Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 123: Ôn nhu chỉ giành cho em




Đứng trước chị Trịnh, người ở bên cạnh nuôi dưỡng cô mười mấy năm nay. Lâm Khả My không thể cứng rắn nữa, đau khổ cùng tuyệt vọng đều bày trên mặt, bả vai co rút run lên bần bật. Nghẹn ngào đến giọng nói đứt quản, nức nở lắc lắc đầu trong thống khổ "Em... Không... Chị ơi... Em không muốn nó..."

Trịnh Thành Tâm ôm lấy thân thể run rẩy của Lâm Khả My vỗ về, bàn tay dịu dàng vuốt ve tấm lưng Lâm Khả My "Bình tĩnh lại, đừng hoảng, em bình tĩnh lại nào."

"Không muốn... Huhu..." Hai tay nhỏ nâng lên bấu chặt lưng áo chị Trịnh, Lâm Khả My khóc nấc lên.

Cô không muốn đứa trẻ này, vì sao nó lại xuất hiện ngay lúc này? Đứa trẻ ấy đang hút cạn sinh lực của cô, mệt mỏi đau nhức kia là vì nó, nó giống như một thứ cộng sinh sống bám trên người Lâm Khả My, dần dần hút hết sinh khí của cô.

Lâm Khả My nức nở ôm chặt chị Trịnh, mếu máo khóc lớn, chị Trịnh vỗ về Lâm Khả My. Dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi với những lời yêu thương xoa dịu tâm hồn cô ấy "Đừng khóc, có chị đây không có chuyện gì cả, ngoan nào."

Vỗ về Lâm Khả My, dìu lên phòng nghỉ, nằm xuống giường vẫn nức nở trong nước mắt. Chị Trịnh ngồi bên cạnh giường, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc Lâm Khả My, chị ngồi bên cạnh dỗ dành cô đến khi cô ngủ thiếp đi.

Khoé mi ướt sũng nhắm nghiền kia khiến người khác đau lòng, chị Trịnh ngước mặt nhìn đồng hồ. Đã gần 9 giờ tối, ngay lúc này chị muốn đi đến Trần gia đập cho tên Trần Nghĩa kia một trận, nhưng không thể quấy rối Trần gia về đêm như thế này. Chị Trịnh đành phải để cho ngày mai, sáng sớm ngày mai chị sẽ sang Trần gia một chuyến, phải làm gì đó ngay.

Nếu không với tình trạng này của Khả My, con bé chắc chắn sẽ không giữ đứa nhỏ.

Chị Trịnh đắp chăn ngay ngắn cho Lâm Khả My, ngón tay hiền dịu nâng lên lau đi giọt nước mắt còn đang đọng trên khoé mi của con bé. Sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, chậm chậm khép lại cánh cửa phòng của Khả My, xoay người.

"Á!" Chị vừa xoay người, cô Năm với bác Lí bất thình lình xuất hiện, doạ chị một phen đến hồn phi phách lạc tá hoả, trái tim muốn lọt ra ngoài, ôm lại lòng ngực "Ui trời cô Năm, bác Lí định hù chết con à?"

"Con bé sao rồi?" Cô Năm lo lắng, lúc này nhìn thấy Khả My ở phòng khách khóc nức nở, miệng liên tục nói không muốn, cô và bác Lí không rõ Lâm Khả My không muốn thứ gì lại khóc thảm thiết như thế.

"Cô Năm ngày mai nấu đồ bổ cho Khả My nga, nó mang thai rồi mà suy dinh dưỡng, còn bảo không muốn giữ đứa nhỏ" Chị Trịnh đau đầu, nhỏ giọng nói với hai người già trước mặt "Sáng mai con sẽ đến Trần gia một chuyến."

"À" Cô Năm gật đầu, bác Lí giọng hiền bảo "Có chuyện này cũng đau đầu lắm."

"Dạ?" Chị Trịnh ngẩn người, lại chuyện gì nữa nga, đầu chị sắp nổ tung rồi "Chuyện gì vậy bác?"

