Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 119: Hạnh phúc là xa xỉ




Trịnh Thành Dương vốn đang ở trong phòng của anh cùng Trình Gia Hân, bỗng dưng chị Trịnh xông vào phòng anh với gương mặt hốt hoảng.

Chị bảo rằng Trần Nghĩa đến tìm Khả My, anh cùng chị nhanh chóng sang phòng của Lâm Khả My.

Mở cửa đi vào bên trong, Lâm Khả My khóc lóc với gương mặt kinh hãi nhìn anh.

Sau khi đã đuổi được Trần Nghĩa đi ra ngoài, Lâm Khả My vẫn không thể bình tĩnh lại. Cô cứ khóc nức nở, khóc rất nhiều, đây cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Lâm Khả My khóc như vậy.

Đỡ Lâm Khả My nằm xuống giường, vừa nằm xuống, cô đã vội xoay lưng. Muốn che đi bộ dạng thê thảm của mình, tiếng thúc thích đang thương không hề giảm bớt. Trịnh Thành Dương nâng tay kéo chăn ngay ngắn lại cho con bé, xoa lên mái tóc Lâm Khả My, một cách dịu dàng "Nghỉ ngơi đi."

Anh dịu dàng xoa đầu con bé đang khóc, sau đó đi ra ngoài.

Trong cuộc đời này của Lâm Khả My, cô kinh tởm nhất là loại người đàn ông hai lòng, cho dù đã có vợ vẫn ham muốn người khác. Loại người đó nhắc nhở cô về Phương Lão, nhắc nhở đến cái chết của mẹ Lâm.

Cuộc đời lại thật nghiệt ngã, người đàn ông cô yêu bây giờ cũng như thế.

Kinh tởm, ghê rợn, nó khiến cô ớn lạnh.

Nếu đúng như anh nói anh chỉ đang chuộc lại lỗi lầm, có cần phải ôn như dịu dàng chia sẻ hết mọi thứ buồn vui trong công việc với Phương Hoa không. Đó là chuộc lỗi hay đang buông lời tán tỉnh?

Đến thông cảm một chút cũng không có cho Khả My, chỉ toàn những lời trách móc chán nản cho dù cô nài nỉ anh đến khô cổ đau họng. Bỏ rơi cô ở căn phòng lạnh lẽo suốt hai tháng trời chẳng có một lời hỏi han, từng giờ từng phút lại quan tâm Phương Hoa hôm nay ăn gì...

Quá rõ ràng, trái tim cậu không hoàn toàn giành cho Khả My, nó thừa ra một chỗ trống giành cho người khác.

Lâm Khả My cuộn tròn người lại, căn phòng rộng lớn ấy chỉ có âm thanh một cô gái đầy tổn thương run rẩy.

Trịnh Thành Tâm và Trần Nghĩa đi ra khỏi phòng, vừa hay Phương Hoa cũng mới từ phòng Hiểu Minh đi ra.

"Ơ... Cậu đến gặp Khả My hả?" Phương Hoa hỏi, hỏi xong mới cảm thấy mình ngu ngốc nga. Cậu đi ra từ phòng Khả My lại chẳng phải tìm cô ấy thì tìm ai?

Chị Trịnh khó chịu quay bước xuống phòng khách, Trần Nghĩa lắc đầu thở dài "Vừa mới xảy ra một chút chuyện."

"Lại cãi nhau nữa à?" Phương Hoa nhìn nét mặt vừa hụt hẫn vừa lo lắng của cậu dò đoán. Trần Nghĩa chỉ cười, Phương Hoa đi cùng cậu xuống phòng khách.

Cô muốn xuống chỗ chị Trịnh hỏi xem có chuyện gì.

Chị Trịnh nhìn Trần Nghĩa liền trong lòng liền nổi lên khó chịu "Cậu vừa lòng rồi chứ?!"

Trần Nghĩa hoàn toàn bị bộ dạng vừa rồi của Lâm Khả My doạ sợ, đôi mắt hướng lên lầu lo lắng "Khi nào tâm trạng cô ấy tốt hơn một chút em sẽ đến."

"Đến làm gì?" Chị Trịnh cười khổ "Tâm trạng nó chỉ vừa tốt lên mấy hôm nay đã bị cậu phá hoại, để nó tốt hơn cậu đến phá lần nữa ư?"

