Vũ Minh Tân giống như một vị thần với ánh mắt sắc xảo, lật xem những trang thông tin của Phương Hoa. Mi tâm anh giãn thẳng uy nghiêm theo từng trang giấy trở nên trầm ngâm, điều đó khiến Phương Hoa lo lắng.
Đóng lại tập tài liệu đã đọc xong, ánh mắt sắc lạnh nâng lên hướng về Trần Nghĩa "Cậu đùa tôi đấy à?"
"Sao vậy?" Trần Nghĩa thắc mắc, Vũ Minh Tân cười khổ, đặt lại hồ sơ trên bàn "Xin lỗi, tôi không nhận."
"Sao lại không?" Trần Nghĩa nhăn mặt, nhìn Vũ Minh Tân muốn đàm phán. Vũ Minh Tân chỉ cười khổ "Đây là vụ kiện đầu tiên của tôi ở thành phố S này, tôi không muốn phải thua thảm đâu."
"Không cơ khả năng thắng sao?" Phương Hoa nhẹ giọng, ánh mắt rụt rè dò xét vị trước mặt.
"Tranh quyền nuôi con trong khi gia cảnh cô Phương không tốt bằng người kia, điều kiện hoàn toàn thua thiệt, lại còn có tiền án hình sự" Vũ Minh Tân lực bất đồng tâm "Hai người đánh giá cao năng lực của tôi rồi."
"Chật" Trần Nghĩa phì cười, lắc đầu ngán ngẫm "Nhiêu đó có là gì, bên Anh, anh còn có thể lau sạch tội cho một sát nhân kia mà."
Vũ Minh Tân im lặng, mắt đẹp trầm tư, những ngón tay đặt trên mặt bàn khẽ động. Trần Nghĩa thật sự muốn anh nhận vụ này, cậu tin người như Vũ Minh Tân có thể giúp Phương Hoa giành lấy quyền nuôi con "Thật sự không còn ai ngoài anh có thể giúp chúng tôi nữa."
"Tôi có thể thắng, trừ khi..." Vũ Minh Tân trầm ngâm, phung ra câu nói uy lực "Cô Phương nói hết chuyện liên quan đến việc cô vào tù."
"..." Phương Hoa mím môi, kể hết tất cả chuyện liên quan cô vào tù ư?
Chần chừ của Phương Hoa đơn nhiên không qua khỏi mắt Vũ Minh Tân, anh nghiêm mặt "Thành thật cho tôi thông tin, tôi mới có thể giành lấy con gái về cho cô."
"Là tôi năm đó kiện cô ấy vào tù" Trần Nghĩa nói, Vũ Minh Tân biểu thị một cái chau mày "Chuyện này thú vị rồi."
"Là hiểu lầm" Trần Nghĩa cười khổ, gãi đầu ái náy nhìn sang Phương Hoa, vấn đề năm năm trước cũng là chuyện nhạy cảm với cô, thấy cô chần chừ, Trần Nghĩa nói thay.
"Chuyện là cô ấy cùng Trịnh thiếu có chút quan hệ, một lần cô ấy lỡ làm cho Khả My bị thương, do tôi lúc đó không hiểu rõ sự tình nên trách nhầm cô ấy" Cậu kể lại, bỏ qua những tình tiết không cần thiết "Cho nên tôi đã kiện cô ấy."
"Quan hệ như thế nào?" Vũ Minh Tân vào đúng trọng tâm Phương Hoa muốn né tránh.
Trần Nghĩa ngưng động, không biết nên nói như thế nào. Nói rằng bị nhốt lại và cưỡng bức sao? Trần Nghĩa nghiêng mặt nhìn sang Phương Hoa đang cúi đầu, hai bàn tay giấu dưới bàn nước đan vào nhau.
Cô ấy bối rối, cậu không thể nói như vậy.
Toàn bộ hành động của Trần Nghĩa và biểu cảm của Phương Hoa, Vũ Minh Tân đều thâu tóm vào tầm mắt. Uy lãm cất giọng, xé toạc những gì hai người che giấu, anh ta giống như một vị thần có thể dò xét người khác chỉ bằng một ánh nhìn.
