Ở Trịnh gia bắt đầu hỗn loạn bởi con bé Hiểu Minh, con bé không nhìn thấy mẹ, khóc thét đến mặt mài đỏ bừng, khan cổ đau giọng vẫn không chịu ngừng. Chỉ mới một ngày không có Phương Hoa, con bé khóc từ buổi sáng sớm đến trưa vẫn không nín khóc.
Khóc đến mệt rã ngủ thiếp đi, sau khi thức dậy vẫn không thấy Phương Hoa, con bé khóc đến hai mắt sưng húp. Trịnh Thành Dương phải quay về nhà, không có Phương Hoa, ngoài Trịnh Thành Dương ra không ai có thể dỗ con bé nín.
Bé con lúc này ôm cứng Trịnh Thành Dương, giống như nó sợ papa cũng sẽ đi mất. Hai mắt sưng đỏ đáng thương, gương mặt buồn rũ rượi trên tay Trịnh Thành Dương. Anh chỉ giao cho chị Trịnh để đi tắm con bé cũng khóc nức nở, đứng trước phòng tắm của anh hét toáng lên oà oà.
Trịnh Thành Dương phải cấp tóc tắm gội, sau đó đi ra bồng con bé, chỉ cần Trịnh Thành Dương bế lên. Hiểu Minh ôm lấy anh, gương mặt tì lên bã vai rộng dựa vào, con bé ăn rất ít, chỉ đòi Trịnh Thành Dương bồng.
Buổi tối, anh bồng con bé vỗ về, đi qua đi lại trong phòng công chúa nhỏ, bàn tay to vỗ vỗ lưng nhỏ. Hiểu Minh ngục trên vai anh, lúc này có vẻ là thời gian nhạy cảm của con bé. Trong lúc ngủ cũng hít hít cái mũi, tay nhỏ nhíu chặt Trịnh Thành Dương.
Khiến anh nhớ đến Phương Hoa, khi ngủ cũng uất ức nức nở. Cả giờ đồng hồ trôi qua, Hiểu Minh đã thiếp đi, bồng con bé đến giường công chúa. Nhẹ nhàng đặt bé con xuống giường, đắp chăn ngay ngắn, bàn tay xoa xoa đầu nhỏ đáng yêu.
Anh thở ra một hơi dài đằng đẳng, trẻ con rất mau thích ứng, anh hi vọng con bé sẽ thích ứng được chuyện không có Phương Hoa.
Anh và cô không thể ở cùng nhau, đối với cả hai, không tốt cho ai cả.
Hơn nữa Phương Lão cũng trở về...
Anh và cô giống như một vòng tròn lẩn quẩn, năm năm trước buông tha nhau rồi, còn cho rằng như thế là đã ổn, đã kết thúc. Sau đó cô sinh con, hay người vây vào nhau, ở cạnh cô, anh hoá thành quả bom nổ chậm.
Có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, anh không kiềm chế được mình khi bên cạnh cô, cho nên cả hai lại lần nữa dây dưa. Bây giờ, cũng đã phải đến lúc anh rời cô, Phương Lão đã thực sự trở về.
...Sau khi gặp luật sư Vũ.
Phương Hoa trở về căn hộ của mình, gọi điện cho Phương Lão, ông hẹn cô ra ngoài dùng bữa trưa.
Hiện tại họ gặp nhau của một nhà hàng, cứ ngỡ là cuộc gặp của hai cha con, lại không ngờ có thêm sự góp mặt của người đàn ông họ Đình kia.
Ngồi đối diện hai người, như một cách bắt đầu bình thường "Năm năm qua cha ở Pháp sao?"
"Ừm" Phương Lão trầm ngâm, thuật lại chuyện cũ "Năm đó cha sang Pháp lánh đi một thời gian, bạn của cha ở bên đó cho cha ở lại, đó là nhà cậu Đình đây."
Phương Hoa gật gật đầu, bàn ăn được lên món ngon, Phương Hoa nâng lên thìa bạc cùng dao cắt thịt chuẩn bị dùng bữa.
"Lần này cha về muốn tìm con, cậu Đình về cùng vì muốn phát triển chi nhánh ở thành phố S" Lão Phương đáp, dùng khăn giấy lau lau chiếc thìa bạc, sau đó nâng dao lên "Mẹ con sao rồi? Cha có biết mẹ con ở viện tâm thần ngoại thành A nhưng vẫn chưa có thời gian đến."
"Vẫn tốt" Phương Hoa đáp, thật ra cô muốn hỏi ông một số chuyện về Trịnh gia, nhưng lại có Đình Nghiêm ở đây, không tiện nói.
"Con năm năm qua ở đâu, sống như thế nào?" Cha hỏi, Phương Hoa nâng mày, đáp nhanh bằng nụ cười vội "Vẫn rất tốt hì..."
"Hôm đó con đi đâu, vì sao cả tháng cha không tìm thấy? Con ở đâu?" Phương Lão gấp rút hỏi, Phương Hoa ngừng lại việc cắt thịt bò, mắt hướng về ông lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh cha.
"Để khi khác tiện hơn con nói" Cô cười nhẹ.
