Chương 566: Một trận đánh ra uy danh (2)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Đi, đi đâu?” nữ tử còn đang mải mê xem kết cục của trận chiến, ánh mắt vẫn không cách nào dời đi.
Nam tử nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi lắc đầu: “Chẳng lẽ muội không muốn tấn thăng Thần cảnh để xuống núi lịch luyện hay sao?”
“A! Xuống núi!” nữ tử nghe thấy lời này mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng quả nhiên là thật sự quên đi mục đích đi tới nơi này, nghe được sư huynh nhắc đến mới bắt đầu nhớ lại, liên tiếp gật đầu nói: “Đương nhiên là muốn a!”
“Thế thì chúng ta đi thôi, đi tới chỗ khác để ta tìm đối thủ thích hợp cho muội xuất thủ, nơi này muội không có khả năng chiến thắng, xem bấy nhiêu đó là đủ rồi, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian mới được.”
Nói xong, dưới sự luyến tiếc của nữ tử, sư huynh của nàng liền mang theo nàng nhanh chóng rời đi, tại nguyên địa từ đầu tới cuối vẫn không hề có một chút biến hóa nào, phảng phất như chưa từng có bất kỳ người nào ở đây.
Mà cũng vào lúc này, trường thương tóe lên hỏa diễm lướt ngang qua người của tên Linh tộc, một thương này sinh sinh mang chân nguyên hộ thân của hắn đánh nát đồng thời, ngay cả thân hình cũng bị phân ra làm hai, hóa thành từng điểm hồn lực bắt đầu tiêu tán.
Hai tên Linh tộc ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng không có nói thêm cái gì, thần sắc âm trầm như nước, quay người rời đi.
Mắt nhìn hai tên Linh tộc dần dần rời khỏi, Tiểu Dạ liên tục truyền ra kích động cùng thèm khát nhưng đều bị Nhất Minh chặn lại, điều này khiến nó ủy khuất vô cùng, cũng không hiểu vì sao Nhất Minh lại ngăn chặn nó.
Bất quá, ủy khuất về ủy khuất, nó cũng không dám làm trái lệnh của Nhất Minh đưa ra, cho nên chỉ có thể đưa mắt nhìn hai tên Linh tộc nhanh chóng đi xa mà thu hồi tầm mắt.
Trận chiến này, có thể xem như là Nhất Minh lấy một địch bốn mà không rơi vào thế hạ phong, từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn cường thế mang từng tên Linh tộc đánh cho không ngóc đầu lên được, thậm chí còn có hai tên vẫn lạc dưới thương của hắn.
Chiến lực như vậy, quả thật là đủ để chấn nh·iếp phần lớn tu sĩ ẩn nấp ở nơi đây, bọn hắn trầm mặc trong chốc lát về sau, liền lặng lẽ hướng về đoàn bạch quang khác lao đi.
Nơi này, bọn hắn cũng không có ý định tiếp tục tranh đoạt.
Đương nhiên, cũng có số ít người mang theo tâm thái may mắn vẫn còn tại xung quanh tiếp tục ẩn nấp.
Bởi vì trong suy nghĩ của bọn hắn, tên này đã liên chiến bốn tên Linh tộc, e rằng nội tình cũng không còn lại bao nhiêu.
Hắn càng thể hiện bề ngoài cường thế bao nhiêu, chứng tỏ tại sâu bên trong nội tâm của hắn càng không muốn bị người khác tiến hành xa luân chiến, cho nên mới xuất thủ cuồng bạo như vậy mang địch nhân chém g·iết, hòng chấn nh·iếp những tu sĩ khác.
Chỉ cần có thể mang lực lượng của hắn hao hết, vậy thì chính mình coi như đắc thủ rồi.
Không ít tu sĩ suy nghĩ như vậy liền không có rời đi, cũng không có tiếp tục xông vào bạch quang, mà lẳng lặng ở bên ngoài chờ đợi thời cơ đến.
