Phát ra âm thanh va chạm ken két, lão giựt mình hốt hoảng, xe run lắc dữ dội, hai tay giữ chặt lại vô lăng ổn định lại thăng bằng xe.
Trịnh Thành Dương cầm chặt bánh lái, gân tay đều nổi lên thành sợi rõ rệt, xoay vô lăng thêm một lần nữa, chân đạp vào chân ga, chân đạp phanh thắn. Bánh xe ma sát mặt đường bốc ra khói bụi trắng xoá cùng mùi cháy khét trong không khí, ken két điếc tai, mui xe đen xám đập vào mui xe của lão, xong lại áp chặt vào xe lão không hề có ý định buông ra. Lão bị áp vào lề đường, buộc lão phải giảm lại tốc độ để an toàn dừng xe.
Chiếc xe kia như một con trâu đen hung tợn lấn áp xe lão vào lề đường, xe lão buộc phải dừng lại. Hai mui xe dính vào nhau, chiếc xe đen xám bo lấy một vòng cung xoay đầu, đổ trước mặt xe Phương lão, hai xe đối đầu nhau.
Trịnh Thành Dương đạp chân ga, chân giữ phanh thắn, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Phương Lão trừng to mắt, kinh hoảng nhìn chiếc xe phía trước lao tới.
Trịnh Thành Dương đạp ga lên tầng số cao, môi nhếch thành nụ cười đê tiện. Chân nhấc khỏi phanh thắng, xe của anh như một tên lửa đen xông thẳng tới xe của Phương Lão.
Đùng đoàn lên một âm thanh như muốn vỡ cả bầu trời, mui xe lão bị phá nát bốc ra khói, mui xe đen xám cũng móp méo đi. Trịnh Thành Dương nhanh mở cửa bước xuống xe, tiến về xe lão, kéo lão ra khỏi xe.
Bởi vì bị tông vào, đầu lão va đập vào vô lăng, trên trán bị đập vào rách da chảy ra máu đỏ, đầu lông mày rách toét ra máu tươi làm cho mi mắt ông bầm tím sưng to. Túm lấy cổ áo ông ta kéo lên trước mặt anh, gần như nhấc ông ta khỏi mặt đấy để đối đầu với Trịnh Thành Dương.
Đồng tử đen trợn to, con ngươi trừng trợn trắng dã như một con thú. Trịnh Thành Dương nghiến răng ken két, gầm gừ như con sói đói mồi "Tôi tha mạng cho ông một lần, không có nghĩa là lần thứ hai gặp lại tôi vẫn sẽ tha mạng cho ông."
Phương Lão nhấc môi khinh thường, hoàn toàn không biểu hiện một chút nào là sợ sệt, đổi lại lão ta còn thách thức nhếch môi "Trịnh thiếu, sao mày lại lo sợ như vậy? Tao còn chưa có làm gì mà mày lại hoảng hết cả lên như thế."
Trịnh Thành Dương nghiến chặt răng, thần kinh điều đang hối húc giết chết lão già này. Bàn tay siết lấy cổ áo lão ngày một chặt, tơ máu đều in lên đôi mắt, tay túm cổ áo ném mạnh cơ thể lão đập vào cánh cửa xe.
Lão va đập vào xe, tựa mình vào chiếc xe để có thể giữ vững bước chân, ánh mắt phòng bị mang theo cười cợt hướng về phía Trịnh Thành Dương.
"Đừng có chạm vào con gái tôi" Anh phung ra một câu lạnh băng, con ngươi trắng dã nuốt chửng lão ta, cảnh cáo bằng ánh mắt giết người.
Không khí giữa cả hai căng thẳng, dù bên ngoài xe chạy rôm rả nhưng đối với họ, từng cái liếc mắt cũng có thể nghe thấy được.
"Nếu ông dám động vào con bé, tôi thật sự sẽ giết chết ông."
Âm thanh còi báo động của cảnh sát nhanh chóng vang vội, người bên cục cảnh sát giao thông nhanh chóng đi đến chỗ của hai người kiểm tra tình hình.
Đang ngồi ở tiệm hoa, Phương Hoa nhận được cuộc điện thoại từ số máy của cha Phương, nhưng người bên trong điện thoại lại là một giọng nữ trẻ bảo rằng ông đang ở trong bệnh viện do tai nạn va chạm xe. Phương Hoa nhanh chóng xin phép được về sớm để đến bệnh viện, cha vì sao lại bất cẩn gây tai nạn như thế, cô lo đến phát sốt hối thúc bác tài lái xe nhanh nhanh.
