Tú nằm dài trên giường, chẳng buồn nhấc mình động đậy dù chỉ chút xíu. Cả nhà chìm trong sự tĩnh lặng hiếm có. Mẹ Tú tham gia buổi họp mặt cựu giảng viên ở trường, anh Khánh sang nhà chị Lam chơi, ngay cả con Ken cũng được chở đến tiệm spa.
"Chậc! Mới đấy mà hơn 8 giờ rồi."
Tú chép miệng, cả thân hình vẫn còn lười nhác ủ yên trong chiếc chăn màu xám xanh chưa muốn chia xa.
Từ ngàyTú về đến giờ, chưa khi nào ở nhà một mình như thế này. Hôm nay lẻ bóng, Tú lại thấy không quen.
Đột nhiên Tú thấy nhớ căn hộ nhỏ bé ở Koln, nơi Tú đã nuôi dưỡng và thực hiện hóa ước mơ của mình trên đất nước xa lạ. Nơi đã trở thành căn nhà thứ hai của Tú trên thế giới này, không biết bây giờ đã có ai thuê lại hay chưa?
"Gâu Gâu Gâu..."Tiếng điện thoại đột ngột vang lên lôi Tú khỏi trạng thái mơ màng sau một giấc ngủ dài, với tay lấy cái máy đặt trên bàn đèn, Tú không cần nhìn màn hình để biết ai đang gọi đến bởi nhạc chuông tiếng chó sủa này chính Tú đã tự tay cài riêng cho số điện thoại của Kai.
"Gì?" Tú trả lời bằng thứ giọng ngèn nghẹn như nghẹt mũi của kẻ trót ngủ nướng cả buổi sáng.
"Xuống nhà mở cửa cho tao. Giờ còn ngủ như heo chết ấy!" Kai cằn nhằn xong không đợi Tú nói lời thứ hai vội vàng cúp máy cái rụp.
Tú buông điện thoại, uể oải rời giường xuống mở cửa cho thằng bạn.Tú vừa hé cánh cổng sắt ra, Kai đã ngang nhiên bước vào trong như thể đây là nhà của anh vậy. Mà cũng đúng thôi, từ ngày ba má anh mất anh ở đây nhiều hơn ở nhà. Ở nhà, đối diện với chính mình, với bàn thờ ba má làm anh chỉ muốn khóc, nước mắt cứ chực trào. Ở đây, anh thấy lòng mình bớt cô đơn, ít ra còn có Tú, còn mẹ Tú và anh Khánh, những người đã dang tay ôm anh vào lòng, cho anh một gia đình để yêu thương. Cứ như vậy, thời gian Tú sang Đức mấy năm, Kai dẫu có bận rộn cách mấy nhưng thói quen sang nhà Tú thì vẫn cứ duy trì chẳng khi nào thay đổi.
"Má đâu?" Kai dáo dác nhìn quanh chỉ có thấy mỗi con Ken đang đứng dưới chân, ngoe nguẩy cái đuôi trông hớn ha hớn hở.
"Mẹ đi họp mặt ở trường, hôm nay tao ở nhà một mình à... Mà mày xách gì lỉnh khỉnh trên tay vậy?"
Tú tò mò nhìn mấy cái túi to đùng căng tròn đong đưa trên tay Kai.
"Hôm nay ăn ở không, nhớ má nên mua ít đồ sang nhà nhờ má nấu cho một bữa thịnh soạn. Ai dè..."
"Rồi giờ sao?" Tú di chuyển ánh nhìn của mình đến Kai.
"Mua về rồi thì nấu chứ sao. Lâu lâu tao mới thấy mày kém thông minh vậy đó Tú!"
"Mày nấu hay tao nấu?"
Tú và Kai không phải là không biết nấu ăn nếu không nói là có thể nấu ngon một vài món. Đặc biệt là mì tôm và trứng chiên. Nhưng mà...
"Vịt hả?" Tú xách chiếc túi có hai con vịt đã được làm sẵn, trắng trẻo, béo tốt lên ngắm nhìn một cách chăm chú.
"Chứ hổng lẽ con bò?" Nói rồi Kai giật lại con vịt trên tay Tú để lên bàn.
