Lâm Khả My dùng bữa tối, chứng kiến trò mèo của chị Trịnh và Hiểu Minh cũng không nhịn được buồn cười, con bé mỡ đó thật sự rất nhiều trò nga, lần đầu Khả My gặp con bé, lúc đó nó cũng bày ra cái trò đếm tay với cô. Cả mấy cô hầu đứng trong bếp đều nhịn cười đến mím môi méo mỏ, bữa tối trôi qua với phần thắng thuộc về chị Trịnh bởi sự trở giúp của cục mỡ.
Khả My trở về phòng ngủ sau bữa tối, ngồi xuống bàn học, lấy ra tờ giấy trắng và chiếc bút. Bàn tay cầm chiếc bút chần chừ nằm yên trên mặt giấy, mi mắt cụp xuống, bất động một lúc lâu sau đó là tiếng thở thật dài, chiếc bút lúc này mới bắt đầu kéo ra những đường nét trên giấy. Cô viết ra tờ đơn ly hôn, từng nét chữ chậm rãi chạy trên giấy trắng, bút mực màu đen in ra từng chữ tròn tròn rõ rệt.
Tờ đơn dần dần được hoàn thiện, Lâm Khả My giống như một người máy viết ra tờ đơn ấy, một cách thờ ơ đến lạnh lẽo. Đơn ly hôn với lý do rất giản đơn, tình cảm rạn nứt, không còn hạnh phúc với cuộc hôn nhân này.
Đầu bút mực dừng lại, nhấc khỏi mặt giấy, đơn đã hoàn thiện chỉ còn việc Khả My ký tên, giây phút ấy giống như cô không muốn ký mà nâng đầu bút, chần chừ ngồi bất động, Lâm Khả My đang đấu tranh sao?
Ký hay không ký? Đã viết hoàn thiện tờ đơn thì vì sao còn chân chừ hay là vì cô không nỡ?
Từng câu hỏi in trong lòng Khả My, khiến trái tim cô nghẹn lại, cảm giác đè nặng ở lòng ngực đến hít thở cũng khó khăn, Khả My hít một hơi thật sâu sau đó thở ra thật dài.
Bút mực đặt xuống giấy trắng, kéo ra từng nét chữ ký.
Lạch tạch một hai giọt nước mắt đúng giây phút này lại rơi xuống đơn ly hôn vừa hoàn thiện, Lâm Khả My kéo ống tay áo chấm chấm vào giọt nước mắt trên đơn kia, cẩn thận lau không để lại vết hoen ố. Hoàn thành xong, nhìn tờ đơn với gương mặt nhẹ nhõm.
Tuy có khó khăn nhưng cuối cùng cũng đã viết hoàn chỉnh một đơn ly hôn.
Lâm Khả My đứng dậy cùng mảnh giấy ấy, đi sang phòng chị Trịnh, đứng trước của phòng chị gõ ba cái, sau đó mở cửa đi vào bên trong. Chị Trịnh đang ngồi trước bàn trang điểm, có vẻ chị ấy chuẩn bị đi ngủ. Lâm Khả My đi đến bàn trang điểm của chị, đặt tấm giấy ấy lên bàn trang điểm trước mặt chị.
"Lần sau anh ấy đến, chị đưa cho anh ấy nhé."
Chị Trịnh dừng lại động tác thoa sữa dưỡng thể, hạ mắt lên tờ giấy, ba chữ "Đơn ly hôn" To đùng đập vào mắt chị.
"Em không cần suy nghĩ thêm sao?" Quyết định nhanh như vậy sao? Chị Trịnh kéo tay Khả My, ngồi xuống giường của chị "Em đã suy nghĩ kĩ chưa?"
Lâm Khả My gật gật đầu, tất nhiên là cô đã suy nghĩ rồi mới viết tấm đơn đó.
"Sáng nay chị có bảo cậu Trần trở về kiểm điểm lại hành động của cậu ta rồi, em chờ đợi một thời gian nữa hãy quyết định" Chị Trịnh khuyên nhủ, không muốn mối lương duyên này cứ thế chấm dứt "Ít ra hãy đợi câu trả lời của cậu ấy."
Lâm Khả My chậm rãi lắc đầu, bàn tay nắn nắn mu bàn tay của chị Trịnh "Không cần đâu, em quyết định rồi, anh ấy có sang chị đưa cho anh ấy. Khi anh ấy đến chị cũng không cần gọi em đâu, em không muốn gặp."