Đến bệnh viện, chạy một mạch vào bàn lễ tân "Chị ơi, cho em hỏi Phương Lão, người vừa mới chuyển vào vì tai nạn xe đang ở phòng nào vạy ạ?"
"À" Bởi vì chỉ mới nhận một người bị thương do tai nạn nên chị y tá nhớ ngay, chỉ tay về khu vực băng bó ngoại "Bên đó ạ."
Phương Hoa nhanh chóng cảm ơn, vội vàng chạy đi đến khu vực kia, nhìn sơ qua những người xa lạ đang ngồi băng bó, đi qua vài ba bước liền nhìn thấy cha đang được băng bó. Cô hoảng, vội vàng chạy đến lo lắng hỏi "Cha vẫn ổn chứ? Sao lại bất cẩn như vậy?"
Đầu ông được vấn lớp băng gạt màu trắng, mi mắt còn sưng tím, Phương Hoa không khỏi xót xa bồn chồn đứng bên cạnh quan sát chị y tá băng bó vết thương.
Sau khi băng xong, y tá căn dặn một số vấn đề quan trọng rồi rời đi, Phương Hoa nhanh ngồi xuống giường bên cạnh cha "Còn chỗ nào bị thương không? Cha có cảm thấy bên trong không khoẻ không?"
"Cha ổn" Lão cười, bộ dạng sốt sắn của cô con gái lo lắng thật đáng yêu. Thở dài một cách buồn bả, lão nói như một kẻ bị hại thật sự "Cha không có cố ý, là do người ta đâm vào cha."
Đâm vào? Ý là cố tình gây tai nạn cho cha sao? Phương Hoa ngạc nhiên trừng to mắt "Ai lại làm như vậy chứ? Thật may mắn là cha không sao."
"Còn ai nữa" Phương Lão nhấc môi, mắt già bộ dạng thiện lương nhìn Phương Hoa ám chỉ, cô ngẩn người ra, giống như nhận được tín hiệu của cha mà phát ngốc.
Cha đang ám chỉ, Trịnh Thành Dương sao?
Phương Hoa có vẻ không tin, ngờ ngợ ra tín hiệu của ông nhưng chỉ có im lặng không đáp, Phương Lão mới nói ra bằng lời chắc nịt "Chính là thằng súc sinh đó."
"Cha không để nó yên nó cũng không để cha yên" Lão chuốt vào đầu Phương Hoa những ý định xấu xa, những lời ngụy biện cho trong sạch của lão "Con xem nó hại cha thế này, con còn bênh vực cho nó được sao? Từ đầu muốn con tránh xa nó cũng vì muốn tốt cho con."
Bần thần ngây người, nâng lên đôi mắt to tròn chất chứa kinh sợ, Phương Hoa không muốn nghĩ đến lúc này. Tay đỡ lấy lão đứng dậy, ân cần dìu cha đi "Về nhà thôi, con đưa cha về."
Đưa Phương Lão về nhà, trên đường đi, bên trong tâm trí Phương Hoa toàn là những lời lão vừa nói. Nhận thức được một sự thật khiến cho trái tim cô đông lại thành băng đá, cha và anh thật sự không thể cùng đội chung bầu trời, hít cùng bầu không khí.
Ngẫm lại... Đợt nhiên lại cảm thấy chị Trịnh nói đúng, tình trạng hiện tại mới tốt cho cả hai. Quả tim nóng rực đông thành băng đá liền hoá về cát bụi, từng cơn nhói lòng đau nhức khủng khiếp lan rộng khắp tứ chi. Đưa lão về đến nhà an toàn, dìu lão ngồi xuống sofa, Phương Hoa khuyên nhủ một cách nhẹ nhàng nhất.
"Cha đừng tính kế trả thù được không?" Khuyên nhủ hỏi nhỏ, cô vội đáp nhanh "Chuyện hôm nay con sẽ đòi lại công bằng cho cha, chỉ cần sau này cha đừng làm cái kế hoạch gì đó mà cha nói, bình yên sống cùng gia đình mình là được. Mình không phạm họ, họ cũng sẽ không phạm mình."
Không rõ vì sao nhưng Phương Hoa có một sự tin tưởng mãnh liệt, rằng Trịnh Thành Dương sẽ không gây sự trước với cha Phương, chỉ cần cô an ủi cha buông bỏ là có thể sống một cuộc đời bình yên. Kế hoạch vẫn chưa bắt đầu phải không? Lúc này, cha cô quay đầu vẫn sẽ kịp.
