"Giai Mẫn, tớ biết lý do anh ta như vậy rồi?"
Tiếng nói Tiểu Tuyết từ điện thoại, Huỳnh Giai Mẫn ngạc nhiên một giây, nhanh chóng hỏi.
"Là vì sao vậy?"
"Chuyện hôm ở bar, lần đầu tớ đưa cậu vào đó để quậy phá với cha mẹ cậu ấy, anh ta đã thấy" Tiểu Tuyết bảo, Giai Mẫn thẫn thờ, mi tâm chau lại ngạc nhiên "Sao cậu lại biết được?"
"Tớ hẹn anh ta để nói chuyện..."
Còn chưa nói dứt, Giai Mẫn đã cắt ngang "Cậu đã nói chuyện của tớ rồi?"
"Ừm, đã nói rồi cho nên hai người làm hoà đi" Bạn thân đáp gọn, Huỳnh Giai Mẫn ngơ ngác ngồi trên giường.
Ra là hôm đó anh đã thấy, anh trở về làm gì vậy nhỉ? Hoàn toàn không nói với cô. Từ ngày đó, Vũ Minh Tân rất ít khi đến quấy rầy Huỳnh Giai Mẫn, một tuần anh chỉ đến hai lần, ba mẹ Huỳnh cho là hai đứa nhỏ đang giận dỗi nhau, sợ sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ nhưng phía Vũ Minh Tân chắc chắn với ông bà rằng hôn lễ vẫn sẽ diễn ra tốt đẹp nhất.
Cho đến ngày cưới, anh đều không chạm vào cô, ngày cô mặc váy cưới mày trắng bồng bềnh, xinh đẹp như một nàng tiên bước ra từ trong truyện cổ tích. Cha Huỳnh dắt tay cô đi trên lễ đường, trao tay cho anh, trao cả trọng trách cao cả, trách nhiệm cả đời còn lại của Huỳnh Giai Mẫn, giao cho anh.
Hôn lễ diễn ra êm đẹp, đêm tân hôn, Huỳnh Giai Mẫn cuộn tròn trên giường ngủ, anh cũng chẳng phạm, im lặng nằm một bên ngủ đi. Hai người hầu như chẳng nói chuyện với nhau, chuyện hiểu lầm ngay lúc này đã được sáng toả, nhưng không một ai nói điều gì với nhau cả.
Huỳnh Giai Mẫn vì không biết mở lời làm sao, mỗi lần anh nhìn thấy cô lại lạnh mặt, bao nhiêu lời muốn nói trong lòng cứ thế trôi ngược vào trong bụng. Anh lạnh nhạt dần, cô cũng chẳng muốn giải thích, là anh khinh thường cô thì tại sao cô phải bâng khuâng bối rối muốn giải thích hiểu lầm chứ.
Anh đáng lý ra nên quỳ gối dập đầu xin lỗi cô mới phải, cớ sự gì mà lên mặt lạnh lùng, cô cũng chẳng thèm bận tâm thêm nữa. Cứ thế hai tháng sau hôn nhân, cả hai chẳng ai nói một lời nào, anh cũng chẳng chạm vào cô, hai người sống chung một nhà nhưng nước sông không phạm nước giếng.
Trôi qua hai tháng lãnh cảm như thế, hai người lại sống riêng, cho nên gia đình hai bên, ông bà Huỳnh hay ông bà Vũ đều không hay biết, cứ nghĩ là vẫn vui vẻ tốt đẹp như lời cô và anh nói qua điện thoại.
Cho đến hôm nay, Huỳnh Giai Mẫn phát giác một chuyện, cả hai tháng nay kinh nguyệt không có đến. Lo lắng đi đi lại lại suy nghĩ, cuối cùng quyết định ra ngoài mua một que thử thai, kết quả đúng như cô dự đoán, đã hai vạch đỏ, Huỳnh Giai Mẫn mang thai.
Nhưng anh và cô bây giờ không có tốt đẹp, lại còn mang thai, Huỳnh Giai Mẫn đã chẳng còn đường lui nào nữa. Đứng ngây ra trước tấm gương nhà tắm, đôi mắt ngấn ra đỏ hoe đau lòng. Hôn nhân lạnh nhạt đã đành bây giờ lại còn mang thai, cô hoàn toàn không có đường lui nữa, Giai Mẫn thật sự phải sống trong tình cảnh éo le khổ cùng này sao?
Tay nâng lên lau đi nước mắt trên má, cầm lấy chiếc que thử dự định sẽ tìm anh nói chuyện, chiến tranh lạnh có lẽ nên đến giờ kết thúc, cô sẽ là người mở lời nói chuyện trước. Vừa xoay người, nhìn thấy anh đứng tựa mình bên cạnh cách cửa, anh đăm chiêu nhìn cô.
