Những Ngày Yêu Ngược Nắng

Chương 10: Cuối cùng không giấu được em.




Sau sáu năm, lần đầu tiên Tú lại được đón Giáng sinh giữa lòng Sài Gòn thân yêu. Mùa Noel đầu tiên ở Đức, Tú nằm cuộn chăn trong phòng ngấu nghiến cuốn Harry Potter trong cái ngày mà lý ra người ta phải ra đường và tận hưởng không khí lễ hội. Tú không thích ồn ào, hơn nữa với một du học sinh vừa chân ướt chân ráo bước vào cuộc sống ở một đất nước cách quê hương nửa vòng trái đất Tú thực sự không có bao nhiêu bạn. 

"Tú đợi em lâu chưa?"

"Tú mới đến thôi. Em lên xe đi." Tú chìa chiếc mũ bảo hiểm cho Q, khẽ khoát tay ra hiệu cho cô lên xe.

Sài Gòn những ngày cuối năm thật biết chiều lòng người, càng về khuya không khí càng se se lạnh và dẫu rằng cái lạnh nơi này là chẳng thấm tháp gì so với cái lạnh thấu xương ở Koln nhưng cũng đủ làm cho người ta dễ chịu, da thịt cũng mơn man mát và vì vậy hôm nay Tú quyết định lôi con xe moto ra ngoài sau bao ngày đắp chăn trong gara.

Giáng sinh ở đâu cũng thế. Ở Kohn đông. Ở Sài Gòn lại càng đông. Nhưng ở Kohn người ta đi bộ, còn Sài Gòn thì toàn xe máy, tiếng người nói chuyện rôm rả, tiếng còi xe inh ỏi vang lên từ mấy chiếc xe đi đằng sau, đèn của cửa hiệu nhấp nháy đủ màu, của những chiếc xe đang chực chờ được nhích lên phía trước... Giáng sinh, mỗi nơi mỗi khác. Tựu chung lại vẫn là một lễ hội ồn ào như bao lễ hội khác.

"Tú đưa em đi đâu vậy?"

"Đi trốn."

"Đi trốn?"

Tú mỉm môi cười, lòng thầm trả lời.

"Để Tú đưa em đi và em yên tâm là ta sẽ không phải chạy đến một miền xa lắc xa lơ nào đấy, chỉ là đêm nay hãy cùng nhau trốn khỏi sự náo nhiệt của Sài Gòn..."

Nơi Tú đưa Q đi trốn thực ra là một nhà hàng sang trọng ở bờ sông Sài Gòn, không ồn ã, náo nhiệt hoàn toàn tách biệt với khu trung tâm đang mở lễ tưng bừng. Tú đã đặt sẵn một bàn ăn sát bên bờ sông, dường như đưa tay xuống đã có thể chạm vào mặt nước vậy. Sông Sài Gòn về đêm êm đềm và dịu dàng.

"Em còn muốn dùng gì nữa không?" Tú hỏi.

"Em nghĩ là không, nãy giờ mình gọi nhiều quá rồi."Tú nở một nụ cười quen thuộc rồi quay sang người phục vụ chốt thực đơn. "Cho tôi thêm một chai Brunello di Montalcino năm 2001 nữa nhé!"

"Em không biết uống rượu." Q nhìn Tú đầy ái ngại, vội nói nhỏ.

"Em cử thử xem, cho vào miệng là biết chứ gì!" Tú bông đùa đáp lại. "Rượu vang thôi mà, không khó uống đâu. Có khi em sẽ thích đấy."

Tuy nhiên Tú đã lầm. Ngụm đầu tiên Q suýt sặc khiến Tú phát hoảng. Cô nàng này đúng là không biết uống rượu vang, ai đời lại rượu vang mà lại ực như nước lọc thế kia bao giờ?

"Em uống rượu hay uống nước vậy?" Tú vỗ nhè nhẹ trên tấm lưng Q, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Em đã nói là em không biết uống mà." Q ngước lên đáp lại, không biết là vì sặc hay vì ức mà khoé mắt cô nàng đã có chút ươn ướt, chóp mũi cũng đỏ lên làm Tú áy náy quá chừng.

"Tú xin lỗi mà." 

Nhưng mà trông em cũng đáng yêu quá đi.

...

