Trần Nghĩa cho rằng bản thân nghe lầm, đôi mắt trừng to đến cô gái ngồi ở trên giường một cách khó tin. Trên mặt sàn in rõ chiếc bóng gương mặt ngạc nhiên của Trần Nghĩa, anh muốn xác nhận "Em nói ly hôn?"
"Ừm..." Khả My thở ra một hơi nặng nề, mũi cô nghẹn đến mức giọng cô bị nghẹn lại, nâng bước chân bước xuống giường, hai người đứng cách nhau không đến mười bước chân nhưng lại rất xa vời. Đứng trước mặt anh, chắc chắn thêm một lần cất giọng đã lạnh.
"Em muốn ly hôn."
"Em có biết mình đang nói cái gì không? Ly hôn không phải chuyện đùa" Trần Nghĩa bỗng nhiên lớn giọng, giống như một ngọn núi lửa đang dâng cao đến phung trào nhung nham.
"Em biết" Khả My cất giọng, cứng rắn đáp trả "Em không muốn như thế này nữa."
"Không chịu nhận ra lỗi lầm của mình, chỉ vì chuyện này mà em đã muốn ly hôn?" Trần Nghĩa nghiêm mày, trong lòng anh bùng lên cơn khó chịu, khoảnh khắc nghe cô nói đến hai chữ ly hôn. Anh dường như đã đông cứng, rất nhanh trong lòng đã phản ứng lại.
"Lỗi lầm?" Khả My lùi đi một bức chân, cơ thể giống như một chiếc bập bênh không trụ được, khoé môi vẽ ra nụ cười chua xót "Em đã xin lỗi anh bao nhiều lần, em đã giải thích bao nhiêu lần?"
"Anh không tin tưởng, anh không chấp nhận" Bàn tay siết chặt váy ngủ màu trắng, trong giọng nói cô chỉ toàn sự thất vọng, bờ môi Lâm Khả My phát run "Em dùng mọi cách van xin anh... Anh lại muốn em đến nhận lỗi với cô ta?"
Chuyện xin lỗi Phương Hoa, hoang đường, Khả My không nghĩ rằng bản thân cho phép, đó là tôn nghiêm cuối cùng của Khả My.
"Anh muốn chiến tranh lạnh... Nhưng mà anh lại quan tâm cô ta, đến một tin nhắn hỏi han em cũng không có" Giọng nói Khả My càng lúc càng run rẩy, đôi mắt cô trừng lớn ngăn cản những giọt sương long lanh đọng trên mi, cô không cho phép nó rơi xuống.
Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
"Chỉ vì cô ta... Anh có thể bỏ rơi em" Bất giác trái tim Khả My dâng lên đau nhói.
"Em có thật sự nhận ra lỗi lầm của em hay không?" Trần Nghĩa không thua kém tức giận, gương mặt nổi lên sát khí lạnh toát.
"Em có lý do" Khả My quát lớn, cảm giác giọng mình đã quá lớn, có thể sẽ đánh thức người trong nhà. Bàn tay nhỏ cuộn tròn lại, siết chặt gấu váy nhăn nhó, nuốt xuống một ngụm tức giận hạ giọng nhỏ xuống "Anh thương xót cô ta, không thông cảm cho em... Thì bên nhau làm gì?"
"Bây giờ em không rõ ai mới là vợ anh nữa?" Lâm Khả My lắc vội đầu, nước mắt đã quá nhiều trên mi, nó tuông xuống chạy trên gò má, Lâm Khả My lập tức nâng tay chùi vội đi hàng mi đó.
"Rốt cuộc anh yêu ai? Ai mới là người anh yêu?"
Trần Nghĩa buồn cười, khoé môi nhếch thành nụ cười tạm bợ "Chuyện này em còn phải hỏi?"
"Phải hỏi chứ" Cô cười, nụ cười chỉ toàn chua xót đắng cay "Em... Không cảm nhận được tình cảm của anh nữa."
"Không biết từ khi nào... Tình cảm của anh giành cho em, nó lại chuyển sang người khác mất rồi" Lâm Khả My ngăn chặn thê lương trong lòng, ngay lúc này cô chỉ muốn khóc nấc lên, nhưng không phải trước mặt anh ta.
"Khả My em..."
"Anh nghi ngờ tình cảm của em, nhưng chẳng phải ngay lúc này... Người đang không rõ ràng là anh sao?" Lâm Khả My cắt lời Trần Nghĩa, cô không nhịn được muốn khóc, gương mặt cúi xuống, hít thêm một hơi thật sâu mới ngẩn đầu.
