Chương 318: Bắc Huyền chấn kinh!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Long huynh, xem ra là huynh hao phí không nhỏ tâm lực trong chuyện này a!” Bắc Huyền mặc một bộ thanh sam, tay ôm trường kiếm đứng tại một nơi trên bình đài nhìn về phía thiếu niên đằng xa ngữ khí thâm trường nói ra.
Không phải tự nhiên mà những tên Yêu tộc cùng với Ma tộc thiên kiêu xếp hạng ba, bốn kia lại không có mặt tại nơi này, đây hẳn là thủ bút của người thanh niên Yêu tộc này đây nha.
“Có thể để cho hai người thiên kiêu từ bỏ trận chiến, xem ra là vị Long huynh này bỏ ra cái giá không nhỏ.” trong lòng Bắc Huyền thầm nghĩ.
“Ha ha, nếu ta không làm như vậy thì biết khi nào mới được đánh với tên này, Bắc huynh cũng biết thế cục hiện giờ không tốt lắm, sắp tới hẳn là có đại chiến diễn ra, mỗi lần tên này dưỡng thương không phải một tuần thì là hai tháng, ta không chờ được nha.” Long Tam một mặt bất đắc dĩ nói ra.
“Không bằng Bắc huynh thăm dò trước một phen, để tiện cho ta quan sát một hai, dù sao thì chiến lực của hai ta cũng không xê xích gì nhiều, nếu như hắn không cách nào chống nổi kiếm của Bắc huynh thì ta cũng không cần chờ hắn để làm gì.”
Một thanh niên khoác kim bào trên người, diện mạo tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, một tay còn cầm lấy bạch phiến phe phẩy, cảm giác rất là hưởng thụ hướng về thanh niên bên cạnh nói ra.
Bình thường Yêu tộc chưa ngưng tụ yêu đan thì không có cách nào hóa hình cho được, nhưng với thủ pháp đặc thù, một số cường đại Yêu tộc có thể phục dụng một loại đan dược gọi là Hóa Hình Đan, loại đan dược này có thể giúp cho Yêu tộc hóa hình trong một thời gian ngắn, một khi dược lực hao hết, Yêu tộc liền sẽ trở về với hình thái ban đầu.
Loại đan dược này mặc dù rất là quý giá và đắc đỏ, nhưng đối với Long Tam mà nói, những đan dược này không khác gì kẹo ngậm hằng ngày cả, không vì cái gì khác, chỉ vì tộc của hắn không có gì ngoài linh thạch nha.
Bắc Huyền nghe được lời này liền không biết nói cái gì cho phải, đành phải thờ dài một hơi!
Vị bằng hữu này của mình cũng quá là thực tế quá rồi đi, trực tiếp dùng linh thạch nện người như vậy, ngay cả thiên kiêu xếp hạng ba, bốn cũng phải động tâm, đây hẳn là không phải linh thạch bình thường có thể làm được nữa rồi.
Nhưng dù vậy, Bắc Huyền cũng không có phản cảm cái gì, mặc dù là bị người mang ra làm “đá dò đường” nhưng thiếu niên Minh Tôn này quả thật là khiến hắn cảm thấy rất là hứng thú không thôi, đặc biệt là trận chiến giữa tên Minh Tôn này cùng với thiên kiêu của Ma tộc kia.
Bắc Huyền cũng rất muốn biết trong khoảnh khắc kia đã xảy ra chuyện gì, tên thiếu niên Minh Tôn này làm sao lại có thể khiến cho một thiên kiêu trong nháy mắt thua cuộc như vậy được, điều này hắn rất là hiếu kỳ.
Muốn minh bạch điểm này, chính mình cần phải chiến một trận a!
Nhất Minh cũng biết được việc mình khiêu chiến đối thủ xếp hạng thứ hai kia liền khiến rất nhiều tu sĩ ở đây rất là hứng thú, Hổ lão cũng không có gấp gáp cái gì, đợi cho mọi người đặt cược xong, lão mới mang toàn bộ linh thạch áp lên người của Nhất Minh.
