Não đã phản ứng lại, Phương Hoa không chết. Nói đúng hơn là cô vừa chết đi sống lại, hiện tại, Phương Hoa rơi vào tình trạng người thực vật, không ai biết bao giờ cô sẽ tỉnh lại.
Với Trịnh Thành Dương, như vậy cũng đã đủ, chỉ cần cô không rời bỏ anh, như vậy ngày ngày anh sẽ được nhìn thấy cô. Cô vẫn hiện hữu bên cạnh anh, chỉ cần như vậy thôi.
Phương Hoa có tin tốt, Trịnh Thành Dương lập tức trở nên tốt hơn, cuối cùng hôm nay anh cũng có thể trở về nhà, ăn uống một ít, tắm rửa và thư giản một ít. Bé con ngồi trên giường, gương mặt buồn thiu, thơ thẩn ngồi đó tay cầm món đồ chơi. Trịnh Thành Dương đi đến, ôm lấy cục cưng bé bỏng vào lòng, vỗ về bé con ngủ.
Con bé ôm anh, đôi mi dài sụp xuống, thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Trịnh Thành Dương hôn lên mái tóc thơm ngọt, bàn tay đặt trên lưng nhỏ vỗ về. Nhìn thấy một quyển sổ tay màu hồng bên đầu giường, mi tâm có phần nhăn lại, vươn ra bàn tay cầm lấy quyển sổ lạ lẫm.
Một tay vỗ về bé con, một tay mở ra quyển sổ, ở trang đầu tiên, dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp viết lên tên anh.
Trịnh Thành Dương.
Anh lập tức vấy lên tò mò, lật ra trang tiếp theo, bắt đầu ngồi đọc hết cả một quyển tiểu sử của Phương Hoa. Một tay vỗ về tấm lưng bé bỏng, một tay cầm quyển sổ tay màu hồng, trầm luân theo từng dòng chữ.
"Đầu tiên: Tiểu Linh bảo tiểu sử là viết về những sự kiện đã trải qua trong cuộc đời, nhưng mấy chuyện khi còn nhỏ thì làm sao mà nhớ được. Chẳng hiểu vì sao em lại viết tên anh ở đầu trang nữa, hmm, ngẫm lại thì, việc em nhớ được khi còn nhỏ ơi là nhỏ chính là ngày đầu tiên gặp anh. Xem như, anh là mở đầu tiểu sử luôn đi, nhỉ?!
Ngày đầu tiên gặp mặt, em không biết nên diễn tả như nào, nhớ là em rất ghét bị người khác bẹo má, mà anh lại bẹo má em nữa, người lạ mà còn bẹo má người ta. Hừ, em khóc toáng lên luôn đó, lúc đó em không thích anh lắm nha. Về sau này, quen biết rồi thì em lại bám anh nhất luôn, ơ mà, nên nói là anh bám em hay em bám anh nhỉ?
Ựm... Sao thì cũng như nhau thôi, lúc ấy anh chỉ mới niên thiếu, ấy vậy mà vô cùng ngầu luôn, anh biết nấu ăn, biết làm bánh ngọt, biết làm cả kẹo ngọt nữa. Thật là tài giỏi quá đi! Lúc đó em bám anh như vậy một phần là vì đồ ăn đó, haha.
Sự kiện thứ hai, hôm mẹ dắt hai anh em đến Trịnh gia tạ lỗi.
Những chuyện cha làm, lúc đó em còn nhỏ nên không biết gì cả, chỉ nhớ có một ngày, mẹ dắt hai anh em đi đến Trịnh gia để tạ lỗi, những lỗi lầm mà cha em đã gây. Hôm đó anh trai đưa cho em một viên kẹo màu đỏ, anh ấy yêu cầu "Mình làm một thử thách nhé."
Anh ấy bảo em hãy dắt chị Thành Ý sang một bên, tốt nhất nên nhốt chị ấy ở trong phòng đi vì chỗ người lớn nói chuyện. Em lúc đó chẳng có nghi nhờ gì cả, vừa đến Trịnh gia liền nắm tay chị Ý kéo lên phòng, sau đó nhốt chị ấy lại. Vì vội vã hớt hãi chạy nhanh ra chỗ anh trai, em đã vấp ngã chỗ bật thanh, thế là bị ngã.
Khi em tỉnh lại, em chẳng hề nhớ gì cả, những chuyện về Trịnh gia đều quên mất, cả anh cũng vậy. Em không hề biết những hành động của mình lúc ấy đã gián tiếp hại chết chị, cuộc đời này của em từ giây phút vô tình hại chết em gái anh, em đã nợ anh rồi.
Cho nên, sự kiện thứ ba, khi bị anh bắt cóc.
Ban đầu em rất sợ hãi, ôi trời mấy chuyện anh làm ai mà chẳng sợ, nghĩ đến em còn nổi cả da gà da vịt đây nè. Thì ban đầu không rõ vì sao lại bị bắt, em còn chẳng biết anh là ai nữa, nên là em cực kì chống đối và phản ứng luôn. Sau đó anh nói những chuyện tội lỗi mà cha làm, em đã rất sốc ấy.
