Chương 36: Nơi đó (đã đổi mới)
Chương 36: Nơi đó (đã đổi mới)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
P/s: Ta đã Viết Lại tới chương này, chúc các huynh đệ đọc truyện vui vẻ a!
Thời gian trôi qua, trong lúc Nhất Minh đang điên cuồng tóm lấy bạch hầu tử thì bên ngoài đã là âm thầm nổi lên gợn sóng, không vì cái gì khác, bởi vì một màn xuất hiện trước mắt đã khiến rất nhiều người cảm thấy không cách nào tưởng tượng cho được.
Một dãy thất thải hào quang đang phiêu nhiên mà động tại giữa không trung, phảng phất giống như cầu vồng, lại phảng phất giống như một dòng sông đang lơ lửng, quang ảnh mơ hồ kia khiến cho toàn bộ lôi đài đều xôn xao một mảnh.
Bọn hắn đều không biết đây là tình huống như thế nào, rất nhiều người mang theo nghi hoặc trong lòng, hoàn toàn không hiểu.
Mà một màn này, đã làm kinh động không ít cường giả từ phương xa bay tới, có trung niên, có nữ tử, có lão giả,... khí tức trên thân đều toàn bộ thu liễm, tất cả đều đồng thời hội tụ tại giữa không trung, trong mắt lóe lên từng tia tinh quang, phảng phất như bắt gặp được một loại kinh hỉ nào đó.
“Theo như lời đạo hữu nói, tên tiểu tử Nhất Minh kia đang tại nơi đó?” một trung niên với toàn thân tràn đầy cơ bắp, thân hình to lớn nhìn về phía lão giả tóc bạc, không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Hẳn là không sai.” lão giả tóc bạc gật gật đầu, “Ban đầu bản thân ta cũng không dám chắc, nhưng theo ta quan sát từ nảy tới giờ, dãy thất thải hào quang này chính xác là do lôi đài phát ra.”
“Ta tin các vị cũng đã biết, lôi đài này cũng không phải phàm vật, theo như điển tịch bên trong Thiên Điện ghi lại, lôi đài này đã tồn tại từ vạn năm trước, nhưng bởi vì Linh tộc xâm lấn, cho nên từ hơn ngàn năm trước mới bắt đầu lưu truyền chuyện kia.”
Lão giả tóc bạc không nhanh không chậm nhìn về đám người giải thích một câu.
“Chiếu theo như lời Quân lão nói, hẳn là có biết tin tức về “chỗ đó” nếu thuận tiện mong được Quân lão chỉ giáo một hai.” Chúc Kha chắp tay hướng về phía lão giả tóc bạc nói ra, ngữ khí tôn kính vô cùng.
Không thể nghi ngờ, lão giả tóc bạc này chính là một trong những trưởng lão của Thiên Điện, bản thân càng là một vị Thần cảnh cường giả, địa vị so với đám người bọn hắn phải cao hơn rất nhiều, không thể không khiến người cung kính.
“Chúc gia chủ nói quá lời, với địa vị của Chúc gia bây giờ, nếu muốn biết những điều này cũng không phải việc khó khăn gì, ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Nghe những lời này, một đám trung niên cùng lão giả nhất thời chăm chú lắng nghe những gì lão giả tóc bạc sắp nói, bọn hắn cũng không có định thúc dục ý tứ, liền biết lão giả tóc bạc sẽ nói tiếp.
Theo như lời của Quân lão giảng giải, mỗi khi có người tiến vào “nơi đó” lôi đài đều sẽ phát sinh dị tượng như thế này, trừ khi người kia rời khỏi, nếu không thì dị tượng sẽ còn hiện hữu, không hề biến mất.
“Nơi đó” là nơi nào, không ai được biết, chỉ biết nơi đó có chỗ tốt vô cùng to lớn, thời gian qua rất nhiều người muốn được tiến vào, nhưng lại không cách nào làm được.
Nghe nói, chỉ có những người có khả năng tại tầng thứ chín chiến thắng toàn bộ ba lần khiêu chiến mới có khả năng tiến vào, còn một cái khả năng nữa, chính là được lôi đài công nhận, còn như thế nào mới được công nhận thì không ai được biết.
Có thể nói, đây quả thật là hư vô mờ mịt, rất nhiều năm qua không có ai có thể tiến vào “nơi đó” nhưng một màn này lại nói cho tất cả mọi người biết, có người đã tiến vào “nơi đó” điều này khiến không ít cường giả chăm chú nhìn vào, muốn dò xét minh bạch một chút.
