Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 118: Một mất lòng tin, một vơi đi tình




Ba chị em đi lên phòng Hiểu Minh, mặc kệ Trịnh Thành Dương và Trình Gia Hân.

Bữa tối họ cũng rất nhàn nhã dùng bữa, nếu Gia Hân không bày trò tình cảm thì sẽ rất an nhàn.

Dùng xong một bữa tối bình yên, chị Trịnh trở về phòng, nhìn lá đơn ly hôn của Khả My để từ hôm đó đến nay.

Lâm Khả My trải qua một tuần ở Trịnh gia, tâm trạng con bé đã tốt hơn rất nhiều và có vẻ như Khả My thật sự không muốn rút lại ý nghĩ này. Chị Trịnh mở ra điện thoại, ấn vào dãy số mang tên Trần Nghĩa gọi đi.

Trần gia cũng vừa dùng xong bữa tối, ba mẹ đã hỏi về chuyện đi đón Khả My về sự từ hôm ấy. Trần Nghĩa không đến Trịnh gia nữa là vì muốn cho cô thêm chút thời gian thoải mái, để Khả My suy nghĩ tốt hơn mới đến nói chuyện.

Cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều về bản thân mình, nhìn nhận rất rõ về tình cảm bản thân. Quả thật cậu đã có mâu thuẫn, cậu yêu Khả My chứ, nhưng vì cô ấy lừa dối cậu suốt năm năm trời.

Điều khó khiến cho cậu mất đi sự tin tưởng ở Khả My.

Tình cảm mất đi có thể xây dựng lại, còn niềm tin, mất một lần giống như dấu chấm hết vậy. Bát nước chứa tình cảm bị đổ, ta có thể đổ thêm nước vào, trao dồi tình cảm đã mất. Còn niềm tin lại là một chuyện khác, bát nước niềm tin bị đổ đi có hốt lại bao nhiêu nó cũng sẽ chẳng như ban đầu.

Cậu rất mâu thuẫn, sau khi biết cô lừa dối cậu, cô hãm hại Phương Hoa. Hình tượng cô gái cậu yêu, trong sáng thuần khiết bị bôi đen, cậu nảy sinh sự thương cảm giành cho Phương Hoa.

Một phần cũng vì tự trách bản thân đã đẩy Phương Hoa vào tù, cho nên cậu muốn bù đắp. Mới tìm mọi cách để giúp Phương Hoa, cậu còn chẳng tin tưởng Khả My thêm nữa.

Những mâu thuẫn trong đầu chất chứa, đến khi tiếng chuông điện thoại đánh tỉnh cậu.

Nhìn tên chị Trịnh trên màn hình, Trần Nghĩa vội vàng nghe máy.

"Alo..."

"Cậu suy nghĩ lâu quá đấy" Chị Trịnh trách móc "Cả tuần rồi còn không suy nghĩ ra à?"

"Chỉ là em muốn Khả My có chút thời gian bình tâm lại" Cậu cũng muốn đến nói chuyện với cô ấy chứ, sáng sớm hôm đó đã đến tìm nhưng bị chị Trịnh ngăn lại. Cậu biết bây giờ Khả My không muốn nói chuyện với cậu, nên mới kéo dài thời gian một chút.

"Có vẻ là không cần rồi" Chị Trịnh nói "Ngày mai đến đây có thứ tôi muốn đưa cho cậu."

Nghe đến thứ cần đưa cho cậu, Trần Nghĩa ngạc nhiên "Chị có gì cần đưa cho em sao?"

"Không phải của tôi" Chị Trịnh chán nản thở dài, chị thì có cái gì đưa cho cậu chứ "Của Khả My."

Trần Nghĩa mừng thầm, có lẽ là Khả My đã ổn, cô đã tốt hơn, có thứ gì cần đưa cho cậu, cậu vội vàng "Em có thể đến bây giờ không?"

"Càng tốt" Chị Trịnh nhìn đồng hồ, chỉ mới sau bữa tối, bây giờ là 7 giờ nga "Vậy cậu đến đi."