Bởi vì theo Nhất Minh thấy, hắn cũng không có dự định kéo dài quá lâu, bây giờ điều cần làm chính là tăng lên thực lực, mà để làm được điều này, hắn cần nhanh chóng đăng lâm đầu bảng để có nhiều thời gian hơn tại trong không gian rèn luyện.
Cho nên Nhất Minh định nhờ lần cơ hội này mà làm một vố thật to, sau đó liền chuẩn bị cho việc lịch luyện để tăng cao thực lực lên.
Hắn không biết bản thân có thể rèn luyện nhục thân đạt tới tình trạng đột phá Luyện Thể Quyết tầng tám hay không, nhưng bản thân cứ cố hết sức đã rồi nói.
Làm xong những điều này, Hổ lão đưa ánh mắt nhìn về phía đám tu sĩ xung quanh nhìn một chút, cái nhìn này liền khiến Hổ lão cảm giác không tốt cho lắm, nhưng lão cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, bình bình đạm đạm đi thẳng về phía Nhất Minh ngồi xuống, một bộ không có chuyện gì đáng kể bộ dáng.
Có khá nhiều Nhân tộc tu sĩ nhìn thấy lão già này cùng với thiếu niên Minh Tôn kia ngồi cùng một chỗ, cảm giác bản thân chính mình tựa như bị lừa đồng dạng, nhưng bọn hắn cũng không có khả năng rút lại linh thạch cho được, bởi vì đây chính là một trong những quy cũ đặt ra, đặt cược xong, là sẽ không thể thu hồi.
Bọn hắn chỉ còn cách ngồi chờ trận chiến diễn ra mà thôi.
Không đợi bọn hắn chờ bao lâu, chừng nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc thì cũng có người hoàn tất khiêu chiến, thiên kiêu đài đã có chỗ trống, lần này cũng đã tới lượt Nhất Minh đăng tràn.
Hắn cũng không có chần chờ cái gì, bản thân liền đứng dậy bước vào vòng xoáy trước mặt, không đến vài hơi thở, đám người đưa mắt nhìn lại, đã thấy hai thân ảnh xuất hiện tại Thiên Kiêu Đài bên trên.
Một bên chính là thiếu niên gọi là Minh Tôn, một thân bạch y gọn gàng sạch sẽ, tay nâng trường đao, một đôi mắt nhíu chặt nhìn về phía đối thủ trước mặt.
Bên kia chính là một thanh niên khoác thanh sam trên người, tay ôm trường kiếm, mái tóc thẳng dài, gương mặt rất là tuấn tú, nhìn vào liền cho người ta cảm giác tựa như kiếm tiên đồng dạng, rất là bất phàm.
Một đám Yêu tộc ở bên ngoài không ngừng nhao nhao nghị luận, cả cái bình đài dường như náo nhiệt hẳn lên, ai ai cũng muốn biết hai người này chiến đấu sẽ như thế nào đây, dù sao thì bọn hắn cũng là lần đầu đi tới nơi này.
Trước đó cũng có quan sát qua khá nhiều trận chiến, nhưng cái tên Minh Tôn tại nơi này vẫn rất là nổi danh, cho nên bọn hắn rất muốn biết tên này chiến đấu như thế nào.
Không để bọn hắn chờ đợi bao lâu, đã thấy tên Minh Tôn kia cầm đao lao thẳng về phía trước, thanh niên gọi là Bắc Huyền kia cũng không còn ung dung như trước, bọn hắn cảm giác được tên Nhân tộc kiếm tu này đang rất là chăm chú, gương mặt kia có vẻ rất là nghiêm trọng, điều này khiến bọn hắn rất là hiếu kỳ.
Cả hai ngay lập tức liền lao thẳng vào nhau, trận chiến nổ ra, nhìn thấy thiếu niên Minh Tôn với trường đao trong tay không ngừng vũ động, đao quang lấp lánh, hồng quang rực rỡ, khiến một đám tu sĩ ở bên ngoài kinh ngạc không thôi.
Bọn hắn không nghĩ tới, tên thiếu niên này quả thật là có chút bản lĩnh nha, có thể khiến cho tên kiếm tu hạng hai kia nghiêm túc như vậy, e rằng trước kia, tên thiếu niên này hẳn là đang che giấu thực lực đi?