"Em dự định như thế nào?" Nhìn chiếc que trên tay, cùng sắc mặt trắng bệch của cô, anh đã rõ kết quả chiếc que kia.
Còn hỏi cô như thế nào, cô chuẩn bị đi đến gặp anh để xem anh muốn dự tính như thế nào, thật hay là anh ở ngay đây, anh còn hỏi ngược lại cô muốn như thế nào. Huỳnh Giai Mẫn nhấc lên cánh môi nặng trĩu, hai tháng hôn nhân lạnh nhạt này gò bó cô ngạt thở, đơn nhiên là cô không muốn sống như thế này nữa.
"Nếu em nói em muốn ly hôn anh có đồng ý không?"
"Em đang mang thai thì toà án nào giải quyết ly hôn cho em?" Vũ Minh Tân khoanh tay trước ngực, chắc chắn anh sẽ không ly hôn rồi, bây giờ cô cũng mang thai cũng chẳng có toà án nào chấp nhận cho việc ly hôn.
"Thế thì mình phá thai thôi, sau đó thì ly hôn" Huỳnh Giai Mẫn đưa ra biện phát giản đơn nhất, đầu lông mày Vũ Minh Tân liền động "Em độc ác cũng vừa vừa thôi, con của anh mà cũng muốn giết bỏ."
Chắc nó không phải con cô?! Gương mặt Huỳnh Giai Mẫn nhăn lại, khó chịu trong lòng bức rức dâng lên, đôi mắt đỏ hoe trực trào nước mắt rơi xuống. Không biết là vì mang thai nhạy cảm hay là vì sao nữa, cô lúc này vô cùng khó chịu, nghĩ đến bản thân không có làm gì sai, anh đã biết hết mọi chuyện cũng chẳng thèm nói một câu nào.
Ấm ức trong lòng chất chứa hai tháng lạnh nhạt, uất ức đến vỡ oà, không chịu đựng được nữa nức nở oà khóc.
"Rõ là anh sai" Que thử trên tay ném vào người Vũ Minh Tân, hai bã vai nhỏ phát run, cô mếu máo uất ức khóc lớn "Anh cũng biết hết mọi chuyện rồi... Lại chẳng nói một câu nào... Anh khinh thường em lại còn lạnh nhạt với em..."
"Huhu... Anh thì có cái tư cách gì chứ..." Oan ức quá, oan ức cho cô quá, anh biết rõ vì sao năm đó cô ở quán bar rồi còn làm như rằng cô sai, phải rồi, cái sai của cô là đi vào quán bar.
"Thế em muốn anh nói cái gì đây?" Vũ Minh Tân thở dài, nhìn cô trong lòng xót lên, anh cũng chẳng biết làm sao với cô nữa "Chẳng phải là em từ hôm anh biết chuyện thì đến nhìn mặt anh cũng không muốn đi, trước khi cưới, anh đến tìm em thì em nằm trong chăn ngủ. Đến ngày cưới, có cái cô dâu nào mặt mài không vui vẻ, đến cười cũng không thèm. Đêm tân hôn đó em cũng chui vào chăn ngủ trước, em có cho anh cơ hội nào để nói chuyện không?"
Huỳnh Giai Mẫn ngừng lại khóc lóc, cái môi mím mím lại chột dạ, nhưng rất nhanh lại mếu lên "Thì anh không biết tìm cơ hội à?"
"Em đến nhìn anh còn chán ghét bảo anh tìm cơ hội như nào?" Anh cũng tủi thân quá đi "Do nghĩ em ghét bỏ nên anh mới không động vào em đấy, có khi vừa đụng vào em lại phung ra bãi nôn."
Huỳnh Giai Mẫn trừng mắt, chân dậm đùng đùng trên mặt đi bước đi, đẩy vai anh tránh qua một bên tức giận rời khỏi phòng tắm. Một mạch trèo lên giường, chùm chiếc chăn lại.
"Đấy, chính là như vậy đấy, em hất hủi anh trước nga" Vũ Minh Tân cười khổ, cái cục tròn tròn trên giường đó, nó hình thành từ ngay đêm tân hôn. Anh biết cô rất chán ghét anh, dù sao chuyện cũng là anh sai, anh cũng muốn ép buộc cô làm chuyện không thích, nên mới không động vào cô.
Chờ đợi thời cơ cô nguôi ngoai cơn giận đi một lúc anh sẽ tự đầu thú, nhưng mà cô lạnh nhạt hẳn hai tháng trời nga. Hôm nay tan làm về sớm một chút, thấy cô vừa đi ra ngoài về, trên tay túi giấy của hiệu thuốc. Anh mới lo lắng theo sau xem cô làm gì, nhìn thấy cô đứng ngây ngốc cầm trên tay chiếc que thử.
Anh vui mừng không hết, rồi cô lại chùi nước mắt, gương mặt rất u uất kia, thật làm người ta sót.