"Em biết rồi" Trần Nghĩa tắt máy, nhanh vội đứng dậy cầm lấy áo khoác rời khỏi Trần gia.

Rất nhanh chóng Trần Nghĩa đã đến Trịnh gia, chị Trịnh ngồi đợi ở phòng khách. Cậu vội mừng đi vào, không giấu được nụ cười muốn nhanh nhanh đi lên phòng tìm Lâm Khả My.

"Em đến rồi, Khả My đâu?" Cậu hỏi, đáy mắt cậu hiện lên vui mừng khôn siết.

Chị Trịnh cười khẩy một hơi, cậu vui mừng làm gì, nhận đơn ly hôn đáng vui mừng nhpư thế sao? Tìm Khả My làm gì chứ?

Chị Trịnh vỗ vỗ lên mặt bàn trà, thu hút ánh mắt cậu, vỗ vỗ lên tờ giấy ở trên bàn mà cậu không chú ý.

"Cái này, Khả My nhờ tôi đưa cho cậu."

Nhìn thấy mẫu giấy, gương mặt tươi cười của Trần Nghĩa đông lại. Cậu khum người cầm lấy mẫu giấy kia xem xét, những dòng chữ từng nét xinh đẹp.

Đơn ly hôn, họ tên đôi bên "Lâm Khả My - Trần Nghĩa ."

Lý do ly hôn, tình cảm rạn nức, hôn nhân không hạnh phúc.

Một lá đơn hoàn hảo đến chữ ký cuối cùng, Trần Nghĩa nâng mắt sang chị Trịnh "Khả My đâu rồi?"

"Cậu không cần gặp đâu, con bé không muốn gặp cậu" Chị Trịnh nhúng vai, cười khổ "Tôi đã thử khuyên con bé rồi nhưng sớm vô tác dụng, hai người gặp nhau ở toà đi."

Trần Nghĩa không nghe thấy lời chị, đáy mắt chằm chằm nhìn vào mẫu giấy trên tay. Bàn tay từ khi nào đã siết chặt tờ giấy đến nhăm nhó, cậu xoay người, bước chân xảy dài đi lên cầu thang.

"Ơ này..." Chị Trịnh vội chạy theo cậu ta.

Lâm Khả My ở trong phòng tắm, dạo này cơ thể cô rất hay nhức mỏi, chỉ có ngâm mình trong nước nóng mới thoải mái. Lâm Khả My đang ngồi trong bồn tắm nóng hổi, một âm thanh mở cửa phòng lớn sau đó là âm thanh cánh cửa bị va đập đóng lại.

Chị Trịnh sao? Người tìm cô giờ này chỉ có chị Trịnh, cơ mà sao lại đùng đùng thế kia.

Lâm Khả My bước ra khỏi bồn tắm, lau khô mình bằng khăn lông, miệng thì thầm "Chuyện gì vậy nhỉ?"

Mặc vào chiếc quần ngủ, sau đó mặc vào áo ngủ, vừa mới khoác vào áo, còn chưa gài được khuy áo nào.

Cạch.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra.

"Á này" Lâm Khả My bị doạ, chị bị biến thái à, xông vào phòng tắm của cô nga "Chị đợi ch..."

Lâm Khả My túm lại vạt áo, muốn bảo chị đợi chút nhưng giọng nói đã bị đình lại. Người vào không phải chị Tâm, khuôn mặt Trần Nghĩa xuất hiện.

Lâm Khả My vội vàng xoay người, hai tay nhanh chóng cài vào khuy áo. Trần Nghĩa sảy bước chân dài, tiến đến bắt lấy cánh tay Lâm Khả My.

Cậu lôi cô đi ra khỏi phòng tắm nóng.

"Anh..." Lâm Khả My bị kéo ra ngoài, cô hất tay khỏi Trần Nghĩa. Hai tay vội vàng tiếp tục công tác cài khuy áo, ít nhất cũng phải đợi cô ăn mặc lại cho đàng hoàng.

Nhanh chóng cài xong áo, Lâm Khả My nâng mâu "Anh đến đây làm gì?"

