Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 145: Thứ năm




Sáng hôm sau, trời xuân rộn ràng từ ngọn cây ngọn cỏ, buổi sáng sớm với cơ gió lạnh. Lâm Khả My trở mình, tận hưởng ấm áp vòng ôm, mi tâm đột nhiên nhíu lại.

Cảm giác thực kì lạ, bàn tay đặt ở hông cô âu yếm, lưng chạm vào một vòng ngực, mẹ không có ôm cô như thế. Mi mắt Khả My lười biến nâng lên, nâng đầu xoa về phía sau, mắt lười dần mở to ra.

Lâm Khả My ngồi dậy, nhìn người bên cạnh với vẻ ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh ở đây.

Cô ngồi dậy khỏi tay anh, Trần Nghĩa cũng bị đánh thức, đập vào mắt là vẻ mặt nhăn nhó ngạc nhiên của Lâm Khả My. Anh lật đật ngồi dậy, thanh âm buổi sáng ấm áp.

"Em thấy trong người thế nào rồi?"

Lâm Khả My không đáp, đôi mắt đăm đăm nhìn anh một cách khó hiểu, ngạc nhiên hỏi ngược "Thế nào là thế nào? Sao anh lại ở đây?"

"Em không nhớ gì sao?" Trần Nghĩa nâng lên bàn tay, kéo ra sợi tóc bết trên má Khả My. Cô liền vội rụt người né đi, Trần Nghĩa chạm vào mái tóc cô, kéo ngay lại sợi tóc, anh chỉ cười.

Lâm Khả My nhăn mi, nhanh chóng bước xuống giường, ánh mắt phòng bị Trần Nghĩa trên giường bước lui vào phòng tắm.

Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về đêm qua, trong tâm trí chỉ ẩn tượng với việc ngủ một mạch đến sáng.

Có chuyện gì mà anh lại ở phòng của cô cơ chứ, còn mẹ đâu?

Khi Lâm Khả My trở ra, Trần Nghĩa đã ra khỏi phòng.

Mắt đen lướt quanh phòng đã trống, lầm bẩm "Có chuyện gì vậy nhỉ?"

Cô tiến ra ngoài, muốn đi tìm mẹ hỏi chuyện, Trần Nghĩa và ba mẹ đang chuẩn bị ở dưới bếp. Họ có vẻ như đang nói gì đó, Lâm Khả My đi đến "Mẹ ơi..."

"Khả My" Mẹ Trần liền bật ra chế độ đáng yêu, tách hai người đàn ông ra bước chân đi đến chỗ Khả My "Con dậy rồi, ngủ có ngon không?"

Lâm Khả My nhìn mẹ Trần lại nhìn về phía hai người ở kia, họ giống như đang nói điều gì đó bí mật không để cô nghe. Cô nắm lấy tay mẹ kéo đi ra xa họ, nhỏ giọng thì thầm "Sao sáng nay anh ấy lại ở phòng con vậy? Không phải mẹ ngủ với con hả?"

"À..." Trần phu nhân gật gật đầu, thuần phục nói ra một lý do lạ lùng "Tại đêm hôm qua mẹ mỏi chân quá, nên phải về phòng ngâm nước ấm và kêu ba con bóp chân, cho nên mẹ bảo nó ở phòng con, sau đó thì ở đến sáng luôn."

"Ơ..." Lý do gì thế này, Lâm Khả My chớp chớp mắt, mẹ đỡ lấy lưng cô kéo vào bếp đánh lạc hướng "Nào nào, đồ ăn sáng đã có rồi, đến ăn sáng đi."

Cô không hoàn toàn không nhớ về chuyện hôm qua, đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì nên Trần Nghĩa đã nói với ông bà. Nếu cô đã không nhớ, không cần gợi lại những kí ức không đẹp kia về cho Lâm Khả My.

...Căn hộ của Phương Hoa

Buổi sáng với mỳ gói đơn giản, bát mỳ nóng hừng hực bóc ra khói, cô lầm bầm trong bụng nhìn bát mỳ.

Hôm nay thành ra ăn mỳ là do hôm qua cô đã chi lớn vào một ly nước, phải kiện cáo xong xuôi mới có thể an phận tìm việc làm. Thưởng thức bát mỳ nóng, điện thoại vang lên, là từ Trần Nghĩa.

Cô ăn nốt đũa mỳ dở, nhai nhai nuốt nhanh sau đó hít hà một hơi. Cầm lên điện thoại, kề lên lỗ tai "Tôi nghe đây..."

"Tôi có thông tin cậu cần rồi đây" Trần Nghĩa đáp, Phương Hoa ngạc nhiên ô lên, mắt chớp chớp "Nhanh như vậy đã có rồi."

