Sáng hôm sau, Lâm Khả My tỉnh dậy, vẫn là công tác chườm khăn ấm cho đôi mắt. Cô nằm dài trên giường, một tay đặt trên khăn lông đang chườm mắt một tay nằm lăn lóc trên giường.
Ấn ấn vào khăn lông, Lâm Khả My thả lỏng bàn tay nằm xuống giường, dáng nằm chữ thập thẳng như đường băng.
Phương Hoa cũng dậy rất sớm chuẩn bị quần áo cho Minh bé đi học.
Bọn họ gặp nhau ở bàn ăn bữa sáng, Lâm Khả My, Phương Hoa, chị Trịnh đều im lặng dùng bữa. Bé con vẫn còn ngáy ngủ nên cũng rất mơ màng há miệng ăn bữa sáng, bầu không khí nặng nề vô cùng.
Trịnh Thành Dương cũng chẳng buồn lên tiếng, im lặng dùng bữa sáng. Con ngươi màu đèn lướt qua Phương Hoa đang vô cùng thản nhiên, không hề có một biểu cảm nào.
Đột nhiên cảm giác nặng đầu, Phương Hoa xoay mặt cầm lấy cốc nước uống, cô biết là anh đang nhìn cho nên mới xoay đi uống nước. Từ hôm đó đến nay, hình như Phương Hoa đến một lần cũng không nhìn mặt Trịnh Thành Dương nữa.
Trịnh Thành Dương đặt xuống nĩa bạc, lần này dùng lực lớn hơn cho nên âm thanh thìa bạc đặt xuống đĩa sứ phát lên rõ mồn một. Bầu không khí yên tĩnh càng khiến âm thanh ấy nặng nề hơn, phát ra lạch cạch một tiếng.
Phương Hoa cũng vừa đặt xuống cốc nước, chiếc cốc thủy tinh đặt xuống bàn nhẹ đến không phát ra một âm thanh nào.
"Hiểu Minh ăn nhanh nào" Phương Hoa xoay người sang con bé, ngón tay chùi chùi bánh mì vụng trên môi con bé. Ánh mắt phía kia cứ gắt gao bổ lên người cô, Phương Hoa chẳng thể quay mặt sang hướng đó.
Cô giống như đang chăm Hiểu Minh nhưng nó thực chất là tránh đi đôi mắt của Trịnh Thành Dương, chị Trịnh nhìn thấy màn kia, húc cù trỏ tay vào Khả My bên cạnh.
Lâm Khả My nâng đầu nhìn anh Trịnh đang đăm đăm nhìn về phía mẹ con Phương Hoa, chỉ biết nhúng vai.
Dùng xong bữa sáng, Phương Hoa chỉnh sửa áo khoác của con bé ngay ngắn lại, cưng chiều khẽ "Cục vàng đi học vui vẻ nhé."
"Dạ" Con bé gật đầu mạnh, gương mặt nhỏ vểnh lên "Mama thơm thơm."
Phương Hoa hướng đến chiếc má nhỏ của con bé, hôn chụt một cái, Hiểu Minh toe toét nụ cười chạy về phía Trịnh Thành Dương. Thế là con bé theo anh đi học, nhà lại chỉ còn Phương Hoa, chị Trịnh và Khả My.
Biết là tâm trạng Khả My hôm qua không tốt, chị Trịnh liền bày trò trong bếp cho Khả My vui, còn có thể giúp Khả My và Phương Hoa tiếp xúc nhiều hơn.
"Này, nay làm bánh nhá?"
"Chị lại đốt bếp hả?" Phương Hoa nhớ lại hôm đầu bọn họ nấu ăn, ôi không thể tưởng tượng được nga.
"Nay có Khả My nè" Chị Trịnh kéo kéo tay Khả My "Nha."
Lâm Khả My sống với chị cũng gần tròn mười bốn năm rồi, trình độ nấu ăn của chị không phải Khả My không biết. Có bao giờ chị lết vào bếp mà bây giờ lại đòi làm bánh cơ "Xin từ chối."
Lâm Khả My chạy trước nga.
"Vào đây vào đây" Chị Trịnh nhanh nắm lấy tay Khả My, kéo cô đi vào bếp, Phương Hoa tung tăng theo sau.
Thế là cuộc chiến trong bếp của ba người phụ nữ lại bắt đầu, các cô hầu, cô Năm và bác Lí đều phải dạt ra hết.
Chị Trịnh đập trứng gà, dùng một chiếc mui múc ra lòng đỏ đặt qua một bên, đưa bát đựng lòng trắng cho Lâm Khả My để đánh trứng, Phương Hoa thì chơi với bột.
Ghim điện cho chiếc máy đánh trứng, Lâm Khả My khởi động máy đánh một cái. Một tay cầm bát trứng và một tay cầm máy đánh, rất điêu luyện đặt máy đánh vào bên trong bát.
Máy đánh bắt đầu làm việc, Lâm Khả My chỉ việc đứng đợi và đảo đều máy đánh trứng. Lòng đỏ được đánh bông ra thành những bong bóng nhỏ nổi lền bền, hỗn hợp dần chuyển sang màu trắng.