"Quan hệ ép buộc đúng không?" Anh lạnh giọng, bàn tay đặt trên bàn trà, ngón tay nâng lên gõ móng tay xuống mặt bàn lách cách "Người kia xâm hại cô?"
Hôm trước khi Trần Nghĩa gọi, anh đã hỏi tên cô, sau đó đã có tìm hiểu sơ qua về Phương Hoa, con gái từng được mệnh danh là Phương tiểu thư của gia đình danh giá. Cộng thêm những thông tin anh vừa đọc, một màn sàn lọc đã diễn ra trong trí não.
Thông tin anh tìm được ít ỏi về Phương gia năm năm trước, con trai trưởng đột ngột gặp tai nạn không may, Phương Hoa đột nhiên mất tích. Phương thị dính phải tố cáo hàng lậu, cổ đông rút vốn nhanh trong tích tắt, Phương thị vững mạnh bỗng chốc sụp đổ.
Sau đó là thông tin người đứng đầu Phương thị, Phương lão tự sát.
Người tiếp quản Phương thị, giải quyết nợ nần và đã sát nhập Phương thị... Chính là Trịnh Thành Dương, tức là cha đứa bé.
Theo lời Trần Nghĩa, anh biết được Trịnh thiếu và Phương Hoa có quan hệ, Phương Hoa trong lúc mất tích ở Trịnh gia. Sau đó bằng một cách âm thầm đã đẩy cô vào tù, một cách rất kín đáo.
"Không trả lời, tôi nói không đúng sao?" Vũ Minh Tân nghiêm mặt, mắt đẹp híp lại thành một đường hẹp, nhìn đăm đăm hai người đối diện. Đặc biệt là cô gái cuối đầu bối rối kia, anh như nhìn thấy sự thật, ngón tay đẩy tập hồ sơ ra giữa bàn "Đứa bé sinh ra trong tù, khi Trịnh thiếu phát hiện liền bắt về. Đứa bé này hoàn toàn ngoài ý muốn, quan hệ của hai người, tôi không nghĩ theo chiều hướng tốt được."
Từ chuyện Trịnh Thành Dương chiếm Phương thị, tin tức mất tích của Phương Hoa, vào tù và sinh con. Anh có thể chắc chắn quan hệ hai người không được tốt.
Phương Hoa mím môi mềm, thở ra một hơi dài, đầu nặng trĩu gật nhẹ.
Phán đoán đúng, Vũ Minh Tân nâng môi "Vậy có lý do rồi, đơn giản thôi."
Phương Hoa nâng đầu, nhìn người kia bốc ra khí chất áp đảo người khác.
"Chỉ cần trong phiên toà, cô nói ra chuyện anh ta bạo hành mình, những hành vi bạo lực của anh ta, như vậy còn có khả năng giành được đứa trẻ."
Nói ra hết tất cả sao?
"Hơn nữa, đứa bé năm nay đã lớn, có thể nhận thức được muốn theo cha hay theo mẹ, bên phiên toà sẽ tham khảo ý muốn đứa trẻ, như vậy khả năng cô nắm phần ăn sẽ là 50%" Khoé môi Vũ Minh Tân nâng lên "Nếu được, tốt nhất cô nên tố anh ta tội xâm phạm thân thể, Trịnh Thành Dương là người có tiếng ở thành phố S. Báo chí sẽ chú ý, việc đó có thể tạo thêm một số phiền phức cho anh ta."
"Hơn nữa, cô có thể yêu cầu anh ta chia tài sản, hai người tuy không có chứng từ kết hôn nhưng có con vẫn sẽ được hưởng một phần tài sản" Vũ Minh Tân nâng môi, bàn tay thu lại khoanh trước ngực "Theo một hướng thì khó ăn nhưng chúng ta có thể chĩa nhiều mũi tên vào anh ta, như vậy sẽ nắm chắc phần ăn hơn."