Phương Hoa im lặng, bộ dạng tức giận đến muốn đập bàn của chị Trịnh kia. Chắc hẳn là có chuyện gì đó rất nghiêm trọng xảy ra đi, cô đã khuyên Trần Nghĩa làm hoà với Khả My bao nhiêu lần, cậu đã làm nên chuyện gì vậy?

Trần Nghĩa cười ngượng, nhìn sang Phương Hoa "Chuyện hôm trước tôi nói với cậu, không lâu nữa sẽ có kết quả."

Tuy không biết là chuyện gì nhưng Trần Nghĩa nói nó đối với Phương Hoa rất quan trọng, cô cũng có chút mong chờ. Tuy nhiên, không phải vì chuyện của cô mà hai người này lại cãi nhau chứ? Phương Hoa không muốn cậu vì mình mà cùng Khả My xảy ra mâu thuẫn như thế.

"Chuyện đó để sau, cậu lo giản hoà với Khả My đi" Phương Hoa đáp.

Trịnh Thành Dương từ trên lầu đi xuống, bước chân uy lực đi đến chỗ ba người.

"Xử lí được thì cậu có thể đưa Khả My đi" Trịnh Thành Dương đáp, ánh nhìn thờ ơ chuyển sang lãnh đạm "Không xử lí được thì ly hôn."

"Sẽ không ly hôn" Trần Nghĩa đáp nhanh, Trịnh Thành Dương ném những mảnh vụng của đơn tờ ly hôn kia vào người Trần Nghĩa.

Anh biết Khả My đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ly hôn, và cậu này đang dây dưa "Khả My có thể đơn phương ly hôn cậu, liệu mà làm."

Trịnh Thành Dương xoay bước, mỗi lần cậu xuất hiện tâm trạng anh đều rất xấu nga. Hết việc ở gần Phương Hoa đến việc làm hại Khả My như vậy, thực chướng mắt.

Trịnh Thành Dương xoay bước nhưng lại ngừng, xoay mặt nhìn Phương Hoa đứng bên cạnh chị Trịnh.

"Về cẩn thận, cố gắng làm hoà với cậu ấy đi" Phương Hoa đối với Trần Nghĩa nhẹ đáp, chị Trịnh đã chán ghét cậu đến mặt mài đều nhăn nhó.

Chỉ có mỗi Phương Hoa có ý tốt tiễn cậu ra cổng, Trịnh Thành Dương nhìn thấy lại càng khó chịu. Phương Hoa thậm chí chẳng để tâm anh và Gia Hân có vấn đề, hầu như chẳng bao giờ cô để họ vào mắt, bây giờ lại rất tươi cười với Trần Nghĩa.

Trịnh Thành Dương xoay lại bước chân, tiến lên bắt lấy cổ tay Phương Hoa kéo về phía anh, dùng đôi mắt lạnh nhạt thờ ơ hướng về Trần Nghĩa.

"Hay là cậu không cần suy nghĩ đâu, cứ đợi đơn ly hôn từ Khả My đi" Kéo Phương Hoa trở về bên cạnh anh, Trịnh Thành Dương lạnh giọng "Vừa mới cãi nhau với vợ mà có thể ở đây tán tỉnh em vợ, cậu Trần chắc hẳn không cần suy nghĩ thêm về chuyện ly hôn."

Trần Nghĩa nhúng vai, mắt đẹp nghiêm lạnh "Chuyện tôi và Khả My, anh không có quyền nhúng vào."

"Tôi là người giám hộ của Lâm Khả My, cậu nói tôi không có quyền?" Nực cười, Trịnh Thành Dương đã nuôi Khả My từ khi cô mười tuổi cho đến bây giờ, anh chính là người có mọi quyền lợi đối với Lâm Khả My trên mặt pháp luật.

"Hôm khác tôi sẽ đến" Trần Nghĩa không muốn đôi co, dứt lời xoay người rời đi.

Phương Hoa rút tay ra khỏi Trịnh Thành Dương, không nhìn anh dù chỉ một cái, quay sang chỗ chị Trịnh dò hỏi "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Chị Trịnh bực bội đạp một phát lên mặt đất, vì khó chịu nên cũng chẳng để ý đến hành động vừa rồi của Trịnh Thành Dương, đáp lời "Thì là cãi nhau."

Trịnh Thành Dương đứng im, cách cô tránh anh thật sự thuần phục đi, đến một cái liếc mắt cũng không có. Trịnh Thành Dương xoay người, bước chân dài nâng ra đi lên lầu.

