Trở về nhà, chị Trịnh bồng cục mỡ đi qua đi lại trong phòng khách chờ đợi, hôm nay Trịnh Thành Dương về muộn hơn mọi khi. Con bé cảm thấy ba lâu về cũng đã nhăn nhó mặt mũi, chị phải bồng vỗ về đi qua đi lại như thế nga.
Nhìn thấy papa đi vào nhà, mặt tròn nhỏ nhắn nhanh chóng hớn hở như hoa, tay nhỏ trắng múp như măng tre non hướng Trịnh Thành Dương, gấp rút "Papa, papa."
Đi đến chỗ chị, giơ ra hai tay đón lấy bé con từ chị.
chị Trịnh nhìn anh, bằng đôi mắt thấu hiểu của chị nhìn thấy phiền muộn trên gương mặt anh, trông như không khoẻ "Em có sao không? Trông sắc mặt không được tốt lắm."
"Không sao" Trịnh Thành Dương đáp nhanh, bồng bé con nâng niu trên tay, không phiền chị lo lắng.
"Hay chị bảo cô Năm hầm đồ bổ" Chị ngỏ ý, Trịnh Thành Dương phì cười, tuấn duật thị lên ánh mắt lịch lãm đánh bay mọi sự mệt mỏi mà chị nhìn thấy "Em không có phải ông lão, chị lo lắng quá rồi."
"Ừ, do sắc mặt em không được tốt đấy" Chị vỗ vỗ vai anh, tay đẹp xoa đầu nhỏ của cục mỡ "Mỡ ngoan nha, không được quậy papa đấy."
"Biết ùi" Bé con chúm chím môi cười.
...
Sau khi chạy một mạch từ Trịnh thị trở về, Phương Hoa vô cùng cảm thán về bản thân, hôm nay cô thực là dũng cảm đi. Đi về căn hộ của mình, bây giờ cũng đã gần 8h đêm, Phương Hoa phải gọi cho Vũ Minh Tân không cần đến chỗ làm đón cô.
Mở ra điện thoại, Phương Hoa mới hốt hoảng, cô có gần mười cuộc gọi nhỡ từ Vũ Minh Tân. Từ lúc vào bệnh viện đón cha, cô đã chuyển điện thoại sang chế độ rung và để trong túi xách, cho nên đã không để ý đến nó.
Bước vào thang máy, ấn vào dãy tầng căn hộ của mình, cánh cửa thang máy khép lại, Phương Hoa cũng nhấn vào số của Minh Tân gọi đi. Đứng một mình trong thang máy đang di chuyển, điện thoại bắt đầu kết nối đổ tiếng chuông, chỉ đổ hai tiếng đối phương đã nghe máy.
Với một giọng nói đầy khẩn trương "Em đang ở đâu?"
Ding, cửa thang máy mở ra, Phương Hoa bước ra ngoài hướng về căn hộ của mình.
"Em đang ở nhà, hôm nay anh không cần đến tiệm đón em đâu" Phương Hoa đáp nhanh, bước chân đi đến phía căn hộ của mình.
"Ở nhà? Anh đang trước nhà em."
Xuất hiện trước tầm mắt là một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng trước cửa nhà cô, người đàn ông với dáng vẻ lo lắng tay còn đang cầm điện thoại. Vũ Minh Tân trong bộ dạng vô cùng khẩn trương đứng trước cửa nhà cô, tóc anh có phần rối rối bởi những lần anh vuốt vội, dáng vẻ vội vã có chút thất thần tựa trước cửa, có vẻ như đã chờ đợi rất lâu.
Phương Hoa ngạc nhiên, vì sao anh lại ở đây? Cô hạ xuống điện thoại tắt cuộc gọi, Vũ Minh Tân liền xảy ra bước chân tiền về phía Phương Hoa.
Cô đang phát ngốc nghĩ lý do sao anh lại ở đây, Vũ Minh Tân đã tiến chỗ Phương Hoa, không nói không rằng đi đến liền ôm chầm lấy cô.
Đột ngột anh ôm cô, vòng tay to ôm chầm lấy cô, bàn tay sờ lên đầu tóc ngắn vuốt vuốt giống như anh sợ ai đó cướp mất Phương Hoa. Nghiêng đầu hôn lên mái tóc Phương Hoa, anh ghì cô trong lòng thì thầm "Em đã đi đâu vậy?"
Hôm nay anh gọi cô mãi không nhấc máy, đi đến tiệm hoa tìm thì cô nhân viên kia bảo Phương Hoa đã xin về từ sớm vì có chuyện riêng. Chuyện riêng của Phương Hoa có phải dính dáng đến người kia không, nếu là đi gặp người kia...
