Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 214: Xoá bỏ và chấp thuận




Mất mát đứa con, Lâm Khả My trầm cảm một thời gian, cô ít nói ít cười, rất hay rơi vào trầm mặc, nhiều lúc ngẩn ngơ thả hồn đi đâu đó. Trần Nghĩa an ủi cô rất nhiều, anh luôn miệng nói rằng.

"Chỉ là con không có duyên với chúng ta."

"Anh và em vẫn còn rất nhiều cơ hội."

"Không có đứa bé này, mình vẫn có đứa trẻ khác, chỉ cần chúng ta cố gắng là được."

"Em đừng buồn nữa, em như thế anh đau lòng..."

Lâm Khả My ngẩn ngơ tựa vào lan can màu trắng, ngắm nhìn cảnh vật trời xanh mây trắng, những cơn gió thu lạnh ùa về.

Cô biết anh đau lòng, nhưng cô vẫn không có đủ can đảm, đơn nhiên hai vợ chồng còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội. Vật cản chính là Lâm Khả My không dám, cô sợ rằng bản thân mình sẽ lại làm mất đứa con lần nữa, cho nên cô chẳng dám nghĩ đến sẽ cùng anh tạo dựng lại một sinh linh nào nữa.

Anh đau lòng, cô biết chứ, suốt cả ngày ở công ty không nhấc đầu nổi, về nhà thì cô cũng chính là một vấn đề nan giải. Lúc nào anh cũng cưng chiều, ôm cô trong vòng tay, Lâm Khả My rất ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần anh muốn làm chuyện vợ chồng, cô sẽ lập tức tránh né, xoay lưng về phía anh một mình ngủ đi.

Lâm Khả My không dám nghĩ đến chuyện cùng anh tạo dựng thêm bất cứ gì nữa, nỗi sợ hãi đánh mất thứ quan trọng cực kì khủng khiếp đó đã ám ảnh cô, chỉ một lần duy nhất cô sẽ không để nó xảy ra thêm lần nào nữa. Để làm được, Lâm khả My đã trở nên lạnh nhạt với Trần Nghĩa.

Ngắm bầu trời xanh, cơn gió mùa thu mang âm hưởng mùa đông đang đến, hơi lạnh phà phà vào người cô. Mẹ Trần đi vào phòng, nhìn thấy cô đứng ngoài ban công, bà cầm lấy áo khoác lông dày, đi đến bên cạnh, khoác vào cho con gái nhỏ dặn dò "Gió lạnh rồi sao không mang áo? Kẻo con bệnh thì làm sao?"

Khả My nhận lấy áo khoác ấm áp, đôi mắt buồn dập tắt, hướng bà một nụ cười che đậy.

Luôn là vậy, con gái lúc nào cũng mang một lớp mặt cười cười với bà, nụ cười không một chút vui vẻ, còn có sự tiếc thương tội lỗi. Mẹ Trần nhìn con gái nhỏ, bàn tay già nâng lên xoa xoa mái tóc mềm, bàn tay yêu thương xoa nhẹ đến gương mặt con bé "Con đừng tự trách mình nữa, đây là lỗi của mẹ, mẹ đã quá sơ suất."

Khả My lắc đầu vội, cô không hề nghĩ mẹ có lỗi mà đó là báo ứng của chính cô, vì đã làm chuyện ác nên đã gặp phải báo ứng "Mẹ không có lỗi gì hết..."

"Có chứ" Mẹ Trần khẽ giọng, đôi mắt già dặn trông ngóng ánh lên lớp nước "Để con gái gặp nạn, con tự trách mình không vui vẻ, con trai thì lo âu ăn ngủ không yên, tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ đã không làm tốt vai trò của mình."

"Không có đâu" Lâm Khả My nắm lấy tay bà, môi nhấc lên một nụ cười vô cùng yêu thương "Mẹ đã rất rất tốt, con cảm thấy may mắn vì được làm con dâu của mẹ đó."

"Vậy sao..." Bà hoàn toàn cho rằng bà chẳng làm gì tốt cả, chỉ có mỗi việc trông nôm con dâu cũng không xong, hại con mất cháu, lúc này, nhìn hai con như thế bà cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết.

Trái tim đầy vết nứt của Khả My rung động, cô đã làm mẹ buồn rồi, một người luôn yêu thương cưng chiều cô đến từng bước chân. Cô lại làm bà đau buồn, thật đáng trách "Mẹ đừng buồn."

"Nhìn hai con không vui mà không vui mẹ làm sao có thể không buồn? Mẹ chỉ hi vọng con đừng tự trách bản thân nữa, trong việc này con không có lỗi nào cả" Mẹ Trần dịu dàng khuyên nhủ, gương mặt già trông mong "Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con vui vẻ tươi cười như lúc trước thôi, có như vậy mẹ mới vui vẻ được."

Âm thanh mở cửa truyền đến, Trần Nghĩa trở về, mẹ Trần thu lại tay, nhìn cô yêu thương nụ cười nhạt, bà xoay người rời đi chừa lại căn phòng cho hai vợ chồng.

Trần Nghĩa đi đến cửa sổ ban công, cách cô một khoảng ba bước, đứng ngắm cô gái xinh đẹp, những làn gió thổi mái tóc dài bay bay, đến từng sợi tóc cũng xinh đẹp làm sao.