"Thế mấy năm bên kia, Tú đón Giáng Sinh như thế nào?"

"Hai năm đầu, chỉ nằm trong phòng và đọc sách..." Tú buông nĩa xuống bàn, hớp một ngụm rượu vang rồi nói tiếp. "Nhưng mà từ năm ba trở đi, Tú hay mở tiệc với mấy người bạn trong hội du học sinh ở khoa, một buổi tiệc nho nhỏ thôi, xong cả bọn lại dắt nhau ra quảng trường hay nhà thờ lớn để chơi. Còn em? Giáng sinh ở Sài Gòn thế nào?"

"Thường thì em chỉ ở nhà thôi." Q cười buồn. "Em ở Hà Nội từ bé, bạn bè chủ yếu ở đấy cả. Lúc bố em chuyển công tác nên cả gia đình theo bố vào Sài Gòn luôn. Vào đây em có quen biết ai đâu, chỉ chơi thân với đám Linh, Ly nhưng chúng nó cũng đi đón Giáng sinh với người yêu cả, còn như năm ngoái hay năm kia thì mọi người có show lớn, tối mịt mới xong dắt nhau đi liên hoan muộn. Mà thật ra thì hồi còn ở Hà Nội em cũng không thích đi đến mấy chỗ tiệc tùng lễ hội."

"Coi bộ em cũng không thích lễ hội ồn ào cho lắm nhỉ?"

"Tú cũng vậy còn gì?"

Tú cười.

"Em nói xem."

"Tú thích không gian yên tĩnh. Lần đầu tiên em gặp Tú ở studio, ngoài em ra nghe điện thoại cũng chỉ có Tú tìm ra ban công. Lần thứ hai em đến chụp bù, cũng chỉ có Tú là người ra ban công hóng gió mà không đi ăn chung với mọi người và lần thứ ba..."

"...Tú trốn lên sân thượng của khách sạn tại bữa tiệc và lại gặp em. Đúng không?"

"Em không biết Tú đã từng nghe câu này chưa? Nhưng em thực sự rất thích nó."

"Câu gì?" Tú ra vẻ chờ đợi.

"Càng ồn ào lễ hội người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc, bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu được..."

"Biển của mỗi người của Nguyễn Ngọc Tư?"

"Tú cũng đọc à?"

"Đọc chứ!"

Cả hai nhìn nhau, trong đáy mắt bỗng có đôi môi cười của đối phương thoáng ẩn hiện.

"Hóa ra chúng ta cũng có cùng chung nhiều sở thích đến vậy."

Q mỉm cười gật đầu.

"Tú chưa có dịp được gặp bác trai và bà em luôn đó." Tú tiếp tục câu chuyện.

"Hmm, để hôm nào rỗi em sẽ dắt Tú đến nhà em chơi. Chắc bố và bà sẽ thích Tú lắm."

"Biết đâu lại không thích thì sao?" Tú ngước mắt, cười nửa đùa nửa thật.

"Chắc chắn mà."

"Tại sao em lại chắc chắn vậy nhỉ?"

"Tại em thích Tú." Q nhún vai trả lời không chút lưỡng lự để rồi nhanh chóng nhận ra có điều gì hơi bất ổn... "Ý em là bố em với bà em hiền lắm lại thương em hết mực nên chắc chắn sẽ rất là quý bạn của em..."

Hướng ánh mắt bối rối của mình xuống đĩa đồ ăn trước mặt, Q cặm cụi ăn lấy ăn để mà không nói thêm điều gì.

Tú phì cười, cuối cùng đành mở miệng lái sang chuyện khác giải vây cho cô nàng, nếu không cứ thế này thì đến cái bàn cũng bị cô nhìn thủng mất.

"An đã ghi danh vào lớp vẽ rồi đó."

"Con bé cuối cùng cũng được làm điều nó thích." 

"Phải. Con bé thích vẽ hơn là nhảy múa. Dù sao chân con bé cũng không phù hợp với việc ấy nữa."

"Cho dù là chân con bé có thể khôi phục chắc mẹ con bé cũng không ép nó nữa đâu." Q nhìn ra xa. Từ ngày con bé xuất viện, dường như người thay đổi nhất chính là mẹ của nó. 

"Em nói xem, con mình mà sao lại không thương được?"

