Lâm Khả My được Trịnh Thành Dương đưa về Trịnh gia lúc 3h sáng.
Mọi người lúc ấy đều đang say giấc, cho nên việc Khả My trở về Trịnh gia chẳng có một ai hay biết.
Mãi đến sáng, khi chị Trịnh, Phương Hoa và cục thịt mỡ dùng bữa sáng như mọi khi, nhìn thấy bác quản gia Lí bưng bê một khây đồ ăn đi đâu đó.
Chị Trịnh ngạc nhiên "Ủa? Còn ai dùng bữa nữa à?"
Trịnh Thành Dương đã sớm đi làm, mẹ cô còn tung tăng cùng bạn đi du lịch nga. Ngoài bọn họ ra còn ai dùng bữa?
"Dạ" Bác Lí quản gia nhanh chóng cho chị câu trả lời "Là của cô Lâm."
"Hử?" Chị Trịnh ngạc nhiên chớp chớp mắt, cả Phương Hoa cũng chớp mắt tròn "Lâm Khả My?"
"Đúng ạ" Bác Lí gật vội, giải thích "Cậu chủ đưa cô Lâm về lúc khuya."
Bác Lí đáp nhanh, sau đó quay người mang đi thức ăn.
"Con bé đó với Trần Nghĩa vẫn chiến tranh lạnh mà ta?" Chị Trịnh trầm trồ "Đến mức chạy về nhà luôn."
Phương Hoa nhìn theo bóng dáng bác Lí, quay sang thắc mắc "Khả My ở Trịnh gia bao lâu rồi chị?"
Chị Trịnh nâng ly nước uống một ngụm "Lâu lắm rồi, Trịnh Thành Dương mang con bé từ cô nhi viện về, ở đây gần mười ba hay mười bốn năm rồi."
Phương Hoa gật gù, nhắc đến Khả My, chị Trịnh bỗng nhớ đến một sự kiện rất quan trọng của năm năm về trước "Chị hỏi nè, sao lần đó em lại đâm Khả My một nhát vậy?"
Nhát dao đó tuy không đủ để giết chết Lâm Khả My, nhưng cũng đủ để Khả My nằm viện cả một tháng trời. Chị Trịnh biết những việc Khả My làm, những việc đó đáng đến mức Khả My phải lãnh một nhát dao điểm mạng như vậy sao?
"..." Phương Hoa hạ xuống chiếc thìa, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn sang bé con đang ngồi cạnh, con bé chăm chú ăn phần của nó không có để ý đến Phương Hoa và chị Trịnh, cô mới đáp lời "Chỉ là đòi lại một chút công bằng cho anh trai và cha em thôi."
Đòi lại công bằng? Chị Trịnh thắc mắc "Em có hiểu lầm gì rồi phải không? Chuyện anh trai của em và lão Phương không có liên quan đến Khả My."
"Chị nói vậy là sao?" Phương Hoa khó hiểu "Sao lại không liên quan, anh trai em thì mất ngay khi cô ta gọi điện, cha thì gặp cô ta xong liền tự sát, cô Lâm đó chính là ngòi nổ."
Theo những gì mà Phương Hoa biết được thì Lâm Khả My chính là kẻ châm ngòi cho cái chết của anh trai và cha cô.
"Em nghĩ như thế sao" Chị Trịnh cười khẽ, với chị, Khả My và Phương Hoa đều là hai đứa em gái mà chị trân trọng. Chị là một người đứng ở giữa, chị không bênh vực ai, Khả My theo đúng danh phận là chị gái cùng cha khác mẹ của Phương Hoa.
Hai đứa càng ngày càng trở nên đối lập, cả hai cũng chẳng còn gia đình nữa. Thật tốt nếu hai chị em này chịu nhìn nhận tốt về nhau một chút.
"Tai nạn của Phương Lâm, Khả My không có bày ra" Chị Trịnh thở dài, bàn tay xinh đẹp với những ngón tay thon thả nâng lên vén sợi tóc mai rơi trên gò má của Phương Hoa, nói cho cô sự thật còn che giấu "Tai nạn đó là của Thành Dương sắp đặt, y hệt như tai nạn của chị lúc trước."