"Giờ nấu sao?" Tú vẫn chăm chăm nhìn vào con vịt như thể nhìn một loài sinh vật mới được phát hiện ra.
"Cần gì tao với mày nấu."
"Chứ ai nấu?" Tú ngẩn người.
"Đằng nào hôm nay nhà cũng không có ai, hay là gọi đám cái Q tới nhé! Coi như cuối tuần họp mặt cho vui. Tụi nó nấu khá lắm, nhất là Q ấy!"
"Có được không?"
"Sao không? Còn đỡ hơn là để con vịt ngon này rơi vào tay hai đầu bếp siêu cùi bắp như tao và mày!"Thấy Tú có vẻ lưỡng lự, Kai liền trấn an.
"Thả lỏng đi, đừng nghĩ ngợi vớ vẩn! Để tao gọi cho."
Trong lúc chờ đợi sự xuất hiện của ba cô gái, Kai và Tú quyết định ra vườn làm ly trà tán dóc, cũng lâu lắm rồi cả hai chưa có ngồi uống trà cùng nhau.
Nhấp một ngụm trà nhỏ, Kai thở một hơi dài sảng khoái rồi chậm rãi hỏi Tú như hai người đàn ông đang nghị sự.
"Mày với Q sao rồi?"
Lúc này Tú mới bắt đầu thưởng thức tách trà ngon tuyệt trên tay rồi đáp lại một cách rành rọt.
"Xong rồi."
"Con bé không đồng ý hả?"
"Ờ."
"Kể ra con bé từ chối cũng phải thôi." Kai nhìn Tú phán một câu xanh rờn bằng giọng điệu của Gia Cát Dự rồi tiếp tục câu chuyện của mình.
"Vậy là mày tính bỏ cuộc?"
"Không. Bây giờ là bạn, mai sau là gì còn tuỳ vào duyên phận. Khi có cơ hội tao sẽ nắm bắt. Còn bây giờ, tao không muốn gây thêm áp lực nào cho Q nữa..."
"Ừ. Thế cũng tốt! Tao cũng không biết nói gì hơn đâu."
"Mày im đi cho tao nhờ. Chẳng bao giờ nói được lời nào tử tế cả!"
"Nếu tao mà cũng thanh niên nghiêm túc như mày thì chán chết đi."Thế là Tú và Kai ngồi nói chuyện linh tinh thêm một lúc nữa, mãi đến khi ấm trà đã sắp cạn, thì ba cô gái kia mới chịu xuất hiện.
Cả bọn hì hụi dưới bếp cả buổi, mà đúng hơn là chỉ có ba cô gái cùng làm, Tú và Kai định ra tay giúp đỡ mấy lần nhưng toàn bị các cô đuổi ra với lí do để đảm bảo "đồ ăn không bị ngộ độc".
"Tụi anh cũng biết nấu đó nha." Kai yếu ớt phản đối.
"Tú thì tụi em không biết, nhưng tụi em đã quá hãi món sườn nướng bóng đêm của anh rồi. Thấy con vịt này ngon như vậy, bọn em không có nỡ để phí của trời lần nữa đâu." Ly đáp lại.
"Sườn nướng bóng đêm là cái gì?"
Không hẹn mà gặp, cả ba cô gái cùng nhìn về phía Kai cười phá lên, Tú liếc nhìn sang phía thằng bạn. Cái mặt dày như nó không ngờ giờ cũng đỏ như gấc vì ngượng.
"Sườn đen xào chua ngọt là sườn xào bị cháy chứ cái gì? Hôm nào tao nấu cho mày một nồi!" Kai quê độ, vừa nói vừa ngoắc tay gọi con Ken đang nằm dưới chân Tú lên phòng khách cùng anh xem tivi nhưng có vẻ hôm nay đến nó cũng muốn phản đối anh. Mặc cho Kai kêu gào khản cổ, nó chỉ ngoái đầu nhìn anh vài lần rồi lại nằm im như cũ.
"Phản phản thật rồi." Kai gào lên trong vô vọng trong khi cả bốn người còn lại trong bếp chỉ còn biết ôm bụng cười.