"Cái này là cái gì?" Trần Nghĩa giơ ra mẫu giấy nhăn nhó kia lên, Lâm Khả My nhìn liền nhận ra đó là đơn ly hôn của cô.

"Đơn ly hôn" Lâm Khả My thản nhiên đáp, giấy trắng mực đen viết rõ ràng như vậy anh còn phải hỏi, nhìn lá đơn của cô bị cậu nắm đến nhăn nheo.

Lâm Khả My nâng tay cầm lấy mẫu giấy từ tay Trần Nghĩa, nhăn mày "Anh ngạc nhiên cái gì, chẳng phải đã nói từ trước đi."

Kéo thẳng tờ giấy, hai tay chỉnh lại chỗ giấy nhăn.

Trần Nghĩa tức đến nghiến răng, tay giật lấy tờ đơn trên tay cô. Lực nắm lớn nên mẫu giấy bị xé rách, trên tay Khả My còn lại một góc của mẫu giấy rách.

Trần Nghĩa thậm chí còn xé tờ giấy ra thành nhiều mảnh, giấy rơi lung tung trên sàn nhà cùng âm thanh roẹt roẹt lạnh lẽo.

Lâm Khả My bất ngờ, mắt nhìn những mảnh giấy vụng, trừng lên mâu đen "Anh làm cái gì vậy?"

Hai tay Trần Nghĩa túm lấy gương mặt Lâm Khả My, nâng gương mặt cô hướng nhìn cậu "Em nghĩ muốn cưới là cưới muốn ly liền ly?"

Giọng nói cậu trì trệ nghiến ra từng câu chữ, đôi mắt hiện thị tức giận, Lâm Khả My nắm lấy cổ tay Trần Nghĩa, gương mặt nhỏ cự nguậy muốn né ra "Anh buông ra."

"Lâm Khả My, em coi anh là cái gì?" Ban đầu, cậu nghĩ Khả My đã tốt hơn nên chị Trịnh bảo cậu đến. Còn cho rằng sẽ đến dỗ ngọt cô trở về Trần gia, không ngờ đến thứ cậu nhận được đơn ly hôn đã ký sẵn.

Năm năm, năm năm bên nhau sau đó cô quăng cho cậu một lá đơn nói kết thúc là kết thúc sao?

"Anh cũng..." Lâm Khả My chau mày, trên mi ngấn ra nước mắt, hai tay nắm chặt cổ tay Trần Nghĩa, bằng một giọng nói thất vọng "Anh cũng đâu có coi em ra gì..."

"Đến nói chuyện cũng không, tự ý đề nghị tự ý viết đơn, em vô lý như thế?" Trần Nghĩa kéo gương mặt cô ngay ngắn nhìn cậu, Khả My muốn né đi đường nào cũng không khỏi.

Cô càng hạ mắt xuống tránh nhìn cậu, cậu lại sẽ càng nâng gương mặt cô lên cao.

"Ít nhất cũng phải nói chuyện rõ ràng chứ" Cậu thở ra một hơi nặng trĩu, hai tay nâng mặt nhỏ, đến khi Khả My không né tránh mà nhìn vào mắt cậu "Cái gì mà tình cảm rạn nứt? Hôn nhân không hạnh phúc? Chẳng phải đều là em lừa anh sao?"

"Cho nên ly hôn đi" Gương mặt bị nâng cao, cổ họng khó khăn cất tiếng "Anh cũng chẳng còn tin tưởng em nữa, chúng ta sớm muộn gì cũng như thế."

"Lừa gạt anh suốt năm năm, em có biết hậu quả em gây ra như thế nào không?" So với thất vọng của Khả My, Trần Nghĩa cũng chỉ có hơn chứ không kém "Năm đó anh vì em, tống tù Phương Hoa, oán trách Phương Hoa cũng chỉ vì em nhưng cuối cùng, hoá ra là em lừa anh."

"Yêu thương em năm năm thật lòng cuối cùng kết thúc bằng một hôn lễ, sau đó tất cả là do em và Trịnh thiếu bày mưu tính kế" Giọng cậu lạnh như bia đá ngàn năm, chứa toàn những thất vọng thảm hại "Em nói anh phải tin tưởng làm sao?"

