Chị Trịnh phi lên phòng Trịnh Thành Dương, chạy gấp chạy rút nhưng đến trước phòng lại chậm chậm kéo cửa, đi nhẹ nói khẽ bước vào bên trong phòng.
Chị có nghe Phương Hoa nói qua, không ngờ nhanh như vậy đã đệ đơn rồi, chị phải kiểm tra Trịnh Thành Dương.
Hiểu Minh ngồi trên giường Trịnh Thành Dương, xung quanh là mấy món đồ chơi đủ màu, anh ngồi ở bên cạnh con bé. Chị Trịnh đi đến kéo Trịnh Thành Dương khỏi giường, đi đến bên cạnh ban công nhỏ giọng giả vờ ngạc nhiên "Phương Hoa đệ đơn rồi à?"
Anh gật gật đầu, mắt hướng về con bé trên giường, con bé đã bỏ xuống đồ chơi trên tay, chân nhỏ đứng dậy mắt dán vào người Trịnh Thành Dương.
"Vậy khi nào ra toà?" Chị Trịnh như thế nào lại rất phấn khởi hỏi anh, Trịnh Thành Dương chỉ đáp qua loa "Không lâu nữa..."
"Ồ..." Nhìn nét mặt em trai đang nhăn nhó, chị cười thầm trong bụng, cuối cùng cũng có ngày Phương Hoa dựng cờ khởi nghĩa, thoả mãn nhúng vai "Được rồi được rồi, chị biết rồi, vậy mới nói, nhà ba người hạnh phúc quá mà không muốn."
Chị trêu đùa, quay người nhìn sang cục mỡ đã đứng ở giường với gương mặt đang mếu máo "Papa..."
Từ ngày Phương Hoa đi thì cục mỡ không có tâm trạng chơi với dì xinh đẹp, cho nên dì cũng chẳng bồng ẩm gì được con bé. Hiểu Minh đeo dính papa như một con sam biển, chị Trịnh cười khổ, vỗ vai Trịnh Thành Dương một cái an ủi.
Anh đi đến giường, bồng lấy bé con, mở ra cửa sổ kính đi ra ban công đón bầu trời chiều hoàng hôn.
...
Lâm Khả My và ông bà Trần phu nhân hôm nay đi mua sắm một ít đồ, lượng vài vòng ông bà Trần đã ôm trong tay vài hộp sữa cho mẹ bầu, họ giống như muốn thâu tóm hết các loại nhu phẩm cho mẹ bầu.
Ba người đi cùng nhau vui vẻ trò chuyện, lượn quanh ở tầng thực phẩm sau đó lượn lên tầng thời trang quần áo. Lâm Khả My nhìn thấy ông bà hai người già bỗng hoá trẻ con, người cầm bộ quần áo trẻ con màu hồng người cầm màu xanh cười toe toét, Lâm Khả My không nhịn được cười, gương mặt ánh ra hạnh phúc.
"Khả My đến đây nè" Trần phu nhân ngoắc tay, cô ngoan ngoãn bước đến, Trần phu nhân cầm lên một chiếc váy giành cho mẹ bầu màu nhạt màu đáng yêu áp vào người Lâm Khả My.
"Ơ... Bụng con chưa lớn đâu" Cô cười khổ, chưa đến mức phải mặc thứ này.
Mẹ Trần lắc lắc đầu "Mấy hồi đâu, mua trước đến lúc đó khỏi mắc công đi nga."
Lâm Khả My cười khổ, mẹ cô muốn làm sao cũng được, cô không dám cãi.
Đợt nhiên tóc gáy Lâm Khả My dựng đứng, cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào người, lông tơ ớn lạnh quay đầu lại. Cô chỉ nhìn thấy những dãy quần áo theo hàng và những quầy thời trang cùng rất nhiều những người đi qua đi lại.
Không nhận thấy ai khả nghi, Lâm Khả My trở lại với cha mẹ lựa quần áo, lựa xong hết đứng chờ ba mẹ thanh toán, Lâm Khả My lại có cảm giác ấy.
Lần này nữa, Lâm Khả My không nghĩ rằng bản thân nhầm lẫn, mồ hôi lạnh dần toát ra trên trán, môi miệng khô lạnh buộc phải nuốt xuống một ngụm. Lâm Khả My câu lấy cánh tay của mẹ Trần, mẹ liền ngạc nhiên "Sao vậy?"
"Đứng lâu quá con mỏi chân hả?" Bà lo lắng, tay vỗ vỗ lấy mu bàn tay con gái yêu thương "Bởi vậy cha mẹ mới đi mua sắm sớm như này, để bụng lớn nữa là không đi đâu được đó."
Lâm Khả My hì hì cười đáp lại mẹ, nhưng ánh mắt cô luôn dao động liếc xung quanh. Mẹ nhìn theo ánh mắt cô, không nhận thấy gì khẽ hỏi "Có chuyện gì sao? Con nhìn ai vậy?"
Lâm Khả My lắc đầu, ngừng lại hành động, nhìn sang mẹ dịu dàng "Không có gì ạ..."
