Chương 7: Hồng Bảo Thạch uy năng!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Mỗi người một ngựa ra khỏi thị trấn, Nhất Minh cảm thụ được linh lực trong cơ thể biến hóa, dường như sắp phá vỡ bình chướng vậy.
Thời điểm hắn lâm vào mộng cảnh, đối với ngoại giới không tính là quá lâu, nhưng ở trong đó hắn đả tọa tu luyện, không ngừng có linh khí bàng bạc chui vào thể nội.
Đối với tu sĩ mà nói, một lần linh khí tăng phúc khiến không ít người đột phá cảnh giới, nhưng đối với Nhất Minh mà nói, bát mạch còn chưa được hoàn toàn khai thông, điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Tu sĩ muốn tăng lên bản thân lực lượng có hai cách, một là đột phá, hai là tăng lên bản thân chiến kỹ cùng công pháp.
Mà hiện tại đối với Nhất Minh mà nói, điều đầu tiên coi như bỏ qua đi, hắn hiện tại muốn tăng lên bản thân lực lượng chỉ có thể từ công pháp tăng lên.
Cũng may, mặc dù hắn không có đột phá bát mạch, nhưng nhờ có linh khí tăng phúc, Nhất Minh hấp thu không ít hồng sắc liên hoa, khiến hắn lâm vào trạng thái đốn ngộ!
Công pháp tu luyện có thể từ bản thân chém g·iết bắt đầu, điều này được phần lớn tu sĩ tu vi thấp đón nhận, đơn giản vì nó dễ thực hiện!
Tựa như, kiếm tu muốn tăng lên bản thân kiếm pháp, điều đơn giản nhất là huy kiếm và chiến đấu để tăng lên tự thân kiếm pháp.
Ngoài việc xông pha khói lửa để tăng lên bản thân chiến kỹ, còn có đốn ngộ và đối với tự thân lý giải lĩnh ngộ!
Lĩnh ngộ công pháp nói dễ không dễ nói khó không khó, hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm, lý giải của tu sĩ về Đạo.
Nói đơn giản rằng, một kiếm tu mới tu luyện kiếm đạo muốn lĩnh ngộ kiếm pháp sẽ cần thời gian tiêu hóa.
Một vị lão kiếm tu mặc dù chưa từng luyện qua kiếm pháp của ngươi, nhưng chỉ cần nhìn qua một lần, lão kiếm tu liền sẽ có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng.
Đó là khác biệt về lĩnh ngộ!
Lĩnh ngộ ở đây không phải về chiêu thức mà là Đạo.
Bên cạnh đó,
Đốn ngộ công pháp càng là khó thực hiện hơn rất nhiều không phải ai cũng có thể lâm vào được trạng thái này.
Tựa như nói, nếu không phải có hồng sắc linh hoa ban phúc, thì Nhất Minh cũng không nhất định có thể làm được.
Đốn ngộ không liên quan đến tu sĩ cố gắng nhiều hay ít, kinh nghiệm nhiều hay không, mà nó liên quan đến tu sĩ tư chất, tiềm lực cùng cơ duyên, trong đó, cơ duyên chính là chiếm phần lớn!
Tư chất càng cao đối với tự thân công pháp lý giải càng sâu càng dễ lâm vào trạng thái này và ngược lại!
Chính vì thế, Nhất Minh trong trạng thái đốn ngộ đã hoàn toàn mang tự thân Thôi Tâm Chưởng tăng lên không ít.
Đây là một môn ngoại công căn bản về chưởng pháp, cho nên việc thực hành chưởng pháp sẽ không thể tiến bộ nhanh bằng việc đối với tự thân lý giải.
Điều này khiến Thôi Tâm Chưởng từ chưa nhập môn, trãi qua hai tầng lĩnh hội liền vượt qua giai đoạn nhập môn, tiến vào giai đoạn tiểu thành cấp độ.
Nhất Minh lẳng lặng nhìn về phía bảng:
Tính danh: Nhất Minh
Chủng tộc: Nhân tộc
Thế lực: Quang Minh Điện
Thể chất: Hồng Thiên Bá Thể (0%)
Công pháp: Thôi Tâm Chưởng (53%)
Linh điểm: 2
"Chỉ cần Thôi Tâm Chưởng có thể phát huy ra bảy thành lực lượng, ta liền có thể bước vào Đại thành cấp độ."
Nhất Minh thầm nghĩ.