Đến giờ cơm trưa, mọi thứ đã hoàn thành. Mùi đồ ăn thơm nức lan khắp nhà, chẳng cần đợi ai mời mọc, Kai tự giác xuống nhà bếp theo tiếng gọi của bao tử.
"Tưởng mày không ăn chứ?"
"Nói gì thì nói đồ này cũng là do tao mua, có điên mới không ăn." Kai nhún vai đáp trả.
"Tú đừng chọc anh Kai nữa, bọn em nấu xong rồi, mình dọn ra là ăn được thôi." Q cười toe, tay bưng đĩa vịt quay tiến lại bàn ăn.
"Tú nó tệ lắm Q ạ! Không tốt được như em đâu."
Nói xong, không đứng yên đợi Tú liếc xéo mình, Kai tọt ngay vào khu bếp phụ Linh và Ly dọn đồ ăn ra bàn.
Vừa lúc cả bọn đang định vào bữa thì có tiếng chuông cửa vang lên, Tú ngạc nhiên không biết ai đến tìm vào giờ này, vội vàng chạy ra ngoài xem thử.
"Ủa! Sao mẹ về sớm vậy? Con tưởng mẹ đi cả ngày chứ?"
"Ừ, đáng ra là vậy nhưng mà có chút trục trặc nên buổi tiệc được dời lại, mẹ chỉ dự buổi tọa đàm với các thầy cô trẻ trong trường rồi về thôi. Mà con đã ăn gì chưa?"
"Con đang định ăn, Kai mua đồ sang, con ở nhà một mình nên rủ thêm vài người bạn sang nấu nướng cuối tuần cho vui. Mẹ vào ăn trưa với tụi con luôn đi." Tú vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy cái túi trên tay mẹ đi vào nhà.
"Chà bạn nào vậy?" Mẹ Tú khẽ liếc mấy đôi giày của nữ trên bậc thềm nhìn Tú nở một nụ cười mà theo Tú là sặc mùi nguy hiểm.
"Mẹ à, chỉ là mấy người bạn ở phòng tập của Kai thôi, con cũng có chút quen biết. Mẹ đừng có đoán mò vậy chứ."
"Chứ không phải Tú của mẹ nhột rồi hả?"
"Mẹ à!"
"Được rồi, hôm nay có lộc ăn nên mẹ bỏ qua."
Chốt lại câu cuối cùng, mẹ Tú vừa cười một tràng sảng khoái bước thẳng vào nhà để lại Tú với khuôn mặt méo xệch đứng ngoài bậc thềm.
"Ủa má, sao Tú nó nói má không về?"
Kai lẫn Q, Linh, Ly đều bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của mẹ Tú, cả bọn mau chóng đứng bật dậy, lễ phép cúi chào như đám robot đã được lập trình sẵn.
"Má về mày không vui hả?"
"Trời, con đâu dám." Kai cười hì hì, vội kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra. "Má ngồi đây dùng bữa với bọn con."
"Tụi cháu chào cô, cô ngồi dùng bữa với tụi cháu..." Q rụt rè mở lời, mà có lẽ không riêng gì Q mà giờ này cả Linh và Ly đều cảm thấy có phần ngại ngùng. Dù ở độ tuổi nào cũng vậy, đối mặt một cách bất ngờ với phụ huynh của bạn bè dĩ nhiên ai cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Mấy đứa cứ tự nhiên, đừng khách sáo." Mẹ Tú nhìn cả ba nở một nụ cười hết sức thân thiện rồi ngồi xuống.
"Anh giới thiệu với mấy đứa, đây là hoa hậu của gia đình, má của anh và là mẹ của Tú." Kai ưỡn ngực giới thiệu một cách đầy tự hào.
"Ai cho mày nhận vơ người đẹp của tao đó?" Tú kéo ghế ngồi xuống bên phía còn lại bên cạnh mẹ.
"Má coi nó nói kìa?"
Bữa ăn bắt đầu với bằng màn đấu võ mồm giữa Tú và Kai, mãi cho đến khi mẹ Tú tặng cho mỗi người một cú đá đau điếng dưới gầm bàn thì cuộc chiến mới tạm dừng lại.
