Phương Hoa đi đến trước mặt Trịnh Thành Dương, nâng hai bàn tay nhận lấy bé con. Hiểu Minh được mẹ bồng nhanh chóng câu lấy Phương Hoa, gương mặt đỏ bừng mếu máo dụi vào vai cô, cái mũi nhỏ đáng thương hít hít.
Phương Hoa chẳng muốn nán lại, cô bồng Hiểu Minh cùng chị Trịnh đi lên phòng. Phương Hoa cũng không muốn tiếp chuyện với cô Trình Gia Hân kia, một mạch đi lên phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, chị Trịnh tức giận đến mức dậm chân, trong bụng đang mắng nhiếc ai đó.
Bồng Hiểu Minh đến giường lớn, bé con được thả xuống giường, mặt nhỏ đáng thương trách móc "Sao mẹ không đến đón con?"
"Mẹ bận" Phương Hoa trả lời, hai tay ôm gương mặt của con bé cưng chiều "Mẹ xin lỗi."
"Hu..." Hiểu Minh mếu mếu, bé giận nga.
Phương Hoa nhìn sang chị Trịnh cũng đang ở một trạng thái rất tệ, khẽ giọng cứu nguy "Chị đừng giận làm gì, em biết trước sau gì cũng vậy."
Anh có thể lạnh lùng khẳng định không yêu cô, có thể dễ dàng nói rằng anh có tình cảm với một cô gái khác. Chứ chẳng bao giờ anh sẽ nói những lời ngọt ngào đó với Phương Hoa, cũng đúng, khoảng cách của bọn họ quá lớn.
Bức tường thù hận giữa họ quá vững chắc, sẽ chẳng có kết cục nào viên mãn đâu.
"Em nhịn được?" Chị Trịnh tức đến máu đều dồn lên trên đầu não, giọng nói chị rặng ra từng chữ khó chịu "Đều là giả, nó chỉ đang cố chứng minh nhưng cái cách cố gắng che đậy đó đang bóc trần nó hơn, em cũng tin lời nó nói à?"
"Hoang đường" Không cho phép Phương Hoa trả lời, chị Trịnh tức giận phung ra hai chữ. Phương Hoa biết chị đang rất khó chịu, thở dài một hơi, không giấu được những ngón tay đang lạnh dần.
Dẫu cục bông gòn đang ngồi trong lòng cô ủ ấm, không rõ vì sao những ngón tay vẫn phát lạnh. Khoảnh khắc anh đưa Trình Gia Hân về cùng, hai người họ đứng cạnh nhau mới phát giác một điều, họ rất xứng đôi.
Trình Gia Hân xinh đẹp hơn Phương Hoa nhiều, dáng người quyến rũ cùng thần thái sang trọng, đứng bên cạnh Trịnh Thành Dương hoàn toàn có thể tôn lên sự cao quý. Tôn lên địa vị của họ, ngoài ra Trình Gia Hân cũng rất tài giỏi, người như vậy có gì mà Trịnh Thành Dương lại không thích.
Vì sao chị Trịnh lại cố gắng như vậy, Phương Hoa biết rằng chị là người quan sát anh ấy từ nhỏ, nhưng tất cả của chị cũng chỉ là phỏng đoán. Chị Trịnh đâu phải anh ấy, làm sao biết rõ được anh ấy yêu ai, thương ai chứ?
Đổi lại Phương Hoa đã nhiều lần cảm nhận được, anh thật sự không có tình cảm với cô. cả hai chỉ có tương xứng về thể xác, anh muốn cô có thai để rồi phá bỏ, anh muốn cô đau khổ.
Chỉ vậy thôi, Trịnh Thành Dương đời này cũng chẳng yêu Phương Hoa.
"Chị không phải anh ấy" Phương Hoa nhỏ giọng "Tình cảm của anh ấy làm sao chị rõ được? Tất cả chỉ là phỏng đoán của hai chị em chúng ta thôi."
"Chị có điên mới tin" Trịnh Thành Tâm đáp nhanh, khoé môi đột nhiên nhếch lên thể hiện sự khinh thường "Để coi, nó chứng minh được cái gì?"
Trình Gia Hân ở Trịnh gia đến buổi tối, cô ta ở mãi trong phòng Trịnh Thành Dương, không có đi ra ngoài. Phương Hoa và Trình Gia Hân cũng không đụng mặt, đến tối thì Trịnh Thành Dương đưa Gia Hân trở về nhà.
Trên quảng đường trở về, Trình Gia Hân len lén dò xét thái độ của Trịnh Thành Dương. Ngập ngừng một lúc lâu mới quyết định lên tiếng, khẽ hỏi "Anh và Phương Hoa là quan hệ thế nào vậy?"
