Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 26: Đánh lén!




Chương 26: Đánh lén!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh mới bắt đầu đều không có ý nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần nghĩ là có người đến muốn lĩnh giáo tu luyện mà thôi, nhưng khi nhìn thấy xung quanh không đúng, hắn liền biết chuyện này không như bề ngoài đơn giản chỉ là linh giáo như vậy.

Hắn giờ khắc này đã biết gia hỏa này đánh chủ ý gì!

Kỳ thật Xuân Trường cũng giống như vậy, hắn đến khiêu chiến Nhất Minh là muốn thanh danh mà thôi, cùng là Tôi Thể cảnh, cũng là tuổi trẻ, Nhất Minh lại được mọi người biết đến, nhưng bản thân hắn thì không một ai biết.

Thêm một lí do nữa.

Chính là tên thiếu niên này lại có thể xếp hạng tiềm long bảng đệ nhất, bản thân chính mình lại xếp trong hai mươi vị trí đầu, chính mình không tin tên thiếu niên trước mắt lại có thực lực mạnh hơn bản thân.

Hắn muốn chiến một trận với Nhất Minh để mọi người biết, hắn Xuân Trường cũng có thực lực không thua kém gì đệ nhất tiềm long bảng.

Nhưng để hắn không ngờ tới là, Nhất Minh trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, tại hạ hiện tại có thương thế trong người, không tiện động thủ.”

Đối với loại tình huống như thế này, Nhất Minh cũng không rảnh mà đi cùng bọn hắn đánh nhau, hơn nữa, vịt quay đã lên bàn hắn còn chưa có ăn đâu!

Vì lẽ đó hắn trực tiếp cự tuyệt cho đỡ phiền phức.

“Nhất Minh công tử, tại hạ cảm thấy trên người ngươi không có vẻ gì là trọng thương, hơn nữa chỉ là luận bàn mà thôi, lẽ nào công tử ngươi sợ sao?” Xuân Trường giọng điệu châm chọc nói.

Nghe được một câu như thế, Nhất Minh giận quá mà cười.

Thủ đoạn đúng là không ít, lĩnh giáo không thành liền dùng phép khích tướng, Nhất Minh nếu nghênh chiến thì không biết sẽ có bao nhiêu người muốn xông lên soát danh vọng của hắn đây.

“Vậy thì tốt, nếu ngươi đã muốn chiến ta sẽ thành toàn cho ngươi, hi vọng ngươi cũng đừng có hối hận mới tốt!” Nhất Minh mỉm cười nhìn về phía thanh niên nói.

Xuân Trường lập tức lộ ra một vòng ý cười, hắn lập tức nhảy xuống đại lộ, rút ra thanh kiếm bên hông, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Nhất Minh, trên thân ẩn ẩn có một cỗ sát khí như ẩn như hiện trên đó.

Nhất Minh cũng theo hắn từ trên lâu nhảy xuống bên dưới.

“Vậy mong Nhất Minh công tử chỉ giáo!” nói xong Xuân trường vừa định một kiếm đâm tới, chỉ thấy thân thể Nhất Minh biến mất, tại chỗ còn lưu lại cơn gió bốc lên, trong nháy mắt liền đã xuất hiện trước mặt hắn.

Chưa kịp phản ứng, thân thể hắn đã lập tức v·út không bay ra ngoài hơn ba mươi trượng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, không kịp kêu lên một tiếng liền b·ất t·ỉnh tại chỗ.

Ánh mắt của mọi người trong tửu lâu cùng trên đại lộ đều nhìn lên người Nhất Minh, phần lớn võ giả đều nuốt một ngụm nước bọt!

Các loại thần sắc khác nhau biểu hiện trên mặt: chấn kinh, bất ngờ, lạnh lẽo,...

Nhất Minh liền cảm giác được mọi người dùng ánh mắt khác lạ nhìn bản thân mình, hắn cũng không quản được những thứ này, dù sao hắn cũng không có ra tay g·iết người, nhưng nếu có người không biết tốt xấu, muốn đánh chủ ý lên người hắn thì phải cân nhắc một hai.

Quả đúng là như vậy, giờ khắc này có không ít võ giả muốn mang tâm tư tiến lên soát danh vọng liền biến mất không còn tăm hơi, có không ít người nói, tên thiếu niên này ra tay không nể mặt mũi, tính khí ngạo mạn, coi trời bằng vung.

Chỉ có điều, Nhất Minh cũng không quan tâm những chuyện này, hắn xem như là không có việc gì xảy ra, liền quay ở lại ăn uống bình thường vô cùng.