Nếu không thì cũng không thể nào giải thích được, một tên thiếu niên xếp hạng thứ bảy lại có thể khiến cho thiên kiêu xếp hạng thứ hai nghiêm túc như vậy được.
Trường kiếm trong tay Bắc Huyền lóe lên từng trận kim sắc quang mang, không ngừng bộc phát ra lực lượng cường đại nhằm ngăn chặn từng đao chém tới.
Thanh âm liên tiếp nổ vang, từng đao mang theo thế công cực kỳ hung hãnh mà tới, ngập trời kiếm quang phát xạ mà ra, cùng với đao quang đối “oanh” cùng một chỗ, tràn diện nhất thời không ai thua kém ai.
Một đám tu sĩ bên ngoài “ồ” lên một mảnh, bọn hắn không nghĩ tới tên thiên kiêu bảng đệ nhị của Nhân tộc cũng ra dáng quá đó chứ, có thể cùng với đệ nhất thiên kiêu bảng tranh phong không cách nào phân ra thắng bại, quả thật là danh bất hư truyền a!
Trước kia bọn hắn đã nghe qua có một thiên kiêu của Nhân tộc có thể cùng với thiên kiêu của Long tộc tranh phong, khi nghe điều này, đầu tiên bọn hắn nghĩ tới chính là “không thể nào!”.
Hôm nay nhìn thấy thanh niên này bày ra thực lực, quả thật là khiến bọn hắn rất là kinh ngạc, không thể nghi ngờ, người này đã hoàn toàn vượt xa những võ giả khác rồi, nếu không có gì bất ngờ mà nói, tên kiếm tu này hẳn là có thể tấn thăng Chân Nguyên cảnh a.
Cảm nhận được lực lượng từ trong từng đao phát ra, Bắc Huyền cảm giác được cánh tay của mình đang liên tục truyền tới cảm giác tê rần không thôi.
Hắn hầu như đã vận dụng toàn lực để phát khởi công kích, nhưng cũng không cách nào mang tên thiếu niên này đánh lui cho được, hơn nữa, công kích mà mình đánh tới đều bị tên thiếu niên này từng đao phá giải.
“Tên này… quả thật là biến thái!” Bắc Huyền tay nâng trường kiếm không ngừng chém ra, trong lòng thì nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn!
“Không nghĩ tới a!”
“Chính mình vận dụng kiếm ý cũng không cách nào chiếm thượng phong cho được, tên thiếu niên này quả nhiên là cũng lĩnh ngộ đao ý rồi, nhưng nếu chỉ là như vậy thì hắn làm sao có thể trong nháy mắt mang tên ma nữ kia đánh bại cho được?”
Bắc Huyền vừa phát khởi công kích vừa suy nghĩ trong lòng, hắn mặc dù không có chiến đấu với tên ma nữ kia bao giờ, nhưng hắn lại có thể cảm giác được, chính mình muốn tung ra một kiếm đem tên ma nữ kia đánh bại là việc không thể nào!
Mặc dù chính mình có thể vận dụng kiếm ý để đối địch, nhưng muốn trong nháy mắt phát khởi một kiếm mang người ta trảm dưới kiếm, đây thật là không cách nào làm được, chí ít cần phải có thời gian để tụ lực mới được.
Nghĩ tới đây, Bắc Huyền liền minh bạch rồi, chính mình quả thật là không phải đối thủ của thiếu niên này, mặc dù bây giờ có thể đánh năm năm với hắn, nhưng đây chẳng qua là hắn đang cố ý làm như vậy mà thôi.
Minh bạch điểm này, Bắc Huyền cũng không muốn dây dưa dài dòng.
“Oanh” một tiếng, một kiếm liền mang hai người tách ra hai bên, Bắc Huyền liền đứng xa xa chắp tay mở miệng nói: “Minh Tôn huynh quả nhiên là danh bất hư truyền, xem ra là huynh còn dư lực giữ lại trong người, huynh có thể để cho tại hạ được chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự được hay không?”
Nhất Minh vừa định lao lên chơi tiếp thì nghe được lời này khiến hắn có chút sững sờ, thân hình dừng lại giữa không trung nhìn về thanh niên này.