Vì đây là lần đầu tiên Tú mời bạn bè đến nhà ăn cơm nếu không tính Kai với Trung - hai đứa bạn thân của Tú từ thời còn đi học nên mẹ Tú cảm thấy khá bất ngờ. Tính Tú vốn không quảng giao cho lắm, bên ngoài lại cư xử lại tương đối lạnh lùng nên vốn cũng không có nhiều bạn bè, lần này lại mời hẳn ba cô bạn về nhà chắc hẳn quan hệ cũng không tệ.
Mẹ Tú buông đũa, nhẹ nhàng liếc nhìn Tú với Kai.
"Thế hai đứa dắt bạn gái về mà không mở lời giới thiệu cho mẹ nghe được lấy một câu à?"
Kai nhìn má ngỡ ngàng, trong miệng vẫn còn nguyên miếng thịt vịt béo ngậy, Tú thì ho nhẹ một cái, lòng thầm cảm tạ trời đất, suýt chút nữa thì nghẹn mất. Còn cả ba cô thì khỏi nói, đồng loạt ngước nhìn nhau.
Mẹ Tú cười thầm, bà chỉ hỏi có một câu mà cả bàn ăn như rung chuyển, mấy cái đứa này lớn đầu mà nhát cáy như vậy làm sao đây?
"Má à. Thực ra thì tụi nó là đàn em của con thôi, lính của con ở phòng tập đó." Kai quay sang phía mẹ Tú phân bua, đối với anh thì ba đứa tụi nó tình cảm thì nói là "em gái" còn nặng hơn xíu là ba "thằng em" thân thiết. "Bạn gái"? Tha cho anh đi, nghĩ tới mà anh thấy ớn rồi.
"Đây là Linh." Kai chỉ sang người ngồi sát bên cạnh mình.
"Ngồi giữa là Ly, còn ngồi bên cạnh Tú là Q."
Q kết thúc lời giới thiệu của Kai với mẹ Tú bằng một nụ cười hiền lành.
Mẹ Tú nở một cười hài lòng đáp lại.
"Tụi cháu quen nhau lâu chưa?" Bà hướng mắt về phía Q.
"Dạ, anh Kai thì tụi cháu đã quen lâu rồi, còn Tú thì tụi cháu mới quen cách đây vài tháng thôi ạ." Q đáp.
"Nghe giọng cháu chắc là người Hà Nội?"
"Dạ, vâng."
"Hồi còn trẻ cô cũng từng học đại học ngoài đấy mấy năm trời, sau này cũng có ra để dự hội thảo vài lần nhưng tính ra thì lần gần nhất cũng đã cách đây ngót nghét mười lăm năm rồi. Thế ngoài đấy bây giờ chắc khác lắm nhỉ?"
"Cũng không khác gì nhiều lắm đâu cô ạ, Hà Nội vẫn thế, hè rồi cháu có về lại mọi thứ vẫn như cũ thôi." Như bắt đúng tần số với mẹ Tú, Q cảm thấy thoải mái hơn. Áp lực nãy giờ dường như cũng biến đâu mất.
"Mẹ à..." Tú cất tiếng phàn nàn. "Con hứa là khi nào con rảnh con sẽ dắt mẹ đi Hà Nội chơi đến chán chê. Còn giờ mẹ để cho em ấy ăn xong bữa trưa giúp con đi."
Xong bữa trưa, cả bọn được mẹ Tú mời lên trên phòng khách uống nước ăn trái cây, nhất quyết không cho đám các cô con gái dọn dẹp nữa. Bà bảo trưa nay các cô đã vất vả nấu nướng cho cả nhà rồi, bà trách Tú với Kai hiếm hoi lắm mới mời bạn tới nhà chơi lại bắt bạn phải chui vào bếp.
"Má à, con với Tú mà có thể giải quyết hai con vịt ban nãy thì cũng không đến mức đối xử với tụi nó vậy đâu. Mà má cũng biết trình độ nấu ăn của hai đứa tụi con rồi, tầm cỡ nào mà giải quyết được."