“Đi, mang tin tức truyền cho thiếu chủ.” ở tại một góc trong tửu lâu, một võ giả áo đen phân phó người bên cạnh.

“Vâng”.

Mà giờ khắc này, tin tức Nhất Minh xuất hiện tại Tiên Vũ Lâu như cơn sóng lan truyền ra khắp phía Tây Thương Minh Thành!



Có không ít võ giả vì muốn được chứng kiến vị đệ nhất Tiềm Long bảng đã tự mình đến bày tỏ làm quen, những người này đến Nhất Minh cũng ứng đối qua loa mà thôi, dù sao hắn cũng không định ở lại Thương Minh Thành quá lâu.

Chạng vạng tối, Nhất Minh cùng Ngọc Nhi cũng hoàn tất đi dạo một vòng, Thương Minh Thành không giống theo như hắn tưởng tượng cho lắm.

Theo hắn tưởng tượng, tại Thương Minh Thành đa phần các tông môn, gia tộc điều thuộc dạng đỉnh tiêm loại kia, nhưng theo như hắn thấy, nơi này các gia tộc, tông môn đa phần chỉ dùng để giao dịch mà thôi.

Chân chính tông môn trụ sở đều được đặt ở Thương Minh Vực bên ngoài, vì lẽ đó mà bên trong Thương Minh Thành võ giả tuy nhiều, nhưng không có ai gây náo loạn quá lớn!

Nhất Minh trong tay cầm bầu rượu, vừa đi vừa uống vô cùng tiêu sái, không thể không nói, Thương Minh Thành về đêm cũng náo nhiệt vô cùng, trên đại lộ có không ít võ giả lui tới, bình dân buôn bán tiếng reo hò không dứt.

Nhất Minh dừng lại ở trên một cây cầu, bên dưới sông ánh trăng chiếu rọi, bên cạnh con sông có bình dân ca hát kèm điệu nhảy vô cùng đơn sơ giản dị của thiếu nữ, hớp một ngụm rượu, vừa nghe bài hát, vừa thưởng thức điệu nhảy.

Không thể không nói, trăng thanh gió mát, vũ điệu làm say lòng người!

Sáng tiền minh nguyệt quang,

Nghi thị địa thượng sương,

Ngẩn đầu vọng minh nguyệt,

Cúi đầu nhớ cố hương!

Nhất Minh cười lớn một tiếng, uống một ngụm thật lớn, rượu không say, ta say!

“Hảo thơ! vị huynh đài này một mình nơi đây nhớ cố hương, huynh đài không ngại uống một chút?” Một nam tử thân hình nho nhã, toàn thân bạch y, trên hông có kiếm, tay cầm một bình hồ lô rượu thanh âm vang lên.

“Tại hạ Mộ Dung Thiên, một tán tu, còn huynh?”

“Nhất Minh!” Nhất Minh gật đầu một cái.

Thấy Nhất Minh cảnh giác như vậy Mộ Dung Thiên cười nói: “Nhất Minh huynh không cần cảnh giác như thế, tại hạ chỉ muốn kết giao tuổi trẻ tuấn kiệt mà thôi, võ giả một đường tu hành không dễ, cho nên nhiều một chút bằng hữu cũng không phải là chuyện xấu!”

Nhất Minh gật gật đầu.

Cả hai cùng nhau nói chuyện ban đầu Nhất Minh còn có vẻ cảnh giác, nhưng dần dần hắn mới nhận thấy thanh niên trước mắt này cũng không tồi.

Lát sau, cả hai bước trên đường, cước bộ của Nhất Minh dần dần chậm lại, lại rót thêm một ngụm rượu vào miệng, ngữ khí trầm thấp, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, chậm rãi ngâm:

Nam quốc sơn hà nam đế cư

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai x·âm p·hạm…

Thanh âm bỗng nhiên im bặt, lập tức quay đầu nhìn sang bên đường, trầm giọng quát:

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!

Trong nháy mắt, sát khí trùng thiên, ép tới mức Mộ Dung Thiên đứng kế bên cũng cảm thấy một tia áp lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn!

Mộ Dung Thiên đứng phía sau Nhất Minh nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác kinh ngạc vô cùng, luồng sát khí này... nồng đậm tựa như thực thể!



Đây thực sự chỉ là một thiếu niên 14 tuổi sao?

Hơn nữa, luồng sát khí này ẩn chứa vô tận sát cơ, tựa như hàn khí thấu xương lạnh lẽo đến cực điểm!