"Có gì mà không tiện" Lão Phương bật cười, ông vốn không có ý nghĩ này nhưng khi thấy Phương Hoa, ông đã nghĩ đến nó, đáp nhanh "Con cũng chưa có chồng, vừa hay cậu Đình cũng chưa vợ. Được thì hai đứa quen nhau đi, cũng không còn trẻ trung gì rồi, cha và bác Đình rất tác hợp."
Dao cắt thịt trên tay Phương Hoa bỗng chốc trở nên lạnh, cô hướng về cha bằng gương mặt nghiêm túc "Không được."
"Sao lại không?" Lão Phương ngạc nhiên, Phương Hoa lập tức đáp nhanh "Con có ý trung nhân rồi."
"À..." Phương Lão gật gù, tiếp tục cắt thịt "Thế hôm nào dẫn về cho cha gặp."
Tâm thất Phương Hoa nặng trĩu, cô cúi đầu tiếp tục dùng bữa, dùng xong bữa cơm. Phương Hoa vẫn không có cơ hội nói chuyện với ông, ông đưa cô trở về căn hộ nơi cô sống.
Dừng xe trước chung cư, Phương Hoa ngõ ý "Cha có muốn lên xem một chút không?"
"Được được" Phương Lão vui vẻ cùng cô xuống xe, nhìn thấy Đình Nghiêm ở ghế lái cũng tháo dây an toàn, Phương Hoa nhanh đáp "Anh không cần đi theo."
Đình Nghiêm ngừng lại hành động, đúng là anh muốn đi cùng nhưng nhanh chóng bào chữa, cười khẽ "Tôi ra ngoài hút thuốc."
Phương Hoa mím môi, gật gù nhanh chóng nhảy xuống xe, cùng lão Phương đi lên căn hộ của mình.
Ông trầm trồ với căn hộ của Phương Hoa, để có thể thuê được một căn như này, Phương Hoa phải rất ổn định về tài chính "Con có nơi ở tốt như này, cha không phải lo nữa rồi."
Phương Hoa dắt ông đến bàn ghế nhỏ phòng khách, đi về phía bình nước nóng lạnh rót cho ông một ly nước ấm. Ngồi xuống đối diện ông, gương mặt trở nên nghiêm túc "Con có chuyện muốn hỏi cha."
"Con cứ hỏi đi" Ông cười, dịu dàng đáp ứng.
"Cha với nhà họ Trịnh là như thế nào?"
Nụ cười ôn nhu của Phương Lão chợt tắt, ý cười trong đôi mắt biến đi thành nghi ngờ "Con biết rồi sao?"
"Có phải con mất tích là liên quan đến nhà họ Trịnh không?" Phương Lão hỏi, Phương Hoa không muốn đáp ứng ông "Cha làm ơn trả lời con, đừng hỏi ngược lại con."
"Nếu con cũng biết hết rồi thì còn hỏi cha làm gì?" Phương Lão đáp lạnh, Phương Hoa nhấc môi, vẻ mặt khó mà tin được "Cha thật sự làm như vậy... Cả anh hai cũng..."
"Cha đã trả lời, bây giờ đến lượt con" Ông nghiêm mày, vừa rồi cô tránh đi vấn đề vì có Đình Nghiêm, lúc này chỉ có hai người "Hôm đó con đi đâu? Có phải là do Lâm Khả My giở trò với con đúng không?"
Cô im lặng, hít lên một hơi thật sâu sau đó thở dài "Con nhớ hết rồi, mọi chuyện trước kia con đều nhớ lại..."
"Chuyện Trịnh gia và nhà mình" Nâng lên nụ cười khổ, mi mắt rũ xuống "Vì tất cả lỗi lầm của cha và anh mà giờ, con phải trả giá, cha vừa lòng chưa? Tại sao lúc đó cha có thể làm như vậy?"
"Con trả giá chuyện gì? Tên chết tiệt đó làm gì con?" Phương Lão khó tin, tay cuộn tròn lại quả đấm, ngờ vực "Vậy hôm đó là nhà họ Trịnh bắt con đi sao? Nói đi nó làm gì con."
"Chuyện mà cha làm với người ta thì người ta đáp lại" Phương Hoa cười khổ "Anh hai làm gì em gái người ta thì họ đối ngược lại với em gái của anh hai thôi."
Mắt Phương Lão trừng to cả kinh, bàn tay ông nắm chặt thành quả đấm đập xuống bàn "Tên khốn khiếp đó."
"Cha có thôi đi không?" Phương Hoa cất giọng lớn, hai hàng nước mắt tuông dài, nhìn người cha tha hoá vì danh lợi, chỉ có cười khổ "Người ta còn để cho con sống là may mắn lắm rồi, cha xem gia đình mình đã gây ra bao nhiêu chuyện."
"Vừa hay" Phương Lão nâng môi, nụ cười ánh lên sự thâm độc, hướng về con gái đối diện thâm hiểm "Lần này cha về là để trả thù, cha sẽ đòi lấy công lý cho con, con ngoan ngoãn nghe theo ba là được."