Thôi Tâm Chưởng là một môn ngoại công tâm pháp, thích hợp đối với tu sĩ Tôi Thể cảnh trở xuống, vì nó không cần vận dụng quá nhiều linh lực, mà đơn giản là sử dụng lực lượng cơ thể t·ấn c·ông vào điểm yếu hại trên cơ thể.
Chưởng pháp không phải đối với tu sĩ nào cũng là phù hợp, nếu nói quyền pháp là cương mãnh oanh liệt, chỉ pháp thiên về xuyên phá phòng ngự, thì chưởng pháp không cương mãnh, cũng không xuyên phá mạnh mẽ, nó thuộc về lấy nhu thắng cương, co được giãn được!
Chính vì thế, Thôi Tâm Chưởng rất thích hợp với võ giả mới bắt đầu tu hành như Nhất Minh đây.
"Có lẽ, ta có thể biến hóa một chút Thôi Tâm Chưởng".
Trong lúc đốn ngộ, Nhất Minh không ngừng nhớ lại bản thân một quyền trước đó, khiến hắn có không ít cảm ngộ đối với bản thân quyền pháp!
Một quyền vô cùng đơn giản, bao gồm hai chữ: Nhanh, Bạo!
Nhanh, chính là bản thân bộc phát lực lượng trong thời gian ngắn, để tiếp cận kẻ địch.
Bạo, chính là bùng nổ sức mạnh trong thời gian ngắn nhất, mang đến hiệu quả mạnh nhất.
Một quyền kia, hắn tự nhiên không rõ sức mạnh đến từ nơi nào, nếu nói là tự thân lực lượng hắn không nghĩ như vậy, chỉ vì bản thân hắn chỉ mới khai 7 mạch, tự thân linh khí chưa thể vận dụng hoàn chỉnh một chu thiên, chỉ khi khai mở bát mạch, hắn mới có khả năng vận chuyển chu thiên hoàn chỉnh
Cho nên mới nói, hắn sơ sơ cảm ngộ được hai chữ Nhanh và Bạo, còn lực lượng từ đâu phát ra, hắn hoàn toàn không rõ!
Điều này khiến hắn đau đầu không thôi, nếu như gặp phải một lần nữa, Nhất Minh không chắc rằng mình có thể đấm ra một quyền như trước hay không.
Đối với những điều bản thân không thể kiểm soát khiến Nhất Minh vô cùng khó chịu!
Khó chịu thì khó chịu, Nhất Minh cũng chỉ có thể gác lại mọi việc ra sau lưng, trước tiên là cần tới Thương Minh thành trước đã, sau đó sẽ hảo hảo bế quan một hai.
Hiện tại, hắn cảm thấy bản thân sẽ phải trải qua một trận kiếp nạn, đơn giản vì cách phía sau không đến năm dặm, có một đoàn người từ lúc ra khỏi tửu lâu luôn đi theo bọn hắn.
Màn đêm buông xuống, Nhất Minh bọn người buộc phải dừng lại bên cạnh dòng sông nhỏ, xung quanh cây cối trãi dài theo dòng sông hướng về phía đông.
Phi ngựa liên tiếp mấy canh giờ, từ lúc ra khỏi tửu lâu đến thời điểm hiện tại, màn đêm đã buông xuống, ngựa đã thấm mệt, Nhất Minh bọn người không thể không dừng lại để ngựa uống nước.
Ánh trăng phản chiếu xuống dòng sông, mang đến ánh sáng lờ mờ, Nhất Minh bọn người quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục lên đường, dù sao, hắn cũng không biết đám người kia có tiếp tục đuổi theo hay không.
Chưa dừng lại được bao lâu, bên ngoài liền nghe một đám tiếng chân ngựa dồn dập.
Hoàng YY sắc mặt tái nhợt: “Không phải chứ, bọn hắn đến nhanh như vậy!”
“Thật đúng là n·gười c·hết vì tiền, chim c·hết vì mồi” Tư Ngọc Nam không khỏi lắc đầu.
Hiện tại bọn họ Hoàng Anh thương thế chưa lành, mặc dù nói Hoàng Anh đã đột phá tôi thể tam trọng, nhưng cũng không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng được a.
Ở đây chỉ có Tư Ngọc Nam là có tu vi cao nhất trong đám người, tôi thể tứ trọng cảnh giới, nhưng cũng không phải là đối thủ một đám người như vậy a.
“Lập tức lên ngựa!”