Cô biết chứ, cậu hoàn toàn không còn niềm tin vào cô nữa.

"Thế nên mới phải ly hôn" Lâm Khả My cười nghẹn, nuốt xuống một ngụm đau lòng muốn khóc, không có sự tin tưởng nào nữa, giữa cả hai chỉ tồn tại thất vọng về nhau.

Cả hai người đã sớm... Không còn hi vọng nào.

"Thế năm năm thật lòng của anh, em ném đi đâu?" Trần Nghĩa tức đến hai bàn tay giữ gương mặt cô phát run, mi tâm anh chau chặt, nhìn thẳng vào đôi mắt cô tìm kiếm thứ gì đó "Em xoay anh như một con rối, lợi dụng lừa gạt anh sau đó em còn nghi ngờ tình cảm của anh?"

Cô phải hiểu, rất nhiều thứ trên đời này mất đi có thể lấy lại, chỉ có niềm tin là không.

"Nghi ngờ chứ..." Lâm Khả My nấc lên một tiếng, nước mắt bắt đầu lưu tiết "Vì sao... Một chút thông cảm cho em cũng không có, anh chỉ lo lắng cho Phương Hoa thôi..."

"Chẳng phải là do em gạt anh, cho nên Phương Hoa mới bị anh đẩy vào tù, anh tất nhiên phải tìm cách chuộc lại lỗi lầm vì em mà ra này" Trần Nghĩa cười khổ, ngón tay cái lau đi hàng mi lấp lánh trên gò má Lâm Khả My.

"Không phải..." Lâm Khả My lắc đầu vội "Không chỉ vậy..."

Nếu như chỉ vậy, cậu không cần phải ôn nhu dịu dàng với Phương Hoa từng chút như vậy. Cậu còn lạnh nhạt với Khả My, thà cậu ngủ lại công ty lạnh lẽo còn hơn ở cùng giường với kẻ lừa dối này.

Những dòng tin nhắn mà cậu gửi cho Phương Hoa ấy, những chuyện trong công việc cậu cũng chia sẻ với Phương Hoa một cách dịu dàng ấy, đó là cách chuộc lỗi lầm sao?

"Anh thay đổi rồi" Lâm Khả My nghẹn giọng, hai tay kéo mạnh tay anh xuống, giống như một cực điện chạy ngược.

Lập tức lùi bước "Anh đã có tình cảm khác với Phương Hoa..."

Đó là điều mà Lâm Khả My sợ nhất cuộc đời này, từ người cha kia. Ông ấy lựa chọn Phương gia, ông ta cho Phương Hoa những gì mà cô ao ước... Vì lựa chọn của ông ta mà mẹ Lâm cũng ra đi trong cô quạnh.

Mọi người đều yêu thương Phương Hoa, mọi người đều lựa chọn Phương Hoa. Đến nay cậu cũng vậy, Trần Nghĩa trách móc cô... Cậu cũng thương xót Phương Hoa hơn là Khả My.

Tất cả đã rõ như trăng rầm, cậu... Cũng lựa chọn Phương Hoa.

"Không phải như em nghĩ" Trần Nghĩa nâng bước chân tiến lên, Lâm Khả My liền phản ứng, cả cơ thể run rẩy thục lùi về sau nức nở.

"Anh đi về đi" Lâm Khả My mếu máo, tay lau đi nước mắt bao nhiêu cũng không hết, tâm thất đau đớn không muốn nhìn thấy Trần Nghĩa nữa "Làm ơn... Đi về đi..."

Trái tim Lâm Khả My giống như chết đi, trong tâm trí chỉ toàn là cảnh tượng mẹ Lâm đang chết dần trong khi một bên là cảnh tượng gia đình hạnh phúc của Phương Hoa. Một bên đầu não là hình ảnh Trần Nghĩa trách móc cô trong khi một bên là khung cảnh những tin nhắn ôn nhu của Trần Nghĩa đối với Phương Hoa, tất cả như một thước phim tra tấn tinh thần.