"Ly hôn đi."
Lâm Khả My với tay đến chiếc tủ bên cạnh, nắm lấy chiếc điện thoại của mình. Nâng lên bước chân, bóng dáng nhỏ bé run rẩy của cô đi đến gần anh.
Cô không hề có ý định dừng lại, cất bước lướt qua Trần Nghĩa. Trong giây phút hai người lướt qua nhau, Trần Nghĩa bất động một giây, bàn tay vô thức vươn ra nắm lấy bàn tay của cô ấy. Lâm Khả My bị nắm lại, cô xoay đầu nhìn anh đang ngẩn người, nhìn xuống bàn tay đang bị anh nắm lại.
Bàn tay cầm chiếc điện thoại nâng lên chạm vào cánh tay Trần Nghĩa, chậm rãi gỡ ra bàn tay đang nắm cô. Gỡ tay anh ra, bàn tay rụt lại, căn phòng trở nên lạnh và tĩnh lặng, bị giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Khả My khiến cho mọi thứ trở nên hoá đá.
Gỡ ra tay anh, cô chỉ cười đắng "Kẻ giả tạo này không hợp với anh."
Lâm Khả My xoay bước, âm thanh bước chân từng bước của cô rõ rệt. Lâm Khả My đi ra khỏi căn phòng của bọn họ, đi xuống cầu thang là phòng khách với anh đèn màu vàng. Bước ra khỏi căn nhà, Lâm Khả My vừa rời khỏi căn phòng kia nước mắt đã chảy như suối sa.
Bên ngoài, bầu trời đêm khuya của 2h sáng, gió lạnh từng đợt ập vào người cô, bàn tay cô run rẩy ấn vào dãy số trong điện thoại gọi đi. Cô ấy run lên bần bật, không vì do gió lạnh mà vì trái tim đang đau điếng tái tê của mình.
"Anh Trịnh... Anh đến rước em được không? Hic" Nghe đầu dây máy, Lâm Khả My nức nở mếu máo như đứa em gái nhỏ "Em... Huhu... Em muốn về nhà... Đưa em về nhà..."
Lâm Khả My nghe thấy giọng nói bên trong điện thoại, bàn tay cầm chiếc điện thoại run đến mức cô phải dùng hai tay để cầm chặt chiếc điện thoại. Cô đứng trước cổng Trần gia, đơn độc như một hồn ma, đầu nặng trĩu nhìn xuống đôi chân trần trụi của mình, đến giày cũng không mang, cô không khác gì một con chó bị bỏ rơi, chờ đợi Trịnh Thành Dương đến rước.
Lâm Khả My không mang theo bất kì thứ gì, chỉ có chiếc điện thoại.
Trần Nghĩa bất động, sau khi Khả My rời đi lâu, anh đứng như trời chồng một lúc lâu mới thả lỏng cơ thể ngồi xuống chiếc giường. Những ngón tay đột nhiên run lên buộc anh cuộn tròn lại, cắn chặt cánh môi trấn an lại chính mình.
Cô vừa rồi...
"Em... Không cảm nhận được tình cảm của anh nữa."
"Rốt cuộc anh yêu ai? Ai mới là người anh yêu?"
"... Thì bên nhau làm gì?"
"Kẻ giả tạo này không hợp với anh."
Giọng nói ngọt ngào ấy đột nhiên trở nên cay đắng, không còn hơi ấm nào nữa, Trần Nghĩa thất thần. Gương mặt đau thương Khả My hiện lên trong tâm trí anh, cùng giọng nói chua xót đến đau lòng.
Trần Nghĩa vội vàng bật dậy, bước chân sảy dài đi ra khỏi phòng. Anh muốn nói chuyện rõ ràng, đi xuống phòng khách không hề có bóng dáng Lâm Khả My, anh lại vội chạy vào bếp vẫn không nhìn thấy cô ở đâu.
Lục tìm mọi ngốc ngách trong Trần gia, cả những căn phòng trống cũng không có, lay hoay tìm kiếm Lâm Khả My. Nhìn qua khung cửa sổ trước mặt, anh hướng mặt nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
Lâm Khả My đứng ở ngoài cổng, một chiếc audi đen dừng lại, Lâm Khả My đi vào bên trong chiếc xe kia.
Anh biết chiếc xe đó, nó là của Trịnh Thành Dương, cô ấy trở về Trịnh gia sao?