Từ khi Phương Lão rời đi, Phương Hoa thất thần, đầu não đau nhức suy nghĩ kế hoạch của cha có thể làm. Ông ấy vừa trở về thành phố S, ông ta có thể làm gì được cơ chứ, nói về quyền lực ở thành phố này, Trịnh Thành Dương chắc chắn chiếm ưu thế hơn.
Phương Hoa ngồi xuống ghế đơn chiếc một cách vô thần, lấy ra điện thoại gọi vào số điện thoại của luật sư Vũ vừa rồi.
Cha đang có kế hoạch lên người Trịnh Thành Dương, cô không muốn mình gây thêm rắc rối cho anh.
"Alo luật sư Vũ" Sau ba hồi chuông, Phương Hoa vội vàng lên tiếng "Có thể nào chúng ta chỉ đòi quyền nuôi con không? Không cần phải tố xâm hại và đòi tài sản làm gì cả."
Bên điện thoại phát ra một âm thở dài, sau đó lạnh lùng "Nếu cô bảo tôi làm như thế thì tốt hơn hết, cô Phương nên từ bỏ quyền nuôi con, không kiện cáo gì nữa."
"..." Phương Hoa im lặng, mi dài rũ xuống đau lòng.
"Không phải đột nhiên tôi muốn gây thêm rối cho anh ta" Vũ Minh Tân lãnh đạm qua điên thoại "Trên phiên toà sẽ xét đến phương diện điều kiện nuôi con, điều kiện của cô Phương rõ ràng không tốt bằng Trịnh gia. Nếu cô đòi tài sản, một phần tài sản sẽ giúp cho cô, vấn đề điều kiện nuôi con sẽ được giải quyết."
"Hơn nữa, cô Phương có tiền án, việc toà trao quyền nuôi con cho cô sẽ thấp hơn anh ta. Cho nên cô buộc tội anh ta xâm phạm, bạo hành thì may ra toà còn xem xét cho cô nuôi con."
"Nhất định phải như vậy sao?" Cô hỏi bằng một giọng bất lực, Vũ Minh Tân cũng vô kháng đáp "Không có cách khác hoặc là từ bỏ, cô hãy cho tôi đáp án chính xác, kiện hay là không?"
Thở ra một hơi nóng từ cánh mũi, Phương Hoa khổ sở gật đầu "Được rồi, nhờ cả vào anh."
Đặt xuống điện thoại lên mặt bàn, cô sẽ không từ bỏ con gái của minh, đồng thời cô cũng không cho phép cha làm thêm chuyện ác. Phương Hoa sẽ nghĩ cách khác giúp anh vậy, hay là nên cảnh báo anh trước.
Chồng chất những suy nghĩ miên man, Phương Hoa chưa thể tìm việc làm lúc này, sẽ tốt hơn nếu kiện tụng xong xuôi. Cô hi vọng nó sẽ thuận buồm xuôi gió, giành lại được đứa con của mình.
Không biết Hiểu Minh bây giờ đang làm gì nhỉ? Có nhớ cô không? Cô không hi vọng con bé sẽ nhớ cô, nếu không con bé sẽ khóc toáng lên mất.
Ngày hôm sau...
Buổi sáng luật sư Vũ đã gọi đến thông báo, anh đã đệ đơn kiện xong. Quả thật đúng là người tận tâm với công việc đi, vừa mới đó anh đã hoàn thành đơn kiện và giao nộp bên toà.
Phương Hoa nghĩ mình có thể tin tưởng vào luật sư Vũ, anh ta thuộc dạng người rất háo thắng, chủ trương làm là phải thắng. Cho nên cô rất có niềm tin vào vụ kiện này, ăn xong bữa sáng với món cơm và trứng chiên đơn giản.
Phương Hoa ngồi ở sofa phòng khách, trên tay là một quyển sổ với đầy vết bút mực ngoằn nghèo.
Khoan tròn hai cái tên Phương Lão và Trịnh Thành Dương, bên cạnh Phương Lão còn có một cái tên là Đình Nghiêm. Anh ta trở về cùng Phương Lão, có thể anh ta cũng có liên quan đến kế hoạch của cha.
Nhưng cha sẽ định bày ra kế hoạch gì cơ chứ?
Đình gia ở Pháp, Phương Hoa hoàn toàn không có một chút thông tin nào về họ.
Chờ đã, Phương Hoa gầm chiếc bút mực, mắt đẹp chớp khẽ, lầm bầm lẩm bẩm "Hôm qua cha có nói... Đình Nghiêm trở về để mở rộng chi nhánh ở thành phố S... Hừm..."
Bút mực đặt lên sổ trắng viết ra từng nét, xong lại cho nó vào một vòng tròn. Cha vừa mới trở về, ông chắc chắn sẽ dựa vào Đình Nghiêm để trả thù.
