Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 317: Biệt khuất




Chương 317: Biệt khuất

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh cùng với Hổ lão đi đến bình đài phía trên quan sát một vòng, bầu không khí tại nơi đây vẫn là như cũ cũng không có khác biệt quá nhiều, đa phần đều là tu sĩ tụ tập tại đây, còn võ giả mà nói, một thành cũng chiếm không đến.

Hắn không biết đây có phải là do tin tức gần đây gây ra hay không, những người võ giả này hầu như đã rời khỏi Thiên Đài mất rồi, nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng có thể hiểu được phần nào.

Nhiều cường giả như vậy tụ tập đến, chưa nói tới Nhân tộc, chỉ dựa vào số lượng của Yêu tộc và Ma tộc cũng đủ để cho những tên võ giả khác không dám bén mảng đến đây.

Đơn giản mà nói, bọn họ dù sao cũng chỉ là võ giả mà thôi, mặc dù tại bên trong Thiên Đài có quy tắc che chở, nhưng lỡ như bị vị tu sĩ của Yêu tộc hay Ma tộc nào nhìn không hợp mắt mà nói, bản thân chẳng phải xong con bê?

Chính vì điều này mà rất nhiều võ giả không thấy xuất hiện ở trong này, quan sát một vòng, Nhất Minh mới thấy được, những người võ giả có mặt ở đây đa phần đều là những thiên kiêu loại kia, hoặc là xuất thân từ hào môn thế gia, trên người đều toát ra một cỗ khí tức cao cao tại thượng, nhìn vào liền nhận ra ngay lập tức.

Hắc vân bao phủ, mây đen cuồn cuộn, từng cơn khí lạnh bao phủ toàn bộ thành Liễu Tây vào bên trong, bầu không khí lộ ra âm trầm đến cực điểm, nhưng tại bình đài bên trong lại trái ngược hoàn toàn, bầu không khí lộ ra náo nhiệt vô cùng, điều này khiến Nhất Minh có hơi kinh ngạc một chút.

Hắn cứ tưởng đâu ngày hôm nay sẽ có rất ít người tới nơi này đâu chứ, không ngờ lại náo nhiệt như vậy a!

“Công tử, trong thời gian này đang diễn ra Tam Tộc Đại Hội, cho nên Yêu tộc cùng với Ma tộc xuất hiện tại nơi đây phải nhiều hơn rất nhiều.” Hổ lão nghĩ rằng Nhất Minh còn chưa minh bạch lý do, cho nên mới chủ động giải thích một câu.

“Ta biết rồi.” Nhất Minh gật gật đầu, hắn đương nhiên là minh bạch chuyện này, ngay khi biết được tin tức có đại hội gì đó diễn ra, cường giả tụ đến, là hắn biết trong tòa thành này sẽ có một đợt biến hóa lớn.

Bây giờ nhìn lại, chiến trận này cũng quá là lớn rồi đi!

Tại bình đài bên trên, tu sĩ đông nghịt một mảnh, một bên là Yêu tộc, một bên là Ma tộc, còn số lượng Nhân tộc thì ít hơn rất nhiều, dù sao thì tại Tây vực này cũng là địa bàn của Nhân tộc, cho nên bọn hắn cũng không có rảnh chạy đến đây tham quan cái gì.

Hai tộc còn lại thì khác, trưởng bối đi thương nghị đại sự cho nên mỗi vị Yêu Quân và Ma Quân đều mang theo tâm phúc dưới trướng của mình, tâm phúc lại mang theo một đống tâm phúc là Chân Nguyên cảnh, cho nên mới trở nên đông đúc như vậy.

Bọn hắn không dễ mới có dịp ra ngoài “chơi vui” như vầy, cho nên mang theo nhiều hậu bối một chút để mở mang kiến thức, dù sao thì khoảng cách giữa hai vực muốn chạy tới cũng không hề dễ dàng, với tu vi của đám hậu bối muốn chạy tới mà nói, không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể tới được nơi này.



Thường thì Yêu tộc và Ma tộc sẽ không ngưng đọng Chân Nguyên, mà là thay một loại hình thức khác để ngưng đọng “chân nguyên” thuộc về chính bản thân mình, nó được gọi là Yêu Đan và Ma Đan.

Một khi Yêu tộc ngưng luyện ra yêu đan và Ma tộc ngưng luyện ra ma đan, bọn hắn so với Chân Nguyên cảnh của Nhân tộc cũng không hề kém cạnh bao nhiêu.

Nhất Minh quan sát những người này một phen trong lòng liền cảm khái không thôi, đám yêu ma này quả thật là đông thật nha!

