Đứa trẻ hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng.
Khi Khả My năm tuổi đã phải tận mắt chứng kiến mẹ chết dần chết mòn, ở cái độ tuổi của Hiểu Minh vẫn còn đòi bồng đòi bế. Khả My chưa bao giờ đòi mẹ cho cô bé bất cứ thứ gì, cô bé chỉ cần mẹ ở cạnh ấy vậy mà ông trời lại cướp mẹ đi.
Đứa bé năm ấy lại còn nhìn thấy, gã đàn ông gọi là cha hạnh phúc với gia đình của ông ta.
Khi mẹ đi mất, tất cả của con bé đã sụp đổ, khi nhìn thấy cảnh tượng Phương gia ấy, tổn thương giết chết tâm hồn trẻ nhỏ. Lâm Khả My được chuyển vào cô nhi viện, sống trong viện mồ côi cũng không đến nổi tệ.
Đồ ăn thức uống, nơi ngủ được chuẩn bị đủ, còn được các sư cô dạy học, dạy cho cô bé những lẽ sống. Thế nhưng hình ảnh gia đình họ Phương đầm ấm kia cứ liên tục đeo bám con bé, đến trong giấc ngủ con bé cũng mơ thấy cái gia đình đó.
Vì sao ư? Vì con bé ham muốn được một gia đình như thế? Con bé cũng muốn có mọt gia đình hạnh phúc như thế... Chứ không phải là một căn nhà mục nát và mẹ con bé phải chết dần từng ngày.
Những điều ấy ám ảnh con bé từng ngày, sau năm năm sống ở cô nhi viện, Lâm Khả My đã trở nên quen thuộc với nơi này.
Cho đến một ngày, năm đó cô mười tuổi.
Đang ngồi một mình ở bậc thang ngắm nhìn cỏ cây màu xanh, trời mây màu trắng. Bỗng nhiên một anh thiếu niên đi đến, đứng trước mặt con bé cất giọng.
"Em là Lâm Khả My?"
Con bé gật gật đầu, nhìn anh thiếu niên ấy bằng đôi mắt to tròn, trên gương mặt anh ấy lúc đó chỉ toàn sự non dại nhưng trong ánh mắt anh lại hiện lên sự phẩn nộ đến khó hiểu.
"Con gái Phương Lão đúng không?"
Nghe đến tên gọi lão ta, con bé giống như bị kích thích, lập tức mếu máo và lắc đầu chối bỏ "Không..."
Con bé không muốn có quan hệ với lão ta, con bé hận lão ta, con bé chỉ là con của riêng mẹ Lâm mà thôi. Con bé không muốn bị gọi là con gái của gã đàn ông kia, con bé ghê tởm ông ta.
"Không phải..." Lâm Khả My nức nở, hai bàn tay run sợ bấu vào nhau, lắc lắc gương mặt đẫm nước mắt "Em không có cha, ông ta không phải cha..."
Ông ta... Đúng hơn đối với Khả My là một con ác quỷ, con ác quỷ đó bỏ rơi mẹ con cô mà sống vô cùng hạnh phúc.
Anh thiếu niên ấy ngồi xuống trước mặt con bé, nâng bàn tay lau đi nước mắt trên khoé mi, ôn nhu xoa đầu con bé "Anh biết rồi..."
"Đừng khóc nữa" Anh ấy dịu dàng, khoé môi anh ấy nâng nhẹ, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chất chứa trong ánh mắt ủa anh ấy một nỗi căm phẫn nào đó.
"Anh là ai vậy?" Con bé hít hít lại chiếc mũi, nhìn anh trai trước mặt hoàn toàn xa lạ.
"Trịnh Thành Dương" Anh thiếu niên đáp, bàn tay xoa đầu cô bé nhỏ "Anh cũng không thích Phương gia."
Cuộc gặp mặt của Lâm Khả My và anh Trịnh là như thế, sau đó anh Trịnh dắt Khả My trở về nhà của anh ấy.
Nhà anh Trịnh lúc đó có một người chị bị bệnh, chị ấy chỉ có thể ngồi xe lăn. Lâm Khả My trở thành người chăm sóc và ở bên cạnh chị, cứ như thế sống và lớn lên ở Trịnh gia, và cuối cùng là chuẩn bị cho việc trả thù Phương gia cùng với anh Trịnh.
Kế hoạch trả thù đều được anh Trịnh chuẩn bị, Khả My chỉ cần làm theo. Nhìn thấy Phương gia tan nát, lòng Khả My vui mừng không hết.
Người ta nói nhân quả không chừa một ai, bọn họ làm chuyện ác thì phải trả giá thôi, đó là luật trời.
Sau đó Khả My yêu đương với Trần Nghĩa, Trần Nghĩa là người thứ hai sau anh Trịnh đối tốt với Khả My. Hai người yêu nhau năm năm, sau đó là kết hôn, cuộc đời cô đã được đổi mới, không còn đớn đau và tổn thương nào nữa.
Ấy vậy mà Phương Hoa trở lại, mọi chuyện bại lộ và Trần Nghĩa chiến tranh lạnh với Khả My chỉ vì Phương Hoa. Anh nói rằng cô đang cố tỏ ra là mình đáng thương, anh có thể cảm thông cho Phương Hoa mà chẳng thèm cảm thông cho cô.
