Chương 37: Chiến Hồng Phiến Khôi Lỗi (đã đổi mới)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Hoa tuyết, dần dần rơi xuống.
Thời không, phảng phất như chậm lại mấy phần, ngay cả hành động của con tặc khỉ ở trước mắt cũng trở nên phi thường chậm chạp, điều này khiến Nhất Minh cảm giác rất là ly kỳ.
Nhìn thấy hai mắt của Nhất Minh tựa hồ đã hóa thành một mảnh trắng xóa, thần thái lạnh nhạt, hô hấp cũng đã chậm đi mấy phần, toàn bộ cơ bắp cũng bắt đầu căng cứng, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt lên tóm lấy Tiểu Bạch vậy.
Thế là khóe miệng của cô nàng lộ ra một vệt mỉm cười, bàn tay vung lên, Tiểu Bạch cùng nén nhang liền biến mất không thấy, tiếp theo đó chính là một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
“Tiểu tử không tệ, nghỉ ngơi một chút đi, chờ ngươi khôi phục về sau, khiêu chiến sẽ chính thức bắt đầu.”
Nhất Minh sửng sốt một chút, tâm thần tựa hồ bừng tỉnh trở lại, loại trạng thái huyền diệu kia bỗng dưng tan biến không còn, đau đớn ập tới khiến sắc mặt của hắn bỗng dưng trắng bệch, cơ bắp đồng loạt co thắt dữ dội, trong miệng cũng nhịn không được truyền ra từng tiếng gầm gừ rên rỉ.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt của cô nàng không khỏi lóe lên một vòng tán thưởng.
“Còn nhỏ như vậy lại có ý chí mạnh mẽ đến mức này, nếu như cho hắn thời gian để trưởng thành, không biết tâm cảnh sẽ cường đại đến mức nào?” cô nàng thầm nghĩ trong lòng, bàn tay hướng về phía Nhất Minh “chỉ” một cái, một đoàn lưu quang từ trong ngón tay bắn ra, hướng vào trong thân thể của hắn bay đến.
Rất nhanh, cảm giác đau đớn theo lưu quang xâm nhập đi vào mà dần dần biến mất, Nhất Minh cũng từ đó mà hô hấp bình thường trở lại, cả người chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Nhìn thấy cô nàng kia đã biến mất không thấy, thế là hắn dần dần đứng lên, hướng về không trung chậm rãi cúi đầu.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Nhất Minh hắn cũng không biết chính mình tại nơi này đã bao lâu, thương thế cùng tiêu hao trên người cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, ánh mắt nhìn về phía trước, giờ khắc này đã có bốn “bóng hình” mơ hồ đang hiển hiện trước mặt của hắn.
Bốn “bóng hình” này mơ hồ vô cùng, nhưng dựa trên cái tư thế kia, hắn có thể nhìn ra được bốn người này sử dụng binh khí hoàn toàn khác nhau.
Một người sử dụng đao, một người dùng kiếm, một người mang song hoàn hình bán nguyệt, người cuối cùng thì nắm trong tay trông giống như một chiếc phiến.
Trầm ngâm trong chốc lát, bốn người này đều có điểm chung là sử dụng binh khí, nhưng hắn cuối cùng vẫn hứng thú với “bóng hình” sử dụng phiến kia hơn, dù sao thì nhìn cái hình dạng kia, cho hắn một loại cảm giác rất là mới lạ.
“Không biết tên khôi lỗi này sẽ chiến đấu kiểu gì đây?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, trên mặt đều là hiếu kỳ cùng hưng phấn.
Trong nháy mắt, một thanh âm quen thuộc lần nữa vang lên, biểu thị khiêu chiến chính thức bắt đầu!
Ba “bóng hình” chậm rãi tan biến, chỉ còn lại một bóng hình cầm phiến chậm rãi trở nên ngưng thực, lộ ra một khôi lỗi so với trước kia đều không khác chút nào, chỉ khác một điều là khôi lỗi này còn cầm trong tay một thanh tử phiến.
Tử phiến trong tay chậm rãi lay động, quang mang màu tím vờn quanh như một đạo tàn ảnh, khiến cho món binh khí này càng thêm thập phần thần bí.
Hình dạng của nó, kỳ lạ vô cùng.
Tử phiến này tựa hồ như được sáu cái lông vũ của một đầu yêu thú nào đó tạo thành, trên từng cái lông vũ còn có một cái con mắt mở ra, tràn ra tử quang đồng thời, cũng tràn ngập cảm giác bất an cùng lo lắng.
Hắn nắm chặt trường đao trong tay, ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi vận chuyển linh lực, chờ đợi phát động.
Không thể không nói, trong hoàn cảnh hàn khí dày đặc như thế này, hắn muốn di chuyển cũng thập phần khó khăn, hơn nữa “giọt tí tách” lại không hề rơi xuống, khiến cho linh lực vận chuyển càng không thuận lợi, tốc độ bị hạn chế đi rất nhiều.