Cảm khái xong thì hắn cũng không có nghĩ ngợi cái gì, bản thân cùng với Hổ lão liền tiến lên bình đài bước lên.

Mà khi thân ảnh của Nhất Minh xuất hiện tại phía trước bình đài một sát na, có rất nhiều đạo ánh mắt nhìn về phía bọn hắn mang ý dò xét, không phải là loại “che giấu” loại kia, mà là “trắng trợn” dò xét bọn hắn.

Đối với điều này, Nhất Minh vẫn là minh bạch.

Chính mình trước kia còn đánh bại hai vị thiên kiêu của hai tộc này đâu, một tên Yêu tộc là thanh niên áo đen lúc trước và một người Ma tộc gọi là Âm Quỳnh xếp hạng thứ bảy gần đây.

Đối với việc này hắn cũng không có kiêng kỵ cái gì, bản thân cùng với Hổ lão thản nhiên bước lên bình đài phía trên tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống.

Mặc dù đám người này đều là Chân Nguyên cảnh tu sĩ, nhưng muốn tại bên trong Thiên Đài làm loạn thì hắn cũng không có lo lắng một chút nào, thản nhiên lấy ra đấu chiến lệnh khiêu chiến một phen.

Khiêu chiến tên xếp hạng vị trí thứ sáu, không có ngoài dự đoán của Nhất Minh, tên này hoàn toàn không tại bên trong Thiên Đài, đơn giản là vì tên này trực thuộc gia tộc, cho nên hiện tại hẳn là tại bên trong gia tộc đi.

Một thế gia như gia tộc của Tuyết Ngưng còn phải triệu hồi bọn họ trở về để bảo đảm an toàn, những thiên kiêu tại đây cũng không kém là bao nhiêu a, thời buổi r·ối l·oạn, một người tu sĩ sơ hở một chút liền có khả năng “không còn” chứ nói chi là những tên võ giả này.

Nhất Minh cũng không có tiếp tục xoắn suýt quá lâu mà là tiếp tục khiêu chiến đi, hắn cứ tưởng đâu khi khiêu chiến những tên võ giả xếp tại hạng năm, bốn, ba đều sẽ có một người tại đây đâu chứ, không ngờ một tên cũng không có a?

Quan sát một chút, một tên xếp hạng năm thì không có hiển lộ thông tin, hai người còn lại thì một là người của Yêu tộc và một người xếp hạng thứ ba là trực thuộc Ma tộc một phương, cả hai đều không tại nơi này khiến cho Nhất Minh có chút bất ngờ nha.

Hắn không biết đây là vì sao, nhưng thôi mặc kệ, hắn liền mang những suy nghĩ không cần nghĩ đó quẳng đến tận mây đen phía trên, bản thân liền hướng về phía người xếp hạng thứ hai phát khởi khiêu chiến.



Mà hành động cầm lấy đấu chiến lệnh của thiếu niên Minh Tôn kia khiến không ít tu sĩ tại đây cảm thấy hứng thú.

Bọn hắn chính là cường giả của Yêu tộc và Ma tộc, tất cả đều nghe nói qua thanh danh của tên thiếu niên thiên kiêu này, không biết hắn dùng thủ đoạn gì lại có thể đánh bại thiên kiêu của tộc bọn họ, điều này khiến một đám tu sĩ tại đây có chút hiếu kỳ.

Ngay lập tức, một cái thông tin hiển thị rõ tại bên trên Thiên Kiêu Đài, thiếu niên Minh Tôn kia chuẩn bị đối đầu với người xếp hạng thứ hai trên Thiên Kiêu bảng!

Hạng 7 Minh Tôn khiêu chiến hạng 2 Bắc Huyền, trận chiến sẽ bắt đầu sau tám trận đấu nữa!

Tin tức này vừa hiển lộ đi ra liền khiến một đám tu sĩ ở đây lên lòng hứng thú, không chờ bọn hắn làm ra cử động, liền có một vị cường giả đứng ra chủ trì ván cược, nhìn thấy điều này, một đám tu sĩ của tam tộc đều hứng thú đánh cược một phen.

Dù sao thì đây cũng là Nhân tộc khiêu chiến lẫn nhau nha, nhìn thấy Nhân tộc đánh nhau, hai tộc bọn hắn đều rất vui mà đánh cược đi vào, dù sao thì đối với Chân Nguyên cảnh bọn hắn mà nói, vài khối linh thạch mang đi đánh cược cũng giống như chín trâu mất sợi lông, chẳng có ảnh hưởng cái gì.