Lời ông nói ra thật dễ dàng, Phương Hoa nghe không lọt tai, cười khổ xoay mặt đi, tay nâng lên lau nước mắt.
"Cha làm ơn đi, là mình nợ người ta" Phương Hoa cất lên giọng nói đau lòng.
"Nợ cái gì? Nó cướp lấy Phương thị của ba" Ông trừng lớn, lớn giọng quát lên "Còn hại con như thế..."
Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, ông trừng lên con người dán lên người Phương Hoa "Người con để ý, sẽ không là tên khốn đó chứ?"
Ông nhớ rất rõ, khi nhỏ, Trịnh Thành Dương và Phương Hoa cực kì thân thiết...
"Cha nói cho con biết, ai cũng được, trừ thằng khốn nạn đó" Ông giơ lên ngón tay trỏ chỉ vào người Phương Hoa, gằn giọng quyền lực cảnh cáo "Nếu không, cha lập tức bảo với Đình gia cưới con. Thằng đó sẽ phải nhận kết cục thích đáng, cha đã có kế hoạch đủ rồi, con đừng có qua lại với thằng khốn đó."
"..." Đầu Phương Hoa trở nên nặng, hai mắt ép ra giọng nước long lanh, nhận ra một sự thật, thê lên cất tiếng "Cha quay về không vì mẹ con con, cha về chỉ vì muốn trả thù."
"Hừ!" Phương Lão thu lại tay, khoanh lại trước ngực "Cha chỉ lấy lại những thứ của mình."
"Nhưng đó từ đầu là của Trịnh gia!" Phương Hoa hét lớn, lòng đau đớn tan nát cất ra tiếng hét chói tai, sau đó là yếu ớt nghẹn đắng thành khẩn "Cha đừng hại anh ấy nữa..."
"Con..." Lần đầu tiên Phương Hoa lớn tiếng với ông, Phương Lão nghiêm mặt ngăn cản "Cha cấm con có ý tứ với thằng khốn nạn đó."
Thâm tâm Phương Hoa cười khổ, đôi mắt ngập tràn trong làn nước chậm chạp lắc đầu "Cha thất vọng rồi... Cha không được đụng đến anh ấy."
"Con dám?" Ông đập bàn thủy tinh, phát ra âm thanh lớn, Phương Hoa chẳng hề run sợ, giương lên đôi mắt lưng tròng.
"Con đau khổ đến như này còn chưa đủ sao? Cha còn muốn gây thêm thù hận?"
"Gây thêm thù? Phương Hoa con có ý gì? Con bênh vực Trịnh gia?" Ông cả kinh đứng dậy, Phương Hoa nhếch môi cười khổ, đứng dậy đối chất trong dáng vẻ thê lương "Con không cho phép cha làm như thế, không được lúng sâu nữa."
"Thằng khốn đó đã làm gì con mà con trở nên như vậy?" Ông nghiến răng nghiến lợi quát to, như muốn xé toạc không gian bằng tiếng quát. Đến mặt nước trong ly cũng phải động, vang dội giọng già thét lớn.
"Ai mới là kẻ khốn nạn chứ?" Giọng cô nhẹ tênh, tựa như lông hồng lại mang theo vô vàng nặng nề trách móc.
Chát.
Gương mặt Phương Hoa nghiêng đi một bên, đây có thể nói rằng lần đầu tiên ra tay đánh cô, gò má tê tái nóng rát. Cô không thể nâng lại gương mặt, nặng trĩu một bên, ông giơ lên ngón tay chỉ vào người Phương Hoa, uy lực cảnh cáo.
"Con tốt nhất đừng nghĩ đến nó, không giúp được thì đừng nhúng tay vào, nếu con không an phận cha sẽ bắt con gả cho Đình Nghiêm."
Dứt lời, ông quay ngoắc đi được cha bước lại chợt ngừng "Năm năm qua con tự do không ai quản, bây giờ cha về rồi, con an phận một chút. Còn thằng khốn đó, nó làm cái gì cha đòi nó trả lại gấp bội."
Để lại một lời đe doạ, ông rời đi.
Khi căn hộ chỉ còn một mình Phương Hoa, bầu trời đang sáng nhưng cô dường như chìm vào bóng tối, lúc này, đầu Phương Hoa mới có thể xoay lại.
Ngẩn lên nhìn vào hư không lạnh lừng, bàn tay run rẩy nâng lệ chạm vào gò má nóng rát. Môi nhỏ mím chặt, nấc ra đau đớn tiếng khóc thê lương.
Hôm ấy anh nói rằng "Quan hệ của chúng ta không phải để yêu đương."
Anh đã lặp lại câu nói đó khi cô hỏi anh có yêu cô ấy không, rất nhiều lần cùng một câu nói ngăn cấm tình cảm của Phương Hoa.
Cô đã ngu ngốc tự hỏi rằng, như thế nào là một quan hệ có thể yêu đương?
Bây giờ, Phương Hoa hiểu rồi, cô hiểu...
Vì sao anh lại nói như thế, trái tim nghẹn lên cơn đớn đau quen thuộc, nhói lên từng cơn tức ngực.
Cô đã biết vì sao, chúng ta không thể yêu đương.