Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 122: Em... Không muốn đứa trẻ này




"Aa... Trịnh Thành Dương..." Giọng nói run rẩy của cô gái nằm úp, mái tóc ngắn rũ rượi ôm lấy gương, mặt vùi vào trong chăn gối mềm bê bết vì mồ hôi. Từng nhịp thở nóng rực thổi vào chăn gối, những ngón tay nhỏ siết lấy chăn mềm "Đủ... Anh đủ rồi..."

Phía sau chỉ có truyền đến hơi thở nóng rực như lửa đốt, những ngón tay thon dài mơn trớn tấm lưng ướt mồ hôi, chạy từ dưới mông mềm theo sống lưng chạy lên trên. Bắt lấy bả vai nhỏ, ghì xuống Phương Hoa, thắc lưng va chạm mạnh, tiếng nước anh ách vang lên.

Va chạm cự long đến miệng hoa tâm bên trong bụng nhỏ, hoa tâm bị cự long kia giả nhừ, vừa đau đớn lại vừa khoái cảm. Hai cảm xúc trái ngược lật đổ Phương Hoa, cô ho khan hai tiếng sau đó nuốt xuống miệng đắng "Khụ khụ... Ực..."

"Đừng mà... Hu..." Giọng nói ngọt ngào thảm thiết cất lên, mặt nhỏ vùi vào gối mềm.

Anh muốn bao nhiêu nữa?

Trịnh Thành Dương hít sâu, rừng rực như nhum nham bùng cháy, rít ra từng hơi thở vì khoái hạc râm rang khắp người. Bao nhiêu chịu đựng tích tụ một tuần qua, bao nhiêu thèm khát ham muốn đè nặng của gả đàn ông ba mươi ba tuổi, tất cả đều bùng phát trong đêm nay.

...Bệnh viện trung tâm thành phố S...

Chị Trịnh và Lâm Khả My cùng ngồi chờ đợi kết quả sau một loạt kiểm tra, dù Lâm Khả My liên tục khẳng định cô không sao chị Trịnh vẫn kéo cô đến bệnh viện cho bằng được.

"Em đã bảo là không có gì rồi" Lâm Khả My lầm bầm trong lúc chờ đợi, chị Trịnh liếc mắt đẹp "Em với Phương Hoa y hệt nhau, lúc nào cũng không sao không sao, hừ."

Cho tới khi xảy ra chuyện cũng mở miệng không sao, chị thật không hiểu nổi nga. Khó chịu thì nói khó chịu, không khoẻ thì đi khám, tại sao lúc nào cũng nhịn như vậy? Lỡ như mà có chuyện gì thì phải biết làm sao?

"Xùy" Lâm Khả My hất mặt "Giống cái gì mà giống."

Giống Phương Hoa ư, cô không thèm.

"Mời cô Lâm Khả My vào phòng nhận kết quả" Chị y tá đi từ ra từ phòng bác sĩ thông báo, Lâm Khả My đứng dậy, đi đến chỗ y tá kia cùng đi vào phòng bác sĩ.

Ngồi xuống trước bàn làm việc, nam bác sĩ đang cầm hồ sơ của cô xem một lượt, sau đó đóng lại các mẫu giấy đặt vào túi giấy khám bệnh của Lâm Khả My.

"Cô Lâm nên đến khoa sản hơn là nội tổng hợp" Nam bác sĩ khẽ bảo, mặt nghiêm nhắc nhở "Khi trở về hãy bổ sung thêm dinh dưỡng, thể chất cô yếu lại còn bị thiếu chất hơn sản phụ bình thường, phụ nữ mang thai thì không nên bỏ bữa đâu."

"Hàm lượng sắt trong máu cô Lâm còn không đến 30mg trong khi hàm lượng tiêu chuẩn phải từ 30-60mg, ba tháng đầu là thời gian vàng quyết định sự phát triển cho trẻ sau này, cô Lâm trở về hãy nhớ bổ sung dinh dưỡng, có rất nhiều sản phẩm sữa bổ trợ mẹ bầu."

"Để an toàn cho thai nhi, cô Lâm nên sang khoa sản kiểm tra kĩ lưỡng hơn" Nam bác sĩ đẩy hồ sơ khám bệnh đến phía Lâm Khả My "Các bác sĩ bên ấy sẽ có lời khuyên hữu ích cho cô."

Lâm Khả My ngẩn ngơ, lời nói vị bác sĩ giống như ong bướm ve vãn, cô nghe không rõ. Cái gì mà cô cần phải đến khoa sản, cái gì thai nhi? Cô nghe mà dây thần kinh cứ co giật.

"Tôi... Có thai?" Lâm Khả My kinh ngạc đôi mắt tròn xoe, nam bác sĩ gật đầu "Vâng, đã hai tháng hơn, thai nhi đang bước sang gia đoạn tháng thứ ba nếu như cô Lâm không bổ sung đủ sắt cho bé ngay từ lúc này, bé sẽ thiếu máu và chậm phát triển các cơ quan, sau này sẽ dễ mắc phải các bệnh bẩm sinh."

"..." Lâm Khả My cảm giác thật nặng đầu.