Bác Lí nâng gương mặt hướng đến phòng Phương Hoa, cách phòng Khả My hai cánh cửa, thì thầm nhỏ đủ cho ba người nghe "Cậu chủ với Phương tiểu thư..."

"Thành Dương với Phương Hoa thì làm sao?" Chị không hiểu, mắt chớp chớp, chị không nghĩ Thành Dương có thể làm gì lúc này.

"Lúc cô đi, cậu chủ kéo Phương tiểu thư vào phòng cho đến giờ vẫn chưa ra, còn dặn Mỹ Anh và Kim Ngân hôm nay dỗ Hiểu Minh ngủ" Bác Lí giải đáp thắc mắc của chị Trịnh, Trịnh Thành Tâm mắt tròn ngạc nhiên chuyển sang trừng to cả kinh.

Bước chân dậm lên mặt đất tiến lên, đi sang căn phòng của Phương Hoa, cô Năm và bác Lí đi theo bước chân chị đến trước của phòng Phương Hoa. Chị Trịnh cầm lấy chốt cửa xoay, quả nhiên căn phòng đã bị khoá trái, chị nâng lên quả đấm bàn tay đập vào cánh cửa phát ra âm bịch bịch bộp bộp.

"Thành Dương, em ra đây!" Chị Trịnh la lớn, bên trong không có đáp trả im bặt, chị Trịnh tức giận, nâng lên bàn chân đạp vào cánh cửa một cái "Không ra phải không? Giỏi thì đừng có lú mặt ra, chết ở trong đó luôn đi!"

Anh mà vác thân ra với chị, chị sẽ đập chết anh!

Chị Trịnh thở hắc một hơi, không quên đá vào cánh cửa thêm một lần nữa, gương mặt đùng đùng sát khí quay sang cô Năm và bác Lí mới dịu đi một phần "Cô với bác về phòng nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa đâu."

"Dạ..." Cô và bác cúi đầu, xoay người rời đi. Chị Trịnh nhìn vào cánh cửa hét lớn một câu "Chứng minh hay lắm mà bây giờ lại ăn vụng? Cậu ra đây cậu chết với chị."

Phung ra một câu uy lực, chị Trịnh tức tối đi lên phòng.

Bên trong căn phòng kia, Phương Hoa nằm rũ rượi như quả hồng mềm. Rên rỉ nhỏ nhỏ cùng hơi thở nặng nề, mắt đẹp nhìn trần nhà mơ màng, đầu óc Phương Hoa lúc này đã mê man, nửa tỉnh nửa mê cho nên chẳng nghe thấy mấy lời nói của chị Trịnh. Trịnh Thành Dương vừa rút ra phân thân, bàn tay đang tự xoa dịu cự long mềm nhũng của chính mình.

Xoa nắn chính mình mềm nhũng một lúc liền ngẩn cao đầu, gọi dậy nó.

"Chật" Anh cười khổ, đem chính mình đã ngẩn đầu đặt trước u hoa sưng múp ướt đặc kia đâm vào. Vừa đi vào đã rít lên một hơi thoả mãn, nụ cười tựa như không với đôi mắt đen đục màu với mỹ lệ giai nhân đỏ bừng trước mặt "Phải rồi, tôi chết trong này với em mất."

"Ư..." Thứ kia đi vào, bụng dưới phản ứng, bàn tay nhỏ chậm rãi lần đến bụng dưới phìn to của chính mình. Phương Hoa thở dốc từng hơi, bàn tay tự xoa dịu phần bụng dưới phìn to của mình, Trịnh Thành Dương bắt lấy tay cô.

Những ngón tay to lớn đan vào ngón tay nhỏ, nắm chặt lấy tay nhỏ kia một cách bao bọc, thắc lưng bắt đầu động đậy, căn phòng cứ thế chỉ còn hơi thở và mùi vị ma mị của hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau.

Sáng hôm sau...