Trịnh Thành Dương mắt nhìn thẳng, bàn tay đặt trên vô lăng giữ bánh lái, hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Gia Hân.
"Hai người có cả một bé gái, em hơi tò mò" Gia Hân bày tỏ, muốn biết được quan hệ giữa hai người họ.
Trịnh Thành Dương vẫn duy trì gương mặt lạnh băng, thâm tâm nhớ đến gương mặt cứng đơ và nụ cười gượng gạo của Phương Hoa lúc chiều. Khéo môi mới nhấc lên, trong lòng vô cùng vừa ý "Sau này mỗi buổi chiều em cứ theo anh về Trịnh gia, cứ xem như làm ngoài giờ."
Làm ngoài giờ? Trình Gia Hân không muốn quan hệ hai người cứ ở mức độ công việc như thế. Ngày hôm nay bảo cô đến Trịnh gia, ngồi ở phòng anh không làm gì cả buổi rồi trở về, nếu được Gia Hân muốn tận dụng cơ hội này.
"Em biết rồi, em sẽ cố gắng."
Trình Gia Hân đơn nhiên phải nhận lấy cơ hội này chiếm lấy tình cảm của Trịnh Thành Dương, bọn họ làm việc cùng nhau đã lâu, xét về phương diện nào Gia Hân cũng đáp ứng đủ. Cơ hội lần này vô cùng tốt, Gia Hân phải nắm bắt nha.
...Trần gia...
Lâm Khả My ngồi trên giường lớn, bản thân cuộn lại thành một hình tròn, hai tay ôm lấy hai chân. Gương mặt tựa lên đầu gối, ánh mắt cô ấy ánh lên tia giận dữ như muốn giết người.
Nhưng sâu trong sự giận dữ lại hiện hữu sự thê lương, trông rất chua xót.
Trần Nghĩa nói rằng, là do cô tự cho mình đáng thương. Anh không hề suy xét đến những thứ Khả My đã phải chịu, những thứ cô chịu đựng cũng đâu có thua kém Phương Hoa. Anh đâu phải tận mắt chứng kiến người thân duy nhất chết đi từng ngày, đâu phải chứng kiến cảnh nghèo đói đến cháo cũng không có để mà ăn.
Anh nào phải chịu đựng những chuyện đau đớn đó...
Khi mẹ Lâm mang thai Khả My, bà đã bị Phương phu nhân phát hiện. Phương phu nhân bắt buộc lão Phương phải lựa chọn, giữa Phương gia và mẹ Lâm.
Đơn nhiên ông ta đã chọn Phương gia, bỏ lại hai mẹ con cô.
Mẹ Lâm mang thai trong cô quạnh, đến khi sinh ra Khả My cũng một mình tần tảo nuôi lớn con gái nhỏ. Từ nhỏ Khả My đã phải chịu cảnh khổ cực, nhà có gì ăn đấy không được đòi hỏi bất kỳ thứ gì. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như mẹ Lâm không mắc ác bệnh, bà bị ung thư gan.
Khả My lúc ấy còn rất bé, không thể làm gì để tìm ra tiền chạy chữa cho mẹ, thử hỏi một con bé năm tuổi thì có thể làm được gì. Trước mặt Khả My, mẹ luôn miệng bảo mẹ ổn, mẹ không sao, nhưng ung thư khiến mẹ đau đớn rất nhiều.
Căn bệnh ấy từ từ bào mòn bà, cho đến ngày bà nhận ra rằng bà không còn nhiều thời gian nữa. Bà dắt Khả My đi đến viện cô nhi làm thủ tục xin gửi con, để chắc chắn rằng khi bà mất Khả My sẽ còn có nơi để nương tựa.
Khả My nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và người cô quản lý kia, biết được cha ruột là Phương Lão.
Khi trở về căn nhà nhỏ rách nát sau chuyến đi đến cô nhi viện, Khả My chỉ có thể bất lực đứng nhìn mẹ ngày càng yếu đi. Tận mắt nhìn mẹ ngày càng đau yếu, chết dần chết mòn, Khả My lúc ấy chỉ biết nấu món cháo trắng để cho mẹ ăn, nhưng gạo cũng hết... Nhà không còn gì cả.
Đêm đó mẹ bảo với Khả My, căn dặn cô phải sống cho thật tốt, nói rằng khi đến cô nhi viện sẽ đủ đầy hơn. Bảo rằng Khả My phải sống thay cho mẹ, sống thật hạnh phúc thì mẹ mới yên lòng. Khả My nghe thấy thế thì rất sợ, cô sợ mẹ sẽ rời bỏ cô, con bé năm tuổi ngồi bên cạnh giường với đôi mắt sưng húp níu lấy bàn tay người mẹ.