Anh trở nên khẩn trương, thâm tâm nói rằng anh không muốn Phương Hoa đi gặp người kia, cho nên Vũ Minh Tân đã rất rối rít đi tìm Phương Hoa, anh đã đợi ở trước nhà cô từ buổi chiều, gọi cho cô rất nhiều cuộc gọi.
Cô đều không bắt máy, nó khiến anh suy nghĩ đến chuyện cô đi gặp Trịnh Thành Dương, việc đó khiến Vũ Minh Tân cảm thấy rất khó chịu.
"Em có một chút chuyện" Cô đáp nhỏ, tay vỗ vỗ lên cánh tay to đang ôm mình, ý muốn anh thả lỏng một chút.
"Có phải em đến gặp hắn ta không?" Vũ Minh Tân thả lỏng cánh tay, buông ra Phương Hoa, hai tay đặt trên hai bã vai cô, mắt nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trước mặt, bức rức khó chịu hỏi ngay.
Hai vai Phương Hoa bị trì xuống nặng trĩu, cô nhanh chóng giải thích vấn đề "Cha em gặp một tai nạn, em vào viện đón cha, điện thoại đặt ở chế độ run nên... Lay hoay quá em không để ý đến."
Nhận được đáp án, Vũ Minh Tân như người được giải thoát khỏi những mắc xích mà anh đã nghĩ ngợi, thả lỏng bản tay nâng lên xoa đầu Phương Hoa, mắng yêu một tiếng "Có biết anh lo thế nào không? Gọi mãi không được, đến chỗ làm thì người ta bảo em ra ngoài có việc riêng."
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, Vũ Minh Tân biểu thị vẻ mặt hờn dỗi thu lại tay "Anh còn tưởng em đi tìm người kia."
Tìm người kia bỏ bê điện thoại của anh, anh nhất định sẽ đau lòng chết mất.
"À..." Cánh môi gượng gạo nâng lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, có lẽ Phương Hoa không nên nói vế sau rằng cô quả thật có đi gặp Trịnh Thành Dương "Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn."
"Hừ..." Vũ Minh Tân bĩu môi, ôm lại lòng ngực, trái tim đã bị cô làm cho chạy điên chạy đáo cả buổi "Anh không biết, em đền đi."
Phương Hoa phủi tay, bước chân đi đến căn hộ cửa mình, lấy ra chìa khoá từ túi xách, chùm chìa khoá kêu leng keng nhưng cô không mở cửa ngay, ngước đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
"Hay là chúng mình đi ăn đi" Bỏ ngược lại chìa khoá vào túi xách, ngõ ý đi ra ngoài cùng anh, nếu không bây giờ anh vào nhà, cô không biết nên làm gì nga "Đền cho anh đấy, mình đi ra ngoài ăn."
"Quao" Anh bật cười, cảm thán một câu, đã đi đến cửa lại không vào nhà, Vũ Minh Tân tiến đến một bước chân, hại cô liền dính vào cánh cửa.
Áp cô vào cánh cửa, bàn tay chống lên cánh cửa màu đồng, khoảng trống giữa cả hai dường như là không có, ánh mắt từ trên bổ xuống người Phương Hoa mang theo sự thích thú trêu chọc.
"Anh không nghĩ sẽ đi ra ngoài, đã ở đây rồi thì vào nhà chẳng tiện hơn" Giọng nói ánh lên ma mị cộng hưởng cùng một chút u mê "Hay là... Em sợ anh làm gì em?"
Phương Hoa mím môi, hai tay nhỏ cuộn thành quả đấm nhỏ, mười ngón tay cứ bấu bấu vào lòng bàn tay cảnh tỉnh mình. Mở ra lòng bàn tay hướng đến trước ngực anh đẩy ra, mắt liếc trái phải cảnh cáo "Anh tránh, người khác nhìn thấy bây giờ."
"Nhìn thấy thì đã làm sao? Chúng ta là người yêu thì sợ cái gì?" Rất nhanh gọn giải quyết lo lắng của Phương Hoa, Vũ Minh Tân oai phong nhướng đầu lông mày.
Cánh tay chống cửa co gấp lại, khoảng cách anh chống cánh cửa chỉ bằng cù chỏ tay, gương mặt anh hướng cô càng gần. Phương Hoa đến thở cũng không dám, tay chống đẩy lòng ngực anh, ma sát giữa lòng bàn tay và lòng ngực có phần nôn nóng chỉ cách một lớp áo kia.
Phương Hoa thẹn đỏ mặt, la ba lấp bấp chống chọi tình hình "Vũ Minh Tân, anh đừng có mà loạn, tránh qua đi."
