Chương 351: Lặng (cầu cất giữ, cầu đề cử)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy độc xà chuẩn bị bao phủ toàn bộ thân hình của thiếu niên vào bên trong, đôi mắt của Linh Nhi bỗng dưng lộ ra hàn mang, lực lượng từ trong thân thể bỗng nhiên đại phát, một chưởng oanh ra.
Tên Linh tộc đang đối chiến với cô nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, sắc mặt lập tức đại biến!
Hắn không ngờ tới, tiểu cô nương đang dây dưa với chính mình trong khoảng thời gian này lại là một vị Thần cảnh cường giả?
Một tên Thần cảnh cường giả như ngươi lại cố tình áp chế cảnh giới chơi đùa với ta, đây là quá rảnh rỗi hay sao?
Một cỗ khí tức cường đại mà âm lãnh từ trên người cô nàng này phát ra, khiến toàn thân của hắn đều tê rần cả lên.
Loại cảm giác này hắn không phải lần đầu cảm thụ qua, tại trên người của những vị đại nhân, hắn cũng cảm nhận được loại cảm giác tương tự.
Cảm thụ tương tự, nhưng giờ khắc này khi đối diện với cô nàng này, hắn mới biết được những vị đại nhân kia đã rất chiếu cố hắn.
Bởi vì trên người cô nàng này, hắn cảm nhận được cảm giác t·ử v·ong đang cấp tốc tới gần, lạnh lẽo thấu xương đến cực điểm.
Thậm chí trong một sát na này, hắn tựu có một loại cảm giác bị cô nàng này khóa chặt, dù là hai mắt nhắm lại, trong đầu cũng không nhịn được hiển hiện ra một thân ảnh cao lớn, tựa như một vị ma thần chuẩn bị đồ sát thương sinh đồng dạng.
Từ một ý nghĩa nào đó, điều này đã coi như là một kiểu tổn thương tâm thần.
Lực lượng kia còn chưa đánh vào trên người hắn, nó chỉ vẻn vẹn là bộc phát ra mà thôi, hắn đã có một loại cảm giác trầm luân vào bên trong, kinh hoàng mà sợ hãi!
Rất nhiều suy nghĩ bỗng dưng chạy qua trong đầu của hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn quăng ra sau đầu, bây giờ mọi chuyện dường như không còn quan trọng nữa, bởi vì cỗ lực lượng kia chính là nhằm vào người của hắn mà tới.
Tử vong vào thời khắc này giáng lâm trên người, để hắn nhịn không được kinh hô một tiếng.
Hắn không nói hai lời, bản thân liền ngay lập tức muốn thoát thân ly khai, nhưng bản thân còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị một chưởng oanh sát tại chỗ, ngay cả cặn cũng không còn.
Mà tất cả mọi chuyện này chỉ xảy ra trong không đầy hai cái hô hấp, bản thân Linh Nhi liền vọt thẳng về phía trước, bàn tay nhanh chóng huy động, một đoàn quang mang tại giữa thân thể của Nhất Minh bỗng chốc lóe lên một cái.
Một tiếng oanh ầm vang nổ ra, thân thể của Nhất Minh đã không còn chịu sự điều khiển của hắn, lập tức bị một chưởng giống như độc xà oanh bay không còn tăm hơi.
Nhìn thấy thiếu niên đã b·ất t·ỉnh nhân sự, bản thân đã không còn động đậy, mặc cho cỗ lực lượng này oanh bay đi xa, Linh Nhi nhanh chóng làm ra phản ứng.
Linh Nhi nàng vừa định thúc dục lực lượng đuổi theo bắt lấy thân ảnh của hắn, nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh từ phương xa vang vọng mà ra, đồng thời liền có một chưởng mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố tập sát mà tới, tốc độ kinh thiên.
Một chưởng này mang theo một cỗ khí ức âm độc mà tàn bạo, rất nhanh liền đã đến bên cạnh của nàng.
Nhìn thấy cảnh này, thân thể của nàng không còn đuổi theo Nhất Minh, bản thân liền tung ra một chưởng, cả hai liền v·a c·hạm vào nhau, vang lên một tiếng động quét sạch bốn phương tám hướng.
Ngay cả Hổ lão đang cùng một tên Linh tộc đánh nhau túi bụi cũng không khỏi dừng lại thân hình, bản thân nhanh chóng phát lực nhằm ngăn chặn dư ba tác động đến, dù là như vậy, bản thân cũng bị dư ba đánh bay ra hơn trăm trượng xa.
Cả người đều lộn nhào giữa không trung, đợi đến khi bay hơn trăm trượng bên ngoài, Hổ lão mới dần dần bình ổn thân hình, ngưng mắt nhìn lại.
