Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 30: Ba Dương! Mẹ Dương!




- Mộc Nhan! Cẩn thận!

Tiếng Vũ cất lên đầy hốt hoảng nhưng Mộc Nhan mải chìm đắm trong nỗi bàng hoàng trước lời nói nghẹn ngào của ông Dương. Cô đã không để ý rằng sau lưng mình còn một tên côn đồ không biết sống chết gắng gượng đứng dậy cầm thanh gậy đập vào đầu cô. Trước khi mất ý thức, cô phản xạ nhanh lấy đầu gối huých vào ngực hắn khiến hắn bất tỉnh sau đó cô cũng từ từ ngã xuống. Vũ nhanh chóng chạy lại đỡ lấy cô, giọng hốt hoảng:

- Mộc Nhan! Mộc Nhan!

Lục Tuyết run rẩy gọi cấp cứu, còn Vân Hạ không nghĩ nhiều gọi ngay cho chú của mình.

*****

Mộc Nhan nhíu mày tỉnh dậy, cơn đau từ đầu truyền đến khiến cô rên lên một tiếng. Bà Dương vui mừng lên tiếng:

- Mộc Nhan, con tỉnh rồi! Con thấy trong người sao rồi? Có bị đau ở đâu không?

Ông Dương trấn an bà nói:

- Bà bình tĩnh chút, con nó vừa tỉnh. Bà hỏi nhiều vậy sao con nó trả lời kịp!

Cô lướt nhìn xung quanh một lượt, trước mắt cô là có 6 cái đầu vay quanh. Cô thở dài nói:

- Mọi người vây kín như thế con không thở được.

Nghe cô nói vậy, mọi người mới tản ra trừ cho cô không khí. Bà Dương ngồi xuống giường ấu yếm nói:

- Con đói rồi đúng không, ta đi mua cháo cho con ăn.

Bà Dương cùng Vũ và Lục Tuyết đi ra ngoài mua đồ cho cô, Vân Hạ thì nghe điện thoại xong cũng nói lại:

- Còn xuống sảnh thanh toán thủ tục cho Mộc Nhan. Mọi người ở lại cùng cậu ấy.

Lúc này chỉ còn Thiên và ông Dương ở lại, ông Dương ngồi xuống cạnh Mộc Nhan từ tốn nói:

- Con cảm thấy sao rồi, bác sĩ bảo con may mắn chỉ bị chấn thương nhẹ. Ở đây vài ngày theo dõi là có thể về nhà.

Mộc Nhan nhìn ông mỉm cười dịu dàng nói:

- Con ổn rồi! Con cảm ơn chú!

Ông Dương chần chừ một hồi rồi lên tiếng:

- Ta có thể hỏi con điều này được không?

- Dạ! Chú cứ hỏi đi ạ

- Võ…võ thuật của con học ở đâu vậy?

Mộc Nhan không ngờ ông Dương lại hỏi về điều này, cô cũng thành thật đáp:

- Con cũng không rõ, bởi vì ba năm trước con gặp biến cố dẫn đến mất trí nhớ, nên con không nhớ. Xin lỗi vì không thể cho chú câu trả lời.

Ông Dương bất ngờ quay ra nhìn Vũ nói:

- Ba năm trước sao, trùng hợp thật.

Sau đó ông quay ra nhìn cô hỏi:

- Vậy…con có thể cho ta biết con gặp biến cố gì không?

- Con bị người ta dùng dao đâm, vết thương rất sâu gây nhiễm trùng và hôn mê một thời gian. Vì vậy mà ảnh hưởng đến trí nhớ.

Ông Dương mang vẻ mặt hụt hẫng nói:

- Vậy là chỉ trùng hợp sao? Con gái bác cũng bị tai nạn xe vào ba năm trước, hôm đó trời mưa rất lớn. Chắc con bé đã thấy sợ hãi và đau đớn lắm. Nhưng phải một thời gian rất lâu…rất lâu đến nỗi chỉ có thể nhìn bia mộ của nó. Ta mới biết con gái ta đã rời xa ra.