"Ồ, tốt quá" Chị Trịnh khen ngợi.
Mi tâm Lâm Khả My chau lại, nuốt xuống một ngụm nước bọt tiếp tục đánh trứng. Nhưng mùi hương của trứng gà cứ bốc lên lỗ mũi, Lâm Khả My ba lần bốn lượt nuốt nước bọt, mùi tanh đến mức cô chỉ muốn nín thở.
Cảm thấy thật sự không tốt, Lâm Khả My ấn nút tắt máy đánh, đặt xuống chiếc máy vội vàng xoay người rời đi. Chị Trịnh ngạc nhiên, dừng lại công tác làm việc, nâng bước đi theo Lâm Khả My.
Phương Hoa cũng ngưng lại động tác trộn bột mì, tháo ra găng tay nấu ăn đi theo chị Trịnh.
Lâm Khả My phi vào nhà vệ sinh, từ bên ngoài chị Trịnh nghe thấy âm thanh nôn mửa thốc tháo của cô từ bên trong, lo lắng gõ vào cánh cửa "Em sao vậy?"
Trả lời chị Trịnh chỉ có tiếng nôn và ho sặc của Lâm Khả My, Phương Hoa đi đến, đứng bên cạnh chị khẽ "Chị ấy sao vậy?"
"Chị không rõ nữa" Trịnh Thành Tâm lần nữa gõ vào cánh cửa "My ơi, em không sao chứ?"
Tiếng nôn và ho sặc sụa phát ra, sau đó là âm thanh vòi nước chảy. Lâm Khả My bước ra với gương mặt trắng bệch, giơ tay đầu hàng "Em không khoẻ lắm, chị với Phương Hoa cứ làm đi."
"Chị gọi Gia Hiếu đến khám cho em nhé?" Chị Trịnh lo lắng đỡ lấy vai Lâm Khả My, ngày hôm qua tinh thần Khả My đã bị đả kích một lần, chị sợ rằng nó ảnh hưởng đến cơ thể Lâm Khả My, vừa hay, bác sĩ tâm lí là liều thuốc tốt nhất lúc này.
"Không cần đâu" Lâm Khả My vội cười, cô biết rõ sức khoẻ của mình nhất, chỉ là hơi không tốt trong người "Em không sao, ngủ một giấc là được."
"Vậy lên phòng nghỉ đi" Chị Trịnh không thể ép Khả My ở trong bếp nữa nga.
Lâm Khả My nâng lên nụ cười, sợ rằng chị buồn "Hai người làm đi, nào xong thì cho em ăn với."
"Biết rồi biết rồi" Trịnh Thành Tâm phẩy phẩy tay, Lâm Khả My quay người đi lên phòng.
Phương Hoa nhìn theo bóng dáng đơn lẻ của Lâm Khả My, trở về với công việc trộn bột mì. Bàn tay nhào nhào cục bột, Phương Hoa nheo mi, hít lên một hơi ngán ngẫm "Hừm..."
"Sao vậy?" Thấy Phương Hoa có vẻ suy tư chuyện gì đó, chị Trịnh liền lo lắng, không phải là đến Phương Hoa cũng không khoẻ đó chứ.
"Thì..." Phương Hoa ấn ấn cục bột màu trắng sữa, xoay mặt nhìn chị Trịnh với vẻ trầm tư "Quen lắm nha."
"Cái gì quen?" Chị Trịnh tiếp tục việc đánh trứng dở dang của Khả My, chớp chớp mắt.
Chính là bộ dạng nôn mửa đó của Lâm Khả My, không hiểu vì sao, Phương Hoa lại nhớ đến bản thân lúc mang thai Hiểu Minh.
"Không, không có gì hì hì" Phương Hoa lắc lắc đầu, cô nghĩ bậy gì thế không biết.
Phương Hoa đánh bay suy nghĩ ấy, cùng chị Trịnh làm bánh. Bọn họ mất hai tiếng để hoàn thành một chiếc bánh bông lan hoàn hảo, cắt bánh ra làm hai tầng, mức dâu và mức cam cùng nho khô làm nhân ở giữa hai tầng bánh.
Sau cùng là công đoạn trang trí chiếc bánh trở thành bánh kem màu hồng, sau khi hoàn thành cắt ra một phần nhỏ hình tam giác để trong tủ nhiệt cho bé con. Phương Hoa và chị Trịnh mang bánh lên phòng thưởng thức cùng Lâm Khả My.
Lần thứ hai vào bếp... Kết luận: Cũng không tồi.
Trước bữa tối, Lâm Khả My hôm nay tắm trước khi đến bữa tối, cô nằm tận hưởng bồn nước nóng. Nước nóng xoa dịu cơ thể đau nhức của Khả My, dạo này cơ thể cô thức sự không tốt.
Tay chân lúc nào cũng nhức mỏi, cô đã già đến độ tuổi nhức mỏi tay chân rồi sao?
Đến lúc đi xuống dùng bữa tối như mọi khi, bữa tối hôm nay cũng có sự góp mặt của Trình Gia Hân, quả thật là một bữa tối ảm đạm.
