Không quá khó để Tú tìm ra nơi cần tìm giữa một khu dân cư cao cấp biệt lập nổi danh giữa lòng Sài Gòn. Căn biệt thự kiểu Pháp màu trắng ngói xanh có một dàn hoa giấy tím đẹp mắt đổ từ tầng hai xuống mái hiên làm đôi mắt Tú dịu lại giữa cái nắng chói chang vào nửa chiều. Tú hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đưa tay lên nút bấm gần cái biển nhà bằng đồng được chạm trổ tinh xảo. "Kínggg Konggg." Tiếng chuông vang lên giữa không gian vắng lặng, một lúc sau có người mở cửa cho Tú, là một người phụ nữ lớn tuổi, không phải mẹ Q. Bà nhìn Tú bằng một ánh nhìn lạ lẫm, cẩn thận hỏi.
"Cháu tìm ai?"
"Cháu tìm cô Thư."
"Cháu tìm bà chủ hả?" Người phụ nữ lại nhìn Tú dò xét thêm một lần nữa. Thấy bà có vẻ không tin tưởng lắm, Tú mới mở lời. "Cô nhắn cô bác ấy giúp cháu là có bạn của Nhi đến tìm."
"Vậy cháu đợi ở đây nghen."
Được lúc sau, bà trở ra giọng trở nên niềm nở hơn ban nãy. "Cháu vào đi, bà chủ cho mời cháu vào."
Tú vào nhà theo chỉ dẫn của người phụ nữ, căn nhà rộng lớn yên tĩnh giữa mùa hè lại vô cùng mát mẻ dễ chịu.
"Cháu ngồi đi, cô đi lấy nước, bà chủ sẽ xuống ngay."
Tú khẽ gật đầu, ngồi xuống sopha chờ đợi. Nghe tiếng bước chân chậm rãi trên sàn gỗ, Tú đứng dậy xoay người ra phía sau. "Cháu chào bác, cháu là Tú. Là bạn của Nhi." Không đợi cho mẹ Nhi kịp hỏi, Tú đã lễ phép tự giới thiệu mình.
"Con ngồi đi, đừng khách sáo. Con đến tìm bác, em Nhi nó có chuyện gì hả con?" Bà ngồi xuống chiếc ghế da đối diện với Tú, lo âu hỏi.
"Dạ không, Nhi vẫn ổn... Con đến đây hôm nay là muốn tìm bác."
"Tìm bác?" Bà ngạc nhiên hỏi lại.
"Dạ vâng."
Bà nhìn Tú rồi khẽ gật đầu, Tú cất công đến tận đây tìm bà chắc hẳn cũng không phải là chỉ để nói chuyện phiếm.
"Có lẽ là hơi đường đột khi con nói ra chuyện này, con biết bác rất thương Nhi... Nhưng tại sao bác không cho Nhi biết bệnh tình của mình?" Tú không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Làm sao con biết?" Bà sửng sốt.
"Con vô tình biết được. Thực ra Nhi có thể hơi cố chấp nhưng Nhi là một cô gái tốt, Nhi rồi sẽ..."
"Chính vì bác biết nó là một đứa con gái tốt nên bác lại càng không thể nói cho nó biết..." Bà cắt ngang lời Tú.
"Một người mẹ như bác, suốt bao nhiêu năm qua đã không làm tròn bổn phận với đứa con của mình nay làm sao lại dám lấy bệnh tình của mình ra cầu xin sự tha thứ của nó? Hơn nữa, bác mong muốn đến cuối cùng nó có thể thực sự tha thứ cho bác, chứ không phải gọi bác bằng một tiếng "mẹ" chỉ vì sự thương hại dành cho một người bệnh sắp chết... Dẫu bác biết, một người như bác không xứng..."
"Bác..."
"Là bác có lỗi với nó, nó trách bác, oán giận bác cũng là lẽ thường, bác không có tư cách oán trách ai. Chỉ là bao nhiêu năm trời bác vất vả lắm mới tìm ra nó, đến lúc tìm ra thì không còn sống bao lâu, đến ông trời cũng muốn trừng phạt một người như bác."
Tú chưa làm cha làm mẹ, nhưng Tú nghĩ ở một góc độ nào đó, con cái hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư tình cảm của đấng sinh thành. Họ là người và sẽ không tránh khỏi việc đưa ra những quyết định sai lầm, họ cũng là người, họ cũng là giống loài có thứ tình cảm máu thịt thiêng liêng không thể tách rời.
"Con có thể giúp bác một chuyện được không?"
"Bác cứ nói, cháu sẵn sàng nếu chuyện đó nằm trong khả năng của cháu."