"Con còn nói thay cho nó" Tưởng rằng con gái nhìn thấy tình cảnh này sẽ ủng hộ ông hơn, trở nên căm ghét súc sinh kia, không ngờ rằng cô lại còn nói ngược. Bảo lão không nên trả thù mà bình yên sống sao? Lão sẽ không thể sống bình yên nếu súc vật kia còn sống "Con coi nó làm cha trở nên như này, mà con ở đây còn nói thay nó?"
"Con chỉ muốn cha đừng nên gây thêm thù oán với nhà họ" Hết lời khuyên nhủ, lão chỉ trừng mắt, tức giận đứng lên. Phương Hoa nắm lấy tay lão, lão liền tuyệt tình hất ra, cảnh cáo lạnh tanh "Nói cho con biết, con nghĩ cũng đừng nghĩ đến súc sinh đó. Đang hẹn hò cùng cậu Vũ, được thì nhanh kết hôn sau đó đừng dính dáng gì đến người kia."
"Con suy nghĩ tốt cho nó như vậy, không phải là con có tình cảm với nó chứ? Cha nói con biết, gì chứ chuyện đó tuyệt đối không!"
Câu nói kết thúc bằng một cái tháo quát nhấn mạnh từng chữ, Phương Hoa vô lực ngồi, bàn tay bị hất đi lơ lửng trong không trung, bất lực buông xuống. Mi hồng hoen lệ đỏ, thở dài một cách bất lực, mong lung suy nghĩ về chuyện cha muốn trả thù, đầu óc liền căng thẳng.
Cô túm lấy chiếc túi xách của mình, rời khỏi căn hộ của lão, giờ này cũng đã tan tầm, lại không muốn đến Trịnh gia. Nên cô chỉ có thể ôm hi vọng Trịnh Thành Dương có mặt ở Trịnh thị, cô muốn gặp anh nói chuyện một chút.
Bước đi vào bên trong đại sản, đi đến bàn tiếp tân lịch sự dò hỏi "Trịnh tổng có còn ở đây không?"
Cô tiếp tân đã từng phục vụ Phương Hoa, biết mối quan hệ của Phương Hoa và tổng giám đốc không hề tầm thường nên cũng rất nhanh đáp lời "Dạ có, tổng giám đốc vừa mới trở lại."
"Cảm ơn cô" Phương Hoa xoay bước hướng về thang máy, đứng bên trong thang máy chỉ có một mình, cô nhìn vào bức phản chiếu của than máy màu bạc. Phản chiếu trên nó là gương mặt yếu đuối của Phương Hoa, cô liền vội hít thở thật sâu ổn định lại tâm trạng, mắt nhắm chặt lại lấy lại tinh thần liền mở ra trừng lên một cách lạnh lùng.
Phải phô bày ra bộ dạng lạnh nhạt và tức giận, bước đến căn phòng tổng giám đốc, chẳng cần gõ cửa, một cách hùng hồ đẩy cánh cửa đi vào bên trong.
Một nhân viên không thể hỗn xược xông vào phòng anh, trừ khi nhân viên đó mất trí chẳng cần bát cơm. Chiếc ghế xoay lưng hướng ra khung cảnh bên cửa kính trong suốt nhìn thẳng ra thành phố, dù không nhìn được người đi vào nhưng anh cũng đại khái đoán ra được.
Phương Hoa cất lên bước chân đi đến phía bàn làm việc, giày bata in lên mặt đất dữ tợn, tiến đến trước mặt Trịnh Thành Dương. Lần đầu tiên bày ra một ánh mắt xa lạ vô tình, mang theo phẫn nộ đã được chuẩn bị rất hoàn hảo "Anh không cho phép tôi động chạm vào người nhà anh, thì anh cũng không nên động chạm vào gia đình của tôi."
Hôm trước còn gọi cho anh khóc lóc nức nở, hôm nay đã có thể đứng trước mặt anh danh xưng tôi anh một cách lạnh lùng xa lạ.
Trịnh Thành Dương nâng người đứng dậy khỏi ghế tổng đốc, Phương Hoa liền phải lùi lại một bước chân ngẩn đầu nhìn theo anh. Khi anh ngồi, tầm nhìn Phương Hoa cao hơn giáng xuống người Trịnh Thành Dương, giúp cho cô một phần cảm thấy tự tin, nhưng anh đứng dậy mọi việc liền đảo ngược. Anh áp đảo về chiều cao, ánh nhìn giáng xuống khiến cho Phương Hoa trở nên cực kì nhỏ bé, tự tin liền biến đâu mất.
Bàn tay nhỏ cuộn chặt lại, không cho phép run sợ, trừng lên mắt đẹp ngẩn cao đầu nhìn thẳng vào anh, cảnh cáo "Anh không được phép động vào cha tôi."