"Chi nhánh của Đình Nghiêm nằm ở ngoại thành A, chỉ là công ty con của tập đoàn nước hoa ở Pháp" Trần Nghĩa đưa ra thông tin "Ở ta thì chưa nổi tiếng, bên Pháp họ nổi hơn và cũng rất lớn."

"Ừm, tôi biết rồi" Phương Hoa vui vẻ "Cảm ơn cậu."

"Có gì đâu" Trần Nghĩa bật cười, chỉ có bao nhiêu đó cô đã cảm ơn rối rít như vậy rồi.

Hai người kết thúc cuộc gọi, Phương Hoa bậm môi hồng, chi nhánh nước hoa nhỏ.

Rốt cuộc là kế hoạch của cha là gì cơ chứ?

Phương Hoa không nghĩ ra được gì, vò vò đầu tóc rối.

Bỗng nhiên chuông của vang lên, kèm theo đó là những tiếng đập của vội vàng bộp bộp. Phương Hoa đứng dậy, đi đến phía của, thông qua hình ảnh camera trước cửa, nhận đến người đến là cha.

Trong vẻ mặt ông không được tốt lắm, Phương Hoa nhanh tay mở ra cánh cửa, Phương Lão với gương mặt giận dữ tiến vào nhà.

Tức giận trừng mắt, Phương Hoa còn chưa kịp dứt câu "Có chuyện gì..."

"Con cùng thằng khốn đó còn có cả con gái?" Ông ta quát lớn, doạ Phương Hoa giật mình.

Ông hướng Phương Hoa phẩn nộ "Con dám, con sao có thể sinh ra thứ nghiệt súc của nó?"

"Cha à..." Cái gì nghiệt súc, đó suy cho cùng cũng là cháu của ông, sao ông có thể nói như vậy?

"Đang giành quyền nuôi con đúng không?" Ông trừng mắt đỏ ngầu vì tức giận, rõ ràng kế hoạch của ông đã rất hoàn hảo.

Đột nhiên đứa con gái này lại xuất hiện, còn dây dưa không dứt với thằng khốn khiếp kia.

"Đây là chuyện của con" Phương Hoa nói lớn.

Phương Lão trừng mắt, bàn tay nâng lên giáng xuống gương mặt cô một bạt tay. Âm thanh lạnh lẽo phát ra một tiếng "Chát", ông phẩn nộ chỉ vào mặt Phương Hoa ra lệnh.

"Không cần giành, thứ nghiệt súc đó nhà này không cần" Ông nắm lấy bàn tay Phương Hoa kéo đi "Con không cần ở đây nữa, về chỗ cha, nhanh chóng kết hôn với Đình Nghiêm, dứt khoác không được dây dưa với nhà đó."

Phương Hoa lùi bước, không muốn đi theo ông, giật tay khỏi cha mình cả kinh "Cha nói cái gì vậy? Đây là chuyện của con, con muốn kết hôn với ai là chuyện của con."

Lão Phương trừng mắt to, đối với phản kháng của Phương Hoa càng hội thêm phẩn nộ, giữa hai cha con là một màu hỗn độn.

"Cha nói cho con biết, thứ nghiệt súc của gia đình đó, sớm muộn gì cha cũng cho nó biết lễ độ" Gầm lên một tiếng đầy hận thù, ông như hoá thành người khác muốn ăn tươi nuốt sống Phương Hoa.

"Nghiệt súc gì chứ? Đó là con của con, nó là cháu của cha mà" Gò má đau đớn tê rần, đây là lần thứ hai ông đánh cô, năm năm trở về, người cha này trở nên thật sự khác lạ "Nếu cha thương con..."

"Không cần nói nhiều" Ông cắt đứt lời Phương Hoa, nắm lấy tay cô kéo đi "Cưới Đình Nghiêm rồi sang Pháp, không liên can đến nó nữa."

Phương Hoa giật vội tay lại, cả người bật ngửa ngã về sau, té xuống sàn là lạnh băng, cô thục lùi cả cơ thể "Con không lấy ai cả, con sẽ ở đây, nếu cha coi con của con là nghiệt súc..."

Cô bật lực đứng dậy, yếu ớt hai tay nhỏ nắm chặt, rặn ra giọt nước mắt nóng hổi "Thì cha cứ xem như không có đứa con này."

Chát.

Thêm một cái tát lên gương mặt Phương Hoa, ông toát ra nguy hiểm ngập trùng, phẫn nộ mắng chửi "Con cần thứ súc sinh đó làm gì sớm muộn gì nó cũng chết."

Thời gian như ngưng lại, từng mảnh vỡ ký ức tốt đẹp đang dần vỡ nát, trong trái tim Phương Hoa vụng vỡ.

Cô bật cười thê lương, má trái chịu đựng hai cái đánh đau đớn, khoé môi nhỏ rách ra máu đỏ, nâng đầu đau khổ "Cha... Không còn là cha nữa rồi."

