Chương 106: Ta có một chủ ý
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
"Các ngươi nghe nói không, tên tiểu ma đầu Nhất Minh kia đã ba ngày rồi không hề có một động tĩnh nào, thậm chí, ta còn nghe nói, hắn đây là tu luyện gặp biến cố rồi a!"
"Có thật không?. Sao ta lại nghe được là hắn đang tại đang chữa thương bên trong?"
"Vị huynh đệ này nói có đạo lý, tên tiểu ma đầu đó ta thấy hắn b·ị t·hương không nhẹ, hiện tại hẳn là đang chữa thương mà thôi, nếu hắn tu luyện xảy ra vấn đề, chẳng lẽ mọi người ở đây còn không biết hay sao."
"Nhà ta ở gần đây, mấy ngày nay ta đều đến quán này uống rượu, nhưng cũng không có nhận thấy cái gì bất thường a."
"A phi! Ngươi có thể nào nhịn ăn nhịn uống ba ngày hay không?"
"Nhịn ăn nhịn uống ba ngày? dĩ nhiên không được a, cho dù là cửu trọng võ giả còn không thể làm được, nói chi là ta, mà khoan, ngươi nói vậy là có ý gì?"
Một tên thanh niên mặt mài hèn mọn nhìn xung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: "Ta nghe tiểu nhị ở đây nói, tên tiểu ma đầu kia hắn đã ba ngày rồi không gọi món ăn hay gì, thậm chí tiểu nhị đi gõ cửa cũng không ai trả lời."
"Thiệt hay giả vậy? tên tiểu nhị đó không vào trong xem xét hay sao?"
"Ngươi ngại sống lâu a? lỡ đâu ngươi tiến vào làm gãy mất tu luyện của hắn thì có trời cứu ngươi."
Cả đám bốn người vểnh lỗ tai lên nghe cả đám võ giả bàn luận xì xầm, tin tức như vậy thật khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
"Triệu sư huynh, không ngờ người chúng ta cần tìm lại ở ngay trong khách điếm này ah."
Trần Mâu thân hình ục ịch, tay cầm đùi gà mạnh mẽ cắn một miếng, miệng đầy thịt mỡ, nói.
Tê Lạp nhìn thấy cảnh này không khỏi liếc nhìn Trần Mâu một cái: " Trần sư huynh ăn từ từ thôi, ta không có giành ăn với sư huynh đâu a, không cần phải ngốn nghiến như thế."
Vệ Hoa ở một bên bật cười một cái, nàng mỗi lần nhìn thấy Trần sư huynh ục ịch ăn là mỗi lần vui mắt, nàng chậm rãi gắp thức ăn trên bàn cho vào chén, rồi chậm rãi đưa vào miệng thưởng thức.
"Thật ngon ah!" Vệ Hoa thử ăn một miếng thịt gà, hương vị lan tràn khắp khuôn miệng, thịt gà vừa mềm lại vừa thơm, vừa cho vào miệng dường như đã muốn tan ra một dạng, khiến nàng không thể cưỡng lại được, liên tiếp gấp hai ba miếng cho vào chén.
Tê Lạp nhìn thấy cảnh này cũng nghi hoặc không thôi.
Thật sự ăn ngon như vậy sao?
Hắn gấp thử một miếng thịt cho vào miệng, không bao lâu, Tê Lạp cùng Trần Mâu mạnh ai nấy xắn tay áo, liên tục hướng về một chiếc đùi gà chộp tới, cả hai cùng tranh một cái đùi gà xém chút nữa là đánh nhau đến rơi đầu chảy máu!
Hoa Vệ nhìn thấy hai người tranh giành đồ ăn không khỏi bật cười, liền gọi tiểu nhị lại phân phó thêm một con gà nữa, đến lúc này hai người mới chịu yên tĩnh xuống.
Cả đám võ giả bên cạnh cũng trợn mắt hốc mồm, không ngờ danh môn chánh phái cũng có ngày vì một chiếc đùi gà mà đánh nhau ah!
Tình huống xấu hổ này rất nhanh liền được Triệu Bách Vạn trấn an xuống bằng cách mời rượu, nếu chuyện này một khi mà truyền đi thì bọn hắn thật không có quần để đội!
"Các vị thiếu hiệp, hôm nay chúng ta phụng mệnh sư môn xuất sơn làm việc, hy vọng được các vị chiếu cố nhiều hơn, chén rượu này, coi như ta mời các vị!"