Tư Ngọc Nam quát khẽ một tiếng, hắn nhận ra trong đám người có một người chí ít tu vi ngang hắn, nếu công bằng một trận chiến, hắn sẽ không sợ, nhưng đám người kia căn bản sẽ không có bị ngu như vậy a!
Bọn họ số lượng hoàn toàn chiếm thượng phong, khiến hắn không thể không lui một bước!
Đám người không dám chần chờ, lập tức lên ngựa một đường phi nhanh.
Hắc y nhân ánh mắt lấp lóe:
”Chạy? ta xem các ngươi chạy được bao xa?”
“Năm người các ngươi sử lý huynh muội Hoàng gia, còn lại toàn bộ “chăm sóc” thiếu niên kia, người còn lại cứ để ta, nhớ kỹ một tên cũng không thể thoát.”
Thanh Phong ánh mắt lóe lên quang mang, nhìn đám người phía trước tựa như nhìn đám bảo tàng di động, trong mắt không che giấu được thèm thuồng chi sắc!
“Vâng!”
…
“Không tốt, ngựa tốc độ giảm đi rồi!” Hoàng YY trong lòng hoảng thành một nhóm!
Nàng không nghĩ tới vào Thương Minh vực rồi vẫn bị người đuổi g·iết như vậy a!
“Giờ chúng ta chia đường, nếu đi cứ đi chung thế này chúng ta sẽ bị một mẻ hốt gọn!”
Nhất Minh nhìn sang đám người, nói.
“Không được, nếu chia ra bọn hắn chắc chắn sẽ đuổi theo đệ!”
Hoàng YY không chút do dự cự tuyệt ngay lập tức.
Nhất Minh cảm động không thôi, đây là lần đầu tiên hắn được một ngoại nhân lo lắng như thế, mặc dù quen biết chỉ mới vài ngày, nhưng Hoàng YY đối với hắn là chân tâm thật ý.
“Các sư huynh sư tỷ, ta không sao, ta tự có phân tất, Thương Minh thành gặp lại!”
Dứt lời,
Nhất Minh lập tức đánh ngựa sang trái rời khỏi tuyến đường, xuyên thẳng vào rừng.
Thấy thế, Hoàng Anh cùng Tư Ngọc Nam cũng không biết nói cái gì, dù sao Nhất Minh cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
“Hoàng huynh thương thế vẫn còn hay là ta cùng các ngươi đi” Tư Ngọc Nam nhìn về phía huynh muội Hoàng gia nói ra.
Hoàng YY giờ khắc này không khỏi khóc ô ô, nàng biết Nhất Minh tách ra là để cứu bọn họ, dù sao đám người kia sẽ chia phần lớn lực lượng đuổi theo Nhất Minh, bởi vì chỉ có hắn là không có bối cảnh sau lưng mà thôi!
“Hy vọng đệ an toàn đến Thương Minh thành!” Hoàng YY trong lòng âm thầm cầu nguyện.
…
Xuyên vào sâu trong cánh rừng, tràn ngập cây cối che chắn phía trước, cũng may có đường nhỏ, chắc là do thợ săn thường xuyên đến đây săn g·iết thú rừng.
Một đường chạy thụt mạng về phía trước, trời thì tối, đường thì khó đi, khiến ngựa tốc độ ngày càng chậm.
Thấy thế, Nhất Minh lập tức xuống ngựa, một đường xuyên thẳng hướng bắc mà đi, vì phía bắc chính là hướng về Thương Minh thành mà đến.
Một lát sau, hắn tìm được không ít hang động, nhưng vẫn không có dừng lại ý nghĩ, đơn giản vì phía trước hang có không tí xương thú rãi rác, chứng tỏ nơi này là địa bàn của thú rừng sinh sống.
Qua mấy canh giờ, Nhất Minh ẩn ẩn không còn cảm giác có người đuổi theo, liền ngồi bệch xuống đất thở gấp!
“Móa nó, đúng là mang ngọc có tội, chí ít lần sau ra ngoài phải chú ý cẩn thận thêm mới được.”
Nhất Minh vừa thở hồng hộc vừa mắng một câu.
Nghỉ ngơi một lát, Nhất Minh tìm được một hồ nước nhỏ trong tâm mừng rỡ không thôi, bước chân loạng choạng giường như vô lực tiến đến bên hồ không ngừng uống nước.