Chỉ khác một điều rằng Phương Lâm không qua khỏi, hay nên nói đó là quả báo của hắn ta. Lúc chị Trịnh bị tai nạn, may mắn là ông trời thương xót nên chị mới giữ được mạng.
"Khả My có nói với chị về hôm đi gặp Phương Lão, ông ta hẹn gặp Khả My để cầu xin Khả My tha thứ cho ông ấy" Chị Trịnh cười trừ, ánh mắt hiện lên đau thương "Khả My đơn nhiên không chấp nhận lời xin lỗi của ông ta, sau hôm đó thì báo đài tung tin Phương Lão nhảy sông tự sát."
Phương Hoa hạ xuống chiếc thìa chạm xuống đĩa sứ một âm thanh lạch cạch lạnh lẽo "Ý chị là... Cô ta không có lỗi?"
"Có chứ" Chị Trịnh lắc đầu, thu lại bàn tay "Lỗi của nó là bắt nạt em, đánh em thừa sống thiếu chết một lần. Sau đó em cũng trả đũa lại nó một nhát dao, bây giờ có thể xem như là huề."
Không lý nào lại như vậy, Phương Hoa mím môi, siết chặt chiếc thìa trong lòng tay.
"Nói gì thì nói hai đứa cũng là chị em, nếu được thì cả hai giải quyết khúc mắc đi" Thêm một người bạn sẽ bớt một kẻ thù, huống hồ Khả My và Phương Hoa còn là chị em.
Trong chuyện này chị Trịnh không thể bênh vực ai cả, chị nâng lên ly nước uống một ngụm, sau đó đứng dậy "Hai mẹ con tiếp tục dùng bữa sáng đi, để chị lên coi Khả My một chút."
"Dạ" Phương Hoa và Hiểu Minh cùng lúc cất tiếng, hai mẹ con nhìn nhau bật cười.
Chị Trịnh bước đi lên lầu, đi đến căn phòng của Khả My. Khả My cuộn tròn trong chăn, bác Lí đặt bữa sang trên bàn trà sau đó rời đi.
Chị Trịnh đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn qua cũng đủ biết Khả My chưa ngủ, bàn tay vỗ vỗ bả vai nhỏ khẽ gọi "Này, sao lại chạy về đây rồi?"
Lâm Khả My nghe giọng chị Trịnh liền ngồi dậy, chị Trịnh nhìn thấy gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt sưng đỏ của Lâm Khả My, chị bị doạ nga, hai tay giữ lấy gương mặt Lâm Khả My xem xét "Ôi trời đất ơi, bộ dạng này là làm sao nga?"
Theo chị biết, Khả My không phải người dễ khóc, có lẽ vì từ nhỏ đã phải tự túc từ sớm, con bé rất hiểu chuyện. Luôn kiểm soát cảm xúc rất tốt, lần đầu tiên gặp Khả My, chị đã biết con bé rất mạnh mẽ.
Lúc ấy chị còn trong quá trình trị liệu vật lí, chưa thể đi đứng lại nên ngồi xe lăn, Lâm Khả My đã chăm sóc chị rất tốt nga. Sống ở Trịnh gia một thời gian lâu như vậy, cả chị Trịnh hay Trịnh Thành Dương cũng đều xem Khả My như người một nhà.
Họ có một điểm chung, họ đều là nạn nhân của Phương gia.
"Hai đứa cãi nhau sao?" Chị Trịnh lo lắng, chị có nghe Khả My nói cả hai đang chiến tranh lanh vì sao bây giờ lại xuất hiện ở Trịnh gia với gương mặt hốc hác như thế này.
"..." Lâm Khả My lắc lắc đầu, bàn tay nâng lên chạm vào bàn tay của chị một cách âu yếm "Em... Muốn ly hôn."
"Hả?" Chị Trịnh há hốc, mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên, chị không nghe nhầm chứ.
Hai đứa này quen nhau gần năm năm trời, năm năm yêu thương không rời bây giờ lại nói ly hôn sao?
