Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 121: Lớn chuyện rồi




Phương Hoa ngồi cùng Hiểu Minh, con bé ngồi ăn ở chiếc bàn gỗ, ngón tay tròn tròn cầm chiếc thìa gỗ.

Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, âm thanh bước chân uy lực đi vào, Phương Hoa nâng đầu nhìn. Đó là Trịnh Thành Dương, Phương Hoa lập tức dời mắt nhìn ra phía sau anh, không có Trình Gia Hân theo sau.

Cô xoay mặt trở lại, tập trung vào nhìn bé con đang ăn. Cách thuần phục né Trịnh Thành Dương của Phương Hoa, anh bước đến trước mặt Phương Hoa.

Ánh mắt từ trên cao gián xuống đầu cô nặng trĩu, nặng đến mức Phương Hoa chẳng thể nâng đầu. Trịnh Thành Dương cúi người, nắm lấy cổ tay Phương Hoa kéo cô đứng dậy.

Đột nhiên anh động chạm, Phương Hoa giật mình muốn rút tay lại. Trịnh Thành Dương xoay lưng, bàn tay nắm chặt tay Phương Hoa kéo đi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng Hiểu Minh, Phương Hoa lên tiếng phản kháng "Anh làm cái gì vậy? Lại muốn cái gì?"

Trịnh Thành Dương không có trả lời, Phương Hoa cảm giác cánh tay tê dại. Lực nắm của anh một lúc lớn, Phương Hoa không muốn đi theo anh nhưng cứ bị anh lôi đi một mạch sang phòng Phương Hoa, mặc cô phản ứng.

"Này..."

"Trịnh Thành Dương..."

"Anh buông ra."

Giọng nói la hét phản đối của Phương Hoa vang dội, Trịnh Thành Dương không có bất kì câu đáp trả nào, trầm mặt lôi kéo.

Rầm.

Cách cửa va đập như muốn vỡ nát, Phương Hoa rụt vai, mắt nhìn cánh cửa phòng muốn vỡ tung kia, đáy mắt hiện lên hoang mang không rõ anh muốn cái gì. Âm thanh va đập lớn kia doạ Phương Hoa, tim lệch đi một nhịp, cô không dám phản ứng nữa im lặng bị anh kéo đến giường lớn.

"Ách"

Trịnh Thành Dương hất tay, Phương Hoa bị đẩy ngã xuống giường lớn. Đầu óc choáng váng khi cơ thể va xuống giường nệm, nâng người ngồi dậy.

Nhìn thấy Trịnh Thành Dương cởi ra cà vạt màu xám, bàn tay cởi khuy tay áo sau đó xoắn lên ống tay áo, xong xuôi một bên này thì chuyển sang tay áo bên kia.

Phương Hoa nuốt nước bọt, cơ thể nhanh chóng bật dậy như lò xo rời khỏi giường. Bước chân Phương Hoa đứng dậy, Trịnh Thành Dương vung tay to đẩy mạnh Phương Hoa ngã xuống giường lớn.

Cô không chạy đi đâu được, Phương Hoa thục lùi về phía sau giường, la ba lấp bấp "Anh... Khoan... Chị Tâm..."

Cô muốn nói rằng anh khoan đã, chị Tâm biết sẽ như thế nào, anh chẳng phải đang chứng minh cho chị ấy sao?

Khoé môi Trịnh Thành Dương nhếch lên, nụ cười tựa như không tiếp nối câu nói lắp kia "Chị Tâm không có nhà."

"Không anh..." Phương Hoa lui người, lưng chạm vào thành giường "Không nên..."

Trịnh Thành Dương hoàn tất việc xoắn tay áo, bàn tay cởi ra vài ba khuy áo ngực, nhìn gương mặt cả kinh của Phương Hoa bật cười "Có cái gì không nên?"

Phương Hoa nghiêng người, khoảng cách từ vị trí phía cuối giường và đầu giường khoảng hai sảy tay dài. Cô vội vàng nghiêng người chạy xuống bên hông giường, bước chân đặt lên mặt đất liền tháo chạy.

