Chương 350: Khoảnh khắc cuối cùng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cảm nhận được khí tức của một tên Linh tộc biến mất không còn, rất nhiều cường giả của Nhân tộc lộ ra nét mừng như điên.
Bọn hắn không nghĩ tới, phía bên kia vừa mới giao phong không bao lâu liền đã có một tên Linh tộc cường giả vẫn lạc, hơn nữa, cái phương hướng kia hẳn là đến từ một tên tu sĩ phát ra một trận hỏa diễm vô cùng chói mắt lúc nảy.
Do sương độc bao phủ dày đặc cho nên không có ai nhìn rõ được lai lịch của người kia là ai, nhưng nếu đã có thể khiến cho khí tức của một tên Linh tộc cường giả c·hôn v·ùi, người này hẳn là chân nguyên cảnh của nhân tộc không sai.
Màn đêm tiếp tục kéo dài, từng tiếng ba động liên tiếp nổ ra, không có vì một tên Linh tộc vẫn lạc mà dừng lại mảy may, hơn nữa còn diễn ra kịch liệt hơn rất nhiều.
Trong tầm mắt của Hổ lão, do khoảng cách của hai bên khá là gần cho nên có thể nhìn rõ tràn cảnh vừa rồi, ngay cả tên địch nhân đang chiến cùng với lão cũng có thể nhìn rõ rõ ràng ràng.
Một tên đồng bạn của chính mình thế mà c·hết?
Rõ ràng là có thể ngăn cản được từng đao kia, thế nhưng thân thể của đồng bạn lại đột nhiên nổ tung, thất khiếu phun máu, thẳng tới khí tức biến mất không còn thì bình chướng với ầm vang vỡ vụn, trường đao mới theo đó mà cắt chém đi vào.
Một màn này quả thật là khiến hắn không cách nào hiểu nổi.
Dù là như vậy, hắn cũng không có khả năng đứng nhìn đồng bạn b·ị c·hém c·hết oan uổng như vậy được.
Hắn ngay lập tức đánh ra một chưởng về phía Hổ lão, thân hình ngay vào lúc này liền vọt thẳng về phía trước, hướng thẳng về phía chỗ Nhất Minh mà đi.
Nhìn thấy cảnh này, Hổ lão muốn rách cả mí mắt.
“Ngươi chạy đi đâu?” lão giận dữ gầm lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra lực lượng cực kỳ kinh người, cấp tốc đuổi theo.
Dưới tầm mắt của lão, lão cũng có thể biết được tên này đang đánh cái chủ ý gì, đơn giản là muốn nhân lúc người ta bệnh đi đòi mạng người ta, đây quả thật là muốn c·hết!
Lão có thể nhìn thấy được thân thể của Nhất Minh tràn đầy máu tươi, cả khuôn mặt cũng không còn bình tĩnh như trước.
Tại bên trong ánh mắt kia, Hổ lão có thể nhìn thấy được một đầu hung thú vô cùng dữ tợn dường như chuẩn bị ăn người đồng dạng, sát cơ nồng nặc khiến toàn thân của lão không khỏi chấn động một cái.
Lão có thể cảm nhận được điều này, đương nhiên là tên Linh tộc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trong một khoảnh khắc này, toàn thân của hắn tê rần cả lên, nếu so về tu vi, hắn hoàn toàn không cách nào so với tên Linh tộc đối chiến với thiếu niên này lúc nảy.
Nhưng bây giờ xem ra, thiếu niên này trọng thương khắp người, đây quả thật là lúc để báo thù cho đồng bạn của mình a.
Nghĩ tới đây, thân hình của hắn cũng không còn do dự, toàn lực bộc phát lao thẳng về phía Nhất Minh bay đến.
Mà Nhất Minh bây giờ, toàn thân đều đã tê dại, hắn miễn cưỡng dữ lắm mới có thể để cho thân thể của mình phi hành trên không, để không bị ngã xuống đất.
Trường đao trên tay giờ khắc này cũng đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại mỗi cái cán đao.
Dù là như vậy, Nhất Minh cũng không có vứt bỏ ý tứ, bàn tay vẫn trong vô thức nắm chặt trường đao, ánh mắt tràn đầy sát cơ nhìn về phía một tên Linh tộc đang cấp tốc lao tới.
Thân hình của hắn dần dần đứng thẳng người lên, ngay khi thân thể cử động một sát na, cảm giác đau đớn tràn ngập toàn thân, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, khí tức suy sụp đến cực điểm.
Bốn phía đều có sương độc bao phủ, từng cơn gió nhẹ thổi qua khu rừng tựa như từng tiếng kêu rên của quỷ dữ đồng dạng, thê lương mà âm lãnh.
Theo từng cơn gió thổi qua, huyết y trên người của hắn cũng bắt đầu tung bay nhè nhẹ, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, lộ ra một bên mắt ẩn chứa sát cơ tựa như một đầu huyết lang đang nhìn chằm chằm con mồi.