Chiếc nĩa trên tay Q dừng lại trong giây phút rồi rất nhanh chóng lại cắm vào miếng khoai tây trên đĩa, Q thản nhiên cho nó vào trong miệng, không đáp lại câu hỏi của Tú, chính xác cô cũng không biết nên đáp lại thế nào?

Tú biết mình đã đánh động được suy nghĩ của Q, nên liền tiếp tục.

"Em có thích có con không?"

"Có." Q trả lời không chút đắn đo. "Và em nghĩ em sẽ là một người mẹ có trách nhiệm."

"Q này, Tú xin lỗi nếu như điều này khiến em khó chịu... Tại sao em không thử nghe mẹ em nói một lần? Hay cho bà một cơ hội trở thành một người mẹ có trách nhiệm như em mong muốn?"

"Còn gì để nói khi đó là toàn bộ sự thật?"

"Em thật cố chấp!"

"Em cũng nghĩ thế!"

***

Tú cẩn thận đặt chiếc bình pha lê vừa được thay một bó ly mới lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, miệng không ngừng lẩm bẩm tự khen tay nghề cắm hoa của mình.

"Hôm nay, trông con có vẻ vui." Mẹ Q kép cuốn sách đang đọc dở lại, tò mò nhìn Tú.

"Thế bình thường trông con không vui hả dì?"

"Không, ý dì là trông vui hơn mọi ngày"

Tú xoay người, tiến đến bên cạnh giường của bà, cười thật tươi.

"Sang năm anh con sẽ kết hôn."

"Thật hả? Cho dì gửi lời chúc mừng đến gia đình con nhé!"

"Con thay mặt anh con cảm ơn dì. Mẹ con giục mãi ảnh mới chịu đó..."

Tú thấy đôi mắt bà thoáng cụp xuống, có vẻ hơi buồn lòng.

"Dì sao vậy?"

"Không biết dì còn sống đến lúc cái Nhi kết hôn hay không?"

Tú cười khổ, miệng đáp lại mà chợt thấy sáo rỗng hết sức.

"Dì hãy lạc quan lên. Con thấy sức khỏe dì dạo này đã tốt lên nhiều rồi, bệnh tật ở thân một nhưng chữa ở tâm hiệu quả đến mười mà. Con tin dì có thể tận mắt chứng kiến...ngày vui đó."

"Con thích Nhi phải không?"

"Dì." Tú thấy mình như đông cứng lại, chỉ biết cúi đầu lặng thinh.

Bà nhìn Tú một lượt rồi nói tiếp.

"Con không nói ra nhưng dì có thể đoán chắc như vậy. Dì đã đi qua một nửa đời người, trải qua biết bao vấp váp cuộc đời và cũng mắc phải những món nợ ân tình cả kiếp người này dì không tài nào trả nổi làm sao dì có thể không biết, vả lại cái cách mỗi khi con kể dì nghe về Nhi thật dịu dàng..."

"Con thích Nhi thật, dì không phản đối sao?"

"Dì có tư cách sao?"

"Dì đừng nói vậy. Dì là mẹ em ấy, đó là sự thật mà."

"Dì cả đời này chưa làm tròn bổn phận người mẹ nên dì cũng không thể phản đối nếu như có một người nào đó yêu thương và quan tâm đến con bé một cách thật lòng."

"Nhưng con..."

"Tú này, ngày xưa khi dì một thân một mình ra đi là vì muốn tìm cho mình một tương lai tốt đẹp hơn... Nhưng kết quả vẫn là cùng một người đàn ông khác, cả hai cùng tay trắng mà gầy dựng cuộc sống..." Bà giơ đôi bàn tay gầy guộc của mình lên trước mặt, chăm chú nhìn vào nó giống như đang nhìn một kỷ vật quý giá. 

"Tú. Con xem này, bàn tay dì có rất nhiều vết chai, càng không thiếu những vết xước to nhỏ... Mỗi lần nhìn nó, dì đều tự hỏi điều gì đã khiến dì gắn bó với người đàn ông này trong khi cuộc sống của hai vợ chồng chẳng khác gì hoàn cảnh lúc gắn bó với bố cái Nhi? Mãi, rồi dì cũng nhận ra, dì có thể vượt qua cũng là vì một chữ tình. Nếu giữa dì và bố con bé tồn tại tình yêu, có khổ hơn có lẽ dì cũng chịu đựng được. Nhưng dì không yêu ông ấy và trong ông ấy cũng luôn có một hình bóng khác..."