“Ha ha, tên thiếu niên kia thế mà có thể vượt qua bốn bậc xếp hạng để khiêu chiến, đây là vận may cứt chó cỡ nào đây a!”

“Ha ha, nhân tộc tự chém lẫn nhau, lần này chúng ta liền có cơ hội chơi đùa một phen, ngươi nghĩ tên nào sẽ chiến thắng?”

“Phốc gâu!” một tên Yêu tộc phọt cười một cái, “Ngươi bị ngáo hay gì? Tên xếp hạng thứ hai kia chỉ yếu hơn thiên kiêu của Long tộc một chút, ngươi nghĩ tên thiếu niên này có khả năng thắng được hay không?”

“Ngươi nói cũng đúng!” tên Yêu tộc kia gật đầu một cái biểu thị ngươi nói có lý, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm giác không đúng lắm, “Ngươi vừa nói ta ngáo?”

Vừa dứt lời, tên Yêu tộc này vừa định động thủ thì ngay lập tức cảm nhận được một loại cảm giác bất thường, giống như chính mình vừa ra tay thì sẽ bị một cái gì đó trấn áp ngay lập tức vậy, đây không thể nghi ngờ chính là một loại cảnh cáo, tên Yêu tộc minh bạch điểm này liền hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới.

Nhưng bị tên Cẩu Tặc này hố một vố như vậy hắn cũng không cam tâm, bản thân liền ngay lập tức đưa ra chủ ý: “Ngươi có dám cùng ta đánh cược hay không?”

“Ồ? Đánh cược cái gì?” tên yêu tộc kia hỏi lại, hắn nhìn ra được tên này đang rất là bức xúc, cho nên muốn dùng cách này để hả giận đây mà.

“Đánh cược xem là ta đánh cược thắng hay ngươi cược thắng….” tên yêu tộc có bộ dáng to lớn, thân người đen nhánh hùng hùng hổ hổ mở miệng nói.



Hắn còn chưa nói xong thì đã bị tên yêu tộc đối diện mở miệng c·ướp lời nói trước: “Thế thì ta sẽ đánh cược tên xếp hạng thứ hai sẽ chiến thắng.”

Đồng thời hắn cũng lấy ra linh thạch đặt vào bàn đánh cược phía trên, không cho tên yêu tộc kia có cơ hội phản ứng.

Nghe được lời này, gương mặt của tên yêu tộc đen nhánh liền đen như đáy nồi, từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được một cỗ tức giận đang sôi trào mãnh liệt trong lòng của hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cẩu Tặc liền cười hắc hắc không thôi!

“Muốn chơi với ta?”

“Một con trâu ngu như chó cũng đòi cùng ta chơi? Ngươi đúng là nghĩ nhiều!” Cẩu Tặc một bộ vô cùng đắc ý, nó đá đá lông mày nhìn về phía Ngưu Yêu, một bộ muốn ăn đòn bộ dáng.

Đôi bàn tay của Ngưu Yêu bắt đầu nắm chặt trở lại, trên hai cái lỗ mũi còn thở phì phò ra từng làn khói trắng, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, hận không thể mang con chó này một ủi đập c·hết.

Không còn cách nào, hắn cũng đang dự định chiếm trước thượng phong đâu, bây giờ bị tên Cẩu Tặc này cho phỏng tay trên, điều này khiến hắn biệt khuất vô cùng.

Nhưng bây giờ “tên đã lên dây” làm sao có thể thu trở lại?

Khí ra đến đít thì biết kìm làm sao?

Nó đành cắn răng một cái làm ra lựa chọn, nếu bây giờ mà nó không chơi tiếp, bản thân e rằng sẽ không còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?

“Đường đường là một cường giả của Ngưu tộc lại không bằng một con chó!” lời này nói ra, nghe vào liền cảm giác chói chói tai làm sao ấy.

Nó làm sao có thể chịu được những lời nói này?

Ngưu Yêu liếc xéo con Cẩu Tặc trước mắt hừ lạnh một tiếng, nó cũng không muốn dây dưa với con chó này quá lâu, nhưng không hiểu ra sao, con chó này cứ đi theo sau lưng hắn, một bộ không muốn rời xa bộ dáng, khiến hắn rất là phẫn nộ!

“Thật mẹ nó h·iếp trâu quá đáng!” trong lòng Ngưu yêu biệt khuất không thôi, nó nhìn về phía thiếu niên Minh Tôn đằng xa trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ cần tên thiếu niên này thắng một ván, hắn sẽ ngay lập tức cho con chó này biết thế nào là trâu chó khác biệt!

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!