Một cách trực diện nhìn vào anh và cảnh cáo, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, không tránh khỏi lo sợ trong lòng. Dẫu vậy, bên ngoài Phương Hoa lại rất cứng cỏi, giống y như người con gái phẫn nộ tức giận thay cho cha mình.
"Từ lão già cho đến con gái" Trịnh Thành Dương cất ra sự khó chịu, chán ghét đến buồn nôn đều hiện lên vẻ mặt "Em và lão ta thay nhau làm phiền tôi sao?"
"Là anh gây tai nạn hại cha tôi, anh bảo tôi làm phiền anh?" Buồn cười, hôm nay anh đã gây sự trước với Phương Lão, thậm chí trên người còn bị thương, bây giờ anh nói rằng cô làm phiền, người này quả thật chưa bao giờ chịu nói lý lẽ.
"Thế bây giờ em đứng đây được gì?" Trịnh Thành Dương nâng lên bước chân, Phương Hoa nhanh chóng lùi về sau, anh mang theo nụ cười cợt nhã thâm hiểm ngán ngẫm gật gật đầu "Không được động vào lão sao? Vậy tôi động vào em."
Phương Hoa thoái lui, mắt to trừng lên tức giận, gương mặt anh ta cười cợt nham nhở, bản năng mách bảo cô nên rời khỏi nơi này. Trịnh Thành Dương nâng lên khoé môi, đê tiện nụ cười châm biếm cùng đôi mắt gắt gao như muốn bốc trần Phương Hoa "Dù sau cũng là em tự mình đưa đến, dâng đến tận miệng không ăn lại phí."
"Anh..." Phương Hoa trừng mắt, bàn tay run rẩy nắm chặt liền buông ra nâng lên, hướng lên gương mặt anh một bạt tay thẳng thừng không một do dự.
Chát.
"Tôi cảnh cáo anh lần cuối, đừng chạm vào gia đình tôi. Chúng ta không quan hệ, nước sông không phạm nước giếng" Tuyệt tình cắt đứt dây tơ hồng, biểu thị sự ghê tởm xa lánh trên gương mặt, nhanh xoay đi bước chân rời khỏi căn phòng.
Đi ra khỏi căn phòng đó, hai mắt Phương Hoa nhanh chóng ứa ra lớp đỏ hồng, chân nhỏ vội vàng chạy vào thang máy. Đến khi cánh cửa thang máy thật sự đóng lại cô mới dám thở ra tay chân bủn rủn bám vào thành vịnh thang máy, cả kinh đến mặt mũi đều đỏ hoe.
Ôi, cô sợ chết khiếp đi được.
Thần linh thương xót còn giữ lại trái tim không để nó lọt ra ngoài, đối với người kia lúc nào cũng khí thế hừng hực áp đảo cô, nếu cô không vội vàng chạy ra khỏi nơi đó chẳng biết chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra. Vừa rồi đánh anh ta một bạt tay tức giận, xem như là đã đòi lại được một ít công bằng cho cha rồi, cũng đã cảnh cáo.
Tự mình nói ra mấy lời cự tuyệt với người mà đêm đêm cô hằng mong nhớ là loại cảm giác thật kì lạ làm sao, vừa bức rức trong tim vừa hối hận trong lòng nhưng chẳng thể biểu thị một sự tiếc nuối nào ra ngoài.
Bây giờ việc Phương Hoa cần làm, chính là dùng mọi cách để năn nỉ Phương Lão đừng nên gây thêm thù oán. Chỉ cần cha không động, cô không nghĩ Trịnh Thành Dương sẽ động, chỉ cần khuyên nhủ cha là được.
Ding.
Cửa thang máy mở ra, Phương Hoa nhanh chóng ba chân bốn cẳng, chạy khỏi Trịnh thị càng nhanh càng tốt.
Trịnh Thành Dương chỉ nhấc lên khoé môi, một bên má đau rát, liếm lấy bên khoé miệng bị đánh. Anh thả người ngồi xuống chiếc ghế giám đốc của mình, ngón tay chạm lên khoé môi nóng rát của mình, trong đôi mắt hiện lên bi thương lại trong như buồn cười.
Đúng rồi, cô chỉ nên ghét anh, càng ghét lại càng tốt. Anh cũng rất mong hai nhà bọn họ có thể như lời cô nói, nước sông không phạm nước giếng, không ai phạm ai cứ thế bình yên một đời trôi qua.
Một câu nói không quan hệ bỗng nhiên có sát thương đến chí mạng, làm cho Trịnh Thành Dương bật cười, thì thầm lặp lại câu nói của Phương Hoa một cách bi thương.
"Chúng ta không quan hệ..."