"Chi nhánh của Đình Nghiêm nhỉ?" Tập trung suy nghĩ, Phương Hoa không có lối thoát, cô nhanh chóng mở ra điện thoại tìm sự trợ giúp.
Cô gọi cho Trần Nghĩa.
"Alo... Cậu giúp tôi một chuyện được không?... À ừ... Tôi muốn tìm thông tin của Đình gia, cả cái Đình Nghiêm kia nữa... Cha tôi nói là về để phát triển chi nhánh ở thành phố S, có thể tìm chút thông tin về chi nhánh của anh ta không?"
Trần Nghĩa bên điện thoại vui vẻ, đối với nhờ vả của Phương Hoa vô cùng chào đón "Được được, cứ giao cho tôi, còn gì nữa không?"
"Không" Phương Hoa cười khẽ, bỗng nhiên lắc đầu vội nói danh "À mà không, cho tôi số của chị My nữa, tôi còn chưa có số điện thoại chị ấy?"
"Hai người hoà thuận rồi sao?" Trần Nghĩa ngạc nhiên, bất ngờ khi Phương Hoa gọi Khả My là chị, còn vui vẻ muốn có số điện thoại của Lâm Khả My.
"Tốc độ huề của chị em tôi nhanh hơn của vợ chồng cậu đấy" Cô bật cười, trêu chọc "Mau mau hoà với chị ấy đi, phụ nữ mang thai nhạy cảm lắm cho nên cậu lo mà quan tâm chị ấy nhiều hơn."
"Biết rồi biết rồi" Nghe thấy hai người hoà thuận, Trần Nghĩ cũng nhẹ lòng, bây giờ chỉ còn việc của anh và cô ấy thôi.
Xin được số điện thoại của Khả My, chị ấy chắc chắn vẫn chưa biết chuyện cha còn sống, Phương Hoa có nên nói với chị ấy không?
Cô lắc đầu khẽ, Khả My đối với Phương Lão câm ghét vô cùng, đang là thời kì nhạy cảm của Lâm Khả My, Phương Hoa không nên nói chuyện này.
Một ngày của Phương Hoa ở trong căn hộ với chồng chồng chất chất suy nghĩ, cô muốn tìm cách giúp Trịnh Thành Dương nhưng thực lực của Phương Hoa không có. Đành phải chờ đợi từ trợ giúp của Trần Nghĩa, một ngày vô vị, nếu không vì luật sư Vũ yêu cầu cô ra ngoài Phương Hoa sẽ dính với căn hộ cả ngày.
Buổi chiều, cùng luật sư Vũ đi đến coffee trên tầng thượng vô cùng sang trọng. Phương Hoa nhìn sơ lượt qua menu, tóc gáy liền dựng đứng cả lên, một ly nước ở nơi này bằng hai ngày cơm của Phương Hoa rồi.
Người này có cần đến những nơi xa xỉ như thế chỉ để cập nhật thông tin không? Gọi ra ly nước rẻ nhất có thể, Phương Hoa nhìn vị luật sư toát ra khí thế đối diện, thật sự rất giống với Trịnh Thành Dương, người thành công luôn phát ra khí lực áp đảo người khác nhỉ?
"Anh cần thông tin gì đây?" Cô hỏi.
"Tôi cần tất cả mọi thông tin về mối quan hệ của hai người" Vũ Minh Tân đáp nhanh, mắt đen lướt qua Phương Hoa "Phải đảm bảo mọi mặt, tôi không muốn thua."
"Ngũ quan anh nói hết rồi" Không cần nói cô cũng biết anh háo thắng như nào nha, Phương Hoa thở dài "Vì một số chuyện nên chúng tôi mới phát sinh quan hệ, đứa bé là ngoài ý muốn."
"Chuyện gì?" Vũ Minh Tân hỏi, Phương Hoa nhăn mi kỳ lạ "Có cần phải nói đến chuyện riêng tư không? Tôi không nghĩ nó cần thiết."
"Thế việc anh ta bạo hành cô như thế nào, cô muốn hôm đó tự mình nói trước toà hay là tôi nói?" Vũ Minh Tân khoanh tay trước ngực ung dung.
Cô ngẩn người, ngồi ở sân thượng, vị trí gió thoáng mát thổi đưa mái tóc ngắn của Phương Hoa ôm lấy gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt. Mái tóc ngắn bay bay, những sợi tóc không yên vị bám vào gương mặt, nâng tay kéo chúng qua mang tai, cô cười nhẹ "Cần nói đến những chuyện như thế sao?"
