Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 29: Mộc Nhan! Con quay về rồi đấy à!




Xua tan đi những suy nghĩ vu vơ, cô cùng hai cô nàng sắp xếp lại một chút rồi đi ra tham quan trang trại, đến trưa thì lên nhà chính theo lời của Vũ. Đến nơi, Vũ và Thiên dẫn cô đến một căn nhà có sập ngồi, bọn cô ngồi quây quần ở đó để đợi cơm. Từ khu nhà bếp đi ra một bác gái nhìn đã có tuổi nhưng nét mặt quý phái trẻ trung ấy thật sự không giống một người vùng quê, bác gái đi lên nở nụ cười hiền từ:

- Chào các cô gái, những vị khách duy nhất trong thời gian này. Do chỉ có mấy cháu nên bác mời lên nhà ăn cơm cùng luôn cho vui. Các cháu không phiền chứ?

Vân Hạ vui vẻ đáp:

- Dạ không ạ! Bọn cháu rất vinh hạnh khi được ăn cơm cùng mọi người.

Lục Tuyết dịu dàng tiếp lời:

- Cảm ơn mọi người vì bữa ăn!

Mộc Nhan không nói gì, chăm chú vào việc ăn, vừa gắp lên một miếng cho vào miệng mùi vị lan tỏa khắp khoang miệng thật quen thuộc. Hốc mắt cô chợt hồng lên, Thiên để ý hành động của cô từ lúc gặp mặt cho đến giờ có chút kì lạ. Anh mỉm cười nhìn cô nói:

- Em sao vậy?

Mộc Nhan nhận ra là mọi người đều đang nhìn mình, cô mỉm cười lắc đầu nói:

- Dạ không, thức ăn ngon lắm ạ.

Bác gái Dương lên tiếng nói:

- Các cháu cứ gọi bác là bác Dương, còn các cháu tên gì nhỉ?

Vân Hạ nhanh miệng đáp:

- Con tên Vân Hạ, đây là Lục Tuyết còn kia là Mộc Nhan ạ!

- Mộc Nhan?

Vũ rơi vào trạng thái xúc động khi nghe thấy tên này, bác gái Dương và Thiên cũng không kém. Lục Tuyết tò mò hỏi:

- Tên Mộc Nhan có vấn đề gì sao ạ?

Bác gái Dương cũng không dấu diếm nghẹn giọng nói:

- Đó là tên con gái bác, nhưng con bé xấu số đã mất cách đây ba năm…

Nói đến đây bác gái cúi đầu lau nước mắt, Vân Hạ quay ra nhìn cô thì thầm:

- Mộc Nhan, tớ nghĩ cậu nên về bảo ba mẹ đổi tên đi, tên cậu đi đâu cũng có chuyện hết á!

Mộc Nhan cười nhạt đáp:

- Không phải là mợ cậu sao?

Vân Hạ vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác hỏi lại:

- Mợ tớ?

- Mộc Nhan mà bác ý nói không phải mợ câu sao?

Vân Hạ vội quay ra nhìn Thiên hỏi:

- Anh Thiên, em gái của anh có phải có chồng tên Quân Mạc Phàm không?

Vũ bất ngờ đáp:

- Vân Hạ, em biết sao?

Vân Hạ tự hào đáp:

- Vậy chúng ta có quan hệ, Quân Mạc Phàm là chú em.

Thiên mỉm cười nói:

- Trùng hợp thật, hóa ra là người quen. Cậu ấy giúp đỡ rất nhiều cho gia đình anh!

Bác gái Dương vui vẻ nói:

- Chúng ta cũng không phải người xa lạ, ăn nhiều một chút nhé các con!

Vậy là mọi người vui vẻ dùng bữa với nhau, bất chợt một người làm hớt hải chạy lại nói:

- Bà chủ! Ông chủ…ông chủ…

Bác gái Dương khó chịu lên tiếng mắng mỏ:

- Bình tĩnh mà nói, làm gì mà vội vã như vậy!

Người làm hít một hơi xong đáp:

- Ông chủ đang bị mấy tên xã hội đen gây sự ạ, hiện tại đang bị chặn ở đầu cổng ạ.

Nghe thấy vậy, bác gái Dương hốt hoảng đứng lên:

- Mau! Mau! Đi ra đó xem sao!

Vũ cũng nhanh chóng đẩy anh Thiên đi theo ra ngoài cổng, Mộc Nhan thấy tình hình không ổn nên cũng cùng hai cô nàng đi ra đó. Lúc ra thì thấy Vũ đang đứng chắn cho Thiên, bà Dương thì đang ôm lấy ông Dương bị thương bên má, bà Dương nhìn tụi côn đồ đang cười khinh khỉnh trước mắt buông lời quát mắng:

- Tại sao các người lại đánh ông ấy, nhà tôi có gây sự gì với các người chứ! Mấy tên không có giáo dục đàng hoàng!