Em nghĩ mình đã có một gia đình rất hạnh phúc, rất sung túc đầm ấm, hoá ra mọi chuyện lại không hề như em nghĩ. Cha thì có người tình bên ngoài, tình cảm cha mẹ đã sớm rạn nức vậy mà lúc nào họ cũng vui vẻ trước mặt em. Hại em tin tưởng luôn ấy, sau khi anh nói thì mọi niềm tin của em giống như sụp đổ vậy. Khoảng thời gian đó có thể nói là tâm tối nhất cuộc đời, sau đó thì là sự kiện vô cùng bùng nổ ở Trịnh gia luôn, em đâm chị My một nhát dao rồi bị anh đưa vào tù.
Sự kiện thứ tư, chào đón bé con bước vào cuộc đời em.
Cho đến tận bây giờ, chuyện hữu dụng nhất mà em đã làm, chính là sinh ra cục bé bỏng đó. Phương Hiểu Minh, à không, bây giờ là Trịnh Hiểu Minh rồi. Thiên chức làm mẹ, hì hì, nghĩ lại cảm thấy mình thật sự rất kiên cường cơ, em sinh non, Hiểu Minh lúc đó không đủ tháng phải nằm lồng kính, con bé có chút xíu à, làn da mỏng đến mức em còn nhìn thấy mạch máu của con bé. Trông rất đáng thương, nhưng mà sau này con bé trổ sữa thì hệt như cục bông gòn luôn, trắng bông à. Con bé chỉ được ở cạnh em đến đủ mười tám tháng tuổi thì được người bên viện phúc lợi đưa đi, lúc đó em sống chỉ có một mục đích là vì con bé.
Cho đến sau này gặp lại anh, bị anh bắt về Trịnh gia, em nhịn nhục cũng chỉ vì con bé mà thôi. Đến một lúc dưới tác động của chị Tâm và cả anh nữa, anh lúc nào cũng chán ghét em vậy mà cứ hễ ôm em lại rất ấm áp ôn nhu, em đổ anh là đổ do cái ôm ấm đó đấy, rất mang tính nghiện.
Em biết là em không xứng đáng, đối với anh em chỉ là cỏ rác bên đường, hmm, có khi còn không xứng đáng cỏ rác, sau những chuyện cha và anh trai em làm, làm sao em dám mở tưởng đến tình cảm của anh. Ấy vậy mà em lại mê mẩn, bắt đầu thương nhớ, nhất là những lúc anh ôm em ngủ say, cảm giác giống như được nằm trên những đám mây mềm vậy, rất ấm áp, rất mềm mại, thật là nghiện ngập mà.
Em truy hỏi anh ba lần "Anh có yêu em không?"
Cả ba lần đều nhận được câu trả lời là không, em đau lòng lắm đó, khóc đến bụp mắt luôn kìa, đau tim lắm luôn kìa, lúc nào cũng đau đớn như có cái kim trong ngực vậy đó. Anh còn dắt cô Trình về nữa, dắt về thì thôi đi, anh chứng minh cho chị Trịnh hay là cho em vậy, cứ lượn lờ trước mặt em, đồ quá đáng.
Hừ... Không được, thật là khó chịu đi, đang viết tiểu sử, phải bình tâm lại, phù!
Sự kiện thứ năm, ngày ra toà.
Trịnh Thành Dương, người gì đâu mà kì cục, anh đuổi em đi rồi đeo bám vào em cũng chính là anh, lúc đó anh có mẫu thuẫn không? Em là em mẫu thuẫn khủng khiếp luôn đấy!!! Anh giống như đang cho em một viên kẹo sau đó tát em một cái lại xoè ra cho em một viên kẹo, cảm giác như chiếc chong chóng treo lên ngọn gió hai chiều vậy, không biết xoay chiều bên trái hay bên phải cho vừa lòng anh nữa, đồ quỷ yêu nghiệt.
Sự kiện thứ sáu, ngày anh đến tìm.
Ối ù ôi, bớ làng nước ơi, hôm đó anh doạ em chết kiếp, tự nhiên chạy đến chỗ em trong bộ dạng nồng nặc mùi rượu, đòi em mở cửa gặp mặt rồi còn nói yêu thương gì đó có tính không? Tính cái gì mà tính, em lúc đó không muốn nhìn mặt anh nha. Kêu em mở cửa gặp mặt nói chuyện, vừa mở cửa ra thì ôm dính em rồi, nói chuyện cái khỉ, anh là đồ quỷ lợi dụng.
Sự kiện thứ bảy, "Anh yêu em."
Ba chữ này, em sẽ ghi nhớ cả đời. Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, em sẽ la hét ăn vạ lôi ba từ này ra tính sổ với anh, dụ dỗ em rồi không yêu em nữa. Anh thử xem, em sẽ ăn vạ đó, bớ làng nước ơi cho anh nở mặt nhở mày luôn.
