Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 31: Trở về Minh Vãn




Mộc Nhan!

Đang vui vẻ nói chuyện với mọi người thì từ ngoài cửa Vân Hạ hốt hoảng chạy vào, cô nàng chỉ ra phía cửa giọng lắp bắp:

- Chú…chú…chú tớ đang chuẩn bị vào đây á!

Mộc Nhan nhíu mày đáp:

- Quân Mạc Phàm? Sao anh ta biết chuyện?

Vân Hạ lí nhí đáp:

- Tại lúc đó nhìn cậu bị vậy tớ sợ quá nên không suy nghĩ đã gọi điện cho chú tớ…

Mộc Nhan thở dài nằm xuống giường đắp chăn lên nhắm mắt định thần. Ba Dương nhìn Vân Hạ đáp:

- Vân Hạ, người thân Mộc Nhan đến sao?

Mẹ Dương đánh vào người ông nhẹ nhàng nói:

- Là Mạc Phàm, con bé là cháu của Mạc Phàm.

Ba Dương ngạc nhiên thì cũng là lúc Mạc Phàm bước vào, nhìn mọi người trong phòng anh chỉ đứng lại vài giây sau đó liền nhìn về phía cô, buông giọng lạnh lùng:

- Bị thương ở đâu?

Trước sự ngơ ngác của mọi người, anh lại gần kéo chăn ra khỏi mặt cô nhíu mày nói:

- Không thấy khó thở sao!

Mộc Nhan thở dài đáp:

- Không! Bị nhẹ thôi, vẫn khỏe lắm!

- Tôi cho người xử lý đám đó, đừng lo!

Mộc Nhan nhíu mày đáp:

- Những tên côn đồ đó nên để cảnh sát giải quyết thì tốt hơn!

Mạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Nghe lời em!

Gia đình họ Dương nhìn một màn vừa rồi mà cảm thấy sốc nhẹ, một Quân Mạc Phàm dịu dàng ôn nhu nghe lời như này họ đã lâu không thấy rồi. Thời gian qua người họ thấy chỉ là một chàng trai cố chấp, bản tính trở nên thâm độc và vô tình. Thiên là người nhận ra đầu tiên, anh từ tốn nói:

- Mạc Phàm là bạn trai em sao, Mộc Nhan?

Mẹ Dương cũng vui mừng nói:

- Mạc Phàm, thật tốt khi biết con có bạn gái, lại còn là Mộc Nhan!

Ba Dương cũng lên tiếng đáp:

- Mạc Phàm, mong con sẽ bảo vệ tốt con gái của ba!

Anh quay ra khó hiểu nhìn mọi người:

- Con gái?

Vũ lên tiếng giải thích:

- Phải đó, ba mẹ vừa nhận em ấy làm con gái. Nhờ em ấy mà gia đình thoát khỏi hiểm nguy, không biết lấy gì để báo đáp…

Anh mỉm cười, lời nói đầy ẩn ý:

- Vốn dĩ là như vậy!

Mộc Nhan khó hiểu trước lời nói của anh:

- Anh nói gì vậy chứ, khó hiểu chết đi được.

Mọi người nhìn nhau cười sau đó mẹ Dương lên tiếng:

- Thôi, con bé cần nghỉ ngơi. Mọi người nên ra ngoài thì hơn, Mạc Phàm! Con ở lại chăm sóc con bé nhé. Mẹ về nấu đồ ăn, tối mang ra cho con bé ăn.

Nói xong ai nấy cũng ra ngoài, Vân Hạ và Lục Tuyết cũng về phụ giúp mẹ Dương. Lúc này trong phòng chỉ còn cô và anh. Cô lên tiếng hỏi:

- Mạc Phàm, tôi nghe chuyện của anh từ ba Dương rồi. Không ngờ cô ấy lại là con gái của họ. Tôi còn phát hiện ra một bí mật, thật sự trên đời có chuyện trùng hợp đến vậy luôn!

Mạc Phàm nhìn cô nói:

- Chuyện gì? Em nói tôi nghe!

Cô tỏ vẻ thần bí đưa tay vẫy ra hiệu cho anh ngồi gần lại, cô nhẹ giọng nói:

- Cô ấy bị ảm ảnh tâm lý và sẽ phát bệnh mỗi khi trời mưa to, sấm chớp. Tôi cũng bị vậy, hành động rất giống với ba Dương kể. Hôm bị bắt cóc tôi mới nhận ra điều đó.

Mạc Phàm có chút bất ngờ nhưng sau đó lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, anh đáp vu vơ:

- Thật trùng hợp…

Cô mạnh mẽ gật đầu sau đó nói tiếp:

- Chứng tỏ tôi rất có duyên với họ, khả năng ông trời dẫn dắt tôi đến đây để lấp đầy khoảng trống gia đình họ. Tôi cũng rất quý họ mặc dù ghét việc phải thay thế một ai đó. Nhưng là họ thì tôi tình nguyện!