Chờ đợi câu trả lời của anh ư? Có nghĩa rằng phải nghe anh nói anh lựa chọn theo người khác hay sao? Cô biết rõ tình cảm của anh lúc này đang rất mâu thuẫn, nếu như Trần Nghĩa thật lòng thương Khả My, sẽ không có chuyện anh chần chừ trước những lựa chọn.
Mà không, nếu thật lòng thì sẽ không có chuyện xuất hiện một người khác.
Lâm Khả My sẽ không nghe câu trả lời của anh, tự suy nghĩ đến đã đủ khiến cô thở không nổi, nếu thật sự nghe những lời ấy từ chính miệng anh, đó sẽ là địa ngục. Khi đã quá yêu một ai đó, sự rời đi của họ là liều thuốc độc và sự chối bỏ của họ chính là kim bài án tử.
Lâm Khả My sẽ ra tay trước, ít ra, cô rời đi trước nó sẽ đỡ đau đớn hơn là bị anh bỏ lại.
...
Phương Hoa bồng cục bông gòn về phòng của con bé sau bữa tối, véo cái mũi nhỏ "Con học đâu ra cái trò đó đấy?"
"Hì hì" Bé con nhe răng cười, đơn nhiên là từ dì xinh đẹp rồi ah, nhưng bé con sẽ không nói đâu. Đó là bí mật của hai dì cháu nga, bé con chu môi "Con không thích cô phù thủy."
"Cô phù thủy nào cơ?" Phương Hoa ngạc nhiên, Hiểu Minh liền bậm môi "Chính là cô cứ ở gần papa đó."
Phương Hoa khẽ cười, cưng chiều nựng chiếc má bánh báo nhỏ "Không được gọi như vậy, như thế là xấu tính nga."
"Hừ..." Bé con biểu thị một cái hừ lạnh.
Ah, bây giờ Phương Hoa đã biết cái cô này giống ai rồi, chẳng giống Phương Hoa, chẳng giống Trịnh Thành Dương. Tính cách này là giống với dì của nó nga, cái nết lúc này y hệt chị Tâm ấy.
Phương Hoa yêu thương xoa đầu bé con, cúi đầu thơm má con bé một cái "Được rồi, chuyện đó bỏ qua, bây giờ thì đi ngủ."
"Mama ôm" Hiểu Minh liền giơ ra vòng tay to bự của con bé, Phương Hoa lắc đầu, ngón tay trỏ lắc lắc "Tách phòng riêng rồi còn đòi ôm sao? Lớn rồi nha."
Con bé lần nữa phụng phịu mặt, lật đật nằm xuống giường tuy nhiên vẫn ra điều kiện "Vậy mama vẫn phải ở đây cho đến khi con ngủ mới được đi."
"Rồi rồi" Đó là mệnh lệnh của bông gòn, không thể kháng nga.
...Thời gian một tuần trôi qua như thế...
Trịnh Thành Dương vẫn đều đặn dắt Trình Gia Hân về Trịnh gia mỗi ngày, bọn họ dùng bữa tối cùng nhau như vậy.
Anh dắt Gia Hân về và đưa cô ấy về mỗi khi trời tối, để chứng minh cho chị Trịnh nhìn thấy rằng anh không có tình cảm với Phương Hoa mà là Gia Hân.
Việc anh phải minh chứng này lại rất có lợi cho Phương Hoa, Trịnh Thành Dương từ ngày đưa Trình Gia Hân về không có quấy rầy cô nữa. Đúng thật, nếu đang minh chứng quan hệ cùng Gia Hân mà lại phát sinh quan hệ với Phương Hoa, chị Trịnh sẽ bắt bài anh ngay.
Vì vậy mà cả tuần nay Phương Hoa không có va chạm với Trịnh Thành Dương, tâm trạng Phương Hoa thậm chí còn tốt hơn, vì ăn đủ ngủ ngon nên da dẻ càng trở nên tốt. Phương Hoa cũng chẳng để tâm mấy đến anh và Gia Hân đâu, hai người họ muốn minh chứng cho chị Trịnh xem, cô không có hứng xem họ tình cảm, cho nên đối với hành động thân thiết của Gia Hân và Thành Dương, Phương Hoa giống như có mắt như mù thôi.