Chỉ thấy tại ngoài trăm trượng ở bên trên không trung, từng đoàn mây đen không ngừng b·ạo đ·ộng, bên trong còn truyền ra từng tràn ba động vô cùng mãnh liệt, hiển nhiên là có cường giả đang giao phong, cực kỳ kịch liệt.
Mà từ khí tức phát ra, đây là trận giao phong giữa hai vị Thần cảnh cường giả không thể nghi ngờ.
Lão không nghĩ tới, cô nàng Linh Nhi luôn cười cười nói nói kia thế mà là một vị Thần cảnh cường giả!
Nếu không phải cô nàng này vừa rồi xuất thủ cứu giúp, e rằng công tử đã phải bỏ mạng dưới một chưởng kia.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Hổ lão càng thêm nặng nề, bản thân vừa thiêu đốt tinh huyết, thực lực của bản thân hiện tại đã giảm lớn, muốn tiếp tục chiến tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Bản thân lão nhanh chóng xuất ra lệnh bài, cấp tốc đưa tin cho toàn bộ tiểu đội, bảo bọn hắn nhanh chóng rời khỏi Độc Lâm.
Làm xong những điều này, Hổ lão liếc mắt nhìn về tên Linh tộc ở phương xa, ánh mắt khẽ híp, cẩn thận đánh giá hắn một chút.
Vừa rồi trải qua một trận chiến, tên này hẳn là tiêu hao không nhẹ, bản thân càng bị chính mình thiêu đốt tinh huyết đè lên đánh, xem ra cũng không khá hơn bao nhiêu.
Bây giờ nhìn lại, tên Linh Tộc kia thế mà vẫn còn nhìn lấy chính mình, thấy hắn dường như cũng không muốn tiếp tục chiến, Hổ lão cũng không còn quan tâm tới.
Lão lẳng lặng đứng tại nguyên địa nhìn hắn một chút, bản thân liền thúc dục lực lượng, hướng về phương hướng mà Nhất Minh b·ị đ·ánh bay ngự không đuổi theo.
Lão nhìn ra thương thế trên người Nhất Minh không nhẹ chút nào, nếu như không nhanh chóng cứu chữa mà nói, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhất Minh lấy tu vi thấp hơn miễn cưỡng mang một tên cường giả của Linh tộc chém g·iết tại dưới đao, để làm được điều này, chính hắn e rằng phải trả giá không nhỏ.
Chỉ cần nhìn vào thương thế trên người là biết, ngay cả khoảnh khắc cuối cùng lão cũng nhìn thấy, cả người của Nhất Minh đều đã không còn động đậy, toàn bộ thân thể dường như đã không cách nào hoạt động.
Càng nghĩ, trong lòng Hổ lão càng nóng như lửa đốt, bản thân càng tăng thêm tốc độ tiến về một phương hướng bay đi.
Gió táp đập vào mặt, từng luồng độc khí không ngừng xâm nhập vào bên trong thân thể, nhưng lại bị tác dụng của đan dược ngăn cách ở bên ngoài.
Từng thanh âm tựa như quỷ khóc sói gào không ngừng vang lên, từng tiếng gầm rú đầy ghê rợn của vô số độc vật liên tục truyền tới, nghe thấy những thanh âm này, trong lòng của lão đều như muốn nổ tung.
Một phiến khu rừng tàn phá không chịu nổi, khắp nơi đều là từng vết loang lổ, từng bụi gai cùng với tàn thi chất thành từng đống, cảnh tượng này khiến sắc mặt của Hổ lão bắt đầu trầm xuống.
Tại đêm tối này, cũng đem toàn bộ thân ảnh của Hổ lão giấu vào bên trong, ánh mắt chậm rãi nheo lại, tốc độ càng lúc càng chậm dần, lão dần dần chú ý tới tại màn đêm không yên bình này, tràn đầy hung ý.
Lão thấy được khắp nơi đều là t·hi t·hể gãy thành từng đoạn, từng đoàn bạch cốt đều không trọn vẹn, dường như có một thứ gì đó rất là hung tàn vừa thôn phệ toàn bộ huyết nhục của những bộ bạch cốt này.
Càng tiến về phía trước, Hổ lão càng nhận ra sự tình không thích hợp.
Lão thấy được g·iết chóc, thấy được từng người võ giả của Nhân tộc không ngừng đào mệnh, thấy được từng bóng hình to lớn mang theo từng tiếng thét chói tai không ngừng đuổi theo, sát ý lạnh lùng.
Đối với việc này, Hổ lão cũng không thèm quan tâm tới, từ một nơi không xa quét mắt nhìn một chút, sau đó liền thu hồi ánh mắt, không tham dự vào, tiếp tục tiến lên.
Tại trong một vùng tối tăm không thấy ánh mặt trời, xung quanh đều là một mảnh u ám, khắp nơi đều có vô số độc vật không ngừng săn g·iết con mồi, dưới tình hình này, muốn tìm ra một võ giả đã b·ất t·ỉnh thì quả thật là khó như lên trời.