Anh nhìn cô ánh mắt dịu dàng, đưa tay vén sợi tóc vướng trên mặt ra sau tai cho cô, giọng ôn nhu:

- Mộc Nhan, hứa với anh đừng bao giờ đẩy bản thân mình vào nguy hiểm lần nào nữa, được không?

Mộc Nhan ngơ ngác nhìn anh đáp:

- Anh nói khùng gì vậy, tại anh tôi mới gặp nguy hiểm chứ bộ, ai điên mà tự đẩy mình vào nguy hiểm.

Anh bật cười nói:

- Ừm, tại anh! Sau khi bình phục, hãy trở về thành phố em đang sống. Ở đó sẽ tốt cho em hơn.

- Nhưng tôi cũng sẽ nhớ ba mẹ Dương, thi thoảng tôi sẽ qua đây thăm họ.

- Được! Lúc đó tôi đi cùng em.

Cô bĩu môi trước những lời sến súa của anh, giọng trêu đùa nói:

- Quân tổng, nay đầu óc anh ổn chứ. Toàn nói câu sến chết đi được!

Nói xong cô còn đưa tay xoa xoa, anh chỉ cười nhìn cô. Mộc Nhan của anh hồi còn thiếu nữ luôn đáng yêu như vậy!

*****

Thoáng chốc cũng vài ngày trôi quá, cô đã bình phục và đang chuẩn bị lên xe về thành phố Minh Vãn. Cô ôm ba mẹ Dương giọng sụt sịt:

- Ba mẹ Dương, anh Vũ, anh Thiên! Con phải về nhà để tiếp tục học. Có thời gian rảnh con sẽ qua thăm mọi người. Con sẽ nhớ mọi người lắm!

Mẹ Dương xoa đầu cô dịu dàng nói:

- Con gái ngoan, hãy sống tốt nhé! Ba mẹ sẽ thường xuyên liên lạc với con.

Ba Dương cũng lên tiếng nói:

- Mặc dù chỉ ở bên con gái vài ngày, nhưng sẽ nhớ con lắm đây. Có dịp ba sẽ sang thăm con.

Cô gật đầu rồi tạm biệt mọi người trong lưu luyến sau đó lên xe trở về Minh Vãn. Vân Hạ và Lục Tuyết được Mạc Phàm cử một xe khác đón, hiện tại chỉ có cô cùng Mạc Phàm trên xe, anh là người cầm lái. Liếc thấy cô vẫn sụt sịt bên cạnh, anh cười nói:

- Đâu phải là sẽ không gặp nữa đâu mà buồn đến vậy.

Mộc Nhan chu mỏ nói:

- Anh thì biết gì chứ, dù sao cũng chỉ ở bên nhau được vài ngày. Còn chưa vui chơi thỏa thích đã phải về rồi. Là hụt hẫng đó.

Quân Mạc Phàm gật đầu đáp:

- Tôi hiểu rồi. Tôi sang bên Minh Vãn công tác cũng chỉ một tháng sau đó phải quay về.

Mộc Nhan tỉnh bơ đáp:

- Đó là việc của anh, nói với tôi làm gì!

Quân Mạc Phàm đen mặt, anh không đáp, nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn. Mộc Nhan không kịp đề phòng, suýt thì đập đầu về phía trước. Cô nhăn mặt đáp:

- Anh biết đi không vậy, đang yên đang lành lại tăng tốc. Muốn ám sát tôi hay gì.

Anh im lặng không nói gì, cô cũng im lặng giận dỗi quay mặt ra phía cửa xe.

Hai tiếng sau xe cũng đến thành phố Minh Vãn, nhìn cảnh sắc quen thuộc trong lòng Mộc Nhan nhẹ đi vài phần. Cô mở cửa hít trọn bầu không khí quen thuộc này, đến trước cửa nhà cô, anh dừng xe lại nói:

- Tuần sau tôi có buổi tiệc trên du thuyền, em đi cùng tôi.

Mộc Nhan khó hiểu nhìn anh nói;

- Anh đi dự tiệc mắc gì lôi tôi theo?

Quân Mạc Phàm lên tiếng không cho cô lời từ chối:

- Muốn thoát khỏi kẻ truy đuổi em, thì ngoan ngoãn theo tôi.

Mộc Nhan gật đầu kiềm chế cơn tức giận. Được! Anh có thực lực! Anh giúp tôi thoát khỏi được bọn xã hội đen! Do cô không muốn gia đình mình bị ảnh hưởng tới thì cô đây cóc nghe theo anh:

- Biết rồi! Tôi vào nhà đây!

Nói xong cô mang theo hành lý phủi mông đi vào nhà. Mạc Phàm ngồi trong xe nhìn cô đi vào nhà mới yên tâm lôi điện thoại ra gọi:

- Ừm! Cho vài người theo dõi bảo vệ Mộc Nhan! Khả năng bọn chúng đánh hơi được cô ấy rồi!