Ngược lại, người phát sinh câu chuyện với Phương Hoa dạo gần đây là Lâm Khả My.
Có lẽ là do ở cùng nhau suốt, Phương Hoa và Khả My được kết nối với nhau bởi chị Trịnh. Tuy là không có nói chuyện trực tiếp, nhưng có thể nói cả hai tiếp xúc với nhau nhiều hơn trước, những lần chạm mắt khi ở cùng nhau cũng nhiều hơn.
Tuy không chắc chắn, Phương Hoa nghĩ rằng có thể Lâm Khả My không có ý nghĩ xấu về Phương Hoa nữa, từ việc Khả My chịu ở cùng một chỗ với Phương Hoa theo lời chị Trịnh đến việc Khả My rất cưng chiều Hiểu Minh, quan hệ của bọn họ có thể nói đã tốt hơn một chút, chẳng hạn như lúc này.
Đã qua một tuần, họ đã quen với việc Trình Gia Hân mỗi chiều sẽ ở Trịnh gia đến buổi tối.
Cả ba chị em đang ngồi sofa xem chương trình thực tế của nhóm nhạc thần tượng mà họ thích, ba chị em họ rất thích nhóm nhạc nam này nga, cho nên rất mê các chương trình thực tế của nhóm nhạc ấy. Hôm nay Hiểu Minh đi học, sẽ được Trịnh Thành Dương đưa về sau.
Cho nên cả ba chị em lúc này chỉ thảnh thơi xem chương trình thôi.
"Chật chật" Chị Trịnh cảm thán, khen thưởng "Chồng chị nấu ăn còn giỏi hơn chị, làm idol mà còn biết nấu ăn, chẹp chẹp."
"Em nghĩ idol phải bận lắm, họ có thời gian nấu ăn như thế nhỉ? Cứ nghĩ idol sẽ được lo lắng mọi thứ chứ" Khả My chăm chú xem chương trình trên màn hình to.
"Em còn nghĩ họ chỉ cần hát với nhảy trên sân khấu thôi, mấy cái khác đều được chăm sóc" Phương Hoa cũng đồng tình.
"Ừm" Cả chị Trịnh và Khả My đều cất tiếng.
Lâm Khả My đột nhiên bừng tỉnh, liếc mắt sang chỗ Phương Hoa rồi lại xoay mặt đi. Chị Trịnh ngồi ở giữa, nhìn thấy biểu cảm của Khả My, khóe môi vui vui nâng lên, cù chỏ tay húc vào tay Phương Hoa.
Phương Hoa rụt vai, xoay mặt đi.
Đấy, cuộc trò chuyện của Khả My và Phương Hoa nó như vậy đấy, vô thức nói chuyện với nhau, sau khi nhận ra thì mỗi cô xoay mặt đi sang một hướng, kẹp chị Trịnh ở giữa nga.
"S càng ngày càng đẹp trai á ta" Chị Trịnh lại cảm tháng bằng gương mặt mơ mộng, S là thành viên trong nhóm nhạc đó và là người chị thích nhất, chị còn gọi anh ta là chồng đấy cơ.
"J đẹp hơn" Phương Hoa phản đối nga, trong mắt Phương Hoa, J mới là người có visual hút hồn nhất, đẹp trai ơi là đẹp trai.
"Ừa J mới đẹp, J là visual nhóm đấy, vừa đẹp lại còn dễ thương" Khả My lại đồng tình.
Chị Trịnh nghe thế liền giả ngơ "Vậy sao? S mới đẹp."
"J đẹp hơn" Phương Hoa và Khả My cùng một lúc lên tiếng, chị Trịnh lúc này mới khúc khích cười, nụ cười đánh bay sự giả ngơ của chị.
Nhận ra cả hai đồng thanh, đơn nhiên.
"Hứ..." Khả My quay đi.
"Hứ" Phương Hoa cũng quay ngoắc đi nga.
Chị Trịnh ở giữa, ta nói thỏa mãn đến tay che miệng mắt đổ nước vì mắc cười.
Và rồi thời khắc cần đến cũng phải đến, khoảnh khắc mà Trịnh Thành Dương trở về, như mọi khi theo sau là Trình Gia Hân.
Bé con nhìn thấy ba người phụ nữ quen thuộc ngồi ở sofa, trên tay Thành Dương bàn tay liền chia ra, hôm nay con bé sẽ đòi ai nga?
