Chương 107: Uất ức Trần sư huynh
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ta dáng người không sai?
"Ta dáng người không sai thì có liên quan gì đến chuyện này?”
Trần Mâu giận quá mà cười, nói.
“Hắc hắc, đương nhiên là có liên quan rồi, chuyện này đòi hỏi chúng ta cần phải thu thập tin tức, mà để thu thập tin tức trong phòng tên tiểu tử Nhất Minh kia, điều đơn giản nhất, chính là đưa thức ăn, Trần sư huynh nói có đúng không?”
Tê Lạp cười hắc hắc một tiếng, vẻ mặt gian xảo vô cùng, nói ra.
Nhìn cái vẻ mặt của Tê Lạp, Trần Mâu liền thấy có điềm không tốt!
“Tê sư đệ không phải bảo ta trà trộn làm đầu bếp đưa thức ăn chứ?” Trần Mâu thần sắc nghi hoặc nhìn về Tê Lạp, hỏi.
Tê Lạp gật gật đầu: “Cũng không kém là bao nhiêu đâu, Trần sư huynh dáng người thế này hẳn là có thể, dù sao thì tên tiểu tử kia đã ba ngày chưa ăn gì đúng không, nếu sư huynh có thể lợi dụng điểm này, tiến vào gian phòng đưa thức ăn mà nói, hẳn là pơ phẹc con mẹ nó luôn!”
Nghe nói lời này, Trần Mâu khóe mắt không khỏi giật giật một cái, thần sắc có chút tức giận, lập tức đứng dậy mắng:
“Con mẹ ngươi, đây là ngại ta sống quá lâu hay sao? ta đẹp trai chứ không có bị ngu đâu à nha!”
Vệ Hoa ngồi ở một bên nghe hai người bàn luận không khỏi bật cười thành tiếng, điều này khiến một đám võ giả xung quanh tựa như nghe được tiên âm đồng dạng, người nào người nấy đều hiếu kỳ, không biết bốn người kia nói cái gì, mà khiến cô nương kia vui vẻ đến vậy!
Ai không biết tên tiểu tử kia ở trong phòng?
Nhưng nếu đột ngột đi vào ngay lúc tên kia đang bế quan, động đến hắn tức giận thì chẳng phải q·ua đ·ời tại chỗ?
“Ta thấy Tê sư đệ nói cũng có chút đạo lý, nếu chúng ta lợi dụng chuyện này, lấy lý do đưa thức ăn để tra xét tình hình bên trong, hẳn là không có vấn đề gì, dù sao thì chúng ta cũng có lý do chính đáng không phải.”
Triệu Bách Vạn trầm ngâm chốc lát, gật gật đầu, giải thích nói.
“Thấy chưa, ta nói cách này có thể làm được mà, hơn nữa, cho dù tên Nhất Minh kia có động thủ mà nói, chúng ta sẽ ở bên cạnh trợ trận cho sư huynh, sư huynh cứ yên tâm dò xét chính là.”
Tê Lạp vỗ vỗ bộ ngực, nghĩa chính không từ, một bộ ngươi không đồng ý chuyện này ta thề không bỏ qua bộ dáng.
Trần Mâu liếc nhìn Tê Lạp một cái, sau đó nhìn sang Vệ Hoa, rồi xoay chuyển ánh mắt về Triệu Bách Vạn, ai ai cũng gật đầu biểu thị “chính ngươi!” khiến hắn không biết nói cái gì cho phải.
“Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta, nhưng mà ta nói trước, ta chỉ xem xét tình hình bên trong một cái, nếu như ta mà có xảy ra vấn đề gì, các ngươi phải nhanh chóng động thủ, biết chưa!” Trần Mâu vẻ mặt không tình nguyện chút nào, nói.
“Đây là đương nhiên, chúng ta là đồng môn huynh đệ mà, làm sao có thể để xác của sư huynh nằm lại đây được chứ!” Tê Lạp cười hắc hắc nói ra.
Trần Mâu nghe được lời này liền có cảm giác chính mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm bộ dáng!
…
“Hộc hộc!”
Nhất Minh đang không ngừng hít lấy hít để, cơ thể hiện đang lâm vào một loại cảm giác tựa như bị xé rách đồng dạng.
Hắn ở trong vùng không gian này không biết đã trải qua bao lâu rồi, hai năm, ba năm?
Hắn không biết nữa, chỉ biết là đã rất lâu.
“Tám trượng, hahaha!”
“Con mẹ nó, còn hai trượng nữa!”
Nhất Minh nằm trên đất thở hổn hển, không đợi bao lâu, từ trong không gian lại truyền tới một cỗ linh lực bao phủ toàn thân, cả người hắn lập tức đứng dậy, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía vùng sáng trước mắt.
Trải qua không biết bao nhiêu lần thi triển Quỳ Hoa Trục Nhật, hắn ẩn ẩn có cảm giác nhục thân đang dần dần bị xé rách đồng dạng, với lượng linh lực trong cơ thể của hắn trước kia, tối đa chỉ có thể thi triển xa nhất là năm trượng mà thôi.