Không vì cái gì khác, bởi vì một khi nắm giữ Hắc Lệnh càng lâu, bản thân liền càng có khả năng bị xa luân chiến, cho nên chờ đợi thời gian không sai biệt lắm liền có thể.
Điều này cũng dẫn đến một cái tình huống khá là quỷ dị, hầu như chín đạo bạch quang ở nơi xa đều có ba động truyền ra, thế nhưng kỳ quái là chỉ có một đạo bạch quang rất là im ắng không một tiếng động.
Ở giữa bầy quạ, thiên nga mặc nhiên sẽ là tội đồ mà.
Chính vì điều này mà càng có nhiều tu sĩ thất thủ ở nơi xa đều hướng về phía bên này chạy đến, bọn hắn cũng muốn biết bên đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, vì sao lại yên tĩnh đến như vậy đâu?
Cũng có tu sĩ chiến hết chỗ này tới chỗ khác, nhưng vẫn không cách nào đắc thủ mà hướng về phía bên này bay đi.
Bọn hắn cũng không ngờ tới, người có suy nghĩ giống như bọn hắn cũng không phải số ít, theo thời gian trôi qua, số lượng tu sĩ từ bốn phương tám hướng tụ đến đã đạt tới gần năm mươi người, không riêng gì Nhất Minh, ngay cả bọn hắn cũng không ngờ tới sẽ có nhiều người như vậy tụ tập về đây.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở xung quanh bỗng dưng âm trầm đến đáng sợ, một loại đè nén khiến người hô hấp cũng cảm giác phi thường ngột ngạt, không ai là không mang chân nguyên hộ thể quanh thân, đều đang bày ra một bộ vô cùng cảnh giác.
Ngay cả Tiểu Linh nhìn thấy tràn cảnh này cũng không khỏi hít một hơi thật sâu: “Tiểu tử ngươi đây là chơi lớn rồi a, bây giờ ngươi định làm thế nào đây?”
“Làm thế nào? Đây cũng không phải là ta có thể quyết định a!” Nhất Minh cười cười lắc đầu, ngữ khí lộ ra có chút bất đắc dĩ: “Cũng may là nơi này không cho nhiều người xông vào, nếu không thì ta cũng chỉ có thể bỏ mạng ở đây.”
Hắn cũng không phải nói đùa, mà sự thật chính là như vậy.
Nhất Minh hắn có thể ngăn được một người ngăn được hai người, nhưng nếu cả đám Bán Thần này đều hướng về phía hắn xông tới, vậy thì coi như có mười cái mạng cũng không cách nào sống sót.
Tình huống này, trông rất giống sự tình bắt rùa trong hủ, hắn chính là con rùa kia, không cách nào chạy đi đâu cho được.
Xa xa nhìn lại, những tu sĩ ở nơi xa cũng không biết bên kia là tình huống như thế nào, bằng thần thức của bọn hắn đương nhiên là nhận ra có rất nhiều tu sĩ tụ tập về đạo bạch quang kia, điều này khiến bọn hắn hiếu kỳ không thôi.
Một nam một nữ vừa rồi nhìn thấy cảnh này cũng đưa mắt nhìn qua, nữ tử ham chơi làm ra một bộ vô cùng ủy khuất đối với sư huynh nói ra: “Sư huynh a, chúng ta trở về xem thêm một lát có được hay không, bọn hắn tập trung nhiều như vậy ta cũng muốn biết tên thanh niên kia sẽ ứng đối như thế nào a!”
Nghe được lời này, nam tử liền chém đinh chặt sắt từ chối yêu cầu của nàng, bản thân nhìn qua một đạo bạch quang ở cách chính mình không xa cẩn thận ước lượng hồi lâu, mới truyền ra thoại ngữ:
“Nơi này không sai, muội tiến vào đoạt lấy Hắc Lệnh đi, tên Linh tộc nắm giữ Hắc Lệnh ở bên trong cũng không còn ở vào trạng thái toàn thịnh, với thực lực của muội hẳn là có thể đoạt lấy cái danh ngạch ở nơi này.”