"Bác mong cháu có thể giữ kín chuyện này với cái Q giúp bác, coi như cháu giúp bác đi được không?"
Tú nhìn vào đôi mắt của bà, chợt cảm thấy nó có sức nặng hơn cả ngàn lời van xin, cầu khẩn rồi bỗng thấy mắt mình nhòe đi sau một màn nước mờ ảo.
"Cháu... Cháu hứa!"
"Cảm ơn cháu!"
***
Tú rời khỏi đài truyền hình ngay sau khi bàn bạc xong dự án mới với bên đối tác, Tú hẹn Q 6 giờ tối sẽ sang dùng cơm với vợ chồng Quân và thăm An vậy mà gần 7 giờ Tú mới xong việc.
"Em chờ có lâu không?" Tú xuống xe, theo thói quen chạy vội sang phía cửa bên kia mở cửa xe cho Q. "Tại cuộc họp diễn ra trễ hơn dự kiến."
"Dạ không sao."
"Cái túi này là..." Tú tò mò nhìn túi giấy trên tay Q.
"Cái này là quà cho An."
"À..." Tú buộc miệng cảm thán. "Em chu đáo quá, Tú quên khuấy mất còn không chuẩn bị gì."
"Tú bận mà, xem như đây là quà của hai đứa mình là được."
Dẫu biết rằng những lời này của Q không mang hàm ý gì khác nhưng nó vẫn khiến trái tim Tú nẩy lên một nhịp đầy vui vẻ, bất giác trên khóe môi khó cưỡng lại mà nở một nụ cười đầy hạnh phúc.
Khoảng 7 giờ hơn, Tú và Q đã có mặt ở nhà của An. Lý ra cả hai đã tới sớm hơn nhưng Tú quyết định ghé vào một cửa hàng mua chai rượu vang làm quà cho Quân, Tú bảo mấy ngoài trà ra mấy anh em cũng rất thích uống rượu vang, thậm chí Quân còn mê mẩn đến nỗi có cả một hầm rượu mini ở nhà.
"Hai đứa vào đi, cả nhà đợi mãi." Vừa thấy Tú và Q, Quân đã hồ hởi mời mọc.
"Đây, hôm nay ông anh mời tụi em dùng bữa, tụi em có món quà be bé cho ông anh đây." Nói rồi, Tú chìa chiếc túi đưa cho Quân, không quên nhéo mắt một cái.
"Lại còn quà cáp nữa."
"Anh đừng diễn nữa, mở quà đi rồi nói. Em biết tỏng anh rồi." Tú nhìn Quân nở nụ cười gian trá.
"Có cô Q ở đây, phải giữ thể diện cho anh với chứ."
"Anh có chị dâu rồi, ngoài trừ chị ấy ra anh không cần phải giữ thể diện với cô nào khác đâu." Tú tỉnh bơ trả lời.
Sau bữa tối đầm ấm kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, Tú ngỏ lời muốn đưa Q về nhà mặc cho Quân cứ thiết tha muốn cả hai ở lại cùng anh thưởng thức chai rượu anh mới mang từ Pháp về.
Nhưng cuối cùng Tú lại không đưa Q về nhà, con xe thân yêu đưa Tú và Q đến bờ sông Sài Gòn để hóng gió và cùng nhau nói chuyện. Q nói với Tú giờ này, đối với người trẻ hẵng là còn sớm cho một giấc ngủ, nói với nhau dăm ba câu sẽ thấy lòng nhẹ hơn nhiều. Tú cũng cho là vậy. Đã gần một tháng, kể từ ngày Tú gặp mẹ Q, cũng từ dạo ấy Tú bắt đầu sang thăm bà thường xuyên hơn. Dần dà Tú với mẹ Q trở thành thân quen, thú thực thì phải nói chuyện, phải tiếp xúc Tú mới cảm nhận trọn vẹn nỗi dằn vặt ám ảnh lên cơ thể ngày một yếu đi vì bệnh tật của bà to lớn đến nhường nào.
"Đêm nay mát em nhỉ?"
"Dạ, mát thật, lại ở ngay sông thế này đúng là trong lành hơn bình thường. Lâu lắm rồi em mới có dịp ra đây, cứ đi dạy rồi đi diễn kể ra đến thời gian thở còn không có..."
"Gần cuối năm, ai cũng bận, đơn đặt hàng bên Tú cũng tới tấp. Ai cũng muốn có một sản phẩm chốt lại một năm làm việc và tạo dấu ấn đầu năm mới mà."
"Đôi khi vì bận quá, mình lại cứ thành người vô tình Tú nhỉ?"