Mẹ Trần gật gật, nhưng bà vẫn không an tâm, trung tâm mua sắm có rất nhiều người có vẻ như con gái đang cảm thấy không an toàn. Trực giác của phụ nữ mang thai không bao giờ sai lệch, bà liếc mắt hối thúc lão Trần thanh toán "Ông nhanh lên một chút."
Thanh toán xong, cả ba người rời khỏi trung tâm mua sắm, cha Trần ngồi ở ghế lại phụ cùng bác tài của gia đình, mẹ Trần ngồi vào xe. Chỉ cần chờ đợi Lâm Khả My ngồi vào, nhưng cô cứ đứng ở trước xe, mặt ngoảnh về một phía.
Lâm Khả My luôn có cảm giác không thoải mái giống như ai đó dòm ngó mình, vừa rồi cô có nhìn thấy một bóng người đàn ông trông quen quen, nhưng chẳng nhớ đã gặp ở đâu. Cô nhìn về hướng người kia đang đi, chỉ nhìn được bóng lưng Lâm Khả My không đoán được.
"Khả My, con sao vậy?" Mẹ Trần lo lắng, con bé lại thất thần.
"Dạ?" Lâm Khả My bị đánh tỉnh, trở về hiện thực, vội vàng ngồi vào xe.
Khi xe lăn bánh, người đàn ông kia dừng lại bước chân đang đi, xoay đầu nhìn lại chiếc xe sang trọng của Trần gia.
Lão Phương chỉ nhếch môi khẽ môi bạc.
...
Buổi tối, bé con vẫn bám dính Thành Dương, anh bế con bé y như hôm trước, đến khi con bé ngủ gục trên vai mới thả xuống giường, đắp chăn lại ngay ngắn.
Trở về phòng của mình, Trịnh Thành Dương thả mình trên giường lớn, mệt mỏi thở ra một hơi nặng. Ngày mai anh không thể ở như này, lịch trình ngày mai rất quan trọng không thể bỏ lỡ.
Nằm suy tư, chằng trọc với những suy nghĩ, điện thoại vang lên tiếng chuông, Trịnh Thành Dương nhanh chóng bắt máy.
"Alo..."
"Thưa cậu" Giọng nói trung thành cất lên "Hôm nay lão Phương có động thái rất lạ."
Mi tâm Trịnh Thành Dương nhăn lại, lật tức bật dậy "Ông ta làm gì?"
"Ông ấy giống như theo dõi cô Lâm vậy, ông ta theo cô ấy vào trung tâm mua sắm" Bên điện thoại đáp, thái dương anh chau chặt hơn nghiêm nghị "Cẩn thận quan sát ông ta thật tốt, bố trí ít người ở chỗ Khả My đi."
Anh thả xuống điện thoại, tay nâng lên xoa xoa thái dương đang căng thẳng. Chỉ cần nhắc đến lão ta, Trịnh Thành Dương lập tức căng thẳng. Anh biết chắc chắn, lão ta trở về sẽ chẳng để yên cho anh.
Ông ta giống như nổi ám ảnh của anh, chỉ cần nghe đến tên, tâm thất anh sẽ run sợ rằng ông ta sẽ lần nữa chạm vào gia đình của anh. Những tổn thương năm ấy đã hình thành một vết sẹo lớn ám ảnh Trịnh Thành Dương, mắt đen trợn lên dữ tợn.
Năm đó do anh còn quá trẻ, chẳng có gì trong tay còn bây giờ mọi chuyện đã khác, anh không cho phép lão ta chạm vào gia đình anh.
...
Lâm Khả My nằm trằn trọc không ngủ được, cô có một cảm giác rất không tốt, giống như sẽ có chuyện gì xảy ra, mẹ Trần cũng không ngủ mà nâng mắt lo lắng hỏi "Con sao vậy? Hôm nay mẹ cảm thấy con rất lạ..."
"Không sao ạ... Chắc là do con con nhiều quá" Khả My đáp, nhanh chóng nâng môi cười tươi tắn nhắm mắt "Con sẽ ngủ liền đây."
Mẹ Trần nhẹ nhõm, nằm bên cạnh con gái nhắm mắt ngủ.
Cho đến giữa đêm khuya, Lâm Khả My mắc kẹt trong giấc mơ, mồ hôi trên trán bắt đầu toát ra ướt đẫm.
Trong tiềm thức nhìn thấy một màn đen tối, bỗng dưng bụng cô đau nhói chảy ra máu đỏ, cô sợ hãi ôm lại bụng mình. Nhưng máu đỏ cứ trào ra, hai bàn tay cô nhuộm màu đỏ thẫm, âm thanh trẻ con nức nở khóc lóc.
Lâm Khả My không thở được, cảm giác như ai đó bóp nghẹn cổ cô lại. Hơi thở cạn dần khiến cho Khả My đau đớn dữ dội, tay chân cố gắng vùng vẫy nhưng càng lúc càng mất cạn đi sức lực.
Cô không thở được nữa...
"Xin lỗi..."
"Đứa trẻ mất rồi..."
