Chương 129: Trước thềm trận chiến
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tam Xuyên khách điếm, bên trong gian phòng.
“Tiểu thư!” tiểu Lan đi đến bên cạnh một tuyệt sắc nữ tử thi lễ một cái.
“Có chuyện gì xảy ra hay sao, trông sắc mặt của em lại kém như vậy?” Thượng Quan Thu Nguyệt ngón tay như ngọc, trắng như tuyết cầm lấy chén trà nhẹ nhàng uống một chút, nói.
Tiểu Lan sắc mặt dãy dụa một chút mở miệng nói: “Tiểu thư, quả trứng bên dưới không biết tại sao lại biến mất không còn!”
“A!” Thượng Quan Thu Nguyệt bất ngờ nhẹ nhàng hô một tiếng, “Bên dưới đã xảy ra chuyện gì, em chậm rãi nói một chút!”
“Vâng tiểu thư!”
Thế là Tiểu Lan mang sự tình mình nghe ngóng được từ Nhất Minh một năm một mười toàn bộ nói ra.
“Tiểu thư, ta mặc dù thấy hắn không có cái gì bất thường, nhưng việc quả trứng biến mất hắn thoát không khỏi liên quan!” Tiểu Lan nhẹ giọng nói.
“ Tiểu Lan em nói cũng có lý!” Thượng Quan Thu Nguyệt gật gật đầu, “Sự tình lần này em nhanh chóng cho người cáo tri gia tộc, mặc khác, phái người âm thầm điều tra lai lịch người này.
Biết bao nhiêu người thử sức cũng không thể khiến quả trứng di chuyển mảy may, người này vừa tiến vào không bao lâu quả trứng lại biến mất.
Nếu đúng như lời hắn nói thì có lẽ quả trứng tự mình rời đi, hoặc là bị người cho mang đi.
Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải tra rõ một chút, việc liên quan đến trứng linh thú chúng ta cũng nên để tâm một chút.”
Tiểu Lan nghe vậy liền gật gật đầu.
“À đúng rồi!” Thương Quan Thu Nguyệt chợt nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng nói, ”Em mang tin tức này nói cho Lưu gia, Thiết gia cùng Thương Minh gia, cứ mang sự tình lần này nói rõ là được.”
“Vâng tiểu thư!”
…
Sở gia, phân gia trạch viện.
Sở Thiệu ngồi tại thư phòng trầm ngâm suy nghĩ tới những lời mà Nhất Minh đã nói, từ lúc trở về gian phòng đã trải qua gần tám canh giờ, những câu nói của tên thiếu niên kia đã quanh quẩn trong đầu của hắn hồi lâu.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thanh niên tuấn tú bước vào bên trong không ai khác chính là Sở Giang con trai của hắn.
“Phụ thân!” Sở Giang chắp tay một cái, “Vị kia đồng ý xuất thủ, hắn nói chúng ta cứ việc sắp xếp mọi chuyện rồi cáo tri hắn là được.”
Sở Thiệu nghe vậy liền thở dài một hơi!
Phân gia của hắn vốn dĩ không có khả năng mời một vị nửa bước Chân Nguyên cảnh xuất thủ như vậy.
Lần này có thể thuận lợi chẳng qua là vị kia niệm tình xưa cũ cộng thêm bản thân hắn hứa hẹn mà thôi.
Nếu như không có ân tình năm xưa, hắn cho dù c·hết cũng không đủ khả năng lật đổ tông gia.
Thêm lần này có Nhất Minh hỗ trợ, hai bên nội ứng ngoại hợp hẳn là không có vấn đề gì a!
Sở Thiệu càng nghĩ tâm càng thêm lo lắng không thôi.
“Phụ thân, hài nhi có việc này không biết là có nên nói ra hay không.” Sở Giang lập lờ nước đôi, nói.
“Có cái gì không thể nói, nói đi!” Sở Thiệu nhàn nhạt mở miệng.
“Vâng, lần này hành động lấy phân gia chúng ta cùng vị tiền bối kia cộng lại cũng không thể nào lật đổ tông gia được a!
Nếu như so số lượng võ giả, chẳng phải tông gia hoàn toàn đè ép chúng ta hay sao?
Vì sao phụ thân lại làm ra lựa chọn như vậy?”
Sở Giang một mặt mờ mịt, hỏi.
Hắn cứ tưởng, phụ thân khi thấy tông gia chiêu mộ nhiều võ giả như vậy, trong lòng ít ra cũng biết được hai bên lực lượng chứ a?
Nhưng điều không ngờ là phụ thân của hắn lại bảo hắn đi mời vị tiền bối kia xuất thủ.
Đây là có chuyện gì a?
Không phải đầu của phụ thân mình bị lừa cho đá rồi chứ?
Sự tình đơn giản như vậy lại không nhìn ra?
Sở Thiệu hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Ngươi cứ việc yên tâm, phụ thân ngươi cũng không phải bị lừa cho đá như vậy, mọi chuyện phụ thân đã an bài xong, ngươi cứ việc theo sự an bài của ta làm việc là được.”
Nghe được lời này Sở Giang trong lòng chợt nhảy một cái.
Không phải phụ thân mình nghe được những gì mình nghĩ a!
“Ta biết ngươi đang lo nghĩ cái gì.” Sở Thiệu nhìn nhi tử của mình sắc mặt biến hóa, nhàn nhạt nói, ”Hai ngày sau ngươi cứ theo kế hoạch bố trí nhân thủ, đừng để cho một tên tông gia nào chạy thoát là được.
Mọi chuyện còn lại ta đã có an bài!”
“Vâng, phụ thân.” Sở Giang nghe vậy cũng thở phào một hơi!