Ba từ này, nó có thể khiến em cười cả ngày, mơ mộng cả ngày, em thích câu nói này, hừm, Trịnh Thành Dương nói yêu em đó, quá là cảm giác. Sau đó anh trở thành nội trở của mẹ con em, nào là sư tử lăn dầu, cá mập hầm cá xấu, thật sự em rất vui. Đấy là những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời, cuộc đời em chỉ cần anh là đủ rồi, chỉ cần anh ở bên cạnh em, ôm em mỗi đêm khi ngủ, là người em nhìn thấy cuối cùng trong ngày và là người đầu tiên em nhìn thấy khi tỉnh giấc.
Chỉ như vậy thôi là đủ, hi vọng anh Trịnh sẽ yêu em nhiều thêm một chút, cưng chiều em nhiều thêm một chút. Nếu không phiền thì anh giành cả đời yêu em luôn cũng được, em rất sẵn lòng, thật là... Bảo là tiểu sử nhưng cứ có cảm giác nó sai sai như nào ấy nhỉ, dù sau cũng đã hoàn thành rồi, cuộc đời em ngắn gọn lắm, viết tên anh là đủ hình dung rồi thấy không.
Anh biết em từ nhỏ cho đến lớn, anh yêu em từ khi nào nhỉ? Dù sau cũng yêu anh, đến đây là chấm bút."
Phương Hoa còn phụ hoạ cả một dấu chấm thật to, Trịnh Thành Dương bật cười, đôi mày lại nhăn đi ứa ra giọt nước mắt "Đứa ngốc này, đây không phải tiểu sử."
Đây hoàn toàn không phải tiểu sử bởi vì cô hoàn toàn bỏ qua những sự việc quan trọng như anh trai cô mất, mẹ cô bệnh, hoặc là chuyện giữ cô và Vũ Minh Tân đều không đề cập đến. Xuống một câu chuyện cô chỉ nói về anh, đây là tự cảm của Phương Hoa viết về anh thì đúng hơn.
Tiểu sử của cô chấm bút, biến thành nhật ký ở những trang giấy sau, những dòng nhật ký rất ngắn gọn.
"Hôm nay cha đến, cha nói em phải lựa chọn giữa anh và cha. Em không tài nào lựa chọn được, mười mấy năm nuôi dưỡng cùng tình cảm đối với anh, bảo em lựa chọn là bất khả thi. Em sẽ không chọn, em không muốn là tổn thương ai trong hai người cả, hai người đều là người em thương."
"Trịnh thị có chuyện, em có cảm giác là cha làm chuyện này, em có nên đến chỗ ông một chuyến không?"
"Hôm nay tiễn anh ra xe, anh chỉ đến thành A vài hôm, cảm giác giống như không còn gặp lại vậy, giây phút ấy em muốn ôm anh lâu thêm một chút, cảm giác tiếc nuối... Mất mát đến lạ thường.
"Anh nói là công việc anh ổn, nhưng báo đài lại không nói thế, em phát hiện, Trịnh Thành Dương, anh rất thích gạt em."
"Có nên hay không đến chỗ cha một chuyến?"
"Cha đã sai, tốt nhất đừng sai thêm, hôm nay em sẽ đến chỗ cha một chuyến, hi vọng mọi chuyện tốt đẹp."
Giống như Phương Hoa đã dự cảm chẳng lành, dưới dòng nhật kí cuối cùng, cô viết lên một dòng rất lạ.
"Nếu có chuyện gì, em xin lỗi... Trịnh Thành Dương, em yêu anh."
Đôi mắt anh hoen đỏ, Trịnh Thành Dương rít vào một hơi thở thật nặng. Lời cuối cùng cô cất lên, cũng là ba từ "Em xin lỗi..."
Tại sao lúc nào cô cũng luôn miệng xin lỗi mặc dù đó không phải lỗi của cô chứ, Phương Hoa, cô đứng là một cái đứa ngốc đầu gỗ.
Trình Thành Dương hít hít chiếc mũi nghẹn, bé con trong lòng mơ màng ngẩn đầu nhìn papa, nhìn thấy đôi mắt papa ướt nhoè, bé con lật đật nâng lên bàn chân nhỏ đứng lên.
"Con chưa ngủ sao?" Anh khẽ hỏi.
"Papa đừng khóc" Bé con giơ lên bàn tay nhỏ, chạm lên giọt nước mắt long lánh trên gò má papa, bàn tay nhỏ nâng niu gương mặt papa "Mama sẽ buồn đó, Hiểu Minh cũng buồn."
Anh nâng cánh môi, quả thật là một con bé hiểu chuyện, ôm con nhỏ vào lòng, anh hít sâu một hơi thật dài rồi đáp khẽ "Ừm, papa không khóc."
"Ưm..." Bé con vùi mặt vào lòng anh, mơ màng bắt đầu thiêu thiểu khép lại đôi mắt. Trịnh Thành Dương không nên khóc, không nên buồn nữa, anh càng phải cố gắng tiếp tục cuộc sống này.
Vì con gái của hai người.