với gương mặt tươi cười không chút dấu diếm.
"Công tử gia, tôi tìm người mãi. Những thứ công tử cần đều đang ở đây, mời công tử xem qua chúng một lần. Nhằm kiểm tra thực giả."
Nói đoạn Dược Đồng tiến lại gần với chàng, bàn tay nâng khay đựng đồ lên ngang giữa ngực. Tiếp đến chậm rãi mở chiếc khăn bên trên khay đựng, đồng thời để lộ ra những thứ đang cất giữ bên dưới.
Tại nơi đó, ba loại dược thảo được đặt lên trên một tấm nhung, chúng đều là dược thảo tầm trung, nên không có gì đặt sắc.
"Được rồi, Vĩnh Sinh Đường vang danh khắp Lục châu chẳng lẽ vì vài đồng bạc lẽ mà lừa ta."
Khi nhìn qua một lượt, Trương Vệ thấy không có điều gì bất thường thì đáp.
"Thứ lỗi cho tôi thô lỗ, có thể hỏi quý công tử đây họ là gì để tiện xưng hô hay không?"
Dược Đồng cung kính lễ phép nói.
"Ta họ Trương là người của Trương Gia Bảo."
"Thì ra là Trương công tử, thất kính rồi." Khi nhận được câu trả lời, đồng thời biết được chàng đến từ một trong những gia tộc lớn thì thái độ của Dược Đồng lại càng kính cẩn hơn.
"Nếu không còn gì nữa, mời người đi lối này."
Nói đoạn, Dược Đồng lùi lại một bước nép người sang bên trái. Sau đó dùng tay thuận chỉ hướng cho chàng đi.
"Hảo!"
Trương Vệ thấy vậy, thì nhanh chóng bước đi, theo chỉ của Dược Đồng mà đến trước một căn phòng nhỏ nằm ở tầng hai của Vĩnh Sinh Đường.
Điều này khiến chàng vô cùng bất ngờ, đáng lý giờ này chàng phải đến quầy đặng thanh toán mới phải.
Chàng liền xoay lại hỏi:
"Tại sao lại đưa ta đến nơi này?"
"Thưa, tổng quản Dược Phòng của chúng tôi muốn gặp riêng Trương công tử một lác. Không biết người có phiền hay không?"
Ngay lập tức phản ứng của Trương Vệ là bất ngờ, chàng chưa từng nghe đến việc mua Dược Thảo mà được gặp riêng tổng quản như vậy.
Nhưng đã đến nơi này rồi, chẳng lẽ lại từ chối gặp mặt. Với lại chàng cũng muốn thử xem là chuyện gì, nên mỉm cười gật đầu đồng ý.
"Được!."
"Vậy xin người lưu lại trong đấy một lác, tổng quản chúng tôi sẽ đến ngay thôi."
Nói đọan, Dược Đồng mở cửa ra đồng thời mời chàng vào trong. Khi mà chàng đã bước vào bên trong rồi thì, cậu ta nhanh chóng rời đi mà không quên để lại khay Dược Thảo trên chiếc bàn trong phòng.
Vì căn phòng này chỉ là phòng tiếp khách nên chỉ có bàn và ghế. Không có lấy một thứ gì đó lạ lẫm. Cho nên sau khi nhìn qua gian phòng này một lượt thì chàng cũng không có gì để làm. Bèn di chuyển vòng quanh chiếc bàn một lần, sau đó thì chọn đại một chiếc ghế mà ngồi xuống.
Do quá nhàm chán, chàng đành nhìn chăm chú vào chiếc khay trên bàn đồng thời thả trôi tâm hồn theo chiều của sự tưởng tượng về tương lai sắp tới đặng g·iết thời gian.