"Lại còn biện minh nữa. Xíu nữa hai đứa phải xuống rửa chén đó, biết chưa?"
"Dạ biết." Kai ỉu xìu đáp.
Buổi nói chuyện với mẹ Tú thực ra không căng thẳng như Q tưởng, trái lại cô lại có phần thích thú. Mẹ Tú rất tốt bụng và vui tính, nếu không nói là một người phụ nữ rất thú vị. Bà khiến Q có chút ganh tị với Tú, bà vừa giống một người mẹ đầy uy quyền lại vừa giống một người bạn thân thiết và tâm lí. Giữa cuộc nói chuyện, đột nhiên Q thấy lòng mình thoáng chùn xuống, nửa đau lòng nửa ước ao...
"Em sao vậy?"
"Em không sao."
"Thật không?"
"Thật mà."
Mặc dù Q chối nhưng Tú vẫn đủ tinh tế để nhận ra cô đang buồn, nên vừa thấy cô bảo đi xuống lấy thêm trái cây Tú cũng vội bật dậy kiếm cớ đi xuống bếp phụ cô.
Tú vừa gọt trái lê vừa len lén liếc nhìn sang Q, cô vẫn đang chăm chú gọt quả xoài trên tay mình.
"Mẹ Tú vui tính nhỉ?"
"Hả?...À...Ừ." Đột nhiên Q nói vậy làm Tú không biết phải trả lời như thế nào. Tú đoán chừng có lẽ nãy giờ Q buồn là do mẹ Tú làm cô nhớ đến mẹ mình. "Nếu em thích, rảnh rỗi có thể đến chơi với mẹ Tú, bà hay ở nhà một mình tại Tú và anh hai cũng chẳng mấy khi có ở nhà, đừng ngại."
"Nếu được thế thì tốt quá. Em sẽ đến hằng ngày luôn nhé!" Q bông đùa.
Biết là Q nói đùa nhưng tim Tú vẫn nẩy lên những nhịp đập rộn ràng khôn tả như đứa trẻ con sắp được quà, bất giác đôi môi Tú khẽ cong lên vẽ thành một nụ cười vui sướng.
***
Hôm nay, An xuất viện sau hơn một tháng phải nằm điều trị nội trú, Quân bận công tác nên nhờ Tú phụ đón An về. Nếu anh không nhờ Tú cũng sẽ đến, Tú đã hẹn ăn trưa với Trung và một người bạn là bác sĩ vật lý trị liệu để tham khảo về trường hợp của con bé.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm thủ tục xuất viện, mẹ An đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện từ sớm, Tú ngồi chơi với An một chút rồi quyết định sang phòng làm việc của Trung. Tú nhìn đồng hồ, giờ nghỉ trưa cũng đã quá 20 phút nhưng cánh cửa phòng Trung vẫn im bặt, ban nãy cô y tá phụ trách có nói với Tú là cậu ta đang có bệnh nhân nên bảo Tú ngồi đợi một lát vậy mà mãi chẳng thấy tăm hơi đâu. Cả dãy hành lang dài, lúc nãy còn lác đác vài người giờ chỉ còn mỗi mình Tú. "Cạch."
Tiếng mở cửa vang lên, một đôi vợ chồng trung niên bước ra ngoài, xuất hiện ngay sau lưng họ là Trung trong bộ blouse trắng quen thuộc. Trung nhẹ nhàng nắm lấy tay người phụ nữ dặn dò điều gì đó rất lâu, người đàn ông bên cạnh vừa dang đôi tay đỡ lấy bờ vai vợ mình vừa lắng nghe Trung một cách chăm chú như thể sợ rằng ông sẽ bỏ qua điều gì đó vô cùng quan trọng. Tú khẽ nở một nụ cười không đầu không cuối, đối với Tú đó là một hình ảnh đẹp và khiến một người không liên quan như Tú cũng cảm thấy ấm lòng.
Nhưng ngay sau giây phút ấy, khi đôi vợ chồng nói lời tạm biệt Trung rồi quay gót rời đi Tú thực sự cảm thấy kinh ngạc. Khuôn mặt người phụ nữ ấy không sai lẫn đi đâu được, bà ấy không biết Tú, nhưng Tú chắc chắn là mình biết bà ấy. Là mẹ của Q.