"Khi nãy cô bảo cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, đau nhức, đó là tình trạng mang thai suy nhược, nếu cô không cung cấp đủ cho thai nhi, đứa trẻ sẽ không có dinh dưỡng mà hút cạn dưỡng chất của cô" Nam bác sĩ thở dài "Tôi đã chuyển tư liệu của cô Lâm sang khoa sản, cô Lâm sang đó một chút đi nhé, vì an toàn đứa bé."

"À... Tôi biết rồi" Lâm Khả My nâng ra nụ cười tạm bợ, nhận lấy hồ sơ một cách nặng nề, hồ sơ kia thật nặng. Đến mức cô cầm cũng không nổi, vẻ lên nụ cười tạm bợ "Cảm ơn bác sĩ."

Lâm Khả My nâng người đứng dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài, chị Trịnh đã đứng đợi sẵn trước phòng, nhìn thấy Khả My liền lo lắng "Sao rồi, kết quả sao? Có tốt không?"

Lâm Khả My đưa đôi mắt đỏ hoe từ hư vô nhìn sang chị Trịnh, bằng cái lắc đầu chậm chạp "Không..."

"Bị làm sao?" Chị lo đến phát hoảng, bàn tay cầm lấy tay run của Lâm Khả My "Sao mặt mài lại trắng bệch như thế? Bác sĩ nói sao?"

"Em..." Lâm Khả My mím môi đỏ, mắt ánh lên chua xót "Em có thai."

"Ơ..." Chị Trịnh ngưng động, nét mặt lo lắng chuyển sang vui mừng, có thai thì phải là chuyện tốt nga.

"Cô Lâm" Y tá hướng tay về một lối đi "Khoa sản hướng này."

"Mau mau, đi sang đó kiểm tra" Chị dắt tay Lâm Khả My, hướng đi về phía khoa sản.

Chị vui mừng, đổi lại Lâm Khả My thì không nhấc nổi một nụ cười, gương mặt đỏ hoe, bước chân nặng nề đi theo chị. Giống như cô đang từng bước tiến về địa ngục đoạ đài vậy, càng đi đến gần khoa sản chân càng nặng, vai càng đau.

Cô không muốn đứa con này!

Lâm Khả My níu chặt tay chị Trịnh, không buông ra dù đã đến khoa sản, đứng như bức tượng đồng trước phòng khám. Không hề có ý muốn đi vào, chị Trịnh phải dắt cô đi vào bên trong, tinh thần Khả My trì trệ, cô im bặt trước mọi sự tư vấn của bác sĩ.

Chị Trịnh ở một bên thay Khả My tiếp thu hết những gì mà bác sĩ căn dặn, những sản phẩm bổ sung cho Khả My, những thứ Khả My phải kiêng cữ chị đều ghi nhớ tất tần tật. Hiện trạng không tốt của Khả My, chị Trịnh nghe được liền vô cùng lo lắng, chị phải cực kì cẩn thận với Lâm Khả My.

Trở về Trịnh gia, Lâm Khả My vẫn cứ như đứa bé được chị dắt đi. Đi vào được phòng khách, Lâm Khả My lúc này mới buông ra tay chị, giọng nói yếu ớt cất lên sau cả một giờ im lặng từ lúc ấy "Chị Tâm..."

"Hả? Sao? Có chuyện gì thì lên phòng nói" Trịnh Thành Tâm vô cùng lo lắng, ưu tiên sức khoẻ Khả My lên hàng đầu "Đứng đây làm gì, lên phòng đã."

Chị nắm lấy tay Khả My, giống như muốn dắt cô đi lên phòng. Khả My rụt lại bàn tay, rút ra khỏi tay chị, đôi mắt đỏ hoe lúc này đã trực trào nước mắt "Em... Không muốn đứa trẻ này."

Trịnh Thành Tâm bị doạ, cả kinh giữ lấy bả vai nhỏ của Lâm Khả My "Không được nói bậy như vậy, con cái là của trời cho, em sao lại không muốn giữ nó? Đứa con với Trần Nghĩa, người em yêu thương nhất mà."

Lâm Khả My lắc đầu, nước mắt hạt châu chạy dài trên gò má "Em không muốn nó."

Đứa con với người cô yêu, Trần Nghĩa.

Vì sao Lâm Khả My lại không muốn? Đứa bé đó mang dòng máu của con quái vật mà cô kinh tởm nhất cuộc đời, vì sao lại có thai ngay lúc này?

Phụ nữ rất dễ bị tổn thương, từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Phụ nữ mang thai càng nhạy cảm hơn, khi đứa trẻ này vừa mới hình thành, Lâm Khả My đã bị Trần Nghĩa ghẻ lạnh suốt hai tháng. Cô độc gặm nhắm những tổn thương trong hai tháng ấy, những đau thương quá khứ trong hai tháng giết chết Khả My. Khả My như một tấm kính cường lực mạnh mẽ, có đập như thế nào cũng không vỡ, nhưng khi mang đứa trẻ này... Giống như chiếc búa đập vào góc cạnh của tấm gương, một cú đập nhẹ nhàng lại làm tấm gương vỡ nát.

Lâm Khả My chán ghét đứa trẻ này.

Bác sĩ chuẩn đoán, Lâm Khả My hiện tại là trầm cảm khi mang thai.