Vừa rồi trải qua một trận giao chiến, Nhất Minh liền minh bạch thanh niên này không phải là đối thủ của chính mình.
Từ khi khai mở thập nhị mạch về sau, lực lượng của chính mình so với trước kia phải cường đại hơn rất nhiều.
Nếu nói cô ma nữ kia đã ngưng đọng mười giọt nguyên dịch mà nói, giờ khắc này tên thanh niên trước mắt hẳn là đã ngưng tụ ra mười một giọt rồi a, nếu không thì cũng không thể nào cùng với chính mình hiện tại đánh ngang sức cho được.
Hơn nữa, người thanh niên này lại có thể nhận ra được chính mình còn chưa tung toàn lực, điều này quả thật là khiến hắn có chút bất ngờ nha, không lẽ “diễn kỹ” của chính mình lộ liễu vậy hay sao?
Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng không thèm quan tâm tới, lộ thì đã sao, bây giờ hắn cũng không có ý định tiếp tục chơi đùa với những người ở bên ngoài, tài nguyên đã kiếm đủ nhiều, đây có lẽ là trận cuối cùng rồi đi, cho nên cũng không cần phải giấu diếm cái gì.
Thế là Nhất Minh mỉm cười gật đầu nói: “Có thể!”
Dứt lời, một cỗ uy áp từ trong người của Nhất Minh bộc phát mà ra, toàn thân của hắn tựa như có một loại thuế biến nào đó đồng dạng, một thân khí tức bỗng dưng cường đại hơn trước rất nhiều.
Không những thế, xung quanh trường đao của thiếu niên Minh Tôn này lại có một đầu tiểu long màu hồng không ngừng xoay quanh trên đó, nói màu hồng cũng không đúng cho lắm, nếu nói chính xác, thì đây chính là một đầu tiểu long màu hồng nhưng có thêm phần đỏ rực ở trên đó a!
Một con tiểu long đỏ rực không ngừng uốn lượn xung quanh trường đao, cảm nhận được điều này, sắc mặt của Bắc Huyền bỗng dưng biến đổi.
“Đây là… lực lượng gì?”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!
“Long huynh, xem ra là huynh hao phí không nhỏ tâm lực trong chuyện này a!” Bắc Huyền mặc một bộ thanh sam, tay ôm trường kiếm đứng tại một nơi trên bình đài nhìn về phía thiếu niên đằng xa ngữ khí thâm trường nói ra.
Không phải tự nhiên mà những tên Yêu tộc cùng với Ma tộc thiên kiêu xếp hạng ba, bốn kia lại không có mặt tại nơi này, đây hẳn là thủ bút của người thanh niên Yêu tộc này đây nha.
“Có thể để cho hai người thiên kiêu từ bỏ trận chiến, xem ra là vị Long huynh này bỏ ra cái giá không nhỏ.” trong lòng Bắc Huyền thầm nghĩ.
“Ha ha, nếu ta không làm như vậy thì biết khi nào mới được đánh với tên này, Bắc huynh cũng biết thế cục hiện giờ không tốt lắm, sắp tới hẳn là có đại chiến diễn ra, mỗi lần tên này dưỡng thương không phải một tuần thì là hai tháng, ta không chờ được nha.” Long Tam một mặt bất đắc dĩ nói ra.
“Không bằng Bắc huynh thăm dò trước một phen, để tiện cho ta quan sát một hai, dù sao thì chiến lực của hai ta cũng không xê xích gì nhiều, nếu như hắn không cách nào chống nổi kiếm của Bắc huynh thì ta cũng không cần chờ hắn để làm gì.”
Một thanh niên khoác kim bào trên người, diện mạo tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, một tay còn cầm lấy bạch phiến phe phẩy, cảm giác rất là hưởng thụ hướng về thanh niên bên cạnh nói ra.
Bình thường Yêu tộc chưa ngưng tụ yêu đan thì không có cách nào hóa hình cho được, nhưng với thủ pháp đặc thù, một số cường đại Yêu tộc có thể phục dụng một loại đan dược gọi là Hóa Hình Đan, loại đan dược này có thể giúp cho Yêu tộc hóa hình trong một thời gian ngắn, một khi dược lực hao hết, Yêu tộc liền sẽ trở về với hình thái ban đầu.