"Sao bà ấy lại ở đây?" Tú ngẩn người, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Trung nhìn Tú vẻ khó hiểu, anh không biết điều gì khiến Tú cứ mải nhìn theo đôi vợ chồng kia không rời mắt đến nỗi dường như không quan tâm đến sự hiện diện của anh.
"Mày ngồi đi. Đợi một chút nữa, bạn tao qua đây rồi tao sẽ giới thiệu cho mày. Nó vừa đi tu nghiệp ở Anh về, chuyên gia vật lí trị liệu đó. Hồ sơ của An, tao cũng nhờ nó xem giúp cho rồi..."
Vừa nói anh vừa rót ly nước lọc đẩy đến trước mặt Tú, nhưng có vẻ Tú không để tâm lắm, khuôn mặt lơ đãng của Tú khiến Trung từ ngạc nhiên chuyển sang tò mò.
"TÚ!"
"Hả?" Tú giật mình nhìn Trung, ánh mắt vẫn còn nguyên sự ngỡ ngàng.
"Mày nghĩ gì mà hồn vía đâu mất vậy?"
"Không có gì... Nhưng người phụ nữ ban nãy là bệnh nhân của mày à?" Tú ngập ngừng đặt câu hỏi.
"Mày nói ai?"
"Người phụ nữ khi nãy ấy."
"Mày nói cô Thư hả?"
"À... Ừ..."
"Mày quen cô ấy hả?"
"Có chút quen biết." Tú đánh liều trả lời.
Trung nghe Tú nói vậy cũng không nghi ngờ gì, chỉ chép miệng một cái rồi trả lời.
"Cô ấy là bệnh nhân của tao. Cũng được nửa năm rồi."
"Mày thuộc khoa Ung bứu... Không lẽ..."
Trung đáp lại ra chiều cảm thông.
"Tao rất tiếc..."
***
Mãi đến đầu giờ chiều, Tú mới hoàn thành xong thủ tục xuất viện để đưa An về nhà. Con bé về đến nhà có vẻ tươi tắn hẳn ra, ở nhà vẫn là thoải mái nhất, người lớn cũng thế mà trẻ con cũng vậy, nó cười suốt, cái miệng thì líu la líu lo không ngừng.
"Sau này, con khỏe lại rồi Tú chụp cho con thật nhiều hình thật đẹp nhé. Con sẽ làm công chúa, còn Tú làm hoàng tử, Tú chịu hông?"
Lời đề nghị của bé An làm Tú không khỏi bật cười, theo thói quen Tú đưa tay bẹo đôi má phúng phính của con bé day day vài cái. "Chịu. Thưa công chúa!"
Chỉ cần nghe có vậy nó cười toe, vươn người hun cái chóc lên má Tú đầy vui sướng. Đùa giỡn được một lúc, thấy con bé đã thấm mệt nên Tú dỗ con bé đi ngủ, đợi cho nó ngủ thật sâu, Tú mới dám mở cửa nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu.
"An ngủ rồi hả em?"
"Dạ, con bé vừa ngủ rồi chị." Tú đáp. "Giờ em cũng xin phép chị..."
"Em ở lại dùng bữa rồi hẵng về, thời gian qua phiền em nhiều rồi, em ở lại ăn bữa cơm nếu không anh Quân lại trách chị." Mẹ An cắt ngang.
"Hôm nào anh Quân về, rồi anh chị mời em dùng bữa cũng chưa muộn mà, thật là giờ em có chút việc riêng không ở lại được."
"Ừ, thế thôi em về. Đợi anh Quân về, anh em làm bữa nhậy với nhau. À, mà khi ấy em nhớ rủ cả cô Q đến luôn, cô ấy cũng giúp An nhiều lắm. Coi như thay lời cảm ơn của anh chị."
"Chị đừng khách sáo, tụi em cũng quý An lắm, hơn nữa anh Quân cũng giống như anh em trong nhà đây là chuyện nên làm mà."