"..." Gương mặt trắng bệch của Khả My co rúm, đôi mày lại chau chặt, nước mắt lại cứ thế nóng hổi rơi ra. Hôm nay khóc nhiều đến mức mắt cô đau rát, chị Trịnh vội vàng ôm lẫy Khả My vỗ về.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng Lâm Khả My an ủi, Khả My tựa vào chị khóc nức nở, vừa khóc vừa tức tưởi bảo với chị những thay đổi của Trần Nghĩa. Giống như một cô em gái đang mách chuyện với chị của nó, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo chị một cách bám víu, cô khóc đến thiếp đi, thiếp đi trong nước mắt.
Đặt Khả My nằm ngay ngắn, kéo chăn cẩn thận đắp cho cô. Chị Trịnh rời khỏi phòng Lâm Khả My, chỉ vừa bước ra khỏi phòng Lâm Khả My, chị đã đụng mặt Trần Nghĩa.
Bên cạnh Trần Nghĩa là hai mẹ con Phương Hoa cũng đang chuẩn bị đi lên phòng.
Biết ngay Trần Nghĩa tìm Khả My, chị nghiêm mặt "Khả My ngủ rồi."
"Sang phòng chị nói chuyện" Chị Trịnh xoay bước, Trần Nghĩa theo chân chị.
Phương Hoa và Hiểu Minh nhìn nhau, hai mẹ con tiến về phòng của họ, không muốn làm phiền những người khác, hai mẹ con cô sẽ chơi với nhau.
Bên trong phòng chị Trịnh, chị và Trần Nghĩa ngồi đối diện nhau ở bàn trà sofa.
"Hai đứa gây nhau đến mức nào đấy? Vừa rồi con bé bảo muốn ly hôn" Chị Trịnh biết chuyện hai người cãi nhau, là vì Khả My nói dối và Trần Nghĩa muốn giúp Phương Hoa, chị nghiêm lại mày đẹp "Chị nói với cậu chuyện của Phương Hoa, không phải để cậu đối với Khả My như thế."
Chị cũng xem Khả My như đứa em gái trong nhà, đã sống bên nhau mời mấy năm, chị sẽ không cho phép việc cậu làm con bé đau lòng.
"Em chỉ muốn Khả My thật sự biết lỗi, biết nhận lỗi với Phương Hoa về những gì mà cô ấy gây ra thôi" Trần Nghĩa thở dài "Đêm qua cô ấy đòi ly hôn rồi chạy đến đây."
Cái gì cơ? Chị Trịnh phải nghiêng mặt để lỗ tai nghe rõ hơn "Cậu nói Khả My nhận lỗi với Phương Hoa?"
Trần Nghĩa gật đầu khẳng định, chị Trịnh xém một chút nữa đã cắn trúng lưỡi mình "Cậu có nghe Khả My giải thích chưa?"
"Có nhưng... Chuyện cô ấy gây ra cho Phương Hoa quá lớn" Trần Nghĩa cứng rắn đáp trả "Trong lòng cô ấy đến bây giờ vẫn còn thái độ khó chịu với Phương Hoa, cho nên..."
Cho nên cậu chỉ muốn cô thật sự biết lỗi và mở rộng lòng mình đối với Phương Hoa.
"Khả My chẳng làm gì lớn cả" Chị Trịnh khoanh lại hai tay trước ngực, uy lực nheo mắt đẹp "Cơ mà con bé có làm gì thì đã làm sao, trước đây tôi cũng đã đối với Phương Hoa như thế, nói như cậu là bắt cả tôi và Thành Dương nhận lỗi với Phương Hoa sao?"
"Cậu có đang tỉnh táo không vậy?" Chị Trịnh khó hiểu, môi thanh mấp mấy dõng dạc "Chuyện Phương Hoa thành ra bây giờ là chủ đích của Thành Dương, cậu muốn đòi công bằng thì đi mà đòi với em trai tôi ấy. Còn Khả My, cậu cũng nghe con bé giải thích rồi, còn muốn Khả My xin lỗi Phương Hoa? Có từng xét cho hoàn cảnh của Khả My chưa?"
"Em..." Trần Nghĩa ngập ngừng, thở dài "Cô ấy lừa em những năm năm, hơn nữa lý do của cô ấy, chỉ vì cha cô ấy lựa chọn Phương gia mà hại Phương Hoa như thế."