Loại đan dược này mặc dù rất là quý giá và đắc đỏ, nhưng đối với Long Tam mà nói, những đan dược này không khác gì kẹo ngậm hằng ngày cả, không vì cái gì khác, chỉ vì tộc của hắn không có gì ngoài linh thạch nha.
Bắc Huyền nghe được lời này liền không biết nói cái gì cho phải, đành phải thờ dài một hơi!
Vị bằng hữu này của mình cũng quá là thực tế quá rồi đi, trực tiếp dùng linh thạch nện người như vậy, ngay cả thiên kiêu xếp hạng ba, bốn cũng phải động tâm, đây hẳn là không phải linh thạch bình thường có thể làm được nữa rồi.
Nhưng dù vậy, Bắc Huyền cũng không có phản cảm cái gì, mặc dù là bị người mang ra làm “đá dò đường” nhưng thiếu niên Minh Tôn này quả thật là khiến hắn cảm thấy rất là hứng thú không thôi, đặc biệt là trận chiến giữa tên Minh Tôn này cùng với thiên kiêu của Ma tộc kia.
Bắc Huyền cũng rất muốn biết trong khoảnh khắc kia đã xảy ra chuyện gì, tên thiếu niên Minh Tôn này làm sao lại có thể khiến cho một thiên kiêu trong nháy mắt thua cuộc như vậy được, điều này hắn rất là hiếu kỳ.
Muốn minh bạch điểm này, chính mình cần phải chiến một trận a!
Nhất Minh cũng biết được việc mình khiêu chiến đối thủ xếp hạng thứ hai kia liền khiến rất nhiều tu sĩ ở đây hứng thú không thôi, Hổ lão cũng không có gấp gáp cái gì, đợi cho mọi người đặt cược xong, lão mới mang toàn bộ linh thạch áp lên người của Nhất Minh.
Bởi vì theo Nhất Minh thấy, hắn cũng không có dự định kéo dài quá lâu, bây giờ điều cần làm chính là tăng lên thực lực, mà để làm được điều này, hắn cần nhanh chóng đăng lâm đầu bảng để có nhiều thời gian hơn tại trong không gian rèn luyện.
Cho nên Nhất Minh định nhờ lần cơ hội này mà làm một vố thật to, sau đó liền chuẩn bị cho việc lịch luyện để tăng cao thực lực lên.
Hắn không biết bản thân có thể rèn luyện nhục thân đạt tới tình trạng đột phá Luyện Thể Quyết tầng tám hay không, nhưng bản thân cứ cố hết sức đã rồi nói.
Làm xong những điều này, Hổ lão đưa ánh mắt nhìn về phía đám tu sĩ xung quanh nhìn một chút, cái nhìn này liền khiến Hổ cảm giác không tốt cho lắm, nhưng lão cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, bình bình đạm đạm đi thẳng về phía Nhất Minh ngồi xuống, một bộ không có chuyện gì đáng kể bộ dáng.
Có khá nhiều Nhân tộc tu sĩ nhìn thấy lão già này cùng với thiếu niên Minh Tôn kia ngồi cùng một chỗ, cảm giác bản thân chính mình tựa như bị lừa đồng dạng, nhưng bọn hắn cũng không có khả năng rút lại linh thạch cho được, bởi vì đây chính là một trong những quy cũ đặt ra, đặt cược xong, là sẽ không thể thu hồi.
Bọn hắn chỉ còn cách ngồi chờ trận chiến diễn ra mà thôi.
Không đợi bọn hắn chờ bao lâu, chừng nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc thì cũng có người hoàn tất khiêu chiến, thiên kiêu đài đã có chỗ trống, lần này cũng đã tới lượt Nhất Minh đăng tràn.
Hắn cũng không có chần chờ cái gì, bản thân liền đứng dậy bước vào vòng xoáy trước mặt, không đến vài hơi thở, đám người đưa mắt nhìn lại, đã thấy hai thân ảnh xuất hiện tại Thiên Kiêu Đài bên trên.