Nếu muốn thi triển xa hơn mà nói, đòi hỏi linh lực nhiều hơn, nhục thân cũng sẽ chịu áp lực lớn hơn khi phải thi triển thân pháp với khoảng cách xa.
Linh lực cứ cạn rồi lại được phục hồi, sau đó lại tiếp tục cạn sạch không còn một mảnh, dần dần khiến trữ lượng linh lực trong cơ thể Nhất Minh ẩn ẩn gia tăng thêm không ít, nếu không, hắn cũng không có cách nào thi triển Quỳ Hoa Trục Nhật với tám trượng khoảng cách cả.
Mỗi lần hắn thi triển, là mỗi lần linh lực bị cạn hầu như không còn, nhục thân cũng vì đó mà chịu ảnh hưởng không nhẹ, cảm giác đau đớn từ bên ngoài không ngừng truyền tới, tựa như hắn đang cùng nhục thân bên ngoài không hề tách rời đồng dạng.
Thời gian trôi qua, hắn cứ tiếp tục tập luyện như thế, vùng không gian tối tăm buồn tẻ chỉ biết tu luyện rồi lại tu luyện, dưới khao khát muốn rời khỏi vùng không gian này, thời gian bất tri bất giác mà trôi qua.
Tiếp theo ba tháng trong không gian chợt lóe mà qua, Nhất Minh vẫn chưa thể đạt được chín trượng khoảng cách, nhưng cũng đã rất gần.
Sáu tháng trong không gian trôi qua, Nhất Minh đã đạt tới chín trượng, chỉ còn một trượng duy nhất!
Chín tháng trôi qua…
Bên trong không gian này hoàn toàn không có ngày đêm cái gì, nhưng Nhất Minh vẫn có thể đoán được đại khái trôi qua bao lâu.
Bên ngoài khách điếm,
Hôm qua bốn người bàn bạc kế hoạch hoàn tất, hôm nay chính là ngày thực thi kế hoạch tra xét tình huống.
Thời điểm Nhất Minh “im lặng” đã trải qua bốn ngày thời gian, bốn ngày hoàn toàn không ăn không uống, điều này khiến không ít võ giả bên ngoài nghi hoặc vô cùng.
Không biết tên tiểu tử kia đ·ã c·hết chưa?
Có người bàn tán xôn xao, bảo rằng tên Nhất Minh kia b·ị t·hương quá nặng, nên đã q·ua đ·ời luôn rồi, nếu không thì làm sao bốn ngày trời không hề có một động tĩnh nào.
“Được rồi, vào đi!”
Tê Lạp ngoắc ngoắc cái đầu, biểu thị Trần Mâu hãy mạnh mẽ lên bộ dáng.
Trần Mâu thân mặc một bộ y phục bình thường, tay cầm một mâm thức ăn, miệng không ngừng nuốt nước bọt một cái, trên trán ẩn ẩn có chút mồ hôi bắt đầu ứa ra.
“Không sao, không sao, ta chỉ là đưa thức ăn mà thôi, không có bất kỳ ác ý nào…”
Trần Mâu trong lòng thầm nhủ, một tay chuẩn bị đặt lên cửa, gõ nhẹ ba cái.
“Cốc cốc cốc!”
Thanh âm gõ cửa ba tiếng vang lên, Trần Mâu tâm tình bất định, trong lòng thấp thỏm vô cùng, tay bưng thức ăn không rừng run run, khóe miệng co quắp một trận.
Trải qua một lúc lâu, bên trong cũng không hề có bất kỳ động tĩnh nào, điều này khiến hắn vừa lo, vừa ẩn ẩn có chút vui vui.
“Nếu như không có ai trả lời luôn thì tốt quá!”
Trần Mâu hít sâu một cái, tiếp tục ba tiếng gõ vang lên.
“Cốc cốc cốc.”
“Khách quan… ta..ta mang đến cho ngài thức ăn, ngài..ngài có trong đó không?”
Trần Mâu đứng bên ngoài mở miệng nói, thanh âm có chút đứt quãng, hiển nhiên là lo lắng tột độ!
Tiếp theo vài chục hơi thở qua đi, bên trong cũng không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Điều này khiến đám người không khỏi một trận nghi hoặc.
Trần Mâu nhìn qua Tê Lạp đám người, ánh mắt cầu khẩn tựa như đang hỏi ý kiến tiếp theo nên làm thế nào a!
“Gõ cửa tiếp, sau đó mở cửa vào!”
Tê Lạp không có phát ra thanh âm, mà làm hành động một tay “gõ cửa” rồi “đẩy cửa” đi vào bộ dáng.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Mâu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
Nếu như tự tiện xông vào mà nói, có khi nào tên tiểu ma đầu kia nổi giận chém mình hay không!
Mặc dù bản thân hắn cũng là Tôi Thể cửu trọng, nhưng nghe được tin tức tên tiểu ma đầu kia c·hém n·gười như g·iết một con gà đồng dạng, khiến hắn không khỏi lạnh hết cả người.
Hít sâu một hơi,
Tiếp tục gõ cửa vẫn không có bất kỳ thanh âm vào trả lời lại.
Trần Mâu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, miệng ngay lập tức nói nhỏ một tiếng:
“Thức..thức ăn đến rồi đây!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!