Phải biết, Tôi Thể cảnh tầng chín muốn một mình tại giữa ba con khôi lỗi đồng cấp vây công làm ra chiến thắng là thập phần khó khăn, hơn nữa những người tại cảnh giới này đều đang tận lực tìm cách đột phá cảnh giới tiếp theo, nào có thời gian để mang bản thân đi tới cực hạn?
Chính vì vậy mà từ ngàn năm qua vẫn không có ai làm được điều này.
Còn về việc được Lôi Đài tán thành?
Điều kiện này càng thêm hư vô phiêu miểu, không ai biết đây có phải sự thật hay là không, hay chỉ là một lời đồn vô căn cứ mà thôi.
Nghe Quân lão giảng giải một phen, có trung niên cơ bắp mở miệng nói ra:
“Nói như vậy, liền không có cách nào để cho hậu bối có thể tiến vào “nơi đó” ngoại trừ là thiên kiêu có một thân lực lượng tốt rồi!”
“Cáp Lực huynh nói như vậy cũng không phải không có đạo lí.” An Linh Nhi cũng gật đầu tán thành, “Trước kia không có Tiềm Long bảng cho nên chúng ta cũng không biết người nào có tiềm lực lớn để mà bồi dưỡng, một cái bát lưu tông môn lại có tiềm long ẩn mình, nếu không phải có Tiềm Long bảng xuất thế, ai cũng không biết lại có chuyện như thế này.”
“Xem ra những “thiên kiêu” mà chúng ta xem trọng từ trước tới giờ, chẳng qua chỉ là hạng bình thường mà thôi, chẳng trách lại không có khả năng thông qua tầng khiêu chiến thứ ba, bây giờ có Tiềm Long bảng xuất thế, chúng ta cũng nên đối với những hạt giống này chiếu cố một chút.”
Nghe được lời này, rất nhiều người cảm thấy không sai, đồng loạt gật đầu tán thành.
“Theo như lời các vị nói, vậy thì Nhất Minh tiểu hữu kia được Thiên bảng công nhận là tiềm long cũng không phải không có đạo lí, nếu như chúng ta có thể từ trong miệng tiểu hữu này biết thêm tin tức về “nơi đó” có lẽ sẽ có trợ giúp không nhỏ”
Chúc Kha nhìn về dãy bảy sắc màu lơ lửng giữa không trung, không nhanh không chậm hướng về đám người nói ra.
Nghe vậy, có người một mặt hưng phấn gật đầu phụ họa nói ra: “Chúc gia chủ nói không sai, nếu như chúng ta có thể từ trong miệng tiểu hữu này biết được tin tức về chuyện này, đó là một chuyện tốt.”
An Linh Nhi nghe vậy thần sắc bình thản:” Nếu như tiểu hữu đó không nói thì chúng ta phải làm thế nào?”
“Hừ! Một tên tiểu bối mà thôi hắn dám không nói sao? Hắn dám không nói ta liền treo hắn lên đánh một trận liền bé ngoan ngay.” Cáp Lực hừ lạnh một tiếng, một bộ không thèm mang chuyện này xem là chuyện to tát gì.
An Linh Nhi nghe vậy có hơi bất đắc dĩ, công nhận người cơ bắp to thường đầu óc như trái nho, nhưng dù như thế nàng cũng không có biểu thị ra ngoài.
“Không phải là hắn không nói, lỡ như hắn không thể nói thì sao? Chúng ta ở đây đều biết lai lịch của Lôi Đài này không phải tầm thường, nếu như hắn bị một cấm chế nào đó mà không thể nói ra, thì chúng ta phải làm thế nào?”
Nghe được lời này, đám người lâm vào trầm mặc, kể cả Cáp Lực cũng nhất thời không biết phải nói thế nào cho phải.
Trầm mặc hồi lâu, Quân lão liền đánh gãy yên tĩnh: “Các vị cũng không cần phải làm lớn chuyện như thế, nếu như “thiên địa ý chí” đã công nhận thiếu niên kia chính là tiềm long của Nhân tộc, chúng ta cũng không cần làm khó hắn, đây chính là bản ý của ta, cũng là ý của Thiên Điện, các vị có thể minh bạch rồi?”