Một bên chính là thiếu niên gọi là Minh Tôn, một thân bạch y gọn gàng sạch sẽ, tay nâng trường đao, một đôi mắt nhíu chặt nhìn về phía đối thủ trước mặt.
Bên kia chính là một thanh niên khoác thanh sam trên người, tay ôm trường kiếm, mái tóc thẳng dài, gương mặt rất là tuấn tú, nhìn vào liền cho người ta cảm giác tựa như kiếm tiên đồng dạng, rất là bất phàm.
Một đám Yêu tộc ở bên ngoài không ngừng nhao nhao nghị luận, cả cái bình đài dường như náo nhiệt hẳn lên, ai ai cũng muốn biết hai người này chiến đấu sẽ như thế nào đây, dù sao thì bọn hắn cũng là lần đầu đi tới nơi này.
Trước đó cũng có quan sát qua khá nhiều trận chiến, nhưng cái tên Minh Tôn tại nơi này vẫn rất là nổi danh, cho nên bọn hắn rất muốn biết tên này chiến đấu như thế nào.
Không để bọn hắn chờ đợi bao lâu, đã thấy tên Minh Tôn kia cầm đao lao thẳng về phía trước, thanh niên gọi là Bắc Huyền kia cũng không còn ung dung như trước, bọn hắn cảm giác được tên Nhân tộc kiếm tu này đang rất là chăm chú, gương mặt kia có vẻ rất là nghiêm trọng, điều này khiến bọn hắn rất là hiếu kỳ.
Cả hai ngay lập tức liền lao thẳng vào nhau, trận chiến nổ ra, nhìn thấy thiếu niên Minh Tôn với trường đao trong tay không ngừng vũ động, đao quang lấp lánh, hồng quang rực rỡ, khiến một đám tu sĩ ở bên ngoài kinh ngạc không thôi.
Bọn hắn không nghĩ tới, tên thiếu niên này quả thật là có chút bản lĩnh nha, có thể khiến cho tên kiếm tu hạng hai kia nghiêm túc như vậy, e rằng trước kia, tên thiếu niên này hẳn là đang che giấu thực lực đi?
Nếu không thì cũng không thể nào giải thích được, một tên thiếu niên xếp hạng thứ bảy lại có thể khiến cho thiên kiêu xếp hạng thứ hai nghiêm túc như vậy được.
Trường kiếm trong tay Bắc Huyền lóe lên từng trận kim sắc quang mang, không ngừng bộc phát ra lực lượng cường đại nhằm ngăn chặn từng đao chém tới.
Thanh âm liên tiếp nổ vang, từng đao mang theo thế công cực kỳ hung hãnh mà tới, ngập trời kiếm quang phát xạ mà ra, cùng với đao quang đối “oanh” cùng một chỗ, tràn diện nhất thời không ai thua kém ai.
Một đám tu sĩ bên ngoài “ồ” lên một mảnh, bọn hắn không nghĩ tới tên thiên kiêu bảng đệ nhị của Nhân tộc cũng ra dáng quá đó chứ, có thể cùng với đệ nhất thiên kiêu bảng tranh phong không cách nào phân ra thắng bại, quả thật là danh bất hư truyền a!
Trước kia bọn hắn đã nghe qua có một thiên kiêu của Nhân tộc có thể cùng với thiên kiêu của Long tộc tranh phong, khi nghe điều này, đầu tiên bọn hắn nghĩ tới chính là “không thể nào!”.
Hôm nay nhìn thấy thanh niên này bày ra thực lực, quả thật là khiến bọn hắn rất là kinh ngạc, không thể nghi ngờ, người này đã hoàn toàn vượt xa những võ giả khác rồi, nếu không có gì bất ngờ mà nói, tên kiếm tu này hẳn là có thể tấn thăng Chân Nguyên cảnh a.
Cảm nhận được lực lượng từ trong từng đao phát ra, Bắc Huyền cảm giác được cánh tay của mình đang liên tục truyền tới cảm giác tê rần không thôi.
Hắn hầu như đã vận dụng toàn lực để phát khởi công kích, nhưng cũng không cách nào mang tên thiếu niên này đánh lui cho được, hơn nữa, công kích mà mình đánh tới đều bị tên thiếu niên này từng đao phá giải.