Tên cầm đầu nghe vậy, giọng nóng giận rống lên:

- Bà già! Tốt nhất là giao hết tài sản ra đây, không tao cho người phá hết cái khu này.

Ông Dương quát tháo:

- Bọn khốn nạn các người, cút khỏi nhà tôi ngay!

Tên cầm đầu cảm thấy bị xúc phạm tức giận cầm gậy định phang về phía ông Dương kèm theo cái giọng man rợ:

- Ông già chết tiệt! Nay phải tôi khiến cả nhà ông sống không bằng chết!

Mộc Nhan nhìn thấy cảnh trước mắt, tâm cô như bị lửa đốt. Tâm trạng rơi vào đáy sâu vực thẳm, khuôn mặt đầy sát khí. Cô chạy lên cản cây gậy bằng một chân trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người. Vân Hạ và Lục Tuyết đứng sang một bên nói:

- Mấy tên này chắc chỉ là côn đồ xóm chợ thôi nhỉ!

- Nhìn có vẻ vậy…

- Thế thì bọn chúng chết chắc rồi!

Vũ đứng chắn cho Thiên cũng có chút bất ngờ nhìn lại, anh không giỏi võ chỉ có Thiên giỏi nhưng giờ không thể dùng, có trách thì trách anh không nghe lời ba mà học nghiêm túc. Ba Dương thì sau tai nạn đã trở nên yếu hơn, võ không thể dùng nên việc đối phó với những tên này có chút khó khăn. Nhìn cô gái nhỏ bé nhẹ nhàng đá văng cây gậy, mọi người có chút bất ngờ. Tên côn đồ nhìn thấy cô giọng cợt nhả vang lên:

- Em gái, là do anh không để ý nên em mới đá được. Lần này để anh giúp em đá nhé!

Vừa nói xong, tất cả bọn chúng cười ồ hết lên, ông Dương tức giận nói:

- Lũ khốn khiếp, lũ cặn bã chúng mày nên chết hết đi!

Tên cầm đầu trợn mắt hung hăng quát:

- Đợi tao xử con này xong là đến lượt chúng mày!

Mộc Nhan dùng ánh mắt thâm độc nhìn hắn ta, giọng bĩnh tĩnh đến lạ:

- Chúng mày nên cầu nguyện để được lên thiên đàng đi.

Tên cầm đầu hoang mang trước câu nói của Mộc Nhan, hắn nghi ngờ đáp lại:

- Mày nói gì…

Chưa kịp nói xong, Mộc Nhan xoay người tặng cho hắn một cú đá vào cằm, một vài chiếc răng từ mồm hắn bay ra. Tên côn đồ lùi lại vài bước trước sự bất ngờ của đàn em. Hắn điên máu quát lên:

- Chúng mày, xông hết lên cho tao!

Hơn chục tên cùng xông lên một lúc, bà Dương lo lắng lên tiếng:

- Con gái, mau chạy đi!

Mộc Nhan nhìn bà nợ nụ cười ấm áp nói:

- Mọi người tin con!

Cất lời, cô nhanh chóng hòa mình vào đám côn đồ. Mỗi đường quyền cô tung ra đều chuẩn xác nhắm vào vị trí nguy hiểm như cổ, bụng, ngực của bọn chúng. Ông Dương và Thiên nhìn đường quyền quen thuộc được tung ra trên người cô mà có chút xúc động, đây là bí thuật riêng nhà họ Dương, chỉ có con cháu Dương gia mới được truyền lại.

Mộc Nhan đánh một hồi có chút mệt, mấy tên khốn này sức trâu bò, đánh chúng chúng lại đứng dậy chiến tiếp mặc dù võ không ra võ, đánh không ra đánh. Chúng cứ lao vào như còn thiêu thân, Mộc Nhan hít một ngụm khí lạnh, cô đưa ra lời nói tuyệt tình:

- Không biết điểm dừng, ngu ngốc!

Cô vừa nói xong, bọn côn đồ chưa kịp hiểu chuyện gì, Mộc Nhan rút ra một cây dao nhỏ cô lấy đại ở khu nhà bà Dương. Động tác dẻo dai luồn lách qua người bọn côn đồ, chúng lần lượt ngã xuống kèm những âm thanh đau đớn vang lên. Thiên vô thức lên tiếng:

- Dùng dao đâm vào các động mạch khiến tay chân tê liệt?

Ba Dương thì nhìn Mộc Nhan, ánh mắt đau khổ, giọng nghẹn ngào cất lên:

- Mộc Nhan! Con…quay về rồi đấy à!

Không chỉ cô, bà Dương, Vũ và Thiên đều vì câu nói của ông Dương mà đứng hình tại chỗ. Cảm xúc trong họ giờ đều giống nhau, chính là nỗi nhớ, nỗi thống khổ không thể giải thích được.