Trong tình cảnh này, hắn phải phân một bộ phận linh lực ra để bảo vệ kinh mạch, tuyệt đối không thể để cho kinh mạch chịu hàn khí ảnh hưởng, một khi kinh mạch bị hàn khí kết băng mà nói, trận chiến này hắn coi như xong rồi.
Không đợi hắn suy nghĩ được bao lâu, đã thấy tử phiến trong tay khôi lỗi bỗng dưng lay động, tàn ảnh hiện ra, tử phiến liền biến mất không thấy.
Một màn này liền khiến tâm thần của Nhất Minh bỗng dưng căng cứng, bàn tay nắm chặt, thân hình chùng xuống, trường đao quét ngang, hắn rất muốn biết con khôi lỗi này tiếp theo sẽ làm cái gì?
Trong nháy mắt, theo hai tay của khôi lỗi nhanh chóng huy động, trước là bàn tay v·a c·hạm vào nhau, sau liền bỗng dưng duỗi thẳng về phía trước, một đạo hồng quang kiếm ảnh mơ hồ từ trong bàn tay bắn ra, nhấc lên ngập trời đại phong, phi thẳng về phía hắn.
Nhất Minh trừng to hai mắt, não hải oanh minh, hắn không ngờ tới con khôi lỗi này còn có thể thi triển công kích từ tầm xa như thế này, trong lúc nhất thời hắn không thể không thúc dục thân pháp nhanh chóng né tránh.
“Quỳ Hoa Trục Nhật!” Nhất Minh quát to, oanh một tiếng, hồng quang kiếm ảnh xuyên thẳng vào đại địa vang lên một tiếng động to lớn, nhưng rất may là hắn vừa kịp thúc dục thân pháp né tránh ra cách đó năm trượng.
Nhìn một màn này, Nhất Minh nhất thời kinh ngạc, nhưng cẩn thận cảm nhận lực lượng của một kích này về sau, hắn cũng không còn quá lo lắng, tâm lý cũng bình thường trở lại, ánh mắt nhìn qua khôi lỗi lại càng thêm hưng phấn!
Chỉ thấy lần này khôi lỗi đạp không bay lên, hai tay kết hợp pháp quyết, lần này là ba đạo hồng quang kiếm ảnh bắn thẳng ra, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Mỗi nơi đi qua, thanh âm gào thét xuyên thích vào trong tai khiến tâm thần của Nhất Minh đình trệ trong nháy mắt, hoa tuyết tung bay, theo trường đao trong tay nhanh chóng huy động, thân hình bắn vọt về phía trước, hướng thẳng về đạo kiếm quang đầu tiên chém xuống.
Oanh một tiếng, trường đao cùng với kiếm quang v·a c·hạm liền lập tức nổ tung, cả người ngay lập tức b·ị đ·ánh bật về phía sau, hắn còn chưa ổn định thân hình thì lại có hai đạo kiếm quang phóng tới.
“Thật là mạnh!” Nhất Minh âm thầm chấn kinh, bàn tay siết chặt.
Lần này hắn không còn khinh địch, linh lực mang lưỡi đao bao phủ vào bên trong, theo hai đao lần nữa chém ra, hai đạo kiếm quang đồng thời liền b·ị c·hém tan tại chỗ, cuồng phong nhấc lên, cả người của hắn cũng nhịn không được lui về phía sau mấy bước, khóe miệng nhếch lên, trong mắt đều là tràn đầy hưng phấn!
“A ha ha ha, thật là đã!” Nhất Minh cười lên ha hả, bàn chân nhanh chóng đạp mạnh trên tuyết, thân hình lập tức vọt thẳng về phía trước, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua lưỡi đao, đã thấy một vài vết nứt hiện ra ở trên đó.
Dựa theo ba kích vừa rồi suy ra, nếu như chính mình không cách nào tiếp cận được con khôi lỗi này, thì việc bại trận chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nửa bước chân nguyên liền có thể vận dụng linh lực tiến hành công kích từ xa, nhưng vì nơi này chỉ là tầng thứ tám, cho nên chiến lực của con khôi lỗi này cũng bị hạn chế ở Tôi thể cảnh tám tầng, điều này đối với hắn cũng là một chuyện tốt.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, Nhất Minh cảm giác toàn thân đều là tràn đầy đau đớn, hàn khí ở nơi này khiến linh lực của hắn vận chuyển trì trệ hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không vì vậy mà hắn đứng yên mặc người chém g·iết.
Mười lăm trượng, mười bốn trượng,... hắn xách đao vọt tới, từng đường kiếm ảnh phóng ra một là bị trường đao quét ngang phá hủy, hai là hắn thúc dục thân pháp tăng nhanh tốc độ, lập tức né tránh.
“Ha ha ha ha, ta biết ngươi là khôi lỗi, nhưng ta cũng muốn hỏi là ngươi còn cái thủ đoạn gì nữa hay không, mau mau xuất ra đi.” Nhất Minh cười to, thân hình bắn vọt, rất nhanh liền đã bước vào phạm vi mười trượng.