“Tên này… quả thật là biến thái!” Bắc Huyền tay nâng trường kiếm không ngừng chém ra, trong lòng thì nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn!
“Không nghĩ tới a!”
“Chính mình vận dụng kiếm ý cũng không cách nào chiếm thượng phong cho được, tên thiếu niên này quả nhiên là cũng lĩnh ngộ đao ý rồi, nhưng nếu chỉ là như vậy thì hắn làm sao có thể trong nháy mắt mang tên ma nữ kia đánh bại cho được?”
Bắc Huyền vừa phát khởi công kích vừa suy nghĩ trong lòng, hắn mặc dù không có chiến đấu với tên ma nữ kia bao giờ, nhưng hắn lại có thể cảm giác được, chính mình muốn tung ra một kiếm đem tên ma nữ kia đánh bại là việc không thể nào!
Mặc dù chính mình có thể vận dụng kiếm ý để đối địch, nhưng muốn trong nháy mắt phát khởi một kiếm mang người ta trảm dưới kiếm, đây thật là không cách nào làm được, chí ít cần phải có thời gian để tụ lực mới được.
Nghĩ tới đây, Bắc Huyền liền minh bạch rồi, chính mình quả thật là không phải đối thủ của thiếu niên này, mặc dù bây giờ có thể đánh năm năm với hắn, nhưng đây chẳng qua là hắn đang cố ý làm như vậy mà thôi.
Minh bạch điểm này, Bắc Huyền cũng không muốn dây dưa dài dòng.
“Oanh” một tiếng, một kiếm liền mang hai người tách ra hai bên, Bắc Huyền liền đứng xa xa chắp tay mở miệng nói: “Minh Tôn huynh quả nhiên là danh bất hư truyền, xem ra là huynh còn dư lực giữ lại trong người, huynh có thể để cho tại hạ được chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự được hay không?”
Nhất Minh vừa định lao lên chơi tiếp thì nghe được lời này khiến hắn có chút sững sờ, thân hình dừng lại giữa không trung nhìn về thanh niên này.
Vừa rồi trải qua một trận giao chiến, Nhất Minh liền minh bạch thanh niên này không phải là đối thủ của chính mình.
Từ khi khai mở thập nhị mạch về sau, lực lượng của chính mình so với trước kia phải cường đại hơn rất nhiều.
Nếu nói cô ma nữ kia đã ngưng đọng mười giọt nguyên dịch mà nói, giờ khắc này tên thanh niên trước mắt hẳn là đã ngưng tụ ra mười một giọt rồi a, nếu không thì cũng không thể nào cùng với chính mình hiện tại đánh ngang sức cho được.
Hơn nữa, người thanh niên này lại có thể nhận ra được chính mình còn chưa tung toàn lực, điều này quả thật là khiến hắn có chút bất ngờ nha, không lẽ “diễn kỹ” của chính mình lộ liễu vậy hay sao?
Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng không thèm quan tâm tới, lộ thì đã sao, bây giờ hắn cũng không có ý định tiếp tục chơi đùa với những người ở bên ngoài, tài nguyên đã kiếm đủ nhiều, đây có lẽ là trận cuối cùng rồi đi, cho nên cũng không cần phải giấu diếm cái gì.
Thế là Nhất Minh mỉm cười gật đầu nói: “Có thể!”
Dứt lời, một cỗ uy áp từ trong người của Nhất Minh bộc phát mà ra, toàn thân của hắn tựa như có một loại thuế biến nào đó đồng dạng, một thân khí tức bỗng dưng cường đại hơn trước rất nhiều.
Không những thế, xung quanh trường đao của thiếu niên Minh Tôn này lại có một đầu tiểu long màu hồng không ngừng xoay quanh trên đó, nói màu hồng cũng không đúng cho lắm, nếu nói chính xác, thì đây chính là một đầu tiểu long màu hồng nhưng có thêm phần đỏ rực ở trên đó a!
Một con tiểu long đỏ rực không ngừng uốn lượn xung quanh trường đao, cảm nhận được điều này, sắc mặt của Bắc Huyền bỗng dưng biến đổi.
“Đây là… lực lượng gì?”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!