Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 124: Mẹ chồng, Trần phu nhân




Buổi sáng, chị Trịnh chuẩn bị quần áo tươm tất, sang phòng Khả My xem xét Lâm Khả My một chút. Cô vẫn cuộn mình trong chiếc chăn mềm ngủ say, phòng Phương Hoa và Trịnh Thành Dương vẫn đóng chặt.

Chị Trịnh dùng xong bữa sáng, rời khỏi Trịnh gia, điểm đến sáng hôm nay của chị là Trần gia. Đứng trước cổng Trần gia rộng lớn, bàn tay ấn vào chuông cổng, giọng nói từ bộ đàm phát ra.

"Xin hỏi là ai vậy?" Đó là giọng nói của người làm, chị Trịnh cất giọng trả lời qua bộ đàm kia "Trịnh Thành Tâm, tôi đến tìm Trần Nghĩa."

"Xin đợi một chút" Cô người hầu cất tiếng.

Trịnh Thành Tâm đứng đợi một lúc, phía bên trong lấp ló ra bóng hình Trần phu nhân và Trần lão đi ra cổng đón tiếp chị Trịnh.

"Tâm đến chơi à? Mau vào trong" Trần phu nhân vui vẻ mời gọi, họ quen biết nhau là vì mối quan hệ của Khả My và Trần Nghĩa. Nhà họ Trịnh là đại diện cho Lâm Khả My, Trần gia vô cùng khách sáo tiếp đón vị khách quý.

Trịnh Thành Tâm nâng môi cười, hướng phu nhân vui vẻ "Bác Trần khoẻ chứ ạ? Lâu rồi không gặp bác."

"Ừ, vẫn khoẻ" Trần phu nhân tươi tắn, cùng Trịnh Thành Tâm đi vào nhà.

Ngồi ở phòng khách, người hầu mang đến bánh nước, Trần lão gia nhìn thây chị Trịnh đi một mình liền ngạc nhiên "Khả My không về cùng con sao? Con bé đến giờ vẫn không chịu về à?"

Chị Trịnh nâng môi cười "Khả My về hay không còn tùy vào thái độ của cậu Trần nữa."

Trần phu nhân nghe vậy liền khó chịu, bực bội trong lòng "Đã bảo nó đi rước con bé về từ hôm ấy, nhưng nó cứ kéo dài mãi."

Chị Trịnh nhếch môi, bây giờ có muốn rước Lâm Khả My về cũng không được.

"Cậu Trần có nhà không bác?" Chị Trịnh nâng lên ly nước trái cây uống một ngụm, Trần phu nhân gật gật đầu "Có, nó đang chuẩn bị xuống đấy."

"Con hôm nay đến là..." Không có dắt Khả My về, Trần phu nhân cũng tò mò vì sao Trịnh Thành Tâm lại đến.

"Có một chút chuyện cần bàn với cậu Trần" Chị Trịnh đáp, giọng nói lạnh đạm "Về Khả My."

"Khả My vẫn khoẻ chứ?" Trần phu nhân hỏi, từ hôm Khả My đi cho đến nay, điện thoại của bà, con bé cũng không nghe máy.

Ông bà biết hai đứa con có xích mích cãi nhau, có hỏi thì cả hai cũng không nói nên chẳng thể làm gì được, sau một thời gian chứng kiến tụi nhỏ chiến tranh lạnh rồi đêm đó đột nhiên Khả My rời đi. Ông bà đã yêu cầu Trần Nghĩa đi đón cô về nhưng cậu cứ bảo để cho Khả My một chút thời gian, Lâm Khả My cũng không nghe điện thoại của ông bà.

"Vẫn khoẻ, khoẻ chết đi được" Chị Trịnh cười khổ, đáy mắt vui cười của chị không nhìn ra tức giận.

Trần Nghĩa cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng khách, chị Trịnh nâng ly nước uống nhìn thấy cậu. Chỉ muốn hất hết ly nước trái cây này vào người cậu, chị Trịnh kiềm xuống bàn tay đặt ly nước xuống bàn.

"Tâm đến tìm con đó" Trần phu nhân đứng dậy, có ý cùng Trần lão gia rời di để lớp trẻ nói chuyện. Chị Trịnh cất giọng uy lực ngăn lại "Hai bác cứ ngồi, chuyện này hai bác cũng nên nghe."

"À..." Trần phu nhân và Trần lão gia ngồi lại vị trí ban đầu, Trần Nghĩa đi đến chỗ sofa "Có chuyện gì vậy? Sao chị lại đến đây?"

Bình thường chị chỉ cần gọi điện cho cậu, hôm nay sao chị Trịnh lại đến tận đây.

Trịnh Thành Tâm siết chặt lòng bàn tay, đang dằn lại cơn giận bùng cháy trong lòng, nhưng càng nghĩ đến bộ dạng nức nở của Khả My hôm qua. Trịnh Thành Tâm bốc ra sát khí, thả ra lòng bàn tay, chị hít sâu một hơi nuốt xuống giận dữ.

"Khả My mang thai rồi."

Trần phu nhân liền trợn mắt, mừng rỡ đến mức ngạc nhiên lặp lại "Khả My mang thai rồi?"

Trần Nghĩa đứng im như tượng thất thần, ngồi xuống một chiếc ghế sofa độc lập, chưa kịp vội mừng. Trịnh Thành Tâm đã phung ra một cậu lạnh như sắt đá "Nhưng em ấy không muốn giữ đứa bé."

"Tâm ơi con nói gì vậy? Khả My không muốn giữ đứa bé sao? Tại sao lại vậy?" Trần phu nhân bị doạ, vừa mới nhận tin được thăng chức bà nội lại nhận tin cháu nội sắp bị hủy.