Thở ra một cái,
Nhất Minh tiếp tục đi về phía trước tìm một chỗ ẩn thân, trời sáng lại tiếp tục lên đường, giờ màn đêm che khuất, kiểu này rất khó để nhận định chính xác phương hướng.
Tiến vào trong một hang động cách bờ hồ không xa, Nhất Minh toàn thân uể oải, hai chân dường như rụng rời, không đi nổi.
Nằm nghỉ một lát,
Nhất Minh ngồi dậy xếp bằng, lấy ra không ít linh thạch từ trong nhẫn trữ vật.
Tổng cộng có 17 khối, 5 khối là của hắn nhận trong tông môn, còn 12 khối là từ trong nhẫn trữ vật mà Hoàng YY đưa cho hắn.
“17 khối chắc là đủ để ta mở bát mạch.” Nhất Minh nhìn trong tay khối linh thạch nghĩ thầm.
Lúc này, hắn ngồi xếp bằng, tay nắm linh thạch, linh khí từ từ vận chuyển trong cơ thể, linh khí vận chuyển càng lúc càng nhanh hình thành linh lực, ban đầu tựa như dòng suối nhỏ, dần dần dòng suối càng lúc to ra một tí.
Mặc dù dòng linh lực biến hóa không lớn nhưng chứng tỏ linh khí trong cơ thể đang dần biến hóa, thẳng đến một lúc, hắn cảm nhận được từ nơi sâu xa, có giọt tí tách rơi vào hòa tan chung với dòng linh lực trong cơ thể, mỗi giọt tí tách rơi vào, linh khí trong cơ thể vận chuyển càng lúc càng nhanh!
Sau nửa chén trà, khối linh thạch đã trở nên ảm đạm, không còn một tí linh khí nào!
“Nhanh như vậy!”
Nhất Minh không khỏi bất ngờ!
Theo lí mà nói, một khối linh thạch đầy đủ tu sĩ tôi thể cảnh luyện hóa vài canh giờ.
Mà hắn?
Từ lúc hấp thu linh thạch tới bây giờ, bất quá không đến nửa chén trà!
Điều này khiến Nhất Minh không khỏi giật mình, nếu đây là thật, thì hắn tu luyện tốc độ viễn siêu người bình thường không phải sao?
Nghĩ tới đây, Nhất Minh kích động không thôi, hắn cầm lên viên linh thạch thứ hai, bắt đầu hấp thu luyện hóa.
Sau nửa chén trà,
Đồng dạng cảm ngộ. khối thứ hai lập tức không còn nhan sắc.
Mà hắn phát hiện,
Trong cơ thể mình giường như có cái gì đó nhỏ giọt tí tách, mỗi khi hắn vận chuyển linh lực tu luyện, đều có hiện tượng này!
Điều này khiến hắn ẩn ẩn có chút lo lắng, mặc dù nói, hắn có thể luyện hóa viễn siêu người bình thường, nhưng lại không chắc rằng, chuyện này có xảy ra tác dụng phụ gì hay không?
Lỡ như có tác dụng phụ, đối với cơ thể không tốt, thì hắn chẳng phải đi tong rồi sao?
“Không được không được, ta phải thử thêm vài lần!” Nhất Minh lập tức tiếp tục dò xét.
Khối thứ ba, bốn, năm … thẳng tới viên linh thạch cuối cùng bị hắn luyện hóa.
Lúc này, toàn thân giường như cảm giác có tầng màng mỏng bị xuyên thấu.
Linh lực lập tức xuyên qua tầng này màng mỏng, khiến toàn thân ấm áp hẳn lên, tất cả áp lực mệt mỏi giường như biến mất không thấy!
Chỉ thấy dòng linh lực không ngừng chảy xuôi trong cơ thể, giờ khắc này, hắn chỉ thấy bản thân tràn đầy lực lượng!
Bát mạch thành!
So với thất mạch, bát mạch cho hắn cảm giác hoàn thành một chu thiên khiến bản thân vô cùng thoải mái.
Nếu như nói mở thất mạch cho hắn lực lượng không nhỏ, thì giờ khắc này, hắn tự tin có thể một quyền đập c·hết chính mình lúc mở thất mạch!
“Rốt cuộc, giọt nước đó là thứ gì?” Nhất Minh không khỏi nghĩ nghĩ.
Bất quá, hắn nghĩ tiếp cũng không biết là thứ gì, chỉ cần đối bản thân có chỗ tốt là được rồi.
