Vũ Minh Tân chờ đợi lúc lâu, Phương Hoa không hề có ý mở cửa. Qua một giờ đợi chờ rất lâu không có kết quả, Vũ Minh Tân đành phải rời đi một mình.
Phương Hoa ở bên trong căn hộ của mình, căn hộ như là lớp vỏ bọc bảo vệ Phương Hoa. Ngồi trên sàn nhà lạnh đến đôi chân tê cứng, lạnh cóng ăn mòn xúc giác, nâng người đứng dậy cả người liền cứng lên tê dại.
Đi đến bàn trà ngồi xuống ghế gỗ, ngây ra như một chiếc xác chết.
Có phải là... Cô không thể chấp nhận Vũ Minh Tân được phải không?
Cô cố gắng muốn chấp nhận nhưng... Thế nào cũng nhớ người kia, cô muốn chấp thuận nhưng không tài nào xua đuổi được hình bóng kia.
Chỉ vì một thứ gọi là tình cảm khiến bản thân mệt mỏi biết là bao, cô không muốn yêu thương ai nữa, hiện tại không thể tiếp nhận người mới lại chẳng thể xoá nhoà người cũ. Cuộc đời trêu đùa cô quá, đẩy Phương Hoa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Phương Hoa của đêm nay, cô hi vọng đêm nay là đêm cuối cùng phải khóc vì thứ gọi là tình cảm ngu ngốc này.
Ngày hôm sau, bước ra khỏi căn hộ chuẩn bị đi làm, đập vào mắt đã là một người quá quen, có vẻ như anh đã chờ đợi từ lâu.
"Anh làm gì ở đây?"
"Anh đến đưa em đi ăn sáng, sau đó anh đưa em đến chỗ làm" Vũ Minh Tân trả lời nhanh, bộ dạng rối rít, trên gương mặt anh còn có vẻ hốc hác vì một đêm không ngủ được.
"À..." Anh cũng đã đến trước cửa, hai người nói cho cùng hiện tại cũng là người yêu, Phương Hoa gật gật đầu, nâng lên bước chân "Vậy đi thôi."
Đưa Phương Hoa ăn sáng, cả hai người từ vô cùng tự nhiên đến cực kì gương gạo, xe đỗ đến tiệm hoa "Tối nay anh đến rước em."
"Em biết rồi" Phương Hoa cởi ra dây an toàn, xoay người mở cửa, Vũ Minh Tân liền nhanh vội níu lấy tay áo Phương Hoa.
Cách anh hành xử động chạm hôm qua, lo sợ Phương Hoa sẽ xa lánh cho nên lúc này, Vũ Minh Tân chỉ nắm lấy tay áo của cô. Bằng một cách nào đó trong thật yếu ớt, Vũ Minh Tân khẽ nhỏ giọng "Em đừng giận anh..."
"Cái này... Nói sau đi" Phương Hoa chậm rãi rút tay lại, đáp nhanh "Em trễ giờ làm rồi, tối gặp."
Đẩy cửa xe đi ra, Phương Hoa rời khỏi xe.
Cuộc gặp mặt buổi sáng gượng gạo kết thúc, Phương Hoa vẽ ra một nụ cười trên mặt, đôi mắt lấy lại sự vui vẻ ánh lên. Bước đi vào cửa tiệm, bắt đầu công việc của mình, cô sẽ không để tâm trạng riêng tư ảnh hưởng đến công việc.
Hợp đồng hợp tác với La thị đã được ký kết, Trịnh Thành Dương vừa dùng bữa với La tổng La Thành Dương bàn bạc về công việc xong. Liền phải rời thành phố S, ra ngoại thành A xem xét chi nhánh.
Một ngày với anh đầy rẫy những bề bộn, trên đường đi lo công việc lúc nào cũng phải trông chừng điện thoại. Người theo dõi phía lão Phương cách vài giờ sẽ báo cáo tình hình cho anh, Trịnh Thành Dương luôn luôn thâu tóm mọi hoạt động của ông ta.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Trịnh Thành Dương thả lỏng người dựa vào ghế mềm, trợ lí lái xe vẫn luôn chú ý biểu cảm tổng đốc phía sau. Ra hiệu cho cô thư kí bên cạnh, Trình Gia Hân nhanh chóng xoay đầu về sau khẽ giọng "Anh vẫn khoẻ chứ?"