Bà nắm lấy bàn tay Tú, vỗ nhè nhẹ mấy cái. Dường muốn cổ vũ cho đứa trẻ này, cũng như muốn gửi gắm một tâm tư nhỏ bé của mình. 

"...Nếu so sánh thì vấn đề giới tính cũng chỉ là một vấn đề tựa vật chất mà thôi, nếu tình cảm không đủ lớn, nó sẽ là con quái vật đủ sức quật ngã bất kì ai, ngược lại, không có gì là không thể."

***

"Mẹ vẫn khỏe chứ anh?"

"Khỏe, mẹ vẫn nhắc em mãi đấy." Nói rồi, bố Q móc ra từ túi áo một chiếc túi thơm màu vàng bằng gấm có thêu chữ phúc màu đỏ. "Bùa bình an này, mẹ nhờ anh chuyển cho em, hôm rồi mẹ đi chùa có xin một cái."

Mẹ Q đón lấy chiếc túi, mấy đầu ngón tay mân mê từng đường kim mũi chỉ, nơi khoé mắt dần đỏ ửng lên, giọng nghèn nghẹn."Em có lỗi với mẹ."

"Em đừng nói vậy, mẹ bảo chuyện đã qua không nên nhắc lại, cái gì xảy đến âu cũng là duyên số."

"Em nợ mẹ, em nợ anh..."

"Thư à, em không nợ mẹ cũng không nợ anh cái gì hết. Điều quan trọng là bây giờ em phải lo chữa bệnh, em phải sống, vì em, vì con."

"Cái Nhi, nó vẫn giận em lắm phải không anh?"

"Em đừng trách con, nó lớn xác chứ chưa lớn đầu. Những chuyện quá khứ cũng không dễ để nó chấp nhận, nhưng anh tin rồi con nó sẽ sớm hiểu và cảm thông cho em mà. Em là mẹ của nó, đó là sự thật."

Đã vào khuya, căn nhà lại ẩn mình trong màn đêm quen thuộc, bố Q lặng lẽ ngồi ngoài hiên nhà nhìn những giọt nước còn sót lại sau cơn mưa ban nãy, từng giọt từng giọt rơi xuống thảm cỏ trước mặt. Điếu thuốc cháy dang dở còn kẹp giữa hai đầu ngón tay bốc lên sợi khói bạc rồi tản ra khắp không gian trông u buồn.

"Con vẫn chưa ngủ à?"

Bố Q khẽ giật mình, quay đầu nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh rồi lại duỗi người thở dài một cái.

"Con không ngủ được."

"Lại chuyện của cái Nhi sao?"

"Con bé cứng đầu hệt như mẹ nó."

"Mẹ nghĩ con bé cần thêm chút thời gian con ạ, con cứ từ từ khuyên nhủ. Nó là đứa sống tình cảm, mưa dầm thấm lâu rồi nó sẽ mở lòng ra thôi."

"Chiều rồi con có vào viện, cô ấy bây giờ yếu đi nhiều rồi. Con cũng nói chuyện riêng với chồng cô ấy, tình hình không được khả quan cho lắm mẹ ạ... Gắng gượng lắm cũng chỉ còn đôi ba tháng nữa. Cái Nhi thì cố chấp không tha thứ, mẹ nó thì khăng khăng che dấu bệnh tình. Cứ thế này mãi, con sợ cả đời này không bao giờ kịp..."

Đằng sau tấm rèm mỏng đang phấp phới tung bay, có bóng người nhỏ nhắn đứng lặng nghe từng lời từng chữ trôi qua bên tai, đọng lại chỉ còn "chỉ còn vài tháng nữa".

***

Phòng tập như mọi ngày, những cơn mưa giăng kín Sài Gòn vẫn không khiến cho số lượng học viên chăm chỉ đến tập giảm bớt, Q vẫn như vậy, bộn bề với mớ lịch dạy lịch tập xen kẽ không ngơi nghỉ. Ngơi nghỉ, cô sẽ lại nhớ đến những gì bố đã nói, những điều đó sẽ ám ảnh sẽ lại khiến lòng cô kết thêm những mối tơ vò không tài nào gỡ được.Cảm giác phải loay hoay giữa cơn yếu lòng và những vết thương xưa cũ khiến cô ngộp thở."Mấy nay em cứ như rớt từ ở đâu xuống vậy?" Kai mở lon nước, đưa cho Q. Cô lắc đầu, giờ có uống cái gì cũng không giải nổi câu hỏi trong cô.