"Em nói sao?"
"Dạo này em đi suốt, ở nhà có mỗi bố và bà."
"Tú cũng thế. Nhưng đây là cái nghề và đam mê, đời không có gì là tròn trịa, được này mất kia mà em. Chỉ cần cố gắng đừng quên mất gia đình là được."
"Em hiểu mà."
"Q này... Dạo này bác ấy có tìm em không?"
Q thoáng giật mình.
"Không. Bà ấy không tìm em nữa." Q trả lời, bề ngoài trông có vẻ bớt đi một mối bận tâm nhưng bà không tìm đến cô nữa khiến cô có không ít thất vọng dù rằng cô chả mong chờ điều gì. "Như thế càng tốt, em cũng không nghĩ em và bà ấy nên gặp nhau nữa."
"Em có bao giờ nghĩ mình nên mở lòng ra không? Mẹ em có thể sai lầm khi lựa chọn bỏ rơi gia đình, bỏ rơi em để mưu cầu một hạnh phúc khác nhưng hoàn cảnh lúc đấy chắc hẳn đã buộc mẹ em vào một tình thế không thể đưa ra một lựa chọn nào tốt hơn. Ở lại, liệu có chắc gia đình em vẫn hạnh phúc, hay là còn một nỗi bất hạnh nào khác không em?"
Đáp lại Tú chỉ có tiếng gió thổi ngang qua vành tai, Q không nói gì, ánh mắt còn đang đăm đăm nhìn vào nơi nào đó vô định trên dòng sông tối om. Tú cẩn thận quan sát thái độ của cô rồi quay sang ôm cô vào lòng, đôi bàn tay nhè nhẹ vỗ trên tấm lưng bé nhỏ an ủi, có lẽ lòng cô giờ cũng rối bời lắm.
Cả đêm ấy Q không ngủ, cô miên man nghĩ về những gì Tú nói. Những lời cô nói, những gì cô làm tuy không khiến bản thân cô cảm thấy thoải mái hơn nhưng cô cũng chưa hề nghĩ rằng cô có thể làm gì khác hơn thế.
Q không cố ý bài trừ mẹ mình, cô không đến nỗi ghét bà ấy đến mức không thể nào nhìn mặt, nhưng mỗi lần gặp bà là mỗi lần lòng cô dâng lên nỗi nhức nhối và những kí ức khổ đau năm xưa cứ thi nhau hiển hiện. Đối với một đứa trẻ, tổn thương nào cho bằng bị chính mẹ ruột từ bỏ?
Người lớn hay bảo trẻ con biết nhanh quên cũng nhanh. Kí ức đối với chúng mà nói, hôm nay nay viết vào, một khoảng thời gian lặng thinh không nhắc đến rồi sẽ quên tựa như một trang giấy trắng mới tinh không tì vết, vết thương của con trẻ cũng vì thế mà chẳng mấy chốc cũng sẽ mau lành lặn, vẹn nguyên.
Nhưng Q biết không phải thế.
Đến giờ cô vẫn chưa thể nào quên được cái cảm giác tủi thân đến chực trào nước mắt khi thấy bè bạn được bố mẹ đón đưa, lớn dần cô thương bố thương bà, dòng nước mắt cứ thế chảy ngược, đôi mắt thôi đi những ánh nhìn thèm thuồng vòng tay yêu chiều của người mẹ, đôi chân cũng vì thế mà lướt nhanh hơn qua khoảng sân trường đầy phụ huynh đón đưa.
Năm cấp hai, có những lúc cô ác độc thầm nghĩ, giá mà mẹ mình mất thật chứ không phải bỏ đi khỏi nhà, và dẫu cô có phải thắp lên bàn thờ bà một nén nhang mỗi ngày thì có lẽ cô đã thương bà hơn là nghĩ về tình thương dành cho một người đã bỏ đi.
Lớn dần cô chọn cách quên đi việc mình có một người mẹ.
Cô không có mẹ, và cô không muốn nhắc đến mẹ. Có mấy ai muốn khơi lại vết thương lòng?
Cái đêm bà tìm về, cái đêm mà bố bảo người phụ nữ lạ hoắc kia là mẹ cô, cái đêm mà tiếng "con ơi" vang lên khiến cô thảng thốt chạy trốn...