"Cậu không nếm trải hoàn cảnh của con bé thì làm sao thấu được nỗi đau của nó, chỉ vì cha lựa chọn Phương gia sao? Điểm quan trọng nằm ở đâu rồi?"
"Sao cơ?" Trần Nghĩa không ngừng cau mày, chị muốn đề cập đến điểm gì?
"Không phải chỉ vì lão Phương lựa chọn Phương gia, vết thương của con bé là vì sự bỏ rơi của lão Phương, con bé phải chứng kiến mẹ nó chết dần mà chẳng làm gì được. Cậu có biết khi ấy Khả My bao nhiêu tuổi không?" Chị Trịnh trừng mắt, Trần Nghĩa hoàn toàn im lặng ngẩn người.
Điểm quan trọng là ở sự mất mát của Khả My, tổn thương sâu sắc đó ám ảnh Lâm Khả My cả đời này.
"À ra là cậu thấu hiểu cho Phương Hoa, nhưng không thấu cho Khả My. Hai đứa nó là quan hệ chị em cùng cha khác mẹ, vì cha lựa chọn Phương gia mà Khả My phải chịu bao nhiêu là chuyện. Khi ấy con bé mới có năm tuổi thôi, cỡ Hiểu Minh bây giờ, cậu có biết chuyện đó tổn thương con bé đến mức nào không? Cậu còn bảo nó xin lỗi Phương Hoa, chẳng khác nào cậu bảo nó đi xin lỗi đứa em gái mà cha nó đã vì gia đình đứa em gái đó mới bỏ rơi mẹ con nó, trong khi Phương gia đầm ấm thì Khả My đến gạo còn không có mà ăn, mẹ vì bệnh mà chết đi để rồi cuối cùng nó phải vào cô nhi viện."
"Rồi tôi không gạt cậu sao?" Chị Trịnh nhếch môi "Tôi cũng bao che cho con bé lừa gạt cậu đấy thôi."
Chị Trịnh đột nhiên ngưng động, đầu chân mày giật giật, bây giờ chị có một linh cảm không tốt nhưng linh cảm của chị trước giờ không có sai.
Theo những lời nói trong nước mắt vừa rồi của Khả My đến việc Lâm Khả My muốn ly hôn, dù rằng Khả My từng say đắm Trần Nghĩa đến ngu ngốc. Trần Nghĩa luôn một mực tìm cách đưa Phương Hoa rời khỏi nơi này, dạo này rất thân thiết trao đổi qua điện thoại với Phương Hoa.
"Này, cậu Trần" Chị Trịnh cất giọng, bằng đôi mắt của người phụ nữ linh hoạt liếc lên người cậu "Cậu đang thay đổi à?"
Còn tiếp...
(P/s: Trần Nghĩa thay đổi hay không? Tình cảm năm năm không phải nói đổi là đổi, chỉ là anh mất lòng tin ở Lâm Khả My.
Với Lâm Khả My, bây giờ anh mất lòng tin về cô cũng chẳng sao nữa. Cô đã nói "Kẻ giả tạo này không hợp với anh" Cô ấy đã thừa nhận bản thân là kẻ giả tạo, lừa gạt anh năm năm.
Cho nên anh có nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, tình cảm năm năm, nói buông là buông sao?
Không phải Khả My buông, Lâm Khả My chỉ đang trốn tránh, thà rằng bản thân cô ấy nói ra lời từ biệt còn hơn chính tai nghe anh nói rằng "Anh thương người khác rồi."
Ly hôn chỉ là cách Khả My né tránh tình cảm thật sự của Trần Nghĩa.
*Nâng ly sữa nóng* Khả My đáng trách hay đáng thương?
Đứng về Khả My, tôi sẽ trách Phương Hoa quá có phúc, tuổi thơ quá tươi đẹp. Đứng về Phương Hoa, tôi sẽ trách Khả My ích kỉ và mưu mô.
Các cô đứng về bên nào? Khó xử quá đúng không? *Tay cầm ly sữa nóng\, miệng nâng lên nụ cười*)