Lời mẹ nhẹ nhàng an ủi trái tim đầy vết xước của Khả My, những luồn ấm nóng trong trái tim cháy rực lên, những vết nứt được xoa dịu bắt đầu lành lại. Lâm Khả My nhìn anh có phần hốc hác, tiều tụy, trái tim rung động xót thương.

Cô thật ngốc, có biết bao nhiêu người yêu thương mà cô lại không biết thương yêu chính mình, mi mắt nhẹ nhàng nâng lên hướng nhìn anh, một luồng nóng rực trong trái tim lan toả. Lâm Khả My nâng lên bước chân tiến về phía anh, đi đến nhón chân, hai tay câu lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn lấy cánh môi bạc lạnh.

Trần Nghĩa có phần bất ngờ, không kịp phản ứng, Lâm Khả My đã bạo gan cại mở hàm răng anh, chiếc lưỡi mềm nhỏ luồng vào quấn quýt lấy anh, trao đổi hơi thở và mật ngọt. Trần Nghĩa ngay lập tức bị khơi dậy, người anh nóng rực lên, một phần lý trí còn sót lại, hai tay nắm lấy vai cô nhẹ nhàng đẩy ra.

Nụ hôn làm cho gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở hì hục gò má ửng hồng, Trần Nghĩa chau lại đôi mi, âm thanh bị khơi lên dục vọng trầm thấp "Em chắc chưa?"

Hỏi là vậy, trong bụng anh đã liên tục hi vọng câu trả lời, nếu cô bảo không, anh sẽ lăn đùng ra chết mất.

"Ừm..." Gò má thiếu nữ e thẹn, ửng hồng xinh đẹp như những đám mấy hoàn hôn, Trần Nghĩa vội vàng bế cô lên, gấp rút mang cô vào bên trong phòng.

Nhiều ngày bị bỏ đói ai đó vô cùng gấp rút.

...

Phương Lão không thoát khỏi án tử tù, Trịnh Thành Dương lại sử dụng mối quan hệ, nhờ toà án thay đổi bản lệnh cho ông, từ tử tù trở thành tù chung thân.

Anh sẽ không để ông chết đi một cách dễ dàng như thế, hai người đối mặt qua tấm kính chắn, lão trong bộ đồ tù nhân, đôi mắt sâu hoắc thảm thương nhìn anh "Con bé... Con bé có sao không?"

Người cha già chờ đợi tin tức, Trịnh Thành Dương cất lên giọng băng lãnh "Chết rồi."

"Ôi không..." Lão thẩn thờ chuyển sang hốt hoảng, nhìn vào đôi bàn tay chính mình "Con gái tôi... Không phải..."

Chính tay ông đã giết con gái mình, anh sẽ để ông sống trong tội lỗi, sống trong đau khổ tiếc nuối suốt cả quãng đời còn lại, đó là bản án lương tâm anh giành cho lão.

Nhận tin con mất, chính đôi tay lão đã giết chết con gái mình, cuộn chặt đôi bàn tay đầy tội lỗi, tràn trề nước mắt trên đôi mi hốc hác, lão hối hận... Cũng không kịp nữa rồi.

Phương phu nhân không có ai chăm sóc, Trịnh Thành Dương đưa bà về Trịnh gia, dù sao bà và mẹ anh cũng là chỗ bạn thân thiết lâu năm, hai người đều mất chồng, có thể ở cùng nhau sống quãng đời tuổi già còn lại.

Nói là chỗ bạn thân, nhưng sự việc của Phương Lão làm cho tan nát Trịnh gia năm đó, Trịnh Dung đối với Phương Mộng Nghi rất ác cảm. Cho đến khi hai người bạn già gặp lại sau ngần ấy năm, Phương Mộng Nghi đang mang tâm bệnh, khi gặp Trịnh Dung, bà gần như tỉnh táo.

Y hết mười nắm trước, cái ngày dắt tay con nhỏ đi đến tìm bà Trịnh, quỳ xuống trước mặt bà, thần khẩn cầu xin "Bà Dung, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi bà..."

Trịnh Dung trầm mặt đi, nhìn người bạn già bệnh tật, nghĩ về mười năm trước không thể nào kiềm nén lại cơn giận. Nhưng bây giờ tất cả đều đã là mây khói, hai người phụ nữ đều mất chồng, thì còn hờn giận điều gì nữa. Trịnh Dung đi đến, ngồi xuống vươn đôi bàn tay ôm lấy bạn già, trái tim ấm áp xoa ấm người bạn mang tâm bệnh.

"Bà không có lỗi, quá yêu thương gia đình của mình không có lỗi..."

Phương Mộng Nghi chỉ quá yêu thương gia đình của bà, mọi chuyện độc ác đều không phải bà làm, thì Trịnh Dung còn oán trách chuyện gì.

Hai người bạn già mất chồng, nương tựa vào nhau sống ở phía sau giường nhà, ngày ngày còn có bé con đang yêu chạy ra vui đùa cùng hai bà, mẹ Trịnh hoàn toàn xoá bỏ thù hằn, chấp nhập Phương Mộng Nghi, Hiểu Minh và cả như Phương Hoa.

Bà chỉ mong cô sẽ tỉnh lại, để con trai được vui vẻ hạnh phúc, bà sẽ không làm khó dễ nữa, chỉ mong con gái có thể tỉnh lại và sống một đời bên cạnh con trai bà.

Mọi chuyện hận thù, đến đây là xoá bỏ.