Triệu Bách Vạn đứng lên, hai tay chắp một cái, nói.
"Không dám, không dám, các vị Độc Hành Tông có việc gì cần chúng ta hỗ trợ cứ việc mở miệng chính là, không cần phải câu nệ như thế, chúng ta những người mãn phu này học một ít công phu mèo quyền mà thôi, không xứng cái gọi là thiếu hiệp gì gì đó."
Một tên trung niên lập tức đứng lên khoác khoác tay, khách khí nói.
"Vậy tại hạ không khách khí nữa a, xin hỏi vị huynh đài này, huynh có biết về tên tiểu ma đầu Nhất Minh gì đó không, trên đường đến đây tại hạ nghe không ít lời đồn về người này, mong được huynh đài giải một chút nghi hoặc."
Triệu Bách Vạn hướng về một trung niên quần áo thô kệch, mỉm cười nói.
Trung niên thô kệch nghe vậy cũng không có từ chối cái gì, dù sao thì thanh danh tiểu ma đầu Nhất Minh trong trấn này ai lại không biết, thế là, hắn đem mọi chuyện đều nói lại một lần.
Nghe xong, Triệu Bách Vạn sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Nhìn thấy sắc mặt thanh niên có biến hoá, trung niên thô kệch liền cười ha hả nói:
"Tiểu huynh đệ mặc dù là xuất thân tông môn, nhưng nếu muốn tìm tiểu ma đầu đó thì thật phải làm vẹn toàn chuẩn bị, nếu không, cũng chỉ là bỏ mạng vô ích mà thôi, ta xem tiểu huynh đệ ngươi cũng là võ giả cửu trọng, còn sống, dù sao cũng tốt hơn là c·hết."
"Đa tạ huynh đài nhắc nhở, chúng ta cũng không có ý định tìm tiểu ma đầu đó phiền phức, chẳng qua là tò mò một chút mà thôi!" Triệu Bách Vạn gật gật đầu, cười nói.
"Như vậy là tốt nhất, ta ở đây mấy ngày, cũng không thấy tên tiểu ma đầu đó lộ ra, khách điếm nơi này càng lúc càng đông khách rồi a!" Trung niên thô kệch cảm thán một cái, tay cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
"Huynh đài nói, tên Nhất Minh kia hắn hiện đang ở đây, còn có, hắn lâu ngày rồi vẫn không có hiện thân ra ngoài?" Triệu Bách Vạn tỏ vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi.
Trung niên thô kệch gật gật đầu: "Đúng vậy a, hắn hẳn là có hơn ba ngày rồi không có động tĩnh đi, theo đám người ở đây bàn tán, ngươi cũng nghe được đó thôi, ta cũng không biết hắn đang là cái tình trạng gì, dù sao 500 khối linh thạch cũng khiến nhiều người mờ mắt a!"
"Năm… 500 khối linh thạch?" Trần Mâu đang gặm chân gà nghe được lời này hai mắt toả ánh sáng, nhịn không được ngay lập tức ngoái đầu qua hỏi một tiếng.
Trung niên thô kệch gật gật đầu: "Đúng a, tên tiểu ma đầu kia bị Sở gia treo thưởng 500 khối linh thạch, các vị từ bên ngoài vào vẫn chưa biết tin tức hẳn là có thể lí giải."
"Đa tạ huynh đài giải hoặc, khối linh thạch này hẳn là có thể mời huynh đài uống một chút." nói, Triệu Bách Vạn ném tới một khối linh thạch cho trung niên thô kệch, trên gương mặt vẫn giữ lấy nét mỉm cười khiến người ta không cách nào cự tuyệt ý tứ.
“Hahaha, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, rượu này, ta lấy chắc rồi, đa tạ công tử!” trung niên thô kệch cười to một tiếng, nói.
Triệu Bách Vạn gật gật đầu, sau đó ngồi về vị trí cũ, sắc mặt vẫn như thường, nhưng ánh mắt lại không che giấu được vẻ ngưng trọng: “Xem ra, trong lúc chúng ta tới đây, nơi này đã xảy ra không ít biến cố, tên Nhất Minh kia lại mạnh ngoài sức chúng ta tưởng tượng.”
“Triệu sư huynh nói không sai, nếu như đúng như tên trung niên vừa rồi nói như vậy, Nhất Minh tiểu tử kia hẳn là sắp đạt tới nửa bước Chân Nguyên a?”