Rời nhà An, Tú quay về studio, trú mình trong căn gác xếp nhỏ trên tầng thượng. Thực ra, Tú cũng không có gì bận bịu, chỉ là với những gì vừa được biết quả thực Tú chỉ muốn ở một mình để tĩnh tâm suy nghĩ.
"Là khối u ác tính." Trung làm thêm một ngụm nước nhỏ nữa rồi mới nói tiếp, có vẻ chính anh cũng cảm thấy khó khăn khi phải nói ra những lời này dù rằng bệnh tật là thứ mà anh đối mặt gần như là hằng ngày. "Giai đoạn ba, đã di căn nhiều cơ quan khác rồi."
"Kể cả phẫu thuật sao?" Tú nhìn Trung và hy vọng thằng bạn sẽ cho mình một đáp án khả quan hơn.
"Không ích gì với trườg hợp này. Hơn nữa bác ấy cũng có vấn đề về tim nên tình trạng của bác ấy hiện giờ không cho phép thực hiện một ca mổ phức tạp như vậy. Bất đắc dĩ lắm, bằng không thực hiện nó là lấy sinh mạng bác ấy ra đánh cược một ván bài lớn."
"Nếu dùng thuốc hay tia thì sao?"
Trung lắc đầu.
"Thuốc hay tia chỉ có khả năng làm chậm sự phát triển và hạn chế sự di căn của các tế bào khối u đến các bộ phận khác chứ không thể chữa bệnh một cách dứt điểm được. Nói cách khác, chỉ có thể cố gắng kéo dài được bao lâu thì cố thôi mày ạ."
"Vậy... Còn bao lâu?" Tú hỏi mà giọng như lạc hẳn đi, Tú cũng từng đối diện với nỗi đau mất cha, nên Tú hiểu điều này cũng sẽ là cú sốc lớn với Q dẫu cho cô luôn cố tỏ ra bất cần với người mẹ đã bỏ rơi mình năm xưa.
"Chưa đến nửa năm."
"Nửa năm?"
Trung nhìn Tú, anh cảm nhận được có điều gì đó khác thường ở bạn mình. Anh không rõ mối quan hệ giữa Tú và bệnh nhân của mình là gì? Nhưng anh nghĩ có lẽ Tú thực sự muốn biết và cần được biết. Anh thở một hơi dài, rồi đáp.
"Bác ấy phát hiện khối u cũng khá trễ, với tình trạng hiện tại nửa năm nữa đã là kì diệu lắm rồi."
...
Đêm nay không có trăng, nhưng sao thì nhiều lắm, đếm không xuể. Ấm trà trên bàn đã nguội đi từ bao giờ mà Tú vẫn còn ngồi ngẩn ra đấy, lòng dâng lên những rối bời. Tú đoán chừng rằng Q chưa hề biết gì về bệnh tình của mẹ mình bởi Q vốn không phải là người có lòng dạ sắt đá. Tuy cô tỏ ra cứng rắn và mạnh mẽ nhưng thực tâm lại rất yếu mềm, nếu biết được chuyện này nhất định sẽ suy nghĩ lại. Chuyện quá khứ khó chấp nhận nhưng dẫu sao bà cũng là người sinh ra Q và thực lòng, Tú cảm nhận được sự ân hận, day dứt của bà từ lần chạm mặt hiếm hoi ở phòng tập. Có lẽ những ngày tháng này, niềm mong mỏi lớn nhất vào cuối đời chính là sự tha thứ từ cô con gái mà bà đã nhẫn tâm vứt bỏ ngày nào.
Nhưng nhắc đến mẹ cũng tức là nhắc đến một phần góc khuất mà Q không bao giờ muốn ai chạm tới, hơn nữa chuyện như thế này Tú không nghĩ mình có thể đột ngột nói ra với cô.
Trong khi Tú còn mải đắn đo suy nghĩ thì thời gian vô tình lướt qua nhanh như một cơn gió. Mới đó mà đã hơn một tuần kể từ khi Tú biết được bệnh tình của mẹ Q. Mỗi lúc gặp cô, cùng cô nói đùa mà Tú cảm thấy nặng nề lắm. Có đôi lần, Tú toan nói ra cho nhẹ người nhưng vẫn là nghẹn lại ở cổ họng không sao cất thành lời.