"Dì My" Hiểu Minh giơ ra hai bàn tay, Lâm Khả My đơn nhiên nhanh vội đứng dậy đi đến trước mặt anh Trịnh, bồng lấy con bé.
"Vâng tôi đây" Lâm Khả My bồng con bé một cách rất cưng chiều.
Đã một tuần trôi qua, Trình Gia Hân vẫn chưa gây được một ấn tượng tốt cho chị Trịnh, lúc này Gia Hân rất cố gắng chứng tỏ, tay câu lấy cánh tay Trịnh Thành Dương, làm nũng "Anh chắc mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi nha."
Chị Trịnh nhíu mày, bàn tay xinh đẹp nâng lên đỡ trán "Ôi... Ô nhiễm quá."
Lâm Khả My thấy màn tình cảm kia nhìn sang chị Trịnh như thế, chỉ có thể ngán ngẫm lắc đầu "Lên phòng thôi, chị ở đây thêm chắc tí nữa em phải gọi anh Gia Hiếu viện trợ chị quá."
Chị Trịnh giơ ra hai ngón tay cái với ánh mắt long lanh "Triệu like."
Thế là Khả My bồng Hiểu Minh, chị Trịnh đi lên phòng còn con bé, Phương Hoa đơn nhiên là chẳng nán lại.
Đứng dậy nâng bước theo sao hai người họ.
"Phương Hoa" Giọng nói Trình Gia Hân phát lên, Phương Hoa dừng lại bước chân, Chị Trịnh và Khả My dừng lại ở cầu thang ngoái đầu lại nhìn xem bọn họ.
Trình Gia Hân vẫn câu lấy cánh tay của Trịnh Thành Dương, họ gần nhau đến mức ôm lấy cánh tay của anh dí sát vào ngực cô ta, Gia Hân khẽ "Chúng tôi đang rất hạnh phúc đó."
Phương Hoa nhìn vào hai người chẳng có một kẻ hở khoảng cách nào, cả tuần này cô đã chứng kiến vô số lần như thế, mi đẹp hạ xuống có chút đau lòng nhưng rất nhanh được che giấu bởi một cái chớp mắt.
"Nói với tôi làm gì? Đang chứng minh cho chị Tâm chứ không phải tôi" Kèm một cái nhúng vai, Phương Hoa không có một biểu cảm đau xót nào lộ ra, cô xoay người đi theo hai người kia.
Câu nói của Phương Hoa rất rõ ràng, cô không quan tâm. Hai người chứng minh với chị Trịnh chứ không phải cô, nói với cô làm gì, cô không để tâm nga.
Lâm Khả My và chị Trịnh đứng ở giữa cầu thang, nghe câu trả lời của Phương Hoa, cùng gương mặt tức giận của Trình Gia Hân, chị Trịnh cười lên một tiếng, chị Trịnh cười là chuyện đơn nhiên, nhưng lúc ấy đột nhiên Lâm Khả My cũng biểu thị một nụ cười, nụ cười nhanh lắm, thoáng qua một cái liền biến mất.
Còn tiếp...
(P/s: Lâm Khả My và Phương Hoa, chị em cùng cha khác mẹ, họ có những khúc mắc với nhau.
Phương Hoa hiểu lầm Khả My hại anh và cha, nhưng hiện tại cô đã rõ Khả My không có lỗi nhưng lần đó Phương Hoa lại đâm Khả My một dao, một dao đó coi như huề cho lần Khả My đánh cô, dẫu vậy những tổn thương cha gây ra cho Khả My năm ấy, Phương Hoa rất ái náy.
Khả My rất ghét Phương Hoa vì quá khứ của cô ấy không được như Phương Hoa, nói thẳng ra là ghen tỵ nhưng sau cùng, Phương Hoa bây giờ cũng đang trả giá, năm năm trước Khả My cũng đã trúc hết những cơn giận lên người Phương Hoa, vết thương thơ ấu đó là tôn nghiêm sau cùng của Khả My, cái tôi rất lớn nên Khả My không muốn thừa nhận quan tâm Phương Hoa.
Suy cho cùng dòng máu nóng trong người họ cùng một hệ thống, chỉ cần một người thừa nhận họ sẽ làm hoà, chỉ tiếc rằng không ai lên tiếng trước.
Cái tôi lớn giống như tui dị á *Cầm quạt lông che miệng hất tóc*)