"Tôi... Chỉ muốn giành lại đứa bé" Phương Hoa khẽ giọng "Tài sản tôi không cần, không cần phải kiện anh ta xâm phạm gì cả."
Trần Nghĩa ngồi bên cạnh, nhìn Vũ Minh Tân đối diện, mắt ánh lên tia buồn bã, cậu đã hiểu rõ ý Vũ Minh Tân. Quay sang nhìn Phương Hoa vẫn chưa sáng tỏ kia, đáp khẽ.
"Nghĩa là cậu chỉ kiện giành quyền nuôi con sẽ không thể thắng, muốn giành được quyền nuôi con, cậu phải áp đảo anh ta."
"Bắt buộc phải như vậy sao?" Phương Hoa thẩn thờ, Vũ Minh Tân chỉ nhúng vai "Nếu muốn thắng, cô không nên ngại mưu trò."
...Trịnh thị.
"Cứ theo dõi ông ta đi" Trịnh Thành Dương đáp nhẹ, bên trong điện thoại phát ra giọng người nam "Phương tiểu thư và Trần Nghĩa có đến sân bay gặp ông ta."
"Ừ..." Trịnh Thành Dương nâng đáy mắt đen, bên trong điện thoại vẫn phát ra âm thanh báo cáo.
"Sau đó hai người họ có đi gặp một người, tôi có điều tra qua, là luật sư có tiếng mới trở bên Anh."
Khoé môi lạnh đột nhiên nâng lên, vẽ ra một nụ cười bất diệt, anh tựa vào ghế giám đốc êm ái "Tôi biết rồi."
Anh ngắt điện thoại, ánh mắt trần tư nhìn đi nơi xa xăm hiện lên tia hứng thú về Phương Hoa, đang muốn đương đầu kiện tụng với anh đây nhỉ. Nghĩ đến Phương Hoa, mắt anh không chủ được hiện lên mềm mại thầm kín, nhưng khi nghĩ đến Phương Lão đã trở về, Trịnh Thành Dương liền biến thành một tản đá sắt lạnh.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Trình Gia Hân mang hồ sơ đi vào, trên má cô ấy vẫn còn sưng khiến cho một bên mặt to một bên nhỏ. Đặt hồ sơ lên bàn với vẻ mặt khó chịu, bĩu môi "Đây, bản tổng hợp của phòng tài chính."
Trịnh Thành Dương nhận lấy, biết rõ cô gái này đang bực bội, nghĩ đến chuyện bị Phương Hoa đánh. Gương mặt anh hiện lên ý cười, anh cũng đã trải nghiệm vài lần cảm giác ấy nga.
"Đã nói từ sớm, kiệm lời một chút nếu không muốn bị đánh" Trịnh Thành Dương phì cười "Do cô diễn xuất nhập tâm quá."
"Không nói như vậy làm sao đuổi được cô ta?" Trình Gia Hân tức đến dậm chân "Không hiểu vì sao em phải giúp anh cái chuyện riêng tư này."
"Mẫu túi mới của Dior, tôi đã đặt cho cô rồi, chúng ta huề" Trịnh Thành Dương đáp ngắn.
Gia Hân liếc mắt, cô cảm thấy người đàn ông này không những là một bức tường sắt, mà là một bức tường cực kì kiên cố. Hôn cô sau đó bảo sự cố, nhờ vả cô thì bù đắp bằng túi hiệu, Trình Gia Hân hít một hơi, vì theo đuổi anh ta chỉ đành nguyện ý.
"Celine cũng có mẫu mới."
Trịnh Thành Dương gật đầu, sau đó cất giọng yêu cầu "Sắp xếp cho tôi hẹn gặp người bên toà án một buổi."
Trình Gia Hân ngạc nhiên "Có chuyện gì à?"
Trịnh Thành Dương im lặng không đáp, Gia Hân nhấc môi chán nản, người này chẳng bao giờ nói chuyện cho cô "Em biết rồi."