Trịnh Thành Dương đã phóng lên giường như một con sói đói, vươn ra bàn tay to túm lấy lưng áo Phương Hoa giật ngược xuống giường. Cô bị kéo ngược lại, bật ngữa ngã xuống giường mềm, vì va đập liên tục mà thần trí đau lên choáng ngợp.

Trịnh Thành Dương đè xuống Phương Hoa rất dễ dàng, bàn tay bóp lấy gương mặt nhỏ kéo hướng về anh. Bắt buộc cô nâng mắt nhìn vào anh ta, bàn tay bóp chặt xương hàm kia "Mấy hôm trước còn bảo yêu tôi, nhưng tôi thấy em đâu có để tôi vào mắt."

Thờ ơ của cô, anh không nuốt nổi. Lúc nào cũng xem anh là không khí không đáng một cân lượng, trong khi... Rất dễ dàng để tâm đến người khác, cách cô cười nói với Trần Nghĩa hôm qua so với cách cô thờ ơ lơ đi anh, Trịnh Thành Dương thật sự không nhịn nổi.

"Đau..." Phương Hoa kháng nghị, xương hàm đau đớn tê lên, Phương Hoa giữ lấy tay anh muốn kéo ra "Buông ra."

Phương Hoa lắc mạnh đầu, thoát được cái bóp chặt của anh, hai tay nhỏ đặt trước ngực Trịnh Thành Dương đẩy mạnh "Anh tránh ra, đừng có chạm vào em."

Bàn tay đã chạm vào người khác đó, đừng chạm vào cô. Hơn nữa, anh nói anh không yêu cô, thì làm ơn đừng chạm vào cô nữa.

"Anh đang hẹn hò với Gia Hân cho nên... Đừng có chạm vào em" Phương Hoa tích cực đẩy ra Trịnh Thành Dương, khoé môi anh tạo thành một đường cong bất mãn "Tôi đã nói rồi, chạm vào em không vì tôi yêu em... Chỉ là muốn làm nhục thôi."

Môi hồng mím lại lộ ra run rẩy, trái tim đau đớn nhăn nhó, sức lực nhỏ bé không xê dịch được cơ thể Trịnh Thành Dương.

Chị Tâm đã từng nói, nếu cô không muốn thì hãy cứ nói, cô càng nhịn nhục Trịnh Thành Dương sẽ càng lấn tới. Phương Hoa mím chặt môi, hai tay nhỏ cố gắng ngăn cản khoảng cách của hai người "Em không muốn!"

Bỗng nhiên Trịnh Thành Dương nghe thấy chuyện cười, bật ra nụ cười tuấn duật "Không muốn? Có bao giờ chuyện này cần phải xin phép em không?"

Trịnh Thành Dương nâng lên bàn tay to, đẩy lên vạt áo ngủ lộ ra gò bồng đào trắng sữa. Vì cơ thể một tuần qua không động chạm, da thịt Phương Hoa trở nên mềm mại hơn, và chính vì không động chạm, Trịnh Thành Dương lúc này đã sớm đói khát đến mức chỉ muốn nhanh chóng nhét vào bên trong Phương Hoa.

Bàn tay to bắt lấy gò bồng trắng sữa xoa nắn, Phương Hoa ngừng lại hành động xô đẩy vô nghĩa, hai tay chụp lấy bàn tay vô lại của anh. Không cho nó mơn trớn với gò bồng của cô, quát lớn "Em nói em không muốn, anh tránh ra, anh không... Không được phép."

Giọng nói bị đứt quảng, ngăn được bàn tay này thì bàn tay kia của Trịnh Thành Dương cũng không an phận mò vào giữa hai chân cô. Phương Hoa khép chặt đùi ngọc, đầu nhỏ lắc mạnh nghiêm cấm.

"Anh đừng chạm vào em!"

Trịnh Thành Dương giật mạnh tay ra khỏi ngăn chặn của Phương Hoa, nâng người dậy, hai tay nắm lấy cổ áo ngủ dùng lực lớn xé toạc chúng.

"Câm miệng" Mắng chửi một câu, áo ngủ bị xé rách, Phương Hoa bị lột trần, những chiếc khuy áo bị bung đứt nằm lăn lóc. Trịnh Thành Dương nắm lấy giữa áo ngực dùng lực giật ra, áo nhỏ bị ném xuống đất.