"Anh."

"Hửm?"

"Em nên làm gì bây giờ?"Kai nhìn Q, cố đoán xem điều gì đang xảy ra với cô.

"Em nên làm những gì em muốn, thực sự muốn." Anh đáp, dù rằng anh không biết cô đang đề cập đến vấn đề gì? Nhưng dạng câu hỏi như thế chẳng qua là kết quả của sự giằng co giữa lí trí và tình cảm mà thôi, những lúc như vậy, chỉ cần một cú đánh đúng trọng điểm, cuộc chiến sẽ chấm dứt.

...

"Hôm nay, ngớt mưa rồi, nắng cũng không gắt lắm, để con đưa dì ra ngoài tắm nắng nhé!"

"Ừ, phiền con."

Tú mỉm cười, chạy đến góc phòng mở chiếc xe lăn ra rồi cẩn thận bế bà đặt lên xe, bây giờ bà nhẹ quá. Trước đây, Tú bế bà ra xe lăn cũng phải dùng sức một chút.

"Dì nay nặng hơn rồi đó, dì cố ăn thêm nha, phải lên cân mới có sức chữa bệnh." Tú vừa sửa chiếc chăn mỏng che ngang đùi bà một cách ngay ngắn vừa nói.

Bà biết Tú đang nói dối, bà làm sao có thể không biết sức khỏe của mình như thế nào? Những ngày rồi, ăn được bao nhiêu vì tác dụng phụ của thuốc bà nôn ra gần như toàn bộ nhưng bà không buồn vạch trần sự thật cũng vì không muốn thấy Tú buồn lo cho bà nhiều hơn.

"Sắp Tết rồi con nhỉ?"

"Dạ. Độ hơn tháng nữa là tới Tết đó dì."

"Lại thêm một cái Tết nữa, lại được thêm một tuổi già."

"Dì còn trẻ chán." Tú đáp lại, đôi tay vẫn tẩn mẩn gọt trái lê.

"Có ai nói là con rất khéo nịnh không?"

"Mẹ con." Tú ngừng tay, nhìn bà cười xoà.

Tú không hề hay biết rằng tất cả hành động của mình đều nằm trong tầm mắt của Q, ánh mắt cô long lên, ngực tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn tức giận không nói nên lời. Nếu không phải cô mềm lòng, âm thầm tìm đến đây xem bà ấy bệnh tình như thế nào thì làm sao biết được hoá ra đằng sau lưng cô, Tú lại ở bên bà ấy suốt bấy lâu nay?Chuyện bà ấy bị bệnh, ai cũng biết tại sao chỉ mình cô không biết? Rốt cuộc, cô là gì trong mắt mọi người, ngay cả Tú như thế cũng giấu nhẹm đi với cô.

"Con với Nhi dạo này thế nào? Có tốt không?"

"Dạ, vẫn bình thường thôi dì ạ, cuối năm em ấy bận mà con cũng bận. Nhưng con vẫn hay đưa em ra ngoài xả hơi."

"Dì không thể bên cạnh nó được, con giúp dì quan tâm chăm sóc Nhi nha con."

"Con biết mà, dì đừng lo."

***

Tối 8 giờ, Tú lái xe đến phòng tập đón Q đi xem phim. Hôm nay, Tú vừa kí xong một hợp đồng quảng cáo mới nên tâm trạng cũng rất thoải mái, Tú tự nhủ tối nay có lẽ sẽ là một buổi tối tuyệt vời. "Tú đã coi lịch rồi, tối nay có phim mới công chiếu..."

"Em không muốn xem phim."

"Không xem phim? Không phải bọn mình đã hẹn nhau rồi sao?"

"Giờ em nghĩ là mình không có tâm trạng để xem phim đâu Tú ạ."

"Em sao vậy? Em có chuyện gì à?"

"Tú còn hỏi em?"

"Tú..."

"Tại sao Tú lại giấu em?"