"Kiện người ta bạo hành lại không kể được hành vi bạo hành, cô Phương thú vị quá rồi" Luật sư Vũ tựa lưng vào chiếc ghế, ánh mắt cứng nhắc nhìn ra phong cảnh đô thành "Cô cũng từng nghiện ma túy là do người kia đúng không?"
Phương Hoa rũ mi, nâng lên nụ cười khổ "Luật sư đều có thể nhìn thấu người khác như vậy sao?"
"Đủ giỏi sẽ được" Vũ Minh Tân cong môi đáp.
"Anh ta... Không phải bạo hành" Mi dài rũ xuống vì gió bỗng nhiên thổi mạnh mà chớp chớp, suy nghĩ nên nói như nào, anh ấy chẳng có đánh đập cô. Chỉ là bức ép những lúc cô chống đối, nếu như không có kháng cự anh sẽ rất dịu dàng, dịu dàng đến mức cô phạm phải đều cấm, đem lòng yêu anh ta.
"Tôi khởi kiện rồi cô Phương nói vậy là đang muốn tôi rút lại đơn à?" Mi tâm Minh Tân nhăn lại, khó hiểu nhìn thân chủ. Đây là thân chủ khó hiểu nhất anh tình gặp nha, cũng là một vụ kiện rất khó nhằn.
"Anh chỉ cần biết kiểu... Giống như ép người khác phát sinh quan hệ là đủ rồi."
"Có đánh cô không?" Mi Tân hỏi vào mấu chốt, Phương Hoa lắc lắc đầu "Chỉ vài lần..."
Vũ Minh Tân cần có thông tin này để truy tố trên toà, để có thể lấy được lợi thế, anh thở ra hơi lạnh "Trên phiên toà, cô phải trả lời dứt khoác có hoặc không, không có phương án chỉ vài lần kia."
Cô khẽ gật, tay cầm lấy ly nước ép, khuấy khuấy ống hút đảo quanh hình tròn "Vụ kiện này, vất vả cho anh rồi."
"Vâng, rất vất vả đấy" Minh Tân phì cười, đến bây giờ cô mới nói ra một câu mà anh có thể nghe lọt tai. Không thể nói là vất vả mà là rất rất khó ăn, theo anh dự đoán bây giờ "Chúng ta chỉ có 30% có thể ăn thôi, sẽ phụ thuộc vào ý kiến đứa trẻ nữa."
"Tôi hiểu rồi."
Cô biết con bé sẽ trả lời như thế nào, Phương Hoa cũng đã từng hỏi và câu trả lời của Hiểu Minh rất thơ ngây, con bé sẽ lặp đi lặp lại "Cả hai."
Phương Hoa biết phải làm thế nào đây?
Buổi trò chuyện với luật sư Vũ như vậy trôi qua, cô trở về căn hộ, ở nơi rộng lại chỉ có một mình càng khiến con người ta cô độc. Cô thu mình trong chăn ấm, cứ thế trôi qua thêm một ngày vô vị.
Đã hai hôm Hiểu Minh khóc lóc, hôm nay con bé chẳng khóc ra tiếng nữa, cứ mếu máo giọng khàn, từ buổi sớm đã ôm cứng Trịnh Thành Dương. Anh cũng chẳng thể đi làm, ở nhà một ngày vỗ về con bé, chị Trịnh nhìn thấy tình hình tồi tệ này chỉ biết thở dài.
"Mẹ thấy hài lòng không? Thành Dương với Phương Hoa như thế, hại đến cả cháu con kia kìa, rõ ràng là một nhà ba người có thể vui vẻ bên cạnh nhau."
Mẹ Trịnh liếc mắt, môi già mấp mấy muốn biến hộ, nhưng khi nhớ đến dáng vẻ Hiểu Minh nhớ mẹ, bà lại chẳng biện hộ nổi, bà chỉ thở dài một hơi.
"Mình kêu Phương Hoa về nha mẹ" Chị Trịnh nhỏ giọng hỏi, mẹ Trịnh cũng chỉ biết lắc đầu "Thành Dương đuổi đi, con nghĩ cô gái kia sẽ đồng ý trở về sao?"
"Vì Hiểu Minh thì con bé chắc chắn về thôi" Chị Trịnh vội vàng nói, mẹ Trịnh lắc lắc đầu, sáng sớm nay bà cũng có hỏi Trịnh Thành Dương đưa cô gái kia về được không, nhìn cháu nhỏ khóc quấy, bà thương lắm.
Nhưng anh đã nói với bà, rất ngắn gọn.
"Cô ấy sẽ không về, đã đệ đơn kiện giành lấy đứa con."
"Con không biết cô gái kia đã lên đơn kiện sao mà còn kêu nó về?" Mẹ hỏi, chị Trịnh ngớ người "Kiện gì cơ?"
"Thì còn có thể là cái gì ngoài giành đứa con."