“Nếu không còn gì nữa thì ngươi lui ra trước đi.” Sở Thiệu phất phất tay.
Phân gia hiện tại đã không còn đường nào để lùi, nếu như hắn bỏ qua cơ hội lần này thì rất khó để có thể thực hiện lần nữa.
Sở Thiệu hắn cũng mang ý nghĩ để Nhất Minh cùng tông gia hai bên đấu đến ngươi c·hết ta sống, sau đó hắn ở sau lưng làm hầu tử hái đào.
Nhưng sự tình lại vượt qua sự đoán trước của hắn, tông gia không những chiêu được nhiều võ giả hơn nữa còn có nửa bước Chân Nguyên cảnh tọa trấn.
Với lực lượng thế này nếu không hợp tác với tên thiếu niên kia thì hắn không có khả năng lật bàn a!
Còn tại sao lại không chờ thêm thời gian?
Nếu như chờ thêm vài năm thậm chí chục năm sau hắn có lẽ cũng làm được a?
Nhưng ý nghĩ này vừa ra liền được Sở Thiệu ném lên đến tận mây xanh.
Hắn chờ được, nhưng nhi tử của hắn thì không chờ được a!
Độ tuổi này chính là lúc tăng tiến tu vi dễ dàng nhất, nếu vượt qua độ tuổi này thì nhi tử của hắn chỉ có thể bị người chà đạp.
Tài nguyên phân phát cho phân gia hoàn toàn không đủ để bất cứ người nào trở thành cường giả, chớ nói chi là lật đổ tông gia.
Chính vì vậy mà hắn không còn lựa chọn nào khác!
Vốn dĩ hắn rất do dự khi hợp tác với tên Nhất Minh này, nhưng khi chứng kiến được bản lĩnh xuất thần nhập hóa như vậy khiến hắn không thể không đồng ý a.
Sở Thiệu nghĩ thông toàn bộ những chuyện này hắn cũng không còn do dự cái gì, ánh mắt lấp lóe hình về tông gia tựa như đang nhìn một miếng mồi ngon đồng dạng!
…
Rời khỏi Tam Xuyên khách điếm về sau.
Nhất Minh một đường đi đến tửu quán uống một đêm.
Hắn biết đám người kia ắt sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên hắn cũng không cần phải lén lút làm cái gì, cứ việc hành động như một võ giả bình thường là được.
Ngày đi tửu quán, tối ngủ lại khách điếm.
Ngồi tại gian phòng bên trong.
Nhất Minh đến bây giờ cũng đã quen với việc xuất nhập cái quả trứng này.
Hắn không biết vì sao mỗi lần xuất nhập quả trứng cần phải nói “vòng xinh đẹp” thì mới có hiệu lực, điều này khiến hắn nghi hoặc không thôi.
Không lẽ chiếc vòng này cũng có đặc thù đam mê a!
Chuyện này đối với hắn cũng không hề có tổn thất cái gì, nhưng việc kỳ lạ như thế này chính hắn lần đầu nhìn thấy.
Mang những suy nghĩ vu vơ ném ra sau đầu, Nhất Minh cẩn thận quan sát quả trứng một phen.
Nếu như nói hôm qua nó to ra gấp đôi so với lần đầu thì hôm nay nó đã to hơn một chút rồi a.
Nếu đặt quả trứng xuống đất mà nói, chiều cao của quả trứng này đã cao bằng nửa đầu gối của hắn chứ chẳng chơi!
Linh thú như thế nào mới có thể cao như thế này?
Nhìn quả trứng trước mặt Nhất Minh trong mắt tràn ngập tò mò, hắn cũng không có tiếp tục cho quả trứng này hấp thu huyết dịch của hắn.
Dù sao thì đêm ngày mai chính hắn có một trận chiến ở Sở gia, hôm nay tiêu hao huyết dịch để nuôi quả trứng này có vẻ không tốt lắm a.
Nhìn ngắm nó hồi lâu, Nhất Minh cũng không còn hứng thú cái gì liền đem nó cất vào bên trong.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường cẩn thận cảm thụ tự thân một chút.
Các v·ết t·hương do bị cháy trong đám lửa lần trước cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Điều này nói rõ tốc độ khôi phục thương thế của hắn vô cùng kinh khủng, người ta nếu bị cháy như thế này cũng phải mất tầm ba năm tháng mới có thể khỏi hẳn, bản thân hắn không đến ba ngày đã có dấu hiệu khôi phục.
Đây là cái đạo lý gì!
Việc này hẳn là có liên quan đến việc hắn hấp thu Huyết Tinh Thạch bấy lâu nay a.
Việc hấp thu Huyết Tinh Thạch khiến cho nhục thân của hắn trải qua nhiều lần tẩy luyện đã cường đại hơn rất nhiều.
Mặc dù cũng không có khả năng đao thương bất nhập cái gì, nhưng so với bình thường võ giả hẳn là cường hãn hơn không ít.
Cảm nhận tự thân biến hóa khiến hắn không khỏi cảm khái!
Bản thân so với võ giả đồng cấp phải nói chân nguyên không ra duy ta vô địch, nhưng lượng tài nguyên tiêu hao cũng là vô đối a!
Nhất Minh hít sâu một hơi.
Cầm trong tay Huyết Tinh Thạch bắt đầu vận chuyển tự thân linh lực tiến hành hấp thu, hắn tranh thủ một ngày này luyện hóa một chút Huyết Ti tăng lên tự thân tu vi.
Dù sao đi nữa thì hắn cũng không có khả năng ngồi ở nơi này mất thời gian một cách vô nghĩa a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!