"Cái gì không muốn? Đừng chạm vào?" Trịnh Thành Dương bật cười, đôi mắt thèm khát ánh lên màu đỏ rực đục ngầu "Quên mất tôi giỏi nhất là cưỡng hiếp em rồi sao?"

Từ năm năm trước cho đến bây giờ, giữa hai người không có cái gọi là sự tự nguyện. Chỉ cần anh ta muốn Phương Hoa phải đáp ứng, không đáp ứng được cũng phải đáp ứng. Không có chuyện cô muốn hay không, không có chuyện anh ta không đạt được.

Bị lột trần, Phương Hoa nhắm chặt mắt xoay mặt đi, một cách cam chịu số phận, chỉ mong nó mau mau trôi qua. Trịnh Thành Dương không cho cô toại nguyện, xoay lại gương mặt Phương Hoa, cúi đầu hôn lên môi đỏ hồng.

Phương Hoa chính là né sự thận mật này, cắn chặt răng mặc anh ta ở trước miệng cô làm loạn. Trịnh Thành Dương nâng bàn tay bắt lấy một bên bồng đào siết chặt, bàn tay dùng lực lớn như muốn bóp nát chúng.

Mi tâm Phương Hoa chau lại vì đau đớn, bàn tay nắm lấy bàn tay anh. Ngực bị siết chặt, càng lúc càng thắc chặt lại đau đớn. Hai chân nhỏ vẫy đạp nệm giường muốn né đi, đau đến mức Phương Hoa muốn la hét "A..."

Phương Hoa mở miệng liền bị Trịnh Thành Dương lắp lại, đầu lưỡi chạy vào trong miệng cô bắt lấy lưỡi mềm ngọt ngào quấn quyện. Bàn tay anh ta lúc này mới thả lỏng ra gò bồng đỏ ửng với dấu bàn tay, ngón tay mơn trớn nụ hoa trên ngực kia.

"Ưm..." Cô chẳng né đi đâu được, bất lực bị hút lấy toàn bộ hơi thở. Bàn chân nhỏ đạp mạnh lên nệm giường đến không còn sức lực nào mà thả lỏng, Trịnh Thành Dương ngừng lại nụ hôn.

Phương Hoa nghiêng mặt, tay nâng lên chặn miệng bật ra nức nở. Cô không kháng nổi nữa, sức lực cứ thế bị anh ta cướp sạch. Trịnh Thành Dương tụt ra quần ngủ của Phương Hoa, cô cũng không quan tâm phản kháng nữa dù sao gì kết quả cũng chỉ có một. Chống cự càng chỉ thêm hao phí sức lực, anh ta cởi ra lớp bảo hộ cuối cùng của Phương Hoa.

Cô chỉ xoay mặt nghiêng sang một bên, chặn lại âm thanh nức nở của chính mình.

Những tiếng leng keng của đai lưng khi anh ta tháo ra dây đai, chúng khiến Phương Hoa ớn lạnh, lông tơ đều dựng đứng. Trịnh Thành Dương không tháo ra toàn bộ trang phục, chỉ vừa vặn hạ xuống đũng quần ra khỏi phân thân.

Nâng lên đùi ngọc hình chữ m, tay giữ lấy phân thân đặt ngay ngắn trước cửa u hoa thần bí đã lâu không gặp. Cô nhanh chóng bịt lại miệng, tay còn lại túm lấy vải vóc của dra giường, cơ thể Phương Hoa hoàn toàn căng cứng trước sự thâm nhập.

"Ưm..." Vốn dĩ đã bịt chặt miệng, nhưng thế nào khi anh ta thúc đẩy thắc lưng, đem phân thân chôn sâu vào bên trong Phương Hoa. Vẫn phát ra âm thanh rên rỉ nặng nề, Trịnh Thành Dương đi vào liền động đậy.

Cô vứt đầu, siết chặt dra giường, răng cắn chặt môi dưới không hề phát ra bất kì âm thanh nào ngoại trừ hơi thở dốc.