“Quân lão nói quá lời! Chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tiểu hữu này cơ chứ, Cáp đạo hữu, ngươi nói có đúng không?” Chúc Kha đưa mắt nhìn về Cáp Lực nháy mắt một cái, gương mặt kia, quả thật là tốn dép!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng của Cáp Lực không khỏi chửi mẹ nhưng bề ngoài vẫn điềm nhiên như thuờng, một bộ chính khí lẫm nhiên nói:
”Đương nhiên, ta chỉ là nói đùa một câu như vậy mà thôi, nếu thật sự làm vậy mà nói, chẳng phải mọi người đều cho là Cáp mỗ ta ỷ lớn h·iếp nhỏ hay sao?”
Một đám người xung quanh nhất thời bật cười, nhưng không ai ở trên vấn đề này nói tiếp, nếu không, tên mãng phu này thật sự xách đao đòi cùng ngươi luận bàn thì không tốt.
“Tóm lại, chúng ta cứ theo dõi kỳ biến là được, dù sao cũng không gấp gáp cái gì.”
…
Bên trong Lôi Đài, liên tiếp là từng tiếng “khục khục khặc khặc” vang lên, bạch tiểu hầu đang không ngừng ôm chiếc bụng phệ lăn ra cười, thậm chí còn có nước mắt chảy ra, một bộ không nhịn được mồm dáng vẻ.
Bởi vì giờ khắc này, trên mặt của Nhất Minh đã có không ít những vết tròn màu đỏ hiện lên, không vì cái gì khác, đây chính là do những viên cầu tuyết in lên mà có.
Đối diện với con tặc khỉ đang cười nhạo chính mình, hắn đã không còn tức giận, thần sắc bình tĩnh vô cùng, gương mặt không có một chút biểu cảm nào, lặng lẽ nhìn về phía con tặc khỉ cách mình không đầy năm trượng.
“Ồ! Không ngờ lại nhanh như vậy liền có thể tiến đến một bước này, quả nhiên là ta cảm ứng không sai!”
Nữ tử váy dài đang ngồi phía trên một tảng đá to cách đó không xa, nàng nhìn về Nhất Minh không khỏi tán thưởng.
“Nếu ta đoán không lầm, chỉ cần cho tên tiểu tử này một chút thời gian nữa liền có thể tóm được tiểu bạch, Nhân tộc quả nhiên không thiếu nhân tài a!” nàng đung đưa hai chân, một bộ ung dung thảnh thơi nhìn về phía hắn, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ cùng mong chờ.
Nhưng Nhất Minh hắn thì đang lâm vào một loại trạng thái kỳ lạ, hắn không hiểu vì sao chính mình lại có loại cảm giác như thế này, một màn trước mắt tất cả đều là một mảnh trắng xóa, ngay cả từng cánh hoa tuyết rơi xuống phảng phất giống như chậm lại không ít, đây là tình huống như thế nào?
Trước đó hắn còn đang gào thét muốn tóm cho được con tặc khỉ này, nhưng thời gian trôi qua, tâm của hắn đã dần dần c·hết lặng!
Cho dù có cố như thế nào cũng không tóm được, khiến hắn có một loại cảm giác bất lực cùng đau đớn.
Bất lực là vì bản thân không thể tóm được con hầu tử này.
Đau đớn là vì hàn khí ở xung quanh khiến kinh mạch của hắn truyền đến đau nhức tột độ, phảng phất như lúc nào cũng có thể vỡ vụn vậy.
Trước đó, đôi mắt hắn tràn ngập giận dữ, nhưng giờ khắc này lại hoàn toàn không còn lại gì, dường như trống rỗng!
Cơ thể của hắn dường như tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ mà hắn không hiểu được, đau đớn cũng tựa hồ biến mất không thấy, hô hấp cũng bỗng dưng chậm lại, ngay cả hành động của con tặc khỉ kia cũng mơ hồ chậm chạp, rất là huyền diệu.
Giờ khắc này, hắn không còn quan tâm tới đau đớn trên người, trong lòng cũng không còn giận dữ, càng là không hiện ra một chút cảm xúc nào, một gương mặt hững hờ cùng với một đôi mắt lâm vào trống rỗng nhìn lấy bạch hầu tử.
Giống như, mọi sự vật trước mắt phảng phất hóa thành hư vô, dường như tất cả những gì xung quanh đều không còn liên quan đến hắn.
Nếu như có thể cẩn thận nhìn một chút, đôi mắt của hắn, tựa hồ đã hóa thành một màu trắng xóa, không biết có phải là do hoàn cảnh ở nơi này gây ra hay không, hắn có một loại dự cảm, hiện tại, chỉ cần chính mình muốn, chính mình liền có thể tóm lấy con tặc khỉ này.