"Tú ơi, mở cửa cho mẹ được không con?"
Nghe tiếng mẹ gọi làm Tú thoáng giật mình, rất nhanh chóng Tú đứng bật dậy rời bàn làm việc nắm tay chốt, khẽ đẩy cửa ra.
"Mẹ gọi con."
"Mẹ vào được không?"
"Dạ được, mẹ vào đi." Nói rồi Tú nghiêng người qua một bên nhường đường cho mẹ đi vào trong.
"Con đang làm việc hả?"
"Dạ, cũng sắp xong rồi." Tú đáp.
"Mẹ có pha trà và mang một ít bánh hạnh nhân con thích lên này. Uống tách trà với mẹ được chứ?" Vừa nói, mẹ Tú vừa nâng nhẹ khay đồ lên ngang ngực ra hiệu cho Tú.
"Dạ được." Tú nở một nụ cười đáp lại.
Tú nhấc ấm trà lên rót đầy thứ nước nóng màu hổ phách còn đang bốc khói nghi ngút vào hai chiếc ly con con bên cạnh, rồi đặt một tách về phía mẹ mình. Nhà Tú ai cũng thích uống trà, ngày ba Tú còn sống đã thế đến giờ mọi thứ vẫn thế, ngay đến cả Kai, vốn không liên quan nhưng từ lúc ăn dầm nằm dề ở đây cũng nhiễm sở thích này.
"Dạo này công việc bận lắm hả con?"
"Dạ, tại cuối năm rồi, nhiều nhãn hàng và tạp chí cũng bắt đầu đẩy mạnh quảng bá hơn nên ở studio cũng nhiều việc hơn mẹ thôi."
"Làm gì thì làm, con phải giữ sức khỏe đó, không có được coi thường rồi ham công tiếc việc đâu nghe chưa?"
"Con biết rồi mà, mẹ yên tâm." Tú trả lời, vẫn không giấu đi được nét lo âu trên khuôn mặt.
Tất nhiên những biểu hiện đó nhanh chóng lọt vào tầm mắt của mẹ Tú, bà biết Tú đang có điều gì đó khúc mắc trong lòng chứ không đơn thuần là sự bận rộn với công việc đang vào mùa cao điểm, chỉ là con của bà lớn rồi, có những chuyện bà cảm thấy nên để con nó tự mình suy nghĩ sẽ tốt hơn, âu cũng là tôn trọng sự riêng tư của cá nhân nó. Nhưng thời gian qua, Tú có vẻ vẫn không nghĩ ra được hướng giải quyết cho vấn đề của mình nên với thân phận của một người mẹ, bà muốn con có thể trải lòng cùng mình.
"Con còn có chuyện gì sao? Kể cho mẹ nghe được không?"
"Vẫn là mẹ hiểu con nhất!"
"Nhóc con, mẹ còn không hiểu con thì ai có thể hiểu con đây?"
Tú trầm ngâm một lát, rồi cất tiếng hỏi.
"Nếu như con vô tình biết được một bí mật, mà chuyện ấy thực ra có liên quan đến một người bạn, nhưng đây là chuyện riêng trong gia đình của cô ấy, mẹ nghĩ con có nên nói cho cô ấy biết hay không?"
"Thì ra cái mặt nhăn nhó suốt mấy ngày qua của con là vì chuyện này?"
"Theo mẹ con nên làm thế nào?"
Tú mất kiên nhẫn, quay hẳn người về phía mẹ, đôi tay chau lại đặt trên đầu đối, vẻ mặt nghiêm túc mong chờ câu trả lời.
"Con phải xem xét xem, thực ra cái bí mật mà con đang nắm giữ, vì sao chủ nhân của nó lại không muốn bạn con biết được? Nếu là lí do chính đáng, con cũng nên tôn trọng ý nguyện của người ta. Ở đời, thực ra không phải cái gì rõ ràng mới gọi là tốt..."
-END CHAP 8-
"Ở đời, thực ra không phải cái gì rõ ràng mới gọi là tốt..."
trích Những ngày yêu ngược nắng