"Là nhờ ơn cậu Trần hết" Trịnh Thành Tâm lạnh giọng, Trần lão gia nghiêm mày lạnh hướng về cậu con trai "Con đã làm cái gì vậy?"

"Cô ấy... Không muốn giữ?" Trần Nghĩa ngưng động, lòng bàn tay cậu đang phát run, hai tay đan vào nhau trấn an bản thân.

"Bây giờ em ấy chỉ ước được phá thai thôi" Chị Trịnh cười khổ, mắt đẹp ánh lên tức giận nhìn sang Trần phu nhân liền dịu đi, khẽ nhẹ giọng "Hôm qua con mới đưa Khả My đi khám thì phát hiện mang thai."

"Rồi sao? Sao con bé lại không muốn giữ cháu?" Trần phu nhân lo sợ nhìn chị Trịnh, bà vội vàng muốn đi đến Trịnh gia "Không được, mau đưa bác sang chỗ con bé."

"Bác nghe con nói đã" Chị Trịnh nắm lấy tay bà, biết Trần phu nhân lo lắng cho Khả My và cháu nội, chị cũng không muốn Khả My phá thai mới đến đây đàm phán.

Trần phu nhân bình ổn lại tâm trạng, đôi mắt mong chờ nhìn Trịnh Thành Tâm. Chị Trịnh thở dài "Khả My bị trầm cảm, hôm qua bác sĩ có bảo Khả My có biểu hiện của trầm cảm mang thai. Sức khoẻ không tốt nên hầu như không có đủ dưỡng chất nuôi thai, tâm trạng con bé rất không tốt."

"Làm sao lại như vậy?" Trần phu nhân phát hoảng, mắt già liếc sang Trần Nghĩa, bàn tay đập xuống bàn thủy tinh "Con hay lắm."

"Bây giờ tốt nhất là mọi người đến khuyên nhủ Khả My, cố gắng khôi phục lại tinh thần của em ấy nếu không... Thật sự sẽ không giữ đứa nhỏ" Chị Trịnh đáp lạnh, lời nói của chị cứa vào trái tim của cậu, Trần Nghĩa thở ra hơi thở nặng nề "Nhưng lúc này, cô ấy không muốn gặp em."

"Cậu còn phải nói sao?" Mọi dịu dàng khi nói chuyện với bác Trần đều biến đi khi chị xoay mặt sang Trần Nghĩa "Cậu bây giờ cứ việc ngồi chờ xám hối cho hành động của mình đi là vừa."

"Con đưa hai bác đến chỗ con bé đi" Trần lão gia hiều hậu lên tiếng, chị Trịnh thở hắc một hơi hất hủi Trần Nghĩa, nhìn sang bác Trần một cách nhẹ nhàng kính trọng "Vâng."

Chị Trịnh đưa Trần lão phu nhân về Trịnh gia, đơn nhiên là có cả Trần Nghĩa đi theo, tuyệt nhiên chị sẽ không cho phép cậu đến gần Lâm Khả My.

Lâm Khả My mê man trong giấc ngủ, cảm giác một bàn tay ấm áp xoa trên mái tóc mình.

Chị Trịnh? Có lẽ là vậy.

Mi mắt nặng trĩu châm chạp nâng lên, trần nhà trắng tinh đập vào mắt, nghiêng gương mặt nhìn người đang vỗ về xoa đầu cô.

Cô tưởng là chị Trịnh, nhưng không phải, xuất hiện trong đôi mắt Khả My là gương mặt hiền hậu của Trần phu nhân.

"Mẹ..." Giọng cô nhỏ xíu đi, khàn khàn vì hôm qua đã khóc nhiều quá, đôi mắt hôm nay đã sưng húp đi. Trần phu nhân nhìn thấy liền đau lòng, trách móc một câu "Sao con không nghe điện thoại của mẹ? Rồi làm sao để bản thân ra nông nổi này?"

Lâm Khả My chạnh lòng, làm sao cô dám nghe điện thoại của mẹ cho được, một tuần qua cô đã hạ quyết tâm ly hôn. Nếu cô nghe điện thoại của mẹ chồng, cô sẽ không nỡ ly hôn.

Trần phu nhân rất yêu thương Lâm Khả My, từ ngày cô gả vào Trần gia, ông bà Trần luôn quan tâm và cưng chiều cô, ông bà giống như người cha mẹ thứ hai của cô vậy. Cô sẽ không nỡ ly hôn nếu nghe thấy giọng nói của ông bà, Trần phu nhân nhẹ khuyên nhủ "Con về nhà nha."

"..." Lâm Khả My lật đật ngồi dậy, bị câu nói của bà làm cho ngừng lại hoạt động, đầu nhỏ lắc nhanh.

"Về nhà đi, yên tâm, mẹ không để thằng Nghĩa như vậy nữa đâu" Trần phu nhân nắm lấy tay Lâm Khả My, tích cực khuyên nhủ "Mẹ nghe Thành Tâm nói, con không muốn giữ đứa nhỏ."

Lâm Khả My ngơ ngác, đầu nhỏ cúi xuống, mái tóc dài che khuất đi gương mặt. Trần phu nhân cũng là phụ nữ, thời gian mang thai nhạy cảm như thế nào bà đều đã trải qua, cho nên cũng có thể thấu hiểu "Sao lại nghĩ ngốc như thế, không được nghĩ như vậy nữa, có duyên con cái mới đến với con. Ngoan nào, Nghĩa nó làm gì xấu với con cứ nói mẹ, mẹ làm chủ cho con."

Tâm thất Lâm Khả My chết lặng, cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay vô dụng của mình. Cô biết nói gì? Biết nói như nào?

Bảo rằng cô lừa dối anh năm năm nên anh mất đi lòng tin ở cô, mẹ sẽ làm chủ cho cô sao?