Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 567: Vì cái gì?




Chương 567: Vì cái gì?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Một lời vừa ra, Nhất Minh mang theo ngữ khí lạnh nhạt, thanh âm quanh quẩn truyền khắp bốn phương tám hướng.

Xa luân chiến tới giờ khắc này hắn không phải là không có tiêu hao, hơn nữa tiêu hao còn khá là nghiêm trọng, nếu không phải mỗi khi chém g·iết một tên Linh tộc sẽ khôi phục được một chút hồn lực, e rằng hắn cũng vô pháp duy trì tới tận bây giờ.

Với nội tình bây giờ của Tiểu Dạ, bản thân nó tối đa cũng chỉ có thể khiến cho địch nhân lâm vào ngốc trệ ba lần mà thôi, từ lần thứ tư trở đi, mỗi một lần Tiểu Dạ xuất thủ đều sẽ tiêu hao đại lượng hồn lực của hắn đồng thời, đao hồn nhị đoạn cũng mỗi thời mỗi khắc đều đang tiêu hao.

Đương nhiên, đây là do hắn tình nguyện để Tiểu Dạ sử dụng hồn lực của bản thân để phát khởi thế công, nếu không thì Tiểu Dạ nó cũng vô pháp vận dụng hồn lực của hắn.

Cả hai hợp lại như vậy, cho dù hồn lực của hắn đã thuế biến tới mười trượng cũng không hề ăn thua.

Nói là lâm vào ngốc trệ, kỳ thực bản thân nó vận dụng một loại lực lượng quỷ dị để c·ướp đoạt tâm tình tiêu cực của địch nhân, hắn có thể cảm nhận ra được cảm xúc của tên Linh tộc đang nổi giận đùng đùng bỗng dưng tụt dốc không phanh, phi thường rõ ràng.

Bỗng dưng bị chênh lệch về cảm xúc, trong bất tri bất giác tên Linh tộc liền không còn ý thức được hành động của bản thân mà lâm vào ngốc trệ đồng thời, hắn còn cảm giác được tùy theo mức độ của tâm tình tiêu cực mà Tiểu Dạ nó khôi phục được nhiều hay ít.

Mặc dù hạn chế về số lần thực hiện c·ướp đoạt, nhưng mỗi lần c·ướp đoạt nó đều có thể tự do tiến hành thôn phệ.

Nếu không thì chỉ với số lần c·ướp đoạt ít ỏi như vậy, nó không có khả năng hấp thu đại lượng khí tức tà ác của tà vật kia để làm ra thuế biến.

Giờ khắc này, Nhất Minh cảm giác được hồn lực cũng không còn lại bao nhiêu, cũng chỉ đủ để duy trì đao hồn ngăn chặn hồn lực của những Bán Thần này mà thôi, hắn cũng không có khả năng tiếp tục cho Tiểu Dạ tiến hành dùng hồn lực của bản thân, một khi làm như vậy, hắn coi như không đủ hồn lực để duy trì đao hồn.

Đám người đứng bên ngoài nhìn lấy Nhất Minh truyền ra thoại ngữ cũng không có mảy may đáp lại, tới giờ khắc này ai còn không nhận ra được tên này cường đại thì quả thật ngu hết chỗ nói.

Từ đầu tới giờ ai cũng cảm thấy tên này sẽ không thể nào chịu được lâu hơn, nhưng sau khi đánh xong mới biết, đúng thật là hắn không cách nào chịu được lâu hơn, nhưng giới hạn kia nằm ở chỗ nào thì không ai biết.

Càng đánh lâu, bọn hắn tiêu hao càng nhiều hồn lực, có thể thấy được sắc mặt của Nhất Minh đồng dạng cũng là trắng bệch không còn huyết sắc, hiển nhiên là hồn lực cũng tiêu hao không nhẹ.



Có tu sĩ ở bên ngoài nhìn thấy thần sắc của hắn trắng bệch quả thật là có chút tâm động, cho dù trước đó sắc mặt của hắn so với bây giờ cũng không khác bao nhiêu, bề ngoài thể hiện ra một bộ trạng thái hư nhược, nhưng không ai biết cực hạn của hắn nằm ở chỗ nào.

Cái tình huống này, quả thật là không cách nào hiểu thấu.

Nhưng dù là như vậy, vẫn có tu sĩ mở miệng hô lớn liền xông vào bên trong bạch quang cùng với Nhất Minh chiến thành một đoàn.

Nhất Minh hắn vừa chiến vừa đưa mắt nhìn lên phía trên, cảm giác thời gian hẳn là sắp sửa kết thúc rồi, hắn cũng không có khả năng mang người này đánh bại vậy thì chỉ cần duy trì kéo dài thời gian là được.