Tay giữ ở hông nhỏ, đem chính mình chôn vùi vào chật hẹp ấm nóng. Khoái cảm sung sướng đến giết người, cũng đã lâu không chạm vào người Phương Hoa. Trịnh Thành Dương giống như quả bom nổ chậm, thèm khát bùng nổ, hai tay ấn chặt hông nhỏ bắt đầu điên cuồng luật động.

"Ặc..." Bật ra một âm thanh, Phương Hoa mếu máo níu lấy vải vóc xung quanh "Không... A... Anh chậm..."

Đột nhiên nhanh như thế, Phương Hoa không tiếp ứng kịp, cơ thể còn chưa kịp thích ứng với xâm nhập kia. U hoa bị xâm phạm phản kháng đau đớn, cơ thể cô căng cứng khiến u cốc kia càng siết chặt lại Trịnh Thành Dương.

Tường thịt bên trong ấm nóng co bóp, hút lấy nhiệt bỏng to lớn. Trịnh Thành Dương thở dốc, yết hầu liên tục lên xuống nuốt nước bọt. Người phụ nữ này... Thật sự đã bỏ độc anh.

"Không... Huhu" Hai chân dang rộng có ý muốn thu lại, bởi vị anh tay không có nắm giữ đùi ngọc, Phương Hoa giơ lên bàn chân nhỏ đạp vào lòng ngực Trịnh Thành Dương.

Tay to nhanh chóng nắm lấy chân nhỏ của cô, kéo chân nhỏ gác lên trên vai anh ta.

"Hic..." Phương Hoa lắc lắc đầu, tóc tai rối như một tổ quạ, tóc bết lên trên gò má. Mồ hôi cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau chạy trên gương mặt, hô hấp bằng miệng tham lam hít thở không khí.

Trịnh Thành Dương nâng lên mi mắt, con ngươi đục màu thưởng thức tuyệt tác dưới thân. Hai gò bồng vì va chạm của anh mà di chuyển lên xuống mê người, làn da mềm mại như tan chảy trong lòng bàn tay đỏ ửng.

Căn phòng nồng mùi mồ hôi trộn lẫn tư vị dâm tục, cô gái ngân nga dưới thân người đàn ông. Người đàn ông ấy ngự trị trên người cô gái như một vị thần cưỡi gió, bụng nhỏ co rút, u cốc phản ứng kịch liệt co bóp.

"Ah..." Cô như tan chảy, rên rỉ lên một tiếng, cơ thể giật nảy đến đầu ngón chân co rụt lại. Cao trao thoả mãn cơ thể xụi xuống, như quả hồng chính mùi đỏ ửng.

Trịnh Thành Dương ngừng lại hoạt động, thưởng thức dáng vẻ cao trào khoái cảm của Phương Hoa. Nuốt xuống một ngụm, thở hắc một hơi rút ra phân thân. Anh vừa đi khỏi, u hoa thần bí chảy ra chất lỏng trong suốt của nó, hương vị ngọt ngào bao trùm căn phòng.

Đứng dậy, chính thức cởi ra quần tây cùng bảo hộ, nằm xuống bên cạnh Phương Hoa. Cô lúc này mềm nhũng như quả bông, không có một lực nào, kéo Phương Hoa vào lòng, tấm lưng trần trụi nhỏ nhắn dính sát vào lòng ngực Trịnh Thành Dương.

Nâng lên đùi ngọc, từ phía sau mang phân thân chen vào.

"Ưm..." Cô hừ nhẹ, phân thân kia chui vào bên trong, Phương Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng một tâm lý cho hoạt động của Trịnh Thành Dương.

Ấy vậy mà anh lại chẳng động, nhét toàn bộ chính mình vào bên trong cô lại nằm im không động. Vòng tay lớn bao bọc cơ thể cô trong lòng, mặc cho Phương Hoa đang húc chặt lấy anh.

"Ách..." Cô mếu máo, bàn tay hướng ra phía sau nắm lấy tay áo Trịnh Thành Dương. Thứ kia lắp đầy cô mà không động, càng lúc càng đẩy sâu vào trong Phương Hoa. Bụng dưới co thắc, u hoa liên tục nuốt vào vị khách to lớn kia, từng đợt hút lấy anh ta.

"Ưm..."