"Không tránh" Bạc môi nhếch lên, hống hách liếc mắt nhướng mi "Là em hại người ta lo lắng nha."
"Anh muốn cái gì đây? Em bảo là đi ăn thì lại..."
Lời còn đang nói chưa hết, âm còn đang phát ra liền nuốt vào, Phương Hoa còn đang bối rối thao thao cái miệng bỗng nhiên bị chặn lại. Hai mắt tròn mở to ngơ ngác trước gương mặt điển trai đang phóng đại trước mặt mình, môi kia cứ thế áp sát vào môi nhỏ, ấn lên trên nó một nụ hôn nhẹ nhàng mang theo một chút hương vị hoang dại mút lấy hồng đào nhỏ mọng, miệng nhỏ bị mút lấy đánh tỉnh Phương Hoa.
Tim cô như bị bắn vào một mũi tên tẩm kịch độc, tê dại chết đi men theo từng cái mút lấy của anh ta. Một vị đắng đến chua chát không rõ từ miệng hay từ trái tim Phương Hoa phát ra, cô chỉ thấy nghẹt thở quá, một cái gì đó đang bóp chết cô.
Vì sao cô chỉ có cảm giác thấy vị đắng như thế này? Phương Hoa nhanh chóng vứt đầu, xoay mạnh gương mặt.
Tay cô đấm vào ngực anh, mặt nhanh chóng xoay đi một bên, dùng toàn bộ thể lực bản thân có được hất đẩy. Tay chụp lấy chìa khoá trong túi vội vàng mở cửa ra, đôi mắt Phương Hoa trở nên đỏ hoe trừng trừng đề phòng Vũ Minh Tân, tay mò mẫn đút vào chìa khoá trong khi mắt cô chứ trừng lên.
Vũ Minh Tân bị đẩy, bộ dạng sợ hãi đến tay run chân yếu bám vào cánh cửa kia, cô cố gắng để đút vào chìa khoá trong khi mắt vẫn đề phòng trên người anh. Nhận ra hành động có vẻ hơi vội vàng vừa rồi của chính mình, Vũ Minh Tân vội khẽ "Anh xin lỗi, anh doạ em rồi..."
Nhưng chẳng phải hai người đã hẹn hò sao? Cũng chỉ là một nụ hôn vội...
Phương Hoa lúc mày không muốn nghe, cô chỉ hướng anh bằng ánh mắt kinh sợ.
"Phương Hoa" Anh gọi khẽ, thì thầm gọi tên cô như một cách níu kéo.
Lạch cạch, đã mở được cửa, Phương Hoa nhanh chóng chen mở ra cánh cửa với khe hở đủ nhỏ sau đó chen người vào.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại.
Cô ngồi bệch xuống nền đất, bàn tay nhanh chóng chùi ngang miệng mình, chính bản thân cũng không hiểu vì sao lại khó chịu đến như vậy, nụ hôn kia cô chỉ cảm thấy một vị đắng chát cùng bức rức. Trái tim vừa rồi phản ứng mãnh liệt, Phương Hoa rơi vào một khoảng không trầm mặc không lối thoát, mắt đỏ chất chứa lệ đầy trên mi.
Chưa từng nghĩ đến chuyện Vũ Minh Tân hôn lại khó chịu đến như vậy, rõ ràng bọn họ đã là người yêu, cô phải dần chấp nhận anh mới phải.
Sao cô lại biểu hiện ngốc nghếch như thế này?
"Phương Hoa, anh vừa rồi hành động không suy nghĩ, em đừng giận, mở cửa cho anh được không? Anh dắt em đi ăn."
Giọng nói của người bên ngoài truyền vào, Phương Hoa chỉ ngốc ra ngồi trên mặt đất, xung quanh cô là hư vô ảo vọng.
Hoa chỉ đẹp khi lần đầu chớm nở, tình chỉ nguyện khi trao người ta thương. Cứ nghĩ rằng có thể chấp nhận người khác lại quên mất cân nặng của người kia trong tim mình, cái bóng kia nặng đến mức nghẹn lại trong lòng.
Nặng đến mức, ai chạm vào cô, ngay tức thì người kia sẽ thoáng qua tâm trí cảnh cáo, loại bỏ đi thứ tình cảm chớm nở với người khác. Người ta chỉ vừa chạm vào, tê dại trái tim nhanh chóng phản hồi hiển thị lên người đàn ông kia một tay bóp chết trái tim Phương Hoa.
Có những người có thể thay đổi rất nhiều người yêu, cũng có những người, cả một đời chỉ có một người ngự trị.