Lâm Khả My lắc vội đầu, muốn xoá bỏ những hình ảnh chết tiệc hiện hữu trong tâm trí. Những hình ảnh đó bóp nghẹt trái tim, giết chết Lâm Khả My, một cơn đau khủng khiếp trở về y hệt năm ấy.

"Tại sao lúc nào cũng là Phương Hoa... Tại sao không ở lại... Hức... Vì sao không lựa chọn em..." Giọng nói thì thầm uất ức những câu hỏi không có câu trả lời, những câu hỏi từ tận đáy lòng thương tổn, sao ngày đó cha không lựa chọn mẹ con cô, vì sao không ở lại?

Vì sao yêu mẹ mà đến cuối cùng cha lại không lựa chọn mẹ? Vì sao đến với mẹ rồi lại rời bỏ mẹ con cô?

Vì sao yêu cô nhưng lại thương xót Phương Hoa hơn, vì sao không thấu hiểu cho Khả My cơ chứ? Anh thay đổi rồi, anh không phải chỉ yêu mỗi Khả My, anh giống người đó... Giống lão quái vật ấy.

Trần Nghĩa vội vàng ôm lấy thân thể run rẩy của Lâm Khả My, bộ dạng nức nở run rẩy của cô doạ anh sợ hãi. Lần đầu tiên Lâm Khả My trông bộ dạng đau khổ như thế trước mặt cậu, những lần trước cô có khóc, có năn nỉ cậu cũng không có thê lương đến như thế. Trần Nghĩa ôm chặt cô trong lòng, cô khóc như thế khiến tim anh chết lạnh.

"Cậu không phải nó, làm sao hiểu được nỗi đau của nó?" Câu nói hôm đó của chị Trịnh cất ra, Trần Nghĩa ôm cô gái run rẩy trong lòng vô cùng hối hận, không dám tức giận, tay lo lắng vỗ về tấm lưng nhỏ của Lâm Khả My "Anh xin lỗi..."

"Anh đã không quan tâm đến cảm nhận của em, anh xin lỗi."

"Đi về đi... Huhu em không muốn nhìn thấy anh..." Lâm Khả My đẩy ra Trần Nghĩa, nhưng cậu lại vội ôm lấy cô vào lòng, mặc cho Lâm Khả My khóc thét nức nở cũng không buông ra.

Cửa phòng lúc này phát ra hai âm tít tít, cánh cửa phòng bị mở ra. Chị Trịnh cùng Trịnh Thành Dương đi vào, cảnh tượng Trần Nghĩa cố gắng xoa dịu Lâm Khả My kia.

Trong khi với Khả My, đó không phải xoa dịu mà là tiêm tê cực độc, ánh mắt Khả My hướng tới chị Trịnh và anh Trịnh, một ánh mắt cầu cứu yếu ớt. Như muốn cất tiếng nói lên rằng, làm ơn hãy cứu cô ra khỏi con quái vật đang gặm nhắm cô.

Một con quái vật y hệt cha cô, Phương Lão, người dù đã có vợ nhưng vẫn ham muốn với người con gái khác.

Trịnh Thành Dương đi đến, kéo ra Lâm Khả My khỏi vòng tay Trần Nghĩa.

Lâm Khả My như người chết đuối được cứu vớt, bám lấy cánh tay Trịnh Thành Dương như chiếc phao cứu sinh, đầu nhỏ lắc lắc với ánh mắt phản đối về phía Trần Nghĩa.

"Ra ngoài" Trịnh Thành Dương lạnh giọng, lạnh lẽo đến giết người.

Trần Nghĩa vẫn chỉ nhìn Lâm Khả My, bàn tay nâng lên "Cô ấy là vợ tôi."

"Không... Huhu..." Lâm Khả My siết chặt cánh tay Trịnh Thành Dương, như đứa em gái nhỏ nấp sau anh trai nó tránh đi con quái vật ghê tởm.

"Tôi nói cậu ra ngoài" Trịnh Thành Dương trừng mắt đen, chị Trịnh vỗ vỗ bả vai Trần Nghĩa nhắc nhở "Ra ngoài đi."