Cái đêm ấy, cô thấy hận, thấy đau và thấy lòng mình như vừa tìm lại được một điều gì đã đánh mất bấy lâu.Những lời Tú nói, không phải Q mới nghe lần đầu. Bà và bố, những người tưởng chừng phải đứng về chiến tuyến của cô cũng năm lần bảy lượt mong cô suy nghĩ lại, bố bảo: "Chuyện giữa bố và mẹ con đừng suy nghĩ nhiều, đó là câu chuyện đã qua giữa bố và mẹ, giữa hai người đã qua đời nhau. Mẹ là mẹ con. Bố không ép con, nhưng mẹ con đã quay về tìm con, bố tin chắc tình thương dành cho con, mẹ cũng không hề kém bố. Hãy cho mẹ con được bù đắp, và hãy cho chính con cơ hội được hưởng tình mẫu tử, có được không con?"
Nhưng cô vẫn là không muốn kiêng cưỡng lòng mình... Như năm xưa, bà ấy cũng không muốn kiêng cưỡng lòng mình chăng?
***
Sài Gòn tháng 12, tấp nập và bộn bề.
Công việc của Tú vẫn như vậy, hàng trả đã nhiều, lịch book sẵn cũng đã hoàn thành quá nửa, có chút thời gian để thở thỉnh thoảng lại là những buổi ăn tối ở nhà với mẹ, cafe sáng với Kai, những buổi hò hẹn đi xem phim cùng Q hay những chiều lặng lẽ đến thăm mẹ Q.
...
Sài Gòn những ngày chuyển trời, sáng mở mắt ra đã mù mịt sắc xám của mây. Rồi thì trời mưa, mưa như trút nước, mưa dai dẳng như khóc than ai đó, chẳng biết bao giờ thì ngưng.
2 giờ chiều, Tú lái xe sang nhà thăm mẹ Q, sức khỏe bà dạo gần đây không tốt, Tú lo lắng cứ thế này thì bệnh tình của bà có thể chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào.
"Con đến rồi đấy à? Bà chủ mấy hôm nay cứ ngóng con mãi. Con ướt hết rồi, nãy sao không gọi cô ra che dù cho vô?"
"Dạ, con không sao, ướt có chút xíu thôi mà."
"Con đứng đây một chút, cô lấy cho cái khăn sạch lau người."
Nói rồi, bà tất tả chạy đi không kịp để Tú nói một lời.
"Khăn đây, con lau đi."
Tú đón chiếc khăn lông trắng muốt từ tay bà, lùa nó vào mái tóc ướt ngó nghiêng.
"Bà chủ ở trên phòng, con lên đi kẻo bà chủ trông."
Tú men theo con đường quen thuộc dẫn lên phòng mẹ Q, khẽ khàng gõ lên cánh cửa gỗ đang đóng im lìm, chỉ đến khi nghe tiếng đáp Tú mới mở cửa bước vào.
Chỉ có một tuần Tú không đến thăm mà trông mẹ Q gầy đi nhiều quá, bà ngồi yên trên chiếc giường nhìn khoảng trời ngoài cửa sổ đang trút cơn mưa nặng hạt tựa như một cái bóng xanh xao, yếu ớt đang nhìn những tháng ngày còn lại của mình trôi vào lòng đất.
"Dì không suy nghĩ nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe của dì đâu." Tú cất tiếng.
"Tú. Con đến khi nào vậy? Dì còn tưởng là chị Hiền."
"Con vừa đến ban nãy, con đến thăm dì."
"Con bận mà, lâu lâu đến là được rồi."
"Không có sao, tại con muốn thế. Với cả con vừa hoàn thành xong shoot chụp hình cho một tạp chí ở một khách sạn ở gần đây nên con ghé luôn. Dì không thích con đến thăm dì hả?"
"Đâu có, dì sợ con cực."
"Con không thấy cực đâu."
"Dì sợ con rồi."
"Nhi, dạo này nó có khỏe không con? Nó sống có tốt không?"
"Nhi khỏe lắm dì, chỉ là cuối năm cũng kha khá lịch diễn nên em ấy cũng bận. Dì đừng lo, nếu Nhi có gì nhất định con sẽ báo với dì ngay mà."
"Dì cảm ơn con." Bà nhìn Tú, cười hiền.
"Dì cảm ơn hoài."
Mẹ Q chỉ biết cười, nụ cười vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt xanh xao của bà xua đi bớt sự u ám thường trực trong căn phòng. Bà thầm cảm ơn Tú và coi Tú như một người thân trong gia đình, khoảng thời gian hơn hai tháng qua không thể gọi là dài cũng là tạm đủ để bà cảm nhận và trân trọng tình thương của Tú. Từng ấy năm lăn lộn ngoài cuộc đời, từng ấy vấp váp, từng ấy dằn vặt day rứt là đủ để bà nhận ra đâu là tình thương thực sự trong đời và bà hiểu rằng thương yêu thực sự được đong đếm bằng sự quan tâm chứ không phải năm tháng.