Bởi vì lịch trình dạo này rất dày đặt, mọi thứ xoay đều bủa vây Trịnh Thành Dương từ buổi sớm đến khi mặt trăng lên đỉnh vẫn còn chưa buông. Trình Gia Hân lo lắng cho sức khoẻ của anh, anh chỉ lắc lắc đầu, tay phẩy bỏ ra hiệu mọi thứ vẫn ổn.
Thả người vào chiếc ghế, thời gian trên xe anh sẽ chợp mắt một lúc. Chỉ vừa kịp nhắm mắt, điện thoại trong túi áo khoác tây lại rung lên hai nhịp, Trịnh Thành Dương lười biếng mở ra điện thoại.
Dòng tin nhắn trong điện thoại có vẻ rất thú vị, bởi vì dáng vẻ lười biếng của anh sau khi đọc tin nhân trở nên hứng thú. Môi cười như không cười bí hiểm, con ngươi đen chìm trong bóng tối tìm được thú vị loé sáng lên.
Thở ra một hơi, cánh môi bạc màu cong lên đường cong hoàn mỹ, anh chỉ là từng nghĩ đến chuyện này, không ngờ hôm nay đã có tin nhắn xác nhận.
Trái đất này quả thật rất tròn.
Một ngày làm việc của Phương Hoa đến lúc kết thúc, ngụy trang của Phương Hoa rất tốt nhưng chị Huỳnh hoàn toàn có thể đoán được tâm trạng Phương Hoa không tốt.
Cả hôm nay Phương Hoa cứ lơ mơ, nhiều khi phải gọi ba bốn lần mới nghe thấy, rất hay thất thần.
Dù biết có chuyện không vui nhưng Phương Hoa không nói chị cũng sẽ không tiện quấy rầy quá sâu vào chuyện riêng tư của Phương Hoa, đến giờ đóng cửa hàng hoa để kết thúc ngày làm việc hôm nay, ba chị em đã thu dọn tươm tất đi ra khỏi cửa hàng.
Chỉ còn công tác đóng cửa, chị chủ lay hoay khoá lại các ổ khoá cửa hàng.
Vũ Minh Tân cũng rất đúng giờ đến đón Phương Hoa, chiếc xe màu trắng sang trọng đổ lại bên đường. Vũ Minh Tân bước xuống xe, Tiểu Linh nhìn thấy anh bạn trai của Phương Hoa liền thúc thúc vào vai cô trêu ghẹo.
"Xem kìa, người yêu lúc nào cũng đến rất đúng giờ nha, yêu thương thắm thiết thế không biết."
Vũ Minh Tân bước đi đến trước mặt Phương Hoa và Tiểu Linh, với gương mặt sốt xoắn của một anh người yêu. Gương mặt dưới bóng đèn đường pha trộn cùng màn đêm toát lên phong trần, người nhìn người ái mộ.
"Em có mệt lắm không?" Giọng nam ôn nhu sủng ái hỏi thăm.
Chị chủ lay hoay khoá lại cái ổ khoá, lỗ tai vểnh lên đã nghe được âm thanh trêu ghẹo của Tiểu Linh. Đoán ra được bạn trai của Phương Hoa đến, chị cũng gấp rút muốn được nhìn mặt, khoá nhanh chốt cửa cuối cùng, đứng dậy xoay người lại nhìn bọn họ.
Đặc biệt, chị muốn nhìn thử bạn trai Phương Hoa trong lời tung hứng của Tiểu Linh lâu nay ra sao, chị vẫn chưa được một lần nhìn thấy bạn trai tin đồn kia nên cũng có một phần tò mò, đôi mắt xinh đẹp thích thú hướng đến người đàn ông đang đứng trước mặt hai cô nhân viên của mình.
Ánh mắt thích thú xa lạ bỗng nhiên cô đọng lại bởi lẽ nhìn thấy một sự quen mặt, khoé miệng cong cong hoan hỉ buông lỏng một cách khô cứng. Mắt đẹp chớp như không chớp, chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt, miệng khô lưỡi đắng đến mức chị phải nuốt xuống một ngụm.
Không gian xung quanh chị đã dừng lại nhanh chóng khi mà chị nhận ra khuôn mặt của người kia.
