Những lời chị nói khiến cho Trần Nghĩa đau đầu, đơn nhiên những lời chị nói vô cùng khớp với lời Khả My. Cô đã cố giải thích với cậu rằng vì lão Phương bỏ rơi, mẹ con cô phải sống khổ cực, mẹ vì bạo bệnh mà chết, còn cô phải vào cô nhi viện.
Khi nghe cô nói những lời ấy, vì sao cậu lại cảm giác nó không có cân lượng? Cậu còn cho rằng đó là chuyện không đánh để Phương Hoa phải trả giá cả đời như vậy.
Cậu quên rằng, Khả My cũng chỉ là một trong những kế sách của Trịnh Thành Dương. Phương Hoa trả giá đắc như vậy là do Trịnh Thành Dương, chuyện của nhà họ Trịnh và nhà họ Phương.
Lời chị Trịnh như mũi dao nhọn đâm vào da thịt Trần Nghĩa, cậu cúi đầu suy nghĩ trong từng lời nói của chị Trịnh.
Bỗng chị hỏi.
"Này, cậu Trần, cậu đang thay đổi sao?"
Trần Nghĩa nâng lên đầu nặng, đôi mắt khó hiểu "Thay đổi?"
"Đúng vậy" Chị Trịnh cười khổ, thuật lại câu nói vừa rồi của Khả My "Con bé nói nó không cảm nhận được tình cảm của cậu nữa, giống như cậu chuyển tình cảm từ trên người Khả My sang người Phương Hoa."
Trịnh Thành Tâm thở dài, cánh tay khoanh trước ngực buông lỏng "Khả My đã khó lòng tiếp nhận Phương Hoa, nếu đúng thật là cậu thay đổi thì cậu thành công khiến Khả My càng hận thù Phương Hoa hơn."
"Không phải em thay đổi" Cậu nhanh biện hộ, cậu không phải thay đổi chỉ là cậu mất niềm tin vào Lâm Khả My, cô ấy lừa cậu suốt năm năm qua. Điều đó khiến cậu trở nên mâu thuẫn với cô ấy, cậu không thể tin tưởng cô ấy "Nếu cô ấy không gạt em suốt thời gian qua..."
"Cậu về đi" Chị Trịnh lạnh nhạt, chị sẽ không để Khả My gặp cậu, tâm trạng con bé hiện tại đang rất tệ "Trở về và suy nghĩ lại chính mình đi, khi nào có câu trả lời thuyết phục nhất rồi hãy đến gặp Khả My."
...
Phương Hoa và bé bỏng trở về phòng, ngồi xem cục bông gòn chơi đồ hàng bày trên sàn. Trong tâm trí, Phương Hoa toàn là những lời nói của chị Trịnh.
Chị ấy bảo, tai nạn của anh trai không phải Khả My gây nên... Mà là Trịnh Thành Dương, Lâm Khả My càng không dính đến chuyện cha tự sát sao?
Lỗi của cô ta là bắt nạt Phương Hoa, lần đó cùng mấy người hầu đánh cô đến thừa chết thiếu sống. Chỉ vậy ư?
Phương Hoa đột nhiên bật cười, cuộc đời này vì sao lại đối với cô khắc nghiệt quá. Anh trai cô chết là do tai nạn mà Trịnh Thành Dương gây ra, thế mà hôm trước cô lại ở trước mặt anh thừa nhận tình cảm.
Nói rằng cô yêu anh ấy, có quá nực cười không?
Vậy anh và cha đều là vì Trịnh Thành Dương hại chết, ấy vậy mà cô còn ở đây nói lời yêu thương với anh ta. Nhưng cô không thể trách khứ anh ta được, mọi chuyện đều là do Phương gia bày trước, cô biết trách ai cho được?
Phương Hoa nhìn bé con đang chơi đồ hàng, mục đích sống bây giờ của Phương Hoa chỉ là vì Hiểu Minh và mẹ Phương mà thôi. Phương Hoa không nghĩ đến những chuyện kia nữa, chị Trịnh nói đúng.