Anh nói rằng cô lừa dối anh, một con người giả tạo như cô thì liệu tình yêu của cô có là thật không ư?
Không thì làm sao có được một tình yêu thật lòng kéo dài năm năm và kết thúc bằng một đám cưới viên mãn, cô yêu anh những năm năm, sát cánh bên anh những năm năm.
Anh hỏi, nó có là thật không ư?
Tại sao không xem xét đến lý do của cô, tại sao cô giải thích anh không thông cảm. Chỉ mỗi mình Phương Hoa đáng thương sao?
Khả My đã nhiều lần giải thích và năn nỉ Trần Nghĩa nhưng anh chối bỏ, anh không chấp nhận. Anh muốn cô hoàn toàn nhận lỗi, đi đến chuộc lỗi với Phương Hoa.
Điều đó là không thể, nó chạm vào tự tôn của Khả My.
Cho nên cô và anh, chiến tranh lạnh đã hơn hai tháng. Hai tháng cô quạnh, Khả My đã đủ mệt mỏi, anh hoàn toàn không hề nghĩ cho Khả My dù chỉ một chút.
Anh không hề nhắn tin quan tâm cô, anh lại liên tục nhắn tin chia sẻ cùng Phương Hoa.
Chuyện Khả My xin lỗi Phương Hoa, nó sẽ không xảy ra, đó là tôn nghiêm cuối cùng của Khả My. Ngồi tựa vào đầu giường lạnh phía sau, khoé mi Lâm Khả My đã đủ mệt.
Anh hỏi tình yêu của cô có là thật không? Vậy xin cho cô hỏi, tình cảm của anh bây giờ là thế nào?
Vì sao anh lại chuyển mọi ôn nhu từng chỉ thuộc về cô lên người Phương Hoa, tình cảm của anh thay đổi sao? Ai mới là người không rõ ràng?
Nếu giận cô vì chuyện cô lừa dối, chẳng phải cô đã hối lỗi với anh rất nhiều lần rồi sao? Cô đã rũ bỏ mọi cái tôi để nài nỉ anh, để rồi anh muốn cô phải chuộc tội với Phương Hoa.
Thật sự chuộc lỗi với Phương Hoa, anh mới bỏ qua.
Lâm Khả My thở dài một hơi nóng hổi từ miệng, bởi vì mũi cô đã nghẹt cứng. Đôi mắt đỏ hoe nâng lên nhìn đồng hồ đêm, đã 2h sáng. Cô đã ngồi như một bức tượng bỏ quên thời gian, suy nghĩ cứ mãi chạy trong đầu khiến cô đau đớn.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng ngủ mở ra, có tiếng bước chân đi vào.
Trần Nghĩa trở về lúc đêm hôm, đi vào bên trong căn phòng. Nhìn thấy Khả My ngồi ở trên giường, gương mặt trắng bệch với đôi mắt đỏ hoe, làn sương hoa che phủ trên mi mắt.
Có chút ngạc nhiên, anh cho rằng cô đã ngủ. Thật ra anh muốn về xem xét cô một chút, nhưng cô vẫn chưa ngủ, Trần Nghĩa bày ra vẻ thờ ơ đi đến bên tủ sách, giả vờ rằng bản thân trở về lấy đồ.
Lâm Khả My hoàn toàn không nhìn đến anh, ngồi ngây ngốc như một bức tượng. Đến khi Trần Nghĩa xoay người muốn rời khỏi, cuối cùng giọng nói khàn nhỏ cũng cất lên.
"Trần Nghĩa."
Anh đông cứng lại, xoay người nhìn cô gái trên giường. Cô vừa rồi gọi anh là cái gì?
Trần Nghĩa sao? Hay là anh nghe lầm.
Lâm Khả My chưa bao giờ gọi anh như thế, thường sẽ gọi anh một cách đáng yêu và làm nũng, sau cưới lúc nào mở miệng ra cũng anh xã, ông xã.
Vừa rồi, cô thế nào lại lôi cả họ tên anh ra như thế, Trần Nghĩa nhìn Khả My bằng đôi mắt lạnh nhạt pha lẫn một chút ngạc nhiên.
Lâm Khả My không nhìn anh, đôi mắt thẫn thờ nhìn đi một nơi nào đó xa xăm vô vọng. Căn phòng này lạnh lẽo quá, ở một mình đã rất lạnh, bây giờ có anh ở nơi này nó lại càng lạnh hơn.
Trái tim nguội lạnh, hơi ấm của anh không còn bên cô nữa.
"Chúng ta..." Giọng cô nhẹ như tơ hồng, sợi tơ hồng nhẹ hững buông lơi vì đã bị đứt.
"Chúng ta... Ly hôn đi."
Không nài nỉ, không níu kéo, Khả My mệt rồi.
Anh thương xót ai, không thương xót cô, anh đau lòng cho ai chứ không đau lòng cho cô.
Trần Nghĩa... Rốt cuộc là anh yêu ai vậy?
Tình cảm của em có là thật không?
Vậy... Tình cảm của anh có thật sự giành cho em không?