Chưa kể đến độc khí tại nơi này tràn ngập khắp nơi, một võ giả đã b·ất t·ỉnh thì đồng nghĩa với việc bản thân không còn thúc dục lực lượng đi luyện hóa Lục Đan, kết cục như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Nghĩ tới đây, nội tâm Hổ lão càng phát ra đắng chát, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chỉ cần tại trong vùng sương độc này du tẩu, bản thân không cẩn thận liền có khả năng thân tử đạo tiêu, ngay cả cặn cũng không còn.
Hơn nữa, tại mặt đất bên dưới lại phủ lên tầng tầng độc khí, rất là dày đặc, muốn nhìn thấy rõ mọi thứ bên dưới cũng là không cách nào làm được.
Hổ lão chỉ còn cách tự mình cẩn thận dò xét, hy vọng sẽ tìm ra Nhất Minh giữa một rừng tràn đầy nguy cơ không ngừng ẩn hiện này.
Mặc dù lão biết điều này là cỡ nào khó làm, nhưng sự tình đã ra như vậy lão cũng không thể bỏ mặc trở về.
Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác!
Trong đêm tối, thân ảnh của Hổ lão lúc thì chậm rãi di động, lúc thì tựa như một đạo u linh, không ngừng xuyên qua tầng tầng rừng cây.
Có lẽ là do Hổ lão hành động cẩn thận cùng tiềm hành, cho nên trên đường không có gặp phải bất kỳ Linh tộc nào, ngay cả những độc vật cũng được Hổ lão khéo léo né tránh đi qua.
Mặc dù là như vậy, thỉnh thoảng lão cũng cảm thụ được từ trong bóng tối lóe lên từng đạo ánh mắt nhìn về phía lão, bên trong còn ẩn chứa lạnh lùng cùng sát ý, nhưng khi cảm nhận được khí tức trên người của lão về sau, tất cả đều thu hồi tầm mắt, biến mất không thấy.
Hổ lão trầm mặc, cũng không có thèm quản tới, nhanh chóng rời đi.
Qua một canh giờ, thân hình của Hổ lão dường như đã đi qua xuyên qua xuyên lại phiến khu vực này gần hai ba lần.
Không còn cách nào, sương độc che phủ tầm nhìn của lão, lão muốn mang toàn bộ những chi tiết cho dù là nhỏ nhất để dò xét một lần quả thật là không có khả năng.
Không bao lâu, lão còn nhận thấy một bộ bạch cốt cùng với chiều cao của Nhất Minh có chút tương tự.
Khi thấy nhìn thấy bộ bạch cốt này sát na, trái tim của Hổ lão rung động vô cùng kịch liệt, ánh mắt lập tức co rút lại, phóng nhanh về phía trước.
Có lẽ là do chiều cao của bộ bạch cốt này không sai biệt lắm, cùng với sương độc bao phủ bốn phía, khiến cho tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ một mảnh, cho nên ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu của lão đây chính là Nhất Minh.
Nhưng khi thân thể của lão tới gần, cưỡng ép nội tâm bình tĩnh trở lại, ánh mắt đảo qua dò xét kỹ càng một chút, lão mới nhận ra hoàn toàn không phải.
Lúc này lão mới thở dài ra một hơi!
Nhìn một khối lệnh bài ở cạnh đó không xa, lão nhìn thấy được lai lịch cùng với tên của người võ giả này, đây chính là một võ giả của Nhân tộc không sai, hơn nữa còn là thành viên tại trong tiểu đội của chính mình.
Cẩn thận thu hồi lệnh bài vào bên trong người, lão cũng tại mặt đất bên dưới đánh ra một cái hố to, cẩn thận dùng lực lượng trong người bắt đầu an trí bộ bạch cốt này xuống bên dưới, bắt đầu lấp kín đất lại.
Làm xong những điều này, Hổ lão thở dài một hơi: “Không biết công tử, còn sống hay không?”
Thân hình của Hổ lão ngự không bay lên, tiếp tục dò xét bốn phía, tại trong màn đêm u ám này, một thân hình không ngừng xuyên qua xuyên lại, thẳng đến khi Lục Đan trong cơ thể tiêu hao gần như không còn, lão mới bất đắc dĩ rời khỏi Độc Lâm.
Ánh trăng trên cao đều đã toàn bộ bị mây đen che phủ, giống như một niềm hy vọng cũng đã lâm vào hắc ám vĩnh hằng.
Một bóng người cô đơn lặng lẽ ngự không rời khỏi Độc Lâm, sắc mặt không hề có một chút ba động nào, nhưng bên trong ánh mắt kia lại chứa đầy t·ang t·hương, ẩn sâu bên trong càng có một cỗ sát ý như ẩn như hiện, lặng lẽ đi xa.