Tên tu sĩ xông vào nơi đây làm sao không nghĩ đến điều này, cho nên hắn cũng không có khả năng để cho Nhất Minh hoàn thành ý nguyện, mỗi một chiêu một thức tung ra đều là mang theo đạo đạo sát cơ, chân nguyên cùng hồn lực thoải mái phun trào, đánh cho thân thể của Nhất Minh chấn động kịch liệt.

Nhất Minh không thể không lui về phía sau đồng thời, cũng tranh thủ né tránh.

Không còn cách nào, hồn lực của hắn vào giờ khắc này cũng không còn lại bao nhiêu, có thể tránh được một thức là một thức, có thể giữ lại một ít hồn lực là một ít, hắn cũng không có khả năng thoải mái ngạnh kháng những công kích bằng hồn lực này.

Bất quá, đối phương cũng không có khả năng lúc nào cũng thôi động hồn lực đánh hắn, chân nguyên huy sái ở giữa, Nhất Minh cũng không có e ngại mà lấy nhục thân sinh sinh v·a c·hạm.

Không thể không nói, những Bán Thần có thể đi đến một bước này cũng không phải là hạng người vô danh, Nhất Minh mặc dù không biết tên này rốt cuộc là ai, có thân phận như thế nào, nhưng hắn rõ ràng có thể cảm nhận được chân nguyên của người này hùng hậu hơn những tu sĩ khác rất nhiều.

Chỉ bằng lực lượng của huyết hà và một chút đao hồn, mỗi một kích mà đối phương đánh ra hắn cần phải dùng hai thương mới có thể đánh phá, không thể nghi ngờ đây chính là rơi vào hạ phong.

Mặc dù hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn, nhưng như vậy cũng là đủ rồi.

Hai bóng người tại giữa hư không không ngừng giao thoa, cũng không còn để ý tới những tu sĩ ở bên ngoài, đang nhanh chóng rời đi, đã đánh tới thời khắc này, bọn hắn chỉ có thể đánh cược lần cuối ở những đạo bạch quang khác.

Trong lúc nhất thời, cả mười đạo bạch quang đều đang oanh minh kịch liệt, dư ba lan truyền khắp nơi, khiến cho bầu không khí bỗng dưng huyên náo hơn rất nhiều.



Đối thủ của Nhất Minh nhìn thấy hắn chỉ v·a c·hạm một chút rồi né tránh, rõ ràng đây chính là đang kéo dài thời gian không chịu cùng hắn chiến một trận, điều này khiến hắn tức giận không thôi, thanh âm cười lạnh truyền ra thoại ngữ.

“Ta còn tưởng đâu cái gọi là đệ nhất tiềm long sẽ như thế nào, thì ra cũng chẳng có cái gì đặc biệt, cũng chỉ biết trốn trốn tránh tránh, ha ha!”

Thanh niên nam tử cười to một trận, sau đó liền đưa mắt nhìn về phía Nhất Minh, nhìn thấy hắn vẫn điềm nhiên như thường, thần sắc mặc dù vẫn đang trắng bệch như cũng không có mảy may biến hóa.

Hắn biết, khích tướng là không có khả năng.

Thế là thanh niên thở sâu một hơi lắc lắc đầu: “Có lẽ ngươi không biết bản thân ta là ai, nhưng cũng không sao, nếu như ngươi chủ động giao ra Hắc Lệnh đưa cho ta, coi như bản thân ta nợ ngươi một cái nhân tình, về sau nếu như ngươi có cần ta trợ giúp điều gì, cứ việc tới tìm ta là được.”

“Ngươi có thể yên tâm về lời nói của ta, bản thân ta mặc dù chỉ là đệ tử nội môn của Thiên Điện, một cử chỉ một lời nói cũng chưa đủ để đại diện cho Thiên Điện, nhưng ta cũng sẽ không tự bán đi thanh danh của chính mình, ngươi thấy giao dịch này thế nào?”

Phải công nhận một điều, tên thanh niên này quả thật có chút thủ đoạn, ban đầu khích tướng không được liền thay đổi phương thức lấy lợi dụ hoặc, Nhất Minh trầm ngâm trong chốc lát về sau, liền truyền ra thoại ngữ.

“Ngươi, có thể diệt Lưu gia sao?”

Thần sắc của thanh niên bỗng dưng tối sầm, hắn không biết lời Nhất Minh nói là thật hay giả, nhưng điều kiện này quả thật là khó như lên trời, cho dù hắn có là đệ tử nội môn của Thiên Điện cũng vô pháp mang một cái gia tộc có Thần cảnh diệt trừ a!

“Ngươi đây là đang đùa nghịch với ta sao?” ngữ khí của hắn có chút băng lãnh, lực lượng quanh thân lần nữa phun trào, một bộ chuẩn bị lao lên động thủ tư thái.

Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu: “Đùa sao? Ta không có nói đùa.”

“Cánh tay này của ta mất đi chính là do Lưu gia ban tặng, nếu như ngươi không thể diệt tộc Lưu gia, vậy thì hãy để ta tới đi, ngươi không xứng!”

Thanh âm vừa dứt, Nhất Minh cũng không đợi tên thanh niên này phẫn nộ g·iết tới, bản thân liền đã lui về phía sau tiếp tục giữ khoảng cách.

Đối với hắn mà nói, điều quan trọng bây giờ chính là kéo dài thời gian cho tới khi kết thúc, tên thanh niên kia hẳn là cũng cảm nhận được bản thân không có cách nào, cho nên mới khiêu khích cùng lợi dụ như vậy, mục đích là vì cái gì thì không cần nói cũng biết.

Vốn dĩ Nhất Minh cũng không có ý định mang danh ngạch nhường ra, việc nói chuyện tới giờ khắc này, đã là cực hạn.



Quả nhiên, sau khi nghe xong câu trả lời mang theo cực độ khinh thường về sau, thanh niên giận không chỗ phát tiết, chỉ có thể toàn lực đuổi theo hòng mang Nhất Minh đập c·hết ở chỗ này.

Có thể Nhất Minh hắn tựa như thuốc cao da chó dính không chịu nổi, dù hắn có xuất ra bất kỳ thủ đoạn nào cũng vô pháp mang Nhất Minh đánh ra khỏi đây.

Hai người lần nữa chiến tới hư không vang vọng, thậm chí mắt thấy Nhất Minh hắn miệng phun máu tươi, thanh niên mừng rỡ lập tức xông lên quát lớn oanh ra một chưởng.

Trong mắt của hắn, sát cơ tràn ngập không gì sánh được, hắn muốn mang Nhất Minh đ·ánh c·hết ở nơi này, hắn muốn đoạt được danh ngạch bước lên thượng tầng bên trên, hắn muốn tiến thêm một bước trở thành đệ tử tinh anh của Thiên Điện, đến lúc đó, không ai có thể khinh thường hắn, không ai có thể tùy tiện mang hắn giẫm đạp ở dưới chân.

Trong khoảnh khắc này, hắn dường như đã nhìn thấy tràn cảnh chính mình nắm lấy Hắc Lệnh tiến vào thượng tầng, chỉ cần một chút nữa thôi, tên này đã suy yếu như vậy rồi, hắn đương nhiên là không có khả năng trụ vững quá lâu.

“Ha ha ha ha, rượu mời ngươi không uống lại thích uống rượu phạt, để ta xem ngươi còn có thể trụ được bao lâu!” thanh âm của thanh niên cười to quanh quẩn khắp nơi, thân hình trong nháy mắt liền đã tiến tới trước mặt của Nhất Minh, bàn tay hung hăng nhấn xuống.

Thần sắc Nhất Minh vẫn không có một chút ba động nào, chậm rãi lấy tay lau đi máu tươi trên miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt, tâm niệm khẽ động.

Có thể đồng thời cũng vào lúc này, một thanh âm tựa như hồng chuông quanh quẩn khắp toàn bộ hư không, Hắc Lệnh tán ra quang mang bao bọc Nhất Minh vào bên trong đồng thời, thân hình của hắn cũng chậm rãi mà theo bạch quang dần dần lên cao.

Nhìn thấy công kích của chính mình thế mà bị vòng quang mang kia ngăn lại, thanh niên phẫn nộ muốn rách cả mí mắt, hắn không cam lòng đưa mắt nhìn theo thân hình của Nhất Minh chậm rãi lăng không bay lên phía trên mà khàn giọng gào thét!

“Không, vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì lại đúng vào lúc này?”

“Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi dừng lại tiếp một chiêu của ta, một chiêu của ta, chắc chắn sẽ mang ngươi đánh thành tro bụi, a a a a!”

Thanh âm của hắn, hai mắt của hắn, sắc mặt của hắn, đều ẩn chứa một loại không cam lòng cùng bi phẫn, hắn không thể nào tin được chính mình thế mà thất bại chỉ trong gang tấc.

Nếu chính mình không có nói nhảm, nếu chính mình vẫn tiếp tục cường thế mang hắn đánh không ngóc đầu lên được, nếu chính mình làm như vậy, chắc chắn chính mình sẽ không thất bại.

Hắn rống giận, hắn gào thét, hắn điên cuồng hướng về phía Nhất Minh oanh tới, nhưng tất cả đều không có một chút tác dụng gì, đều bị quang mang ngăn chặn hầu như không còn.

Thẳng tới thân hình của Nhất Minh biến mất tại ngay trước mắt của hắn, thanh âm mới chậm rãi dừng lại, dần dần liền lâm vào yên tĩnh.