Cho dù hắn bây giờ không còn lại một chút sức lực nào, cho dù hắn bây giờ trọng thương thấy rõ, nhưng bên trong đôi mắt cùng với khuôn mặt kia vẫn không hề có một chút biến hóa nào, sát cơ vẫn vô cùng nồng đậm.
Một màn này rơi vào trong mắt của Hổ lão cùng với Linh Nhi, khiến cho cả hai đều rung động không thôi.
Ngay cả tên Linh tộc đang cấp tốc lao đến cũng là chấn động vô cùng.
Linh Nhi nàng đang gắt gao dây dưa với một tên Linh tộc chân nguyên cảnh, bản thân của nàng vẫn thời thời khắc khắc chú ý tới Nhất Minh bên này, một khi hắn rơi vào thời khắc sinh tử, nàng sẽ ngay lập tức ra tay.
Đối với một Thần cảnh cường giả như nàng mà nói, việc ra tay diệt sát một tên chân nguyên cảnh không khác gì trở bàn tay cả.
Dù là như vậy nàng cũng không muốn ra tay quá sớm, nhìn thiếu niên này không những không sợ hãi, mà còn toát ra sát cơ nồng nặc như vậy, điều này khiến nàng rất là kinh ngạc.
Nàng vốn dĩ là thành viên ám vệ của gia tộc, phụ trách bảo vệ gia tộc từ trong bóng tối, cho nên đối với sát cơ vô cùng mẫn cảm.
Mà theo Linh tộc càng lúc càng tới gần, trong lòng Hổ lão tựa như con kiến bò trên chảo nóng, cảm giác bức thiết càng lúc càng lớn.
Cả người đã cố gắng bức tốc bay theo, nhưng dù sao thì địch nhân cũng là chân nguyên cảnh, muốn rút ngắn khoảng cách trong thời gian ngắn là không thể nào làm được.
Trừ phi…
Nghĩ tới đây, Hổ lão cắn chặt hàm răng, toàn thân đều bốc lên trận trận hồng quang, khí tức trên thân bỗng dưng tăng vọt một mảng lớn, thân hình ngay lập tức phá không bay đi, từng t·iếng n·ổ oanh tại giữa không trung không ngừng vang vọng.
Cảm nhận được bất thường, tên Linh tộc ngay lập tức đưa mắt nhìn lại.
Nhìn thấy lão già kia thế mà thiêu đốt tinh huyết, điều này càng nói rõ tên thiếu niên trước mắt đối với lão già này càng là người quan trọng, nếu là như vậy, hắn cũng không có khả năng để cho tên này còn sống trở về.
“Đã có khả năng g·iết hại đồng bạn của ta, ngươi cũng nên có giác ngộ bị ta g·iết ngược lại a!” tên Linh tộc lẩm bẩm trong lòng, bản thân cũng không có giữ lại lực lượng, một chưởng từ phía xa oanh về phía trước.
Lực lượng bộc phát ra sát na, độc khí xung quanh bỗng nhiên b·ạo đ·ộng, một chưởng mang theo độc khí nồng nặc trong đó tựa như một đầu độc xà không ngừng lao tới, tốc độ cực kỳ nhanh.
Hắn vốn dự định tiếp cận tới gần rồi mới ra tay diệt sát, nhưng nhìn thấy Hổ lão đã chuẩn bị tiếp cận đến gần, bản thân không thể không phát ra công kích từ phía xa.
Nhìn thấy thiếu niên trọng thương như vậy, muốn tránh thoát một chưởng này e rằng là không thể nào.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn lộ ra một vệt nụ cười, ánh mắt hướng về phía Hổ lão toát ra từng tia hàn mang, thanh âm tức giận quát to một tiếng.
“Lão già c·hết tiệt, hôm nay ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!” nói xong, cả người của hắn bộc phát ra lực lượng cường đại xông về phía lão, không cho lão ngăn cản một chưởng kia.
Nhìn thấy một chưởng tựa như độc xà phóng nhanh, trái tim Hổ lão dường như nhảy đến cổ họng, tốc độ càng thêm bức thiết.
Nhưng khi nghe một tiếng quát chói tai vang lên, tên Linh tộc kia thế mà g·iết ngược trở lại, một màn này quả thật là khiến lão không cách nào ngờ tới.
Không còn cách nào, bản thân lão đành phải đánh ra một chưởng, ý muốn chặn đường độc xà kia.
Tên Linh tộc làm sao không đoán được điều này, giọng cười của hắn càng phát ra khoái chí, bản thân đồng dạng là một chưởng oanh ra, ngăn chặn công kích của Hổ lão.
Nhất thời, cả hai liền đã chiến thành một đoàn, nhưng lần này khác biệt, tên Linh tộc cảm nhận được từ trong đôi mắt già nua kia phát ra một cỗ tức giận tựa như n·úi l·ửa p·hun t·rào, từng tràn công kích giống như không muốn mạng đồng dạng, đánh đến hắn liên tiếp lui về phía sau.
Ban đầu giao chiến cả hai đều có giữ lại dư lực trong người, bây giờ lão già này lại toàn lực bạo phát đi ra, giống như muốn chơi c·hết chính mình vậy, thật là hung dữ a!