Nữ tử sau một phen giãy dụa không thành cũng đành ủy khuất nghe theo, nhìn thấy sư muội của chính mình chiếm được thượng phong, nam tử âm thầm gật đầu liền rời khỏi nơi đây, hướng về một chỗ bạch quang khác lao đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhiều tu sĩ tụ tập ở chỗ của Nhất Minh cũng không khỏi lâm vào trầm mặc.
Bọn hắn rốt cuộc cũng biết được vì sao lúc nảy nơi này lại im ắng đến như vậy rồi, không phải là không có ai tranh đoạt, mà là không ai dám tranh đoạt.
Người thanh niên này thể hiện ra chiến lực quả thật là không hợp thói thường, đã có năm vị Bán Thần xông vào bên trong tranh đoạt, nhưng tất cả đều không ai chịu được quá nửa chén trà, hầu như thần sắc đều trắng bệch rời khỏi nơi đây.
Có thể Linh tộc thì lại khác, Nhất Minh đối với Linh tộc cũng không có một chút nhân từ nương tay nào, từ “bắt rùa trong hũ” của đám tu sĩ kia giờ đã trở thành “đóng cửa đánh chó” từng tên Linh tộc xông vào đều bị hắn sinh sinh đập c·hết.
Ai cũng không biết trong khoảnh khắc kia, những tên Linh tộc bị đ·ánh c·hết gặp phải thứ gì, nhưng ai ai cũng đều cảm giác được có một loại khí tức quỷ dị lóe lên rồi biến mất, thế là tên Linh tộc bị hắn chém c·hết t·ại c·hỗ.
“Qua trận chiến lần này, cái tên “Nhất Minh” hẳn là sẽ lần nữa vang khắp giới vực, Linh tộc bên kia một khi mang sự tình lần này phát tán đi ra, Linh tộc cao tầng e rằng sẽ không thể nào ngồi yên, đại thế quả nhiên là đến rồi a!”
Có tu sĩ nhìn lấy Nhất Minh mang từng tên từng tên Linh tộc chém g·iết, bản thân cũng không khỏi cảm khái vạn phần.
Những người khác đồng dạng cũng có suy nghĩ giống y như vậy, bấy lâu nay Nhân Linh hai tộc đều đang ở một cái trạng thái cân bằng vi diệu, ai cũng không làm gì đến ai, những trận tiểu đả tiểu nháo đâu đâu cũng có, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến đại cục.
Bây giờ không giống, Nhân tộc một phương xuất hiện một tên tu sĩ có chiến lực kinh khủng tới như vậy, có thể tại dưới nhiều Bán Thần tiến hành xa luân chiến vẫn chiếm được thượng phong, hơn nữa còn không có dấu hiệu suy yếu chút nào, Linh tộc cao tầng mà biết được thì chắc chắn sẽ không thể bỏ qua chuyện này.
Tại Bán Thần đã thể hiện ra tiềm lực khủng bố như vậy, nếu để cho hắn trưởng thành thêm thì sẽ là cái tình trạng gì thì không cần nói cũng biết, Linh tộc đương nhiên sẽ tận lực mang tên Nhân tộc này tiến hành diệt sát.
Thậm chí, ngay cả Thần cảnh cường giả cũng sẽ xuất động mang người này bóp c·hết, cho dù Linh tộc khó có khả năng xuất hiện tại trong lãnh địa của Nhân tộc, nhưng ai lại có thể nói chắc được điều gì đâu?
Độc Hành Tông xảy ra sự kiện như vậy, đã nói lên hết thảy.
Nghĩ tới đây, có tu sĩ không khỏi thở dài một hơi, trong lòng âm thầm suy tính tình hình thế giới trong khoảng thời gian sắp tới, hẳn là sẽ không thể nào yên bình cho được.
Nhất Minh chém g·iết tới tên Linh tộc thứ tư về sau, thần sắc lạnh lùng quét qua bốn phía, thanh âm vang vọng lan truyền khắp nơi.
“Còn có ai?”