“Vèo” một tiếng, Nhất Minh ném bình rượu sang bên phải, ngay lập tức, hơn mười đạo thân ảnh từ hai bên tập sát mà ra, một người trong số đó vung đao trên tay, hung hăng bổ về phía Nhất Minh một nhát.

“Choang” một tiếng, bình rượu vỡ nát, thanh đao vẫn tiếp tục hướng về phía Nhất Minh bổ tới.

Nhất Minh lập tức lui lại một nhịp né tránh một đao.

“Có sát thủ?” Mộ Dung Thiên nhíu mày.

Tiếng xoát xoát liên tục truyền đến, hai bên liên tiếp nhảy ra hơn mười đạo thân ảnh, toàn thân hắc y, cả bọn che mặt, trên tay cầm nhiều loại binh khí khác nhau, bao vây xung quanh hai người.

“Các ngươi là ai?” Mộ Dung Thiên quét mắt liếc nhìn đám người nhàn nhạt hỏi.

Hắn biết, Nhất Minh chỉ mới là Tôi thể thất trọng, cho nên Mộ Dung Thiên mới đi đầu tiến lên một bước hỏi.

“Không có chuyện của ngươi, chúng ta chỉ nhằm vào tiểu tử này, ngươi có thể cút!” một hắc y nhân có tu vi Tôi thể bát trọng ngữ khí không chút lưu tình nói.

Mộ Dung Thiên nhíu mày!

Hắn vừa mới kết giao bằng hữu mới, liền ngay lập tức có người đến á·m s·át, điều này khiến hắn trong nội tâm bực bội vô cùng, nói không chừng, còn khiến cho Nhất Minh hiểu lầm đây là hắn gây ra cũng nên.

Chính vì thế Mộ Dung Thiên trong tay trường kiếm ra khỏi vỏ, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Nếu như ta không rời đi đâu?”

“Nếu vậy thì ngươi phải c·hết không nghi ngờ!” hắc y nhân quát.

“Mộ Dung huynh, những tên này nhằm vào ta mà tới, vẫn là do ta giải quyết đi thôi.” Nhất Minh hướng về phía Mộ Dung Thiên mỉm cười nói.

“Đừng nói nhảm, cùng lên đi!” Mộ Dung Thiên đi đầu bước lên một bước.

Nhất Minh dù sao cũng có chút nhãn lực, tên mặt đen này khiến hắn có chút áp lực, mấy tên còn lại mặc dù không bằng, nhưng bọn hắn tu vi cũng đạt tới Tôi Thể hậu kỳ!

Quát to một tiếng, Nhất Minh xuất ra trường thương, hướng về phía tên mặt đen lao tới!

Đêm qua Nhất Minh tại trong gian trọ cũng không phải chỉ là nghỉ ngơi, đêm qua hắn cũng kiểm kê thu nhập gần đây, được không ít v·ũ k·hí cùng công pháp.

Mặc dù nói, những v·ũ k·hí này không coi là cái gì, nhưng một ít công pháp cũng coi như không tệ!

Trong đó có một bộ Thương pháp rất phù hợp với Nhất Minh, cho nên đêm qua hắn cũng đem bộ thương pháp này độ thành thục 5% miễn cưỡng cũng xem như nhập môn, sẵn tiện, hôm nay thử sức mạnh của môn công pháp này thế nào.

Tên mặt đen nhìn thấy Nhất Minh hướng về phía mình lao tới, không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, trường đao trong tay vẫy một cái, một đao mạnh mẽ hướng về phía Nhất Minh chém tới!

“Đinh đương” một tiếng, trường thương cùng đao v·a c·hạm, trường thương trong tay Nhất Minh một thương, một thương mạnh mẽ quét ngang mà ra, mang theo từng cơn rít gào thanh âm không ngừng vang vọng trong không trung.

Tên mặt đen cũng không ngại v·a c·hạm, trường đao trong tay bay múa, hoàn toàn ngăn cản toàn bộ thương của Nhất Minh.

Thanh âm binh khí v·a c·hạm không ngừng, một thương đâm tới, liền có một đao quét ngang chặn lại.

Nhất Minh dậm chân nhảy lên không, thân hình lộn ngược, trường thương liên tiếp đâm xuống, đầy trời thương ảnh từ bốn phương tám hướng từ trên không dũng mãnh lao tới!



Huyết Chiến Bát Phương!

Nhìn thấy cảnh này, tên mặt đen quát to một tiếng, trường đao trong tay quét ngang một vòng trên không, ánh đao được trăng sáng chíu rọi mang theo màu sáng quang mang quét ngang mà ra.