Cứ mãi đục mình trong cơn mưa quá khứ bỏ lơi đi tương lai, sẽ chẳng có gì tốt cả. Phương Hoa sẽ không nghiên cứu hận thù, cha chết bù Trịnh lão, anh trai chết đền tội chị Thành Ý.
Hãy để tất cả chôn vùi tại đó.
Tình cảm nhỏ bé này của Phương Hoa dành cho Trịnh Thành Dương, quá nhỏ so với bức tường thù hận. Cho nên, hãy để tình cảm đó cứ thế mà chôn vùi đi, Phương Hoa không mưu cầu hạnh phúc, chỉ mong có thể bình bình an an sống qua ngày cùng bé con là được.
Buổi chiều, khi Lâm Khả My tỉnh dậy, cô phải dùng khăn ấm chườm mắt để đôi mắt bớt sưng, đi xuống phòng khách. Lâm Khả My ngưng động trên cầu thang, vì nhìn thấy một cảnh tượng rất kì quái.
Phương Hoa cùng con bé nhỏ và chị Trịnh ngồi xem tivi ở phòng khách, một bên còn xuất hiện một cô gái. Không ai xa lạ chính là cô bạn danh nghĩa Trình Gia Hân của Lâm Khả My, Trình Gia Hân vì sao xuất hiện ở đây?
Nhìn thấy Khả My, Trình Gia Hân cũng rất đổi ngạc nhiên, vẫy tay kêu gọi "Khả My, đến đây ngồi chơi."
Lâm Khả My bước xuống lầu, đi đến sofa phòng khách mà bọn họ đang ngồi, chọn một vị trí tách biệt đối diện Trình Gia Hân, bên cạnh chị Trịnh.
"Cậu làm gì ở đây?" Tay cầm lấy chiếc nĩa sắn một miếng xoài ngọt đưa lên miệng ăn, Lâm Khả My hỏi.
"À thì..." Trình Gia Hân lộ ra bộ dạng ngượng ngùng, bàn tay gãi gãi gò má e thẹn "Tớ và anh Trịnh đang hẹn hò."
"Ặc..." Lâm Khả My sặc xoài, xoài đang được tiêu hoá xuống bào tử lại lộn ngược lên lỗ mũi vì câu nói của Trình Gia Hân "Khụ khụ..."
Lâm Khả My nhanh chộp lấy cốc nước của chị Trịnh uống một ngụm, bằng đôi mắt to tròn như quả trứng nhìn Phương Hoa đang cúi đầu, lại nhìn sang chị Trịnh đang bĩu môi.
"Cậu với... Anh Trịnh?" Lâm Khả My lặp lại một cách khó tin, Trình Gia Hân thản nhiên gật đầu vô cùng tự tin "Đúng rồi, có gì mà ngạc nhiên, làm việc cùng nhau đã lâu rồi tính cách rất hợp, từ vẻ bề ngoài đến danh phận đến tài năng thì có gì ngạc nhiên nếu chúng tôi hẹn hò chứ."
Nghe Gia Hân nói, gương mặt Khả My không nhịn được méo mó.
"Ôi, chán thế" Chị Trịnh vung vai, bồng lấy cục thịt mỡ "Lên phòng chơi thôi mỡ ơi, ở đây không khí ô nhiễm quá."
Hiểu Minh bị bồng đi, Phương Hoa cũng nâng bước theo chị.
Trình Gia Hân biết chị Trịnh đang đá xéo, nhúng vai thờ ơ "Dù gì thì bọn mình cũng đang hẹn hò."
"Ồ" Lâm Khả My gật gù "Thế anh Trịnh đâu rồi?"
"Trên phòng" Gia Hân đáp "Ảnh bảo mình ở đây làm quen với chị Trịnh, mà chị ấy vẫn có vẻ không thích mình."
Lâm Khả My cười trừ, đơn nhiên chị Trịnh không thích rồi, Khả My biết chị vừa ý Phương Hoa mà. Chị còn gáng ghép Phương Hoa và anh Trịnh, đột nhiên có một cô gái nhảy vào mối quan hệ mà chị đang cố gắng tác hợp đấy làm sao mà không ghét cho được.