Sau khi anh đi khỏi, Phương Hoa mới thở ra một hơi, bàn tay xoa xoa cổ tay vừa bị anh nắm. Mi đẹp rũ xuống che đi một phần đôi mắt, chị Trịnh bấy giờ mới phát giác ra hành động của Trịnh Thành Dương.

"Không thừa nhận mà ghen là ghen ra mặt" Khoé môi chị Trịnh co giật, lắc đầu ngán ngẫm "Haizz, thật không hiểu nổi cái hộ này nữa."

Chị Trịnh nâng bước đi lên lầu, Phương Hoa đứng im một lúc, bàn tay xoa xoa cổ tay nơi bị anh nắm. Chỉ thấy Phương Hoa thở dài, sau đó mới cất bước đi lên lầu.

Đi đến một nửa đoạn, Trình Gia Hân cùng Trịnh Thành Dương đi xuống. Có vẻ như anh chuẩn bị đưa cô ấy về, nhìn thấy Phương Hoa, Trình Gia Hân liền nắm tay Trịnh Thành Dương một cách ân ái.

Tất nhiên, anh không có né tránh ngược lại còn rất hợp tác với Gia Hân. Bàn tay hai người đan vào nhau, tay Trịnh Thành Dương hoàn toàn bao bọc tay nhỏ của Gia Hân.

Phương Hoa nhìn thấy như không nhìn thấy, mắt đảo đi nơi khác, bước chân bước nhanh đi lên lầu. Lướt qua Trịnh Thành Dương một cách đơn giản, khi cô lướt qua anh và Gia Hân. Trình Gia Hân có thể nhận thấy rõ, bàn tay đang nắm tay cô càng siết chặt, cô nâng đầu nhìn Trịnh Thành Dương.

Mi tâm anh chau lại, yết hầu di chuyển lên xuống nuốt xuống một ngụm. Giống như đang kiềm chế lại bản thân, Trình Gia Hân khẽ nhỏ "Về thôi anh."

Giọng nói của Gia Hân kéo Trịnh Thành Dương trở lại thực tại, bàn tay thả lỏng buông ra tay Trình Gia Hân, giày da nâng lên.

Phương Hoa trở về phòng, khép lại cánh cửa liền lộ ra gương mặt đỏ hoe. Hai hàng mi liễu chau vào nhau xuất hiện nhăn nhó, bàn tay ở giữa lòng ngực cuộn thành quả đấm nhỏ.

Bờ môi khô lúc này mím chặt lại, thở ra từng hơi thở nặng nề nóng hổi như lửa đốt.

Kể từ ngày đưa Trình Gia Hân về, anh và cô ta có đủ thứ trò để bày trước mặt cô.

Họ là đang chứng minh cho chị Trịnh hay là đang chứng tỏ với cô vậy? Hết lần này đến lần khác, lần lượt bày ra vẻ mặt hạnh phúc trước Phương Hoa.

Anh đang chứng tỏ điều gì? Anh chứng minh với chị Trịnh có cần phải bày ra trước mặt cô không? Chỉ cần bày ở trước chị Trịnh là đủ.

Anh biết rõ... Tuần trước khi anh đưa Gia Hân về, cô đã bày tỏ tình cảm nhỏ nhoi này với anh. Anh biết cô yêu anh... Còn bày ra những thứ đấy trước mặt cô làm gì?

Đang tra tấn trái tim cô sao? Thế anh thành công rồi.

Phương Hoa chùi vội giọt nước mắt trong veo chạy trên má, không chịu nỗi nấc ra một tiếng. Tứ chi bắt đầu tê tái, hàng ngàn bao cát đè nặng trên đầu cô, chúng nhấn Phương Hoa từ từ tụt xuống đất.

Ngồi trên sàn nhà lạnh, cánh cửa sau lưng cũng lạnh tanh, mọi thứ đều lạnh lẽo, cô độc đến đau lòng.

Thứ tàn nhẫn nhất trên đời này là bị chính người mình yêu hành hạ, Phương Hoa đau lòng, Khả My thê lương.

Một cô gái ngồi trên sàn nhà, thẩn thờ tựa vào cánh cửa. Một cô gái cuộn tròn trong chăn gối, giấu đi gương mặt vào gối mềm.

Hai chữ hạnh phúc là một điều quá xa xỉ, bọn họ... Có đáng phải như thế không?