"Răng rắc!"

Trường thương vỡ vụn!

Tên mặt đen đang muốn cười nhạo một tiếng, không ngờ phát hiện một bóng hồng quang dũng mãnh lao tới, hắn mở to hai mắt, trường đao trong tay quét ngang mà ra.

Đao cương cùng quyền cương v·a c·hạm không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Theo tốc độ tăng dần, quyền cương dần dần hóa thành hồng sắc quang mang, kèm theo từng tia nóng rực theo từng quyền hạ xuống, tên mặt đen cũng không ngờ tới, quyền cương của thiếu niên này lại mạnh mẽ như vậy.

Đao trong tay hắn mỗi khi gần v·a c·hạm vào quyền của thiếu niên trước mắt liền có một tầng linh khí vô hình ngăn chặn hoàn toàn, khiến đao của hắn không cách nào thương tổn đến người của Nhất Minh mảy may.

Càng đánh trên mặt hắn càng nổi lên từng tia hoảng sợ!

Đao cương hắn chưa kịp chém ra, đều đã bị một quyền trấn áp, tốc độ ra quyền của Nhất Minh giờ khắc này tựa như sóng to gió lớn một dạng, một quyền tiếp một quyền liên miên đập tới.

Âm thanh “Ầm ầm” mỗi khi quyền cương v·a c·hạm đều khiến hắn lui lại một bước!

Hơn nữa, mỗi khi quyền cương đến gần, hắn cảm giác được cơ thể của mình dường như bị đốt cháy vậy, linh khí xung quanh dường như vặn vẹo không ngừng, khiến linh khí xung quanh cơ thể của hắn cũng bị vặn vẹo đi theo.

“Phốc!"

Một ngụm máu tươi phun ra!

Tên mặt đen toàn thân chấn động bay ngược về phía sau đâm sầm trên tường nhà, vẫn chưa dừng lại ở đó, một đạo hồng quang xoẹt qua, cả người Nhất Minh xoay một vòng trên không trung, một cước hung tàn đạp xuống.

Tên mặt đen còn không kịp phản ứng liền bị một cước này đạp thẳng vào người, một tiếng ầm vang rung động, cả thân thể của tên mặt đên bay thẳng ra sau, đâm sầm vào bức tường, toàn bộ vỡ vụn.

Tên mặt đen phun ra một ngụm máu tươi nằm rạp dưới đất không còn sinh cơ!

Nhất Minh quay người nhìn đám hắc y nhân đang vây công Mộ Dung Thiên ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, bọn hắn cứ nghĩ rằng, tên Nhất Minh không phải là đối thủ của lão đại, cho nên bọn hắn cứ việc cầm chân tên kiếm sĩ này để lão đại ra tay là được.

Nhưng không ngờ, chưa đánh được bao lâu, lão đại liền không có, thế thì còn đánh thế nào?

Toàn bộ đều nhất trí, bốn phương tám hướng rút lui không còn tăm hơi, nhìn thấy cảnh này, Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm!

Bọn hắc y nhân này mặc dù tu vi thấp hơn hắn, nhưng một mình bị hơn mười tên hắc y nhân vây công, tư vị cũng không dễ chịu.

“Xin lỗi Mộ Dung huynh! Bọn hắn vì ta mà đến, liên lụy huynh!” Nhất Minh chắp tay nói.

Mộ Dung Thiên khoác khoác tay, không khỏi cảm khái một câu: “Không có việc gì, giờ ta đã hiểu vì sao Nhất Minh đệ trong người sát khí lại cao như vậy rồi, đúng thật là không dễ dàng!”

“Để huynh chê cười.”

“Mộ Dung huynh có biết tên này thuộc thế lực nào không?” Nhất Minh chỉ chỉ vào tên mặt đen hỏi, đám người này toàn thân mặc áo đen, trên người cũng không có bất kỳ ký hiệu gì, cho nên Nhất Minh cũng không biết là thế lực nào ra tay.

Tra xét t·hi t·hể một chút Mộ Dung Thiên lắc lắc đầu nói :

“Từ trên t·hi t·hể ta cũng không có nhận biết được hắn thuộc tổ chức nào, với lại thực lực của hắn hiện tại cũng không có biểu hiện đặc thù công pháp hay có thứ gì để nhận dạng nên ta cũng không biết.”

Nhất Minh gật gật đầu cũng không thèm nói gì thêm, hắn tiến đến bên người tên mặt đen lấy túi trữ vật rồi trực tiếp rời đi.