"Á!"
Lâm Khả My thét ra một tiếng chói tai, bật dậy khỏi cơn ác mộng cũng như bật dậy khỏi giường, gương mặt trắng bệch, nước mắt trên hai khoé mi bắt đầu tuông ra, mồ hôi trên trán ướt đẫm. Mẹ Trần giật mình, vội vàng ngồi dậy lo lắng, tay chạm lấy bã vai Lâm Khả My.
Cô như bị điện giận né khỏi cái chạm của bà, mắt mở to kinh hãi, lắc lắc đầu trong vô vọng, hai tay nhanh vội bịch lấy lỗ tai mình hơi thở vội vàng không ổn định. Không ngừng run lên, mẹ Trần bị doạ, nhanh rời khỏi giường bật lên đèn sáng, chạy ra khỏi phòng gọi lên.
"Ông nó ơi, Nghĩa ơi" Bà la hét, khi có âm thanh động tĩnh từ căn phòng đằng xa đáp lại, bà nhanh chóng trở lại với Lâm Khả My.
"Con gái, con làm sao vậy?" Bà muốn chạm vào cô nhưng cô cứ né ra, hai tay bịt chặt lỗ tai, trong tiềm thức cứ vang lên tiếng trẻ con khóc vừa rồi.
Nó khiến cô chết lạnh trong run rẩy, nấc ra tiếng khóc thê thảm. Mẹ Trần bị doạ sợ, bàn tay già run lên, muốn động vào Lâm Khả My nhưng cô cứ né đi.
Mắt già đỏ hoe hướng về con gái nhỏ, Trần Nghĩa và lão Trần nhanh chóng chạy vào.
Lão Trần lo lắng hớt hãi "Có chuyện gì? Làm sao vậy?"
Đập vào mặt hai cha con vừa đi đến, cảnh tượng Khả My co rút trên giường, cúi đầu bịt tay nức nở khóc. Trần Nghĩa cả kinh vội vàng đi đến ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hướng vợ nhỏ "Em sao vậy?"
Lâm Khả My không đáp, căn bản là cô không nghe, bên tai cô lúc này chỉ toàn âm thanh trẻ con đang khóc. Đầu óc cứ như búa đập, dây thần kinh căng cứng. Trần Nghĩa nâng lên bàn tay nắm lấy hai tay Lâm Khả My, một cách dịu dàng kéo cô vào lòng ôm lại.
Vỗ về tấm lưng nhỏ, dịu dàng vuốt ve vợ nhỏ.
Mũi ngửi được một mùi hương quen thuộc, hơi ấm ấy xoa dịu Lâm Khả My. Giống như liều thuốc tê cực mạnh, làm tê liệt đi thần kinh đau nhức, xoa xoa trái tim nhỏ.
Vòng tay vô cùng ấm áp ấy, Lâm Khả My nức nở nhỏ dần nhỏ dần, chỉ còn những âm thúc thích, sau đó trở nên mơ màng và thiếp đi.
Nghe thấy cô im lặng, Trần Nghĩa khẽ hỏi thiện hạ trong lòng ngực "Khả My..."
Hoàn toàn không có âm thanh đáp trả, mẹ Trần lo lắng đứng ngồi không yên nhìn theo, Trần Nghĩa cúi đầu, hàng mi ướt đẫm kia đã khép lại. Hơi thở thiên hạ nhẹ nhàng từng nhịp bình yên, anh mới thở phào, thả cô xuống giường ngay ngắn.
"Hôm nay lúc đi ra ngoài con bé cũng lạ lắm giống như nhìn thấy cái gì cứ thơ thẩn" Mẹ Trần vội nói, ngước nhìn đồng hồ điểm hai giờ sáng "Chỉ mới ngủ thôi, mười hai giờ con bé vẫn không ngủ được."
"Hôm nay con ở đây cho" Kéo chăn ngay ngắn, cậu nhẹ ôn nhu "Cha mẹ trở về nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa."
"Ừ, có chuyện gì nhớ bảo cho mẹ ngay" Bà dặn dò, mắt già nhìn con gái nhỏ, thật sự bị doạ cho tay chân vẫn còn run "Có nên đưa con bé đi khám không?"
"Mai rồi tính" Ba Trần cũng lo âu nhưng bây giờ cũng là đêm muộn "Nên để yên tĩnh cho con bé ngủ."
Hai người già rời đi, Trần Nghĩa nhìn lại Lâm Khả My, nâng niu gương mặt nhỏ nhắn, lau đi giọt nước mắt trên khoé mi cô.
Không biết cô mơ thấy điều gì lại trở nên như thế, bộ dạng vừa rồi thật sự khiến anh đau lòng.
Kể từ hôm đột bật khóc một cách thê lương trước mặt anh đó, bây giờ chỉ cần một giọt nước mắt thôi cũng khiến anh tê tái. Trần Nghĩa bước lên giường ngủ, nhẹ nhàng chậm rãi kéo Lâm Khả My vào lòng mình ôm ấp, nâng niu thiên hạ, cảm nhận từng nhịp thở yên bình.