Sớm tinh mơ, bầu trời còn chưa sáng hẳn, không khí mùa xuân buổi sớm se se lạm, Phương Hoa rụt người vào vòng tay ấm áp kia. Tận hưởng hơi ấm trên người đối phương, như con mẹo nhỏ dụi dụi gương mặt vào vị trí êm ái nhất.

Đang tận hưởng ấp áp ấy, một hình ảnh còn xót lại của đêm qua hiện lên trong tâm trí, Phương Hoa mở mắt. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn lòng ngực vững trải kia, ngước lên gương mặt.

Trịnh Thành Dương vẫn đang ngủ say, hàng lông màu nghiêm nghi lúc ngủ thư giản đi, trông dịu đi hẳn. Không có sự cau có khó khăn như khi anh tỉnh giấc, đôi mi rậm rạp khép chặt vào nhau yên tĩnh, xương mũi cao thẳng tắp cương nghị. Bàn tay Phương Hoa nhẹ nhẹ nâng lên, ngón tay cái khe khẽ chạm vào đầu lông mày của anh.

Chỉ sờ nhẹ một cái liền rút lại, gương mặt đẹp tựa điêu khắc ấy chỉ xuất hiện bình yên khi đang ngủ. Chỉ hiện thị sự dịu dàng cho cô mỗi khi anh say giấc, trái tim chết lặng tê cóng của Phương Hoa đập mạnh một nhịp. Cô xoay người, bàn tay chậm chạp gỡ ra vòng ôm của anh.

Nâng người ngồi dậy, đầu nặng choáng ván, vừa ngồi dậy bụng dưới đã kháng nghị đau đớn. Tay nhỏ đặt ở bụng xoa xoa, giữa hai chân chảy ra chất nhầy nhụa. Phương Hoa thẫn thờ, giở ra chăn mềm, cô đang không có mặc quần bản thân chỉ mặc một chiếc áo dài vừa đủ phủ qua mông, nhầy nhụa chảy ra dính lên nệm trắng.

Phương Hoa nhanh bước xuống giường, đạp lên mặt đất, cơn đau nhức từ đùi chạy đến trên ngực, toàn thân đều ê ầm. Phương Hoa đi đến tủ quần áo lấy bừa một bộ quần áo ngủ đi vào nhà vệ sinh thay, thay xong quần áo, mang khăn giấy đến lau chùi đi vết dơ trên giường.

Mỗi một bước chân khiến thần bí u hoa ở giữa hai chân phản ứng đau rát, nhìn Trịnh Thành Dương nằm ngủ yên trên giường. Phương Hoa ngồi xuống bên cạnh chiếc tủ nhỏ cạnh giường ngủ, chậm chạp mở hộp tủ nhỏ bên cạnh giường muốn lấy thuốc uống, phát ra tiếng cột kẹt khi kéo ra hộp tủ.

Trịnh Thành Dương ở trên giường trở mình, Phương Hoa bị doạ tay nhanh đóng lại hộp tủ. Đôi mắt phòng bị nhìn Trịnh Thành Dương, bởi thuốc được đặt ở tủ cạnh giường, anh lại trở người sang phía Phương Hoa. Hiện tại đang hướng về phía cô và chiếc tủ nhỏ, Phương Hoa mắt đăm đăm nhìn về Trịnh Thành Dương.

Cô đứng dậy ngồi lên giường, nghiêng người muốn kiểm tra Trịnh Thành Dương. Bàn tay đặt trước mặt anh quơ qua quơ lại, anh không hề có động tĩnh. Gương mặt kê xuống gần lỗ tai anh thì thầm nhỏ "Anh Dương..."

Cô muốn kiểm tra anh có ngủ say hay chưa, mới dám mở tủ lấy thuốc, Trịnh Thành Dương không có đáp. Phương Hoa thở phào một hơi, thử gọi thêm một lần bằng giọng nhỏ thều thào "Trịnh Thành Dương..."

Người kia nằm nghiêng liền động đậy mi mắt, hàng mi nâng lên lộ ra đôi mắt đen còn trong cơn say ngủ. Phương Hoa mím môi, thở phào trong lòng vì vừa rồi không ngu dại mà lấy thuốc.