“Hắc hắc hắc, lão già, ngươi tức giận cũng làm được cái gì, không bằng nhìn tên tiểu tử kia lâu một chút, không ngừng còn có thể lưu lại hình ảnh cuối cùng của hắn.” thanh âm của tên Linh tộc rất là đắc ý, mặc dù bị đè lên đánh nhưng cũng không quên châm chọc một câu.
Hổ lão càng nghe càng phát ra giận dữ, xuất thủ càng thêm hung mãnh.
Mà ở một bên, Nhất Minh theo bản năng thúc dục lực lượng tại bên trong cơ thể, nhưng dù hắn thúc dục như thế nào đi nữa thì khí huyết bên trong cơ thể cũng không cách nào bộc phát đi ra.
Trong khoảnh khắc này, hắn chỉ có thể cảm nhận được linh khí tại bên trong kinh mạch mà thôi, lượng linh khí này muốn đối kháng với một chưởng đang cấp tốc tới gần là chuyện không có khả năng.
Sương độc ở phía xa xa bắt đầu hội tụ vào một chưởng gào thét lao tới, cảm giác t·ử v·ong đang áp sát tới gần khiến toàn thân của Nhất Minh đều tê rần cả lên.
Cảm giác đau đớn tại trên thân thể dường như bị hắn ném lên tận mây đen bên trên, tiêu thất không còn hình bóng.
Khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười vô cùng hưng phấn, đối diện với loại cảm giác này, thật là đáng sợ, nhưng cũng thật là sảng khoái!
Đây không phải là lần đầu tiên hắn trực diện t·ử v·ong gần như thế này.
Bản năng thân thể muốn cử động làm ra ứng đối, nhưng hiện giờ toàn thân của hắn đều tràn đầy v·ết t·hương, cả thân thể muốn cử động một chút cũng là khó khăn chứ đừng nói chi là làm ra ứng đối.
Còn nhớ lần trước tại bên trong rừng rậm hoang sơ, lúc đó hắn còn chưa tu tu luyện thành công Luyện Thể Quyết tầng tám, bản thân khi xuất ra một đao “Viêm Long Vô Song” liền đã khiến thân thể chịu phản phệ cực lớn.
Dù chịu phản phệ, nhưng thân thể vẫn còn có khả năng cử động để chạy trốn khỏi đám yêu thú kia, một phần là do hắn chỉ xuất có một đao mà thôi, phản phệ cũng không coi là nghiêm trọng.
Bây giờ hắn càng là xuất đao liên tục, bản thân nhận phản phệ không phải lúc trước có thể so sánh, hiện giờ không c·hết đã là vạn hạnh!
Nhìn thấy một chưởng mang theo khí tức t·ử v·ong bắt đầu tới gần, khóe miệng Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười, trong miệng thì thào.
“Xem ra ta cũng chỉ có thể đi tới một bước này a, thật đáng tiếc!”
Ánh mắt của hắn vẫn không hề có một chút sợ hãi nào, bản thân càng là toát ra chiến ý lẫm nhiên.
Đứng trước một chưởng này, nếu thân thể hắn còn có khả năng động đậy, nếu bản thân hắn còn có lực lượng tại trong người, hắn nhất quyết sẽ không nói ra lời như vậy.
Giờ khắc này, một thiếu niên với huyết y tung bay giữa không trung, cánh tay còn đang nắm chặt cán đao, phía trên còn có từng giọt máu tươi nhỏ xuống bên dưới độc lâm, tựa như sinh mệnh chìm vào hắc ám vĩnh hằng.
Cuồng phong đập vào mặt, thanh âm gào thét tựa như một con độc xà há ra một cái miệng lớn như chậu máu nhanh chóng táp tới, độc khí nồng đậm bao quanh bốn phía, lực lượng cường đại dường như muốn mang cả thân hình của Nhất Minh đều xé nát không còn.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Nhất Minh chỉ cảm thấy đáng tiếc, có quá nhiều chuyện hắn còn chưa làm được.
“Phụ thân, mẫu thân…”
Vào giờ khắc này, hai bóng hình quen thuộc dần dần hiện rõ tại trước mắt của hắn, mặc dù gương mặt của phụ thân đã có một chút mơ hồ, nhưng gương mặt của mẫu thân lại hiện rõ ràng trước mắt.
Từng luồng ký ức quen thuộc nhao nhao ùa về, hắn nghe được thanh âm cười đùa của chính hắn khi xưa, hắn cảm nhận được bờ vai to rộng của phụ thân mỗi khi cõng hắn trên vai, hắn cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng của mẫu thân khi ôm chầm lấy hắn…
“Hài nhi… có lỗi!” hắn mang theo tâm tình tiếc nuối mà dần dần nhắm lại hai mắt, bóng tối dần dần bao phủ, cả người của hắn cứ thế mà dần dần rơi vào độc khí bên dưới, ý thức cũng theo đó mà chìm vào hắc ám.
P/s: Thật là ngại quá, hôm nay ta có tiệc tất niên, chỉ có một chương.