Thế là ánh mắt của khôi lỗi bỗng dưng lóe lên một vòng quang mang, hai tay lần nữa kết hợp ấn quyết, nhưng bất ngờ là ấn quyết lần này so với lần trước không giống.
Bàn tay khẽ động, một thanh tử phiến từ trong thân thể nhanh chóng hiện ra, nhưng tử phiến này trông nhỏ vô cùng, bên ngoài còn có một tầng tử quang bao bọc vào bên trong, giống như một viên tiểu cầu phát ra tử sắc đồng thời, mang theo đạo đạo tàn ảnh tại trên cổ tay của khôi lỗi bắt đầu du động.
Hai mắt của Nhất MInh khẽ híp, thân hình bỗng dưng dừng lại, hắn từ trong viên tiểu cầu này cảm giác ra được một loại ẩn tàng nguy hiểm, bất quá viên tiểu cầu này cũng không có t·ấn c·ông, mà chỉ tại trên cổ tay bắt đầu xoay vòng.
Tiểu cầu này dường như cũng không phải thực thể, hẳn là do linh lực hóa thành, nhưng bên trên lại tản mác ra một vòng u mang mơ mơ hồ hồ, thoạt nhìn vô cùng thần bí.
Nói thì lâu như tất cả chỉ diễn ra không đầy ba cái hô hấp, nương theo linh lực ầm ầm tán khai, tay phải của con khôi lỗi hướng về thân hình của Nhất Minh khẽ nhấn, một đoàn tử quang từ trong cánh tay nổ bắn ra ngoài, gào thét mà tới.
Nhất Minh trợn to hai mắt, hắn cảm giác được đoàn tử quang này không hề tầm thường, bề ngoài thoạt nhìn như một viên phi thạch bay tới, nhưng lực lượng ở bên trên tỏa ra thì lại khiến cho đại phong gào thét mãnh liệt.
“Ta xxx ngươi, có còn để cho người ta sống không chứ hả!” Nhất Minh quát chói tai một tiếng, thân hình ngay lập tức vọt thẳng về phía trước, trường đao trong tay nhanh chóng huy động, một đao từ trên cao hung hăng nghênh tiếp.
Oanh một tiếng, viên phi thạch cùng với trường đao v·a c·hạm liền nổ ra một tiếng động vô cùng to lớn, tưởng chừng như mọi chuyện đã dừng lại tại đây, bỗng dưng từng đoàn hắc tơ từ trong phi thạch điên cuồng phóng ra, hướng thẳng về thân hình của Nhất Minh xuyên tới.
Hai mắt của hắn bắt đầu đỏ lên, nương theo hồng quang đao mang khuấy động mà phát ra oanh minh tột đỉnh, mỗi một sợi hắc tơ lao tới đều bị trường đao của hắn chém tan tại chỗ, lập tức nổ tung.
Khôi lỗi không chút b·iểu t·ình, tay phải nâng lên, năm ngón tay nhanh chóng di động, điều khiển hắc tơ điên cuồng hướng về thân hình của hắn đâm tới.
Mỗi một sợi hắc tơ xuyên qua, đều khiến cho thần sắc của Nhất Minh càng thêm băng lãnh!
Hắc tơ quả thật là nhiều vô cùng, lít nha lít nhít khiến hắn không cách nào chém hết cho được, trên người đã dần dần bị hắc tơ xuyên qua, máu tươi chảy ra, cảm giác đau đớn cùng lạnh lẽo đồng thời bao phủ cả người của hắn.
Nhìn thấy thời điểm cũng không sai biệt lắm, thế là năm ngón tay của khôi lỗi bỗng dưng dừng lại, bàn tay hung hăng khẽ bóp, vô số sợi hắc tơ cũng vào thời khắc này đồng loạt bao phủ Nhất Minh vào bên trong, phảng phất như thân lâm tử địa, hoàn toàn không hề có một tia chỗ trống cho hắn chạy thoát!
“Tới hay lắm!”
Khóe miệng của hắn nhếch lên cười gằn, bản thân không loạn chút nào, nhưng thần sắc lại vô cùng dữ tợn.
Thân hình đứng tại nguyên địa nâng trường đao lên cao, hồng quang từ trong thân thể của Nhất Minh lập tức bạo khai, mang theo nhiệt khí ngút trời, lập tức oanh thẳng xuống đại địa bên dưới.
Huyết Chiến Bát Phương!
Oanh một t·iếng n·ổ tung long trời, đại địa nổ tung, cuồng phong vũ động, từng mảnh hoa tuyết cũng vào lúc này tiêu tán không thấy, ngay cả hắc tơ cũng đồng dạng như vậy, chỉ còn lại một mình hắn đứng tại nguyên địa, máu tươi nhiễm đỏ trên người, không khỏi nếm môi một cái.