"Dì nên giữ gìn sức khỏe, con tin chỉ cần người ta vui sống thì bệnh tật nào cũng có thể vượt qua, điều kì diệu luôn tồn tại mà." Tú nắm lấy đôi tay gầy guộc, lành lạnh của bà nắn nắn, rồi nhẹ xiết lấy vỗ về.
Tú từng trải qua cái cảm giác gọi là sinh ly tử biệt nên Tú cũng biết cái gọi là "phép màu" thật ra chỉ là một cách nói để tiếp thêm chút niềm tin vào cuộc sống của bà, cho bà chút sức mạnh để chiến đấu với tật hoặc ít ra là để bà có thể sống những ngày cuối đời một cách vui vẻ và bình yên.
Nhưng rồi, niềm tin về thứ phép màu ấy vụn vỡ ngay sau khi Tú rời khỏi căn biệt thự thân quen để đến stud, dì giúp việc hốt hoảng gọi cho Tú, mẹ Q bị ngất khi chuẩn bị uống thuốc.
Ngày ấy, mưa không dứt dù chỉ một giây...
***
Tiếng chuông treo trên cánh cửa vào tiệm reo lên tiếng leng keng báo hiệu có khách, shop bán hoa lại chào đón vị khách hàng quen thuộc - Tú.
"Hôm nay, em đến sớm vậy?"
"Xong việc sớm nên em sang đây luôn."
"Chị chuẩn bị bó hoa cho em rồi, vẫn như cũ nhỉ?"
"Dạ, vẫn thế, chị chu đáo quá."
"Chuyện, lần nào em đến mà chẳng mua như thế."
"Tại hoa ly mùi thơm nhẹ, lại có tác dụng an thần. Em thấy để trong phòng bệnh cũng dễ chịu."
Tú mỉm cười, thanh toán tiền rồi ôm bó hoa ly thật to vẫn còn khép nụ quay đi, không quên để lại một câu vang cả tiệm.
"Lần sau em lại ghé, nhớ giảm giá cho em."
Như thường lệ, điểm đến của bó hoa là phòng bệnh đặc biệt nằm tận cuối dãy hành lang dài, phòng bệnh của mẹ Q. Tú không biết từ bao giờ lối đi này đã trở thành thân quen, thân quen đến nỗi Tú có thể nhớ từ cửa thang máy đến cửa phòng bệnh Tú đi mất bao nhiêu bước hay thậm chí là có bao nhiêu ô gạch.
"Tú đó hả con? Con vào đi, khẽ thôi, cô ấy mới vừa chợp mắt." Người đàn ông trung niên nháy mắt ra hiệu, mẹ Q nằm đó, khuôn mặt mệt mỏi theo bà vào cả trong giấc ngủ làm Tú chợt thấy thương cảm.
...
Hành lang của bệnh viện chỗ nào cũng vậy, dài hun hút, dẫu sáng trưng vẫn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi như chìm mình trong ánh đèn hiu hắt của một khu trọ rẻ tiền.
"Các bác sĩ đang bàn bạc phác đồ điều trị mới cho dì, vậy nên chú đừng lo quá." Tú đặt tay lên đôi vai người đàn ông ngồi bên cạnh.
Ông nhìn Tú, thở một hơi dài. Ánh mắt ông giờ đã mỏi mệt lắm rồi, tựa hồ chính ông cũng không thể chống đỡ nổi chính mình.
"Con đừng trấn an chú làm gì. Chú biết tình trạng hiện tại của cô ấy như thế nào? Hôm qua, bác sĩ đã thông báo cho chú rồi, còn dặn dò chú nên chuẩn bị tư tưởng. Chú thực sự không thể nào chấp nhận nổi, cô ấy là tất cả đối với chú..." Người đàn ông tóc màu muối tiêu gục mặt xuống, đôi tay ông bất lực chống lên trán, thi thoảng ông vuốt vuốt khuôn mặt phúc hậu của mình cầu mong hiện thực chỉ là một giấc mơ, vuốt vài cái cho tỉnh, sự thật sẽ khác đi...
Tú nghẹn lời, chuyện đã thế Tú nào có thể nói thêm điều gì?
- END CHAP 9 -
"The right thing isn't always real obvious. Sometimes the right thing for one person is the wrong thing for someone else. So...good luck figuring that out."
"Những điều đúng đắn không phải lúc nào cũng có thể rõ ràng nhận biết được. Đôi khi những điều đúng với người này lại không đúng với người kia. Vậy nên, chúc may mắn nếu bạn tìm được điều đó."
trích Twilight