Bình phục lại tâm thần, Nhất Minh lấy ra một viên bảo thạch hồng sắc, từ bên trong, hắn cảm nhận được một cổ năng lượng kì lạ hấp dẫn hắn luyện hóa nó, tựa như một con mãnh hổ lúc đói thấy được miếng thịt to vậy.
Hồng Bảo Thạch hiện ra một sát na, một đoàn hồng sắc quang mang chiếu rọi khắp động phủ, Nhất Minh lập tức để vào bên trong y phục, hắn đi ra động phủ nhìn đông nhìn tây một cái.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: ”Hình như là không có lan ra bên ngoài!”
Trở về bên trong động phủ, lần này hắn tiến sâu hơn vào bên trong, lấy đá chặn lại cửa ra vào, làm xong vẹn toàn chuẩn bị, Nhất Minh lại lấy ra Hồng Bảo Thạch đặt trên tay mình.
Tâm niệm vừa động, linh lực vận chuyển, từng đoàn từng đoàn hồng sắc lực lượng không ngừng chui vào Nhất Minh thể nội!
Hồng sắc lực lượng chui vào thể nội một sát na, Nhất Minh cảm thấy toàn thân đau đớn, nguồn lực lượng không ngừng xuyên qua da thịt, tiến vào từng thớ cơ bắp, khiến hắn đau đớn muốn tuyệt!
Hắn không ngờ cái đồ chơi này lợi hại như vậy!
Xuyên qua từng thớ cơ bắp thẳng tiến đến từng mạch máu, khiến hắn dễ chịu một chút, nhưng không đợi dễ chịu được bao lâu, tiếp theo là từng đoàn Hồng sắc lực lượng liên tiếp theo quy trình cũ tiến vào thể Nhất Minh thể nội, khiến hắn không ngừng rên khẽ!
Nếu giờ khắc này có người ở đây, sẽ thấy Nhất Minh toàn thân bị một đám Hồng Quang lượn lờ xung quanh cơ thể trông vô cùng quỷ dị, nếu có người không biết, sẽ nghĩ rằng, hắn đây là đang tu ma công!
Hồng sắc lực lượng dung hòa vào trong từng mạch máu, chảy xuôi trong cơ thể một vòng lại một vòng, hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang tân sinh!
Thứ gì đó hắn không thấy được, nhưng có thể cảm nhận được theo từng dòng lực lượng đi vào trong cơ thể, huyết mạch của hắn dần dần thay đổi!
Giường như có gì đó như mọc ra sợi rễ không ngừng bám vào trong thành mạch máu, khiến thành mạch càng thêm rắn chắc, điều này khiến Nhất Minh dần dần không còn đau đớn.
Quá trình tiếp tục trãi qua, từng đoàn sợi rễ bám chặt gia cố thành mạch, khiến Nhất Minh có thể vận chuyển linh lực, hấp thu tốc độ càng ngày càng nhanh.
Thẳng đến một thời khắc, Nhất Minh cảm giác trong huyết dịch của bản thân có gì đó lạ lạ, phảng phất như được tân sinh vậy.
Toàn thân của hắn tràn ngập lực lượng, vận chuyển linh lực nhanh hơn, không sợ linh lực bạo phát sẽ mất đi kiểm soát!
Điều này khiến Nhất Minh mừng rỡ không thôi!
Hắn nắm chặt nắm đấm, không ngừng cảm thụ bản thân tràn ngập lực lượng, hận không thể tìm một đám tặc tử dạy bọn hắn làm người!
Nhất Minh không biết là, nếu có người chứng kiến cách mà Nhất Minh luyện hóa Hồng Bảo Thạch, bọn hắn sẽ ngay lập tức phun Nhất Minh không còn hình người!
Một khối Hồng Bảo Thạch đối với Linh tộc đó là chí bảo!
Đừng nói một khối, dù cho chỉ là một khối mảnh vỡ đặt vào trong nước, cũng có thể khiến cho huyết mạch dần dần thay đổi, cách làm này sẽ tận dụng tối đa sức mạnh của Hồng Bảo Thạch, mà không phải như Nhất Minh, trực tiếp hấp thu nó!
Mặc kệ những điều này, Nhất Minh toàn thân vui sướng nhìn về phía bảng biến hóa:
Tính danh: Nhất Minh
Chủng tộc: Nhân tộc
Thế lực: Quang Minh Điện
Thể chất: Hồng Thiên Bá Thể (10%)
Công pháp: Thôi Tâm Chưởng (53%)
Linh điểm: 2
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!