Trình Gia Hân vẫn cái trò gắp thức ăn thể hiện tình cảm với Trịnh Thành Dương, gắp một mẫu thịt vào bát anh khẽ giọng "Anh ăn đi."
Phương Hoa vẫn không nhìn đến, hoàn toàn lơ đi hai người bọn họ, họ giống như không khí đối với Phương Hoa vậy. Chị Trịnh khó chịu bao nhiêu đều in lên mặt, khoé môi giật giật, đũa thần hướng đến món cá gắp cho Phương Hoa.
"Ăn nhiều vô, bồi bổ sức khoẻ vào" Chị lia đũa thần gắp cá sang cho Khả My "Cả em nữa, bồi bổ vào, hôm nay mặt em như không có miếng máu nào hết đấy."
Lâm Khả My hì hì cười, vâng lời cặm cụi ăn.
Nhưng trời không cho cô toại nguyện, ăn cũng không yên. Nhai nuốt món cá trong miệng, cơn buồn nôn y hệt lúc sáng trỗi dậy, Lâm Khả My nâng cốc nước uống một ngụm.
Vẫn cảm thấy không đủ, cô nâng cốc nước uống thêm một ngụm, liếm liếm môi khô, đầu lưỡi liên tục nuốt xuống những ngụm nước bọt. Bào tử sôi sục phản ứng dữ dội, nó biểu tình trong đường ruột Lâm Khả My, những gì vừa nuốt vào trào ngược lên trên miệng.
"Khụ..." Lâm Khả My bật dậy, tay bịt chặt miệng chạy về hướng nhà vệ sinh.
Mọi người đều bị hành động của cô thu hút, lo lắng nhìn theo bóng dáng của cô.
Phương Hoa lần nữa chau mày, nhìn về phía nhà vệ sinh lại nhìn xuống thịt cá đang ăn dở. Môi hồng mím lại, nó... Y hệt!
Y hệt như Phương Hoa năm năm trước, khi cô ốm nghén Hiểu Minh. Có rất nhiều lý do dẫn đến nôn mửa nhưng vì sao Phương Hoa lại có suy nghĩ ấy chứ?
"Không được rồi" Chị Trịnh lo lắng, buông đũa nâng người đứng dậy "Phải đưa con bé đến bệnh viện một chuyến thôi."
"Bây giờ luôn hả?" Phương Hoa ngạc nhiên, chị Trịnh gật gù "Ừm, mới bảy giờ thôi, mặt Khả My hôm nay như xác sống ấy, chị đưa con bé đi bệnh viện một chuyến mới an tâm được."
Phương Hoa gật gù, thế là chị Trịnh dắt Lâm Khả My đi khám bệnh một chuyến ngay và luôn. Lâm Khả My không có khả năng phản khán lời chị Trịnh, thế là họ rời Trịnh gia.
Chị Trịnh đi khỏi, Phương Hoa cũng chẳng muốn nán lâu trên bàn ăn này. Cô nhanh chóng ăn cho xong phần của mình, sau đó cầm lấy bát cơm của cục bông gòn, dắt con bé trở về phòng ăn riêng.
Có thể nói Phương Hoa không quan tâm Trịnh Thành Dương và Trình Gia Hân, hoàn toàn không để họ vào mắt. Đối với lạnh nhạt đến mức ngồi cùng một bàn ăn cũng không được, Trịnh Thành Dương đặt xuống đũa bạc "Gia Hân..."
"Dạ?" Trình Gia Hân ngạc nhiên khi anh gọi, vui vẻ lên tiếng.
"Hôm nay em về sớm đi" Trịnh Thành Dương nâng đáy mắt, lòng bàn tay từ khi nào đã cuộn chặt "Bác Lí chuẩn bị xe đưa Gia Hân về đi."
"Vâng cậu" Bác quản gia nhận được chỉ thị, chuẩn bị gọi xe cho Trình Gia Hân.
Trình Gia Hân dùng xong bữa, theo bác Lí rời đi. Trịnh Thành Dương vẫn ngồi ở bàn ăn lớn, xung quanh anh toát ra khí lạnh, bàn tay đặt trên bàn càng lúc càng siết chặt.
Khoé môi Trịnh Thành Dương nhếch lên, thả ra lòng bàn tay, anh đứng dậy nhìn sang hai chị hầu thân thiết với Phương Hoa "Hôm nay hai người dỗ Hiểu Minh ngủ được không?"
"Dạ được" Kim Ngân và Mỹ Anh đáp nhanh, nhận được câu trả lời ưng ý Trịnh Thành Dương xoay bước.
Chị hầu Mỹ Anh cắn cắn cánh môi "Chị có nghĩ cái điều em đang nghĩ không?"
"Có thể nào gọi cô chủ về sớm hơn một chút không?" Kim Ngân mím môi.
Đúng như ý hai chị, phía trên lầu, đã phát ra âm thanh của sự giằng co.
Chị Trịnh không có ở nhà, Phương Hoa không có người chống lưng, Trịnh Thành Dương không cần phải diễn kịch.