Đón tiếp Phương Hoa bằng một nụ cười thân ái, bên cạnh là cô gái trêu ghẹo lần trước, bên cạnh còn có thêm một cô gái nữa đang ngồi khoá lại ổ khoá cửa hàng. Chỉ nhìn được bóng lưng, không thấy mặt, anh hướng Phương Hoa ân cần thăm hỏi.
"Em có mệt lắm không?"
Đáp trả Vũ Minh Tân, Phương Hoa cười khẽ lắc đầu.
Âm thanh chìa khoá va chạm vào nhau, cô gái kia cỏ vẻ như đã khoá xong cửa, cô ấy đứng dậy, nhanh chóng xoay người lại hướng tiếp anh.
Cuối cùng cũng thấy được mặt, cô gái gương mặt xinh đẹp, diễm lệ động lòng người với nụ cười vui vẻ dần chuyển thành khô cứng. Gương mặt cô ấy khiến anh mất một vài giây không tỉnh táo, ôn nhu vui vẻ trên mặt anh cũng rất nhanh biến mắt.
Thời gian bỏ quên cả hai mà ngừng lại, Vũ Minh Tân đối diện Huỳnh Giai Mẫn, cơn gió lào xào thổi bay mái tóc dài mượt mà, những sợi tóc đen mượt theo cơn gió ôm lấy thân thể Giai Mẫn.
Đôi mắt to tròn ngơ ngác hiện ra lớp sương lấp lánh, nhanh chóng đôi mày thanh xinh đẹp nghiêm lại, một ánh nhìn lạnh băng hiện thị cho một nỗi căm hờn nào đó. Đổi lại Vũ Minh Tân cũng không thua kém, ban đầu anh biểu thị sự bất ngờ, sau đó là cái nhìn băng lãnh cười cợt.
Người kia lạnh lùng người nọ lãnh đạm cợt nhã, hệt như cuộc gặp gỡ của những kẻ thù hờn lâu ngày gặp lại.
Phương Hoa và Tiểu Linh nhìn ra biểu cảm lạ lùng của chị chủ. Nhìn sang Vũ Minh Tân cũng ngây ra một cách kì lạ, hai người họ giống như người quen của nhau.
"Chị Mẫn? Hai người quen nhau à?" Phương Hoa ngạc nhiên hỏi, cô như chú thỏ nhỏ đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn Vũ Minh Tân bên này lại nhìn sang chị chủ Giai Mẫn bên nọ.
"Đơn nhiên..." Nghe thấy lời Phương Hoa, chị Mẫn, cái tên này càng xác nhận anh không có nhìn nhầm, Minh tân vểnh ra nụ cười khinh miệt, không ngần ngại xác nhận người quen.
Nụ cười của anh ta làm cho Huỳnh Giai Mẫn càng khinh miệt, tuy rằng đôi mắt chị đã ngấn ra lớp nước trong suốt. Màn đêm với ánh đèn đường màu vàng che mờ đi trong suốt nơi khoé mi của chị, nhếch môi, môi hồng nửa phần cong lên.
"Không, không quen" Âm thanh nhẹ nhàng bác bỏ, Huỳnh Giai Mẫn biểu tình xa lạ bả vai nhẹ nhấc lên, lạnh lùng như băng hà ngàn năm "Tiên sinh hình như nhận nhầm người rồi."
Chị nhìn sang hai cô nhân viên, âm thanh liền trở nên nhẹ nhàng "Chị về đây, hai đứa về cẩn thận."
Cao gót nâng lên gõ xuống mặt đường rời đi, lướt qua Vũ Minh Tân, tóc dài bay trong gió, cơn gió thoảng qua mùi hương từ cơ thể cô ấy, một loạt ký ức xưa cũ đổ về theo từng bước chân người. Vũ Minh Tân trơ mắt vì người kia lướt qua, tim anh lệch đi một nhịp đau đớn phát lên, cảm giác xa lạ của nhiều năm trước đột ngột ùa về.
Anh bật ra nụ cười khinh thường, như nhìn thấy vở kịch tức cười, sắc lạnh hiện lên con ngươi nhìn vào đêm tối. Bàn tay siết chặt thành một quả đấm lớn, nếu không vì Phương Hoa ở nơi này, có thể anh sẽ tiến đến bóp chết người phụ nữ kiêu ngạo kia.
Cô có tư cách gì biểu thị vẻ mặt như vậy?
Nhân sinh lắm chuyện buồn cười, cố nhân gặp lại mấy người được vui?