Cứ thế, thêm một lần cao trào, trong vòng tay Trịnh thành Dương, cơ thể Phương Hoa giựt nảy sau đó run rẩy.

"Đừng..."

Trịnh Thành Dương không hề có ý di chuyển, cứ chôn vùi bên trong mặc cho thần bí u hoa tiếp đãi nó. Mỗi lần u hoa cao trào bóp chặt anh, Trịnh Thành Dương thở dốc cũng không thua kém Phương Hoa, hơi thở nặng trĩu từ phía sau phà phà vào lỗ tai Phương Hoa.

Thần bí u hoa ban đầu là cuốn chặt, sau đó co bóp và hút lấy vị khách kia và tiết ra mật ngọt.

"Aa... Trịnh... Thành Dương" Phương Hoa đánh đánh vào cánh tay anh, run rẩy như con chó bị ướt mưa lạnh cóng. Không tiếp thu nổi nữa, anh đâm sâu lại mặc nó để im trong cô, cô đã cao trào không biết bao nhiêu lần trong khi thứ kia càng lúc càng một lớn.

"Anh Dương" Trịnh Thành Dương trầm giọng nhắc nhở, giọng anh khàn đi rõ. Hơi thở nặng nề, ôm chặt thiên hạ vào lòng, phía dưới cứ thể chôn sâu.

Bả vai Phương Hoa rụt lại, gương mặt đỏ bừng cả cơ thể phát nhiệt như ngồi trên ngọn lửa thiêu, la ba lấp bấp không dám trái ý anh ta "Anh... Anh Dương... Đừng như vậy..."

Làm ơn di chuyển sau đó kết thúc, như thế này, Phương Hoa không chịu được.

"Em nha" Trịnh Thành Dương bật cười, hơi thở anh chỉ có nóng hơn chứ không thua kém Phương Hoa, chôn vùi bên trong cô sung sướng đến anh xém chút phát tiết. Trịnh Thành Dương ôm cứng cô trong vòng tay là bởi vì đang đè nén thằng nhỏ ở phía dưới, giọng nói trầm thấp trêu chọc "Làm nhiều quá cũng không được, ở yên một chỗ cũng không được, muốn tôi làm sao mới đặng?"

"Huhu..." Phương Hoa mếu khóc, miệng lưỡi khô khốc, bàn tay nắm áo anh ta hạ xuống đẩy hông anh ra, nhấc mông nhích ra muốn thứ kia đi ra.

Mông nhỏ nhấc lên, Trịnh Thành Dương liền thúc hông đi đến. Khoảnh khắc cô tưởng rằng dường như sắp lấy ra thứ kia thành công, anh thúc người cứ thế đem mọi thứ đi vào trở lại.

"A...Huhu..." Phương Hoa cắn môi, nấc lên tiếng khóc nức nở, vai nhỏ run lên bần bật.

Cảm thấy trêu đùa đã đủ, Trịnh Thành Dương cũng không nhịn được nữa. Kiềm nén đến dây thần kinh đều căng cứng, nâng lên đùi ngọc ngà, lui ra cự long sưng tẩy sau đó luật động đem cự long lui ra tiến vào.

Phương Hoa nức nở như đứa trẻ nhỏ, tiếng nước lách tách cùng âm thanh phành phạch khiến cô chết thẹn, bởi vì cao trào nhiều lần nên mỗi lần anh đi ra đều kéo ra một chất nhầy nhụa phát ra tiếng nước.

Người khác nghe thấy sẽ má đỏ tim đập, bỗng tiếng chuông điện thoại của Phương Hoa ngay lúc này phát lên. Phương Hoa mơ màng như một người mất trí, rên rỉ thúc thích theo Trịnh Thành Dương, tiếng chuông điện thoại cứ thế phát lên.

Trịnh Thành Dương nghiêng người, với tay lấy điện thoại của Phương Hoa, muốn tắt đi tiếng chuông gây phiền nhiễu bầu không khí. Hai chữ Trần Nghĩa lại đập vào mắt anh, ngón tay Trịnh Thành Dương không hướng về nút tắt máy nữa.

Ngược lại chấp nhận cuộc gọi mở ra chế độ loa, di chiếc điện thoại đến trước miệng Phương Hoa.