Ông giống như biến thành người khác, biến thành kẻ ác độc mưu mô chỉ biết trả thù, không còn là người cha dịu dàng luôn yêu thương Phương Hoa nữa.

"Cha về đi" Cất ra giọng lạnh xua đuổi, lão Phương lại nắm lấy tay cô kéo, ông nhất quyết muốn bắt cô gả về Pháp. Phương Hoa bị kéo ra đến tận cửa, cô dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi phản kháng vẫn bị kéo ra khỏi căn hộ.

"Cô Phương?" Một giọng nói vừa lạ vừa quen cất lên, Phương Hoa nâng đầu nhìn thất luật sư Vũ, giống như được cứu rỗi "Luật sư Vũ..."

Mắt nhìn đến cổ tay Phương Hoa bị người kia nắm, trên gương mặt cô còn có vết sưng, Vũ Minh Tân nhanh chóng định ra được tình hình. Đi đến gỡ ra tay Phương Lão, kéo cô ra phía sau lưng mình che chở.

"Cậu là ai? Đó là con gái tôi" Phương Lão muốn giành lại, Phương Hoa nấp sau Vũ Minh Tân, từ chối đến gần ông ta.

"Là con gái thì đã sao? Cô ấy không muốn đi theo ông" Vũ Minh Tân nghiêm mặt, bàn tay giơ ra trước mặt chắn lại tiến tới của ông "Tôi là luật sư của cô ấy, cho dù ông là cha cô ấy đi chăng nữa cũng không có quyền ép buộc người khác."

Phương Lão trừng mắt, nghiến răng ken két liếc mắt về phía Phương Hoa "Cứ quyết như vậy, hôm khác cha đến con phải theo cha về Đình gia."

Phương Hoa lắc đầu quyết liệt, ông ta xoay người rời khỏi, Phương Hoa mới dám thở nhẹ, một chút nữa đứng không vững.

Vũ Minh Tân dìu cô trở lại vào căn hộ, mang cho cô một ly nước uống ấm.

"Tôi ở dưới chung cư gọi cho cô nhiều lần không được, cô ở một mình nghĩ là có chuyện gì nên tôi mới lên" Anh than thở "Quả thật là có chuyện."

"Cảm ơn" Nhận lấy ly nước ấm, uống vào một ngụm giúp Phương Hoa bình tĩnh hơn.

"Xem ra cô còn nhiều chuyện rắc rối quá nhỉ?" Vũ Minh Tân nhúng vai, mở ra cặp xách lấy ra một tệp giấy đẩy sang chỗ Phương Hoa "Đây là một số lưu ý trên toà, cô nên đọc kỹ sẽ giúp ích cho chúng ta."

Phương Hoa nhìn vào hồ sơ, bên trong ghi rõ ràng những thứ cần nên trách, còn có cả những câu trả lời được soạn sẵn.

"Anh thật sự rất chu toàn" Mỉm cười nhẹ, mắt đẹp nâng lên nụ cười "Tôi sẽ chú ý."

"Cô không sao chứ?" Vũ Minh Tân lo lắng nhìn gò má sưng của Phương Hoa, nghĩ lại vừa rồi có nghe ông ta nhắc đến Đình gia. Lần đầu tiên anh gặp một người có đủ rắc rối như thế này, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ đơn thân "Tôi có thể giúp gì không?"

"Anh làm luật sư đại diện cho tôi đã giúp tôi rất nhiều rồi."

"Vừa rồi ông ấy có nhắc đến Đình gia" Vũ Minh Tân lo lắng thắc mắc, nhìn cô gái nhỏ đáng thương bỗng nhiên xót xa, muốn che chở "Có thể nói cho tôi chuyện gì không?"

Phương Hoa cười khổ, mười ngón tay bối rối đan vào nhau, cô thở dài "Ông ấy không muốn tôi dây dưa với Trịnh Thành Dương, cho nên muốn tôi cưới người của Đình gia."

"Sao lại có chuyện như thế?" Anh chán chường ngẩn đầu "Thời buổi nào rồi mà còn chuyện ép hôn như vậy?"

Phương Hoa nâng môi, chỉ biết thở dài, Vũ Minh Tân chau mi tâm, anh biết Phương gia và Trịnh gia có thù oán khúc mắc nhưng anh cũng không phải người trong cuộc.

"Từ hôm sau, cô nên cẩn thận hơn với ông ấy. Dù là cha sinh đi nữa cũng không nên để ông ấy đánh cô như vậy, à đúng rồi... Bên toà đã ấn định ngày ra toà."

Nghe đến ra toà, Phương Hoa nâng lên đầu nhỏ, đôi mắt biết nói hỏi anh khi nào.

"Bên kia cũng gấp rút lắm, là thứ năm tuần sau."