Tê Lạp thần sắc cũng ngưng trọng vô cùng, nhìn lướt qua Trần Mâu hai tay hai cái chân gà, cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Tê sư đệ ngươi nhìn ta làm cái gì, các ngươi cùng nhau thảo luận là được rồi, đến lúc hành động cứ gọi ta, những chuyện bàn bạc kế sách như thế này xin thứ lỗi, Trần Mâu ta cam bái hạ phong.”
‘
Trần Mâu nhìn thấy Tê Lạp đang nhìn mình liền mở miệng giải thích, nói.
“Hahaha, Trần sư huynh ăn uống tốt béo thế này, hẳn là có thể trọng điểm xuất lực a, đến lúc đó bốn người chúng ta nhờ cả vào Trần sư huynh mở đường mở đường nha.”
Tê Lạp cười hắc hắc vỗ vỗ bờ vai, nói.
Trần Mâu nghe vậy, cái bụng không khỏi tưng tưng một chút, thân hình ngay lập tức ngồi thẳng dậy, thần thái vô cùng chăm chú, tựa như các ngươi nếu không cho ra một kế sách hoàn hảo ta thề không bỏ qua bộ dáng.
Vệ Hoa ngồi một bên nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bật cười một cái, ngay cả Triệu Bách Vạn nghiêm túc trước giờ cũng không khỏi phì cười.
Không thể không nói, tên Trần ục ịch này một bộ rất ham ăn dáng vẻ, nếu có ai để hắn mở đường mở đường, hắn làm sao có thể chịu nổi.
Tê Lạp nhìn thấy tràn cảnh biến hóa long trời lở đất này liền hài lòng gật gật đầu, hắn quay sang Triệu Bách Vạn nói:
“Triệu sư huynh, theo như tin tức mà chúng ta biết được nảy giờ, thì tên Nhất Minh kia hẳn là đang trong trạng thái bế quan, nhưng ta đây là lần đầu tiên nghe thấy võ giả bế quan ba ngày không ăn uống a, hẳn là hắn có vấn đề gì ah?”
Triệu Bách Vạn trầm ngâm chốc lát gật gật đầu: “Tê sư đệ nói không sai, võ giả chúng ta trong cơ thể chưa thể tích cốc trong người, cho nên cũng phải ăn uống như người bình thường, ta cũng chưa từng nghe nói có võ giả nào không ăn không uống ba ngày ba đêm, mà lại, hắn còn mang trọng thương trong người.”
“Nói như vậy, hẳn là tên kia đang có vấn đề!”
Trần Mâu thần sắc nghiêm túc vô cùng, nói.
Tê Lạp liếc nhìn qua hắn nhịn không được lấy tay gõ một cái: “Nói nhảm! đương nhiên là có vấn đề rồi, nếu không thì chúng ta còn ngồi ở đây bàn kế hoạch hay sao!”
Trần Mâu hai tay ôm đầu, một bộ vô cùng uất ức dáng vẻ, im lặng không còn tiếp tục nói nữa.
“Được rồi, bây giờ tình thế khiến chúng ta dường như lọt vào trong sương mù, cho nên, bước đầu tiên là phải tìm hiểu ra, tên Nhất Minh kia là đang bế quan, hay là đang trọng thương đến nỗi không dám ra gặp người khác.
Nếu là cái trước mà nói, chúng ta không nói hai lời liền cuốn gói trở về.
Còn cái sau mà nói, chúng ta có thể tương kế tựu kế cho hắn một kích chí mạng.
Dù sao thì sư bá cũng đã nói, lấy tự thân an toàn làm chủ, nhưng nếu thành công mà nói, phần thưởng hẳn là phong phú vô cùng, chưa kể đến, chúng ta sẽ có thêm 500 khối linh thạch từ Sở gia gì đó.”
Trần Mâu ngồi ở một bên nghe được điều này cũng không nhịn được gật gật cái bụng: “Triệu sư huynh nói có đạo lý!”.
Tê Lạp liếc mắt nhìn qua, tròng mắt xoay chuyển một cái, liền đưa ra chủ ý:
“Việc này trọng yếu vô cùng, ta thấy Trần sư huynh dáng người không sai, hẳn là có thể tìm hiểu tin tức việc này, các vị thấy thế nào?”
Trần Mâu nghe vậy tựa như nghe được sấm nổ giữa trời quang, hắn sắc mặt cứng đờ, khóe miệng giật giật nhìn về Tê Lạp…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!