"Alo, Phương Hoa" Giọng nói Trần Nghĩa cất lên, đánh tỉnh kẻ nửa mê nửa mộng. Phương Hoa như bị dội gáo nước lạnh, bàn tay nhỏ đẩy tay cầm điện thoại kia ra xa "Không..."

"Nghe máy" Trịnh Thành Dương thì thào bên lỗ tai Phương Hoa, anh giữ lại chiếc điện thoại đưa đến gần gương mặt Phương Hoa. Gò má cô thẹn đỏ, hai mắt đỏ hoe sưng húp đáng thương nhìn vào điện thoại.

"T... Tôi nghe..."

"Khả My hôm nay đã ổn hơn chứ? Phiền cậu quá, cậu cũng biết đó... Tôi không còn ai có thể gọi hỏi được" Giọng nói Trần Nghĩa thanh lịch phát lên, Phương Hoa nuốt vào rên rỉ của chính mình.

Phía dưới Trịnh Thành Dương vẫn va đập liên tục, tiếng nước nhóp nhép cùng âm thanh thân thể van chạm. Phương Hoa níu lấy bàn tay Trịnh Thành Dương, giống như muốn bảo anh ngừng lại, Trần Nghĩa sẽ nghe thấy mất.

"Phương Hoa? Cậu có nghe không?" Không nhận được câu trả lời của Phương Hoa, Trần Nghĩa khẽ hỏi.

"Ừ... Chị ấy... Ừm..." Phương Hoa đang soạn ra từ ngữ trong đầu, nhưng tâm trí cô trống rỗng, đầu óc mê mang lâng lâng ở trên mây trời.

Trịnh Thành Dương không nhịn được bật cười, kéo gương mặt Phương Hoa nghiêng về sau, hôn lên môi cô như một cách cổ vũ tinh thần.

"Cô ấy làm sao? Cậu có khoẻ không vậy?" Trần Nghĩa lo lắng, đột nhiên hôm nay Phương Hoa nghe điện thoại khác hẳn mọi ngày. Mọi khi chỉ cần nhấc máy lên đã nghe được giọng nói vui vẻ, khả ái của cô.

"Chị ấy khoẻ..." Phương Hoa né đi nụ hôn của Trịnh Thành Dương đáp nhanh "Tôi khoẻ..."

"Vậy thì tốt" Trần Nghĩa thở phào, cảm thấy kì lạ "Giọng cậu nghe không được tốt."

Phập.

Trịnh Thành Dương lui cự long ra tận miệng u hoa, sau đó thúc mạnh thắc lưng đem toàn bộ trôn vào.

"..." Phương Hoa chụp lấy chiếc điện thoại, ngón tay run rẩy cào vào nút tắt cuộc gọi nấc lên "Ạch..."

Điện thoại rất nhanh hiện thị cuộc gọi đến, Trịnh Thành Dương bắt lấy điện thoại của cô.

"Không... Anh..." Phương Hoa cố gắng ngăn lại, mắt đẹp trừng to, Trịnh Thành Dương cầm lấy điện thoại nhận lấy cuộc gọi.

"Có chuyện gì vậy, Phương Hoa cậu thật sự không sao chứ?" Giọng nói Trần Nghĩa lo lắng phát ra, Phương Hoa hoảng hốt nhìn Trịnh Thành Dương.

Anh nâng lên nụ cười, mắt đăm đăm nhìn cô gái nhỏ trong lòng, giọng nói khàn đặc của một người đàn ông đang chìm trong dục vọng.

"Lớn chuyện rồi."

Trần Nghĩa bất động một vài giây bởi vì giọng nói của người đàn ông, không tin tưởng khẽ "Trịnh thiếu?"

"Cậu Trần, có biết đang làm phiền chúng tôi không?"

Trịnh Thành Dương cười cợt, bàn tay lướt vào nút tắt sau đó ném đi chiếc điện thoại.

Phương Hoa mím môi, hai bàn tay nâng lên ôm mặt cất ra nức nở.

Đúng như anh nói, chạm vào cô chỉ để làm nhục cô, anh thành công rồi, Phương Hoa nhục nhã đến ôm mặt khóc nấc.