"Giấu cái gì? Em nói gì vậy?"

"Chuyện của bà ấy, tại sao ngay cả Tú cũng hùa theo tất cả mọi người để dối gạt em?"

Tú kinh ngạc nhìn Q, thì ra cô đã biết.

...

Tú mở toang cửa sổ, để cho gió đêm mát lạnh lùa vào khắp căn phòng áp mái phía trên cùng của studio, nơi mà Tú đã dành để dựng lại căn phòng của mình ngày còn ở Kohln cho đỡ nhớ. Tú không bật đèn vì tin rằng ánh sáng của mặt trăng ngày chớm vào rằm là đủ sức phủ thứ ánh sáng màu vàng dịu mắt lên khắp mọi nơi của Sài Gòn kể cả căn phòng này.

"Em lau nước mắt đi, rồi thì Tú sẽ nói hết mọi chuyện cho em biết." Nói rồi, Tú chìa chiếc khăn tay về Q, ánh mắt toát lên sự cảm thông xen lẫn bất đắc dĩ.

"Tú xin lỗi vì đã giấu em một chuyện như thế. Mặc dù Tú không biết em làm cách nào biết được nhưng đó là lời hứa mà Tú đã hứa với mẹ của em nên Tú chỉ có thể cố gắng bằng cách nào đó thuyết phục em suy nghĩ lại..."

"Vậy tại sao bà ấy lại giấu em?"

"Là vì dì không muốn lấy bệnh tình ra để cầu mong sự thương hại từ em, cũng không muốn em nghĩ rằng vì dì ấy bệnh nặng nên mới quay về tìm em."

Tú dừng lại một chút, cố nén hơi thở dài và Tú nghĩ rằng đêm nay chứ không phải là một lúc nào khác thích hợp hơn để mình có thể làm Q nguôi ngoai đi những tổn thương trong lòng.

"Em còn nhớ chuyện cách đây hai tháng chứ? Lúc mà em nói rằng có cảm giác em bị theo dõi ấy?"

"Em còn."

"Những người theo dõi em chính là thám tử được mẹ em thuê để tìm ra tung tích của gia đình em suốt bấy lâu nay và đặc biệt là em."

"Là thám tử?"

"Mẹ em đã tìm em suốt mấy năm qua nhưng không hề có tung tích vì nhà em lúc ở Hà Nội đã có chuyển chỗ đi mấy lần trước khi dời vào Sài Gòn, ngay cả họ hàng ở Hà Nội cũng rất khó tìm nên mãi đến khi dì ấy biết mình bị bệnh nặng thì mới tìm ra được em."

"Rốt cuộc là bà ấy mắc bệnh gì hả Tú?"

Tú mím môi nhìn Q, ánh mắt chờ đợi của cô làm Tú cảm thấy thật khó khăn để mở miệng đáp lại. Đột nhiên Tú nghĩ đến Trung, Tú cảm thấy thực sự làm bác sĩ là một nghề quá sức nặng nề bởi sẽ là vô cùng khó khăn để thông báo cho ai đó hay người thân của họ rằng họ đang mắc một căn bệnh nan y và rằng hy vọng sống của họ chẳng có bao nhiêu...Cảm giác đó thực kinh khủng, tựa như chính mình phải cầm búa giáng vào đầu họ một sự ám ảnh đến cùng cực.

"Ung thư giai đoạn cuối."

Q như chết lặng, đúng là từ lớn đến bé cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tha thứ cho mẹ của mình, cho những lỗi lầm và tổn thương mà bà ấy đã gây ra cho gia đình mình, cho bà, cho bố và cho chính cô. Nhưng căn bệnh đó là cái giá quá đắt mà ông trời bắt bà phải trả.

Tú biết bây giờ có lẽ cô đang rất sốc nên đành im lặng, không nói gì thêm. Giờ phút này nên để cô bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện.

Và quả thật là Q đã ngồi đó suốt 2 tiếng đồng hồ, lặng thinh như một pho tượng sáp đặt trên sofa. Tú nhìn thấu được sự hỗn loạn trong tâm trí cô lúc này nên chỉ biết ngồi đó và chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô mà thôi...

- END CHAP 10 -

"Càng ồn ào lễ hội người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc, bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu được..."

trích Biển của mỗi người