"Em không muốn nói chuyện" Cục to tròn trên giường phát ra tiếng nói, Vũ Minh Tân cười khổ, không dám phiền cô "Rồi rồi, anh không phiền em."
Anh như vậy rời đi? Cô bảo không muốn nói chuyện anh liền không nói chuyện? Không, Huỳnh Giai Mẫn ngay lúc này chính là muốn anh ngồi xuống ngay và nhanh mở miệng an ủi, xin lỗi cô, anh cứ vậy liền đi?
Máu nóng chảy lên não, Huỳnh Giai Mẫn tốc ra chiếc chăn, nảy lửa trừng mắt với anh, anh vừa xoay lưng định đi ra ngoài.
"Anh đi đi, đi luôn đi, đi khỏi về nữa" Thét lên một tiếng đầu tức giận, Vũ Minh Tân thu lại bước chân.
Ôi không, anh mà đi ra ngoài thì chết chắc, có khi vợ con chẳng còn cái nịt gì ở lại. Đành phải xoay người lại, hai vai bất lực nhất lên "Vậy thưa cô, cô muốn như nào?"
Lại chẳng lẽ bắt cô mở miệng ra nói rằng muốn anh dỗ, cô chính là đang cực kì khó chịu, cực kì giận dỗi nổi đoá, anh nên tự mình nhận thức việc đó đi chứ.
Huỳnh Giai Mẫn trừng trừng đôi mắt đỏ hoe, Vũ Minh Tân bất lực ngồi xuống bên giường, anh cũng là sợ cô chán ghét mình thôi nga, làm sao dám manh động trừ khi cô cho phép. Ngược lại, cô thì mặt mũi nào lại mở miệng cho phép.
Anh ngồi xuống giường, hai tay dang rộng nhìn cô, Huỳnh Giai Mẫn ấm ức tủi thân, đôi mi dài hướng vòng tay kia tham lam chớp chớp, nuốt xuống cái tôi to lớn. Cô chui vào lòng anh ôm lấy, ấm áp thương nhớ này, chính là vòng này tay, Huỳnh Giai Mẫn vừa chui gọn vào lòng anh liền mếu máo.
Vũ Minh Tân ôm cô lại, hôn lên đỉnh tóc thơm tho, thì thầm hỏi khẽ "Thế ba mẹ không cho em kinh doanh, sao lại nói với anh là ba mẹ rất ủng hộ."
Đơn nhiên là vì cô không muốn phiền anh, lúc đó anh bận bịu chuyện học tập sinh sống bên đất khách, cô không muốn anh lo âu nên mới nói dối như vậy "Em không muốn làm phiền..."
"Lúc đó không muốn làm phiền, thành ra hại anh bây giờ phiền chết đi được" Vũ Minh Tân thở dài "Lại còn đi bay lắc, anh bắt ngay tại trận."
"Đi bar một chút thì đã làm sao, anh độc tài cũng vừa vừa thôi" Nói như anh, con gái đi vào bar đều xấu xa, bại hoại sao? Thế kỉ thứ mấy rồi mà anh còn cổ lỗ xỉ như thế.
Mặt Vũ Minh Tân lặp tức đen lại, tay nâng lấy gương mặt cô ngước lên, sắc mặt toàn là khí đen đầu mùi thuốc súng "Em thử lết vào đó một lần nữa xem."
Giai Mẫn tròn mắt, cái miệng ngay lập tức mếu lên "Anh quá đáng!"
"Vâng, tôi quá đáng, cô cưới tôi rồi thì làm ơn ở yên giùm tôi" Vũ Minh Tân bật cười, hì hì hôn lên cánh môi màu hồng đang mếu máo trông cực kì đáng yêu "Cô lại chạy tùm lum khổ thân tôi ghen lắm."
Hừ, anh... Ghen lắm ghen luốn.
Ngẫm lại thì, cũng thật tốt, cô tưởng là anh bỏ rơi cô, không ngờ là do anh ghen, hừ, anh càng ghen thì chứng tỏ anh càng yêu cô nga. Nhưng mà ghen như này thì... Ặc!
Hai vợ chồng cuối cùng đã có thể làm hoà, vừa mới ôm nhau không được lâu, chuông của tính tinh vang lên, sau đó là một loạt âm thanh vội vã đến mức đập cửa.
Chính là ông bà Huỳnh và ông bà Vũ, nhận được tin Giai Mẫn mang thai từ anh, bốn ông bà già phi như bay, chạy tét ra khói đến chỗ hai người.
"Ôi... Cuối cùng cũng có cháu bồng rồi" Lão Huỳnh suýt xoa, rớt nước mắt.
"Ớ hơ hơ" Vũ phu nhân và Huỳnh phu nhân đan tay nhảy nhảy, trái ngược với hai lão già mừng rớt nước mắt thì hai lão phu nhân hớ hớ cười.