Nhìn thấy Phương Hoa đang ngồi bên cạnh giường, bàn tay to vươn ra kéo cô nằm xuống áp vào lòng. Hơi thở nhẹ nhàng từ trên phà xuống người cô, yên vị ôm trộn Phương Hoa. Hơi thở anh lại trở nên đều đều an tĩnh, Phương Hoa ngây ngốc chớp mắt.

Lại ngủ rồi? Phương Hoa phải uống thuốc, sau quan hệ uống càng sớm càng tốt trong khi từ đêm qua đến bây giờ đã trôi qua gần bảy giờ. Tay cô nhẹ chạm vào tay Trịnh Thành Dương, cầm lấy tay anh nhấc lên.

Bàn tay kia lại dùng lực ghì xuống ôm chặt lưng nhỏ, giọng nói thăng trầm từ trên đỉnh đầu cô thì thầm "Ngủ đi."

Anh nâng người Phương Hoa cao lên một chút, để chiếc càm cương nghị tựa lên đỉnh đầu cô, hơi thở ấp từ trên đỉnh đầu nhẹ nhàng phù xuống. Đầu nhỏ được tựa lên cánh tay anh, bàn tay kia vòng về sau ôm lấy lưng nhỏ, hành động ôm ấp quá đổi thuần phục của anh, Phương Hoa hoàn toàn bất động.

Mi đẹp rũ xuống, cái tựa càm y hệt lúc nhỏ, anh cũng hay tựa càm lên đỉnh đầu cô như vậy. Những lúc đó cô sẽ la hét lên rằng "Anh Dương, nặng đầu."

Môi hồng mấp mấy giọng nói nhỏ khẽ phát ra "Nặng đầu..."

Trịnh Thành Dương dù đôi mắt đang nhắm chặt, khoé môi vẫn nâng lên, nụ cười nhẹ thoáng qua, cô sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được. Anh tựa tựa chiếc càm trên đỉnh đầu cô, tìm một ví trí thoải mái nhất tựa vào, anh ôm chặt cô, mặt Phương Hoa áp vào lòng ngực anh đếm từng tiếng nhịp tim nhẹ nhàng đập thình thịch.

"Ừm..." Trịnh Thành Dương ngâm nga một hơi thở, ấu yếm thiên hạ trong vòng tay ngủ say. Mắt Phương Hoa ửng đỏ, được bao bọc xung quanh cô toàn là hơi ấm của anh. Đến hơi thở anh cũng từng nhịp phà phà xuống đỉnh đầu Phương Hoa, mím lại môi hồng, trái tim râm ran cơn ê ẩm.

Vòng tay anh ấm quá, đến mức cô chỉ muốn dựa dẫm vào. Những thứ này chỉ được tận hưởng lúc anh mê ngủ như thế, ôn nhu ít ỏi nhỏ nhoi trong lúc anh vô thức. Cơ thể căn cứng của Phương Hoa buông lỏng, tựa mặt vào lòng ngực anh cảm nhậm nhịp tim nhẹ đập không thuộc về mình.

Sao cũng được, Phương Hoa không đủ sức kháng cự nữa. Biết là anh chỉ ôm ấp cô trong vô thức ngủ say nhưng nó vẫn rất ấm, nhẹ nhàng không chính thức này lại xoa dịu trái tim cô. Phương Hoa nhắm mắt, tận hưởng cái ôm ấy rồi chìm vào giấc ngủ say.

Trịnh Thành Dương nâng lên hàng mi, bàn tay to chạm lên mái tóc mềm, mùi hương thơm nhẹ hoà trộn cùng một ít tư vị từ đêm qua. Xoa xoa từng lọng tóc trong lòng bàn tay, mi đen hạ xuống, ôm lấy thiên hạ chìm vào giấc ngủ say.

Với Phương Hoa đó là dịu dàng ít ỏi khi anh say ngủ. Ngược lại, ôn nhu chỉ giành cho em này, chỉ mỗi mình anh biết mà thôi.