"Mẹ không sao, chỉ hơi mệt một chút" Mẹ Lâm thều thào, bà muốn nâng tay lên để ôm đứa con gái nhưng có vẻ như sức lực đã không còn, bà cố gắng nâng lên một nụ cười dịu dàng.
"Nào, nằm xuống đây, ôm mẹ ngủ."
Khả My nhanh chóng nằm xuống giường, hai tay nhỏ dang rộng ôm chầm lấy bà, cố gắng nhịn xuống tiếng khóc nhưng với đứa bé năm tuổi quá khó khăn. Khả My thúc thít từng tiếng khóc nhỏ, mẹ liền thì thầm, yêu thương vỗ về rằng.
"Đừng khóc, ngoan, Khả My đáng yêu... Không được phép khóc."
Nếu con khóc, người mẹ vô dụng này sẽ đau lòng, sẽ không nỡ rời đi...
Đêm đó, Khả My ôm mẹ ngủ rất ngon, và đó cũng là lần cuối cùng Khả My được ôm mẹ, lần cuối cùng được nghe giọng nói của mẹ Lâm.
Hôm sau, khi Khả My tỉnh giấc, cơ thể mẹ đã lạnh, gương mặt mẹ vẫn còn đó nụ cười hiền dịu nhưng nó đã trắng bệch lạnh lẽo.
Mẹ Lâm mất.
Sau đó hàng xóm xung quanh giúp Khả My làm tang lễ, người cô bên cô nhi viện nhận được tin mẹ Lâm mất thì đến tìm Khả My. Cô ấy dắt Khả My trở về cô nhi viện, được biết rằng mẹ Lâm đã có một số tiền dành dụm.
Bà đã dành dụm tiền gửi vào cô nhi viện để các cô chăm sóc Khả My đến khi trưởng thành, bà không dùng tiền đó để chửa bệnh mà để dành cho Khả My. Dẫu sau bệnh của bà cũng đã quá mức, có chạy chữa cũng chỉ phí thêm, cho nên bà đã để lại toàn bộ... Để Khả My vào cô nhi có cuộc sống tốt hơn.
"Cô ơi" Con bé năm tuổi với gương mặt trắng bệch sau khi tiễn mẹ nó trở về với cát bụi "Nhà Phương Lão là ở đâu?"
Cô gái ngạc nhiên "Con muốn đến đó?"
"Đến xem một chút thôi" Bé gái run rẩy, bàn tay nhỏ nắm lấy tay dì một cách yếu ớt. Người cô gái nhìn thấy đứa bé đã quá đáng thương, không muốn con bé chịu thêm tổn thương nào nữa "Đến đó làm gì, con không cần đến đó."
"Chỉ một chút thôi" Con bé nâng lên gương mặt, bàn tay nhỏ níu chặt tay dì gái "Một lần thôi."
Cô ấy đồng ý, dắt Khả My đi đến nơi mà mọi người đều tôn sùng, Phương gia.
Hai người đứng trước một cánh cổng lớn, cánh cổng bằng đồng rực rỡ, to lớn và vững chắc vô cùng. Bên trong cánh cổng là một toà nhà, rực rỡ như một toà lâu đài trong truyện cổ tích. Đó là lần đầu tiên con bé đó nhìn thấy một toà nhà lớn như vậy, đôi mắt to tròn của nó ngẩn ngơ nhìn toà nhà kia.
Một chiếc xe dừng lại trước cánh cổng, cô kéo tay bé con né qua một bên để chiếc xe ấy đi vào cổng.
Âm thanh cổng đồng mở ra, chiếc xe kia đi vào bên trong, bước xuống đầu tiên là một cậu thanh niên. Sau đó là một người phụ nữ, một bé con trạc tuổi nó được một lão đàn ông bế ra.
Người đó là cha cô, Phương Lão...
Ông ta đang bế trên tay đứa con gái nhỏ của ông ta, gia đình bốn người hạnh phúc cười cười nói nói đi vào bên trong. Trên gương mặt bọn họ là sự ấm êm hạnh phúc, họ đầm ấp và viên mãn.
Bé con năm ấy, ngẩn ngơ đứng nhìn gia đình người khác đoàn viên.
...
"..." Khả My cuộn người, đôi mắt đỏ hoe kia đã sớm ươm đầy nước mắt, đến khi không trụ được nữa, những giọt nước mắt trong veo rơi xuống.
"Mẹ ơi..."
Căn phòng hiu quạnh chỉ có một mình, một bé con đang khóc.