Nói xong ông không kiềm chế được mà rơi nước mắt, không hiểu sao trong lòng Mộc Nhan cảm thấy đau đớn khó tả. Thiên nhìn ông, đưa tay vỗ an ủi, giọng buồn bã nói:

- Con bé trước đó gặp biến cố lớn gây ám ảnh tâm lý. Vì vậy cứ khi nào trời mưa to, sấm lớn là sẽ sợ hãi thu mình lại góc phòng. Nhiều khi không chịu được đã tự khiến mình ngất đi bằng cách làm tổn thương bản thân. Cho đến khi Quân Mạc Phàm xuất hiện, con bé đã ổn hơn. Vậy mà ngày con bé gặp chuyện trời lại mưa to không ngừng, không một ai bên cạnh. Lúc anh biết chuyện thì đã là ngày hôm sau.

Mộc Nhan không nghĩ người con gái xinh đẹp luôn nở nụ cười hạnh phúc ấy lại trải qua những điều đáng sợ như vậy. Nhưng hình như cô cũng bị tâm lý giống cô ấy…Ông Dương lại lên tiếng:

- Mạc Phàm nói cho ta biết là con bé bị sát hại, hung thủ có liên quan đến vụ tai nạn của gia đình ta. Nên nó đã không ngừng tìm kiếm suốt mấy năm trời. Là Mạc Phàm đã giúp bọn ta có được cuộc sống như ngày hôm nay. Gia đình họ Dương nợ ơn Mạc Phàm rất nhiều. Thằng bé cũng quá tốt, nhiều lần ta bảo nó hãy để Mộc Nhan cùng quá khứ. Tìm một đối tượng thích hợp và sống một cuộc sống tốt hơn. Nhưng thằng bé quá chấp niệm với Mộc Nhan. Bọn ta cũng phải bất lực.

Mộc Nhan cũng đoán ra Quân Mạc Phàm yêu cô ấy đến nhường nào. Nhưng không ngờ anh cũng lại đối tốt với gia đình cô ấy như vậy. Là để đến bù cho việc anh không thể bảo vệ tốt cô ấy nên anh chọn bảo vệ gia đình cô ấy? Mộc Nhan nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô nói:

- Có những chuyện đã xảy ra cũng không thể cứu vãn được. Mọi người sống tốt thì cô ấy ở nơi xa mới có thể yên tâm được. Con và cô ấy cũng khá có nhiều điểm tương đồng thì phải, chuyện sợ trời mưa to ấy, con cũng vậy. Con thấy Vân Hạ bảo cô ấy thích nấu cháo cho người ốm ăn, con cũng thế. Khả năng ông trời muốn con có thêm một gia đình. Nếu mọi người không ngại, con cũng muốn được thay cô ấy làm con gái của mọi người!

Mộc Nhan không biết, nhưng khi nhìn thấy họ cô thật sự muốn làm con gái của họ. Thiên nhìn ông Dương sau đó quay ra nhìn cô hỏi:

- Hôm em xảy ra chuyện vào ba năm trước là hôm nào vậy? Em có nhớ không?

Mộc Nhan suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Ngày 15 tháng 7 âm lịch năm 2020 ạ

Nghe vậy Vũ ngạc nhiên thốt lên:

- Em gái anh cũng vào ngày đó!

Lúc này ông Dương và Vũ quay ra nhìn cô một hồi, sau đó ông Dương mỉm cười đáp:

- Quá khứ không quan trọng nữa, giờ nếu được nhận con làm con gái. Cuộc đời ta cũng được an ủi phần nào.

Mộc Nhan xúc động nhìn ông, cô vốn sống rất thờ ơ, không quá để tâm mọi người xung quanh ngoài gia đình và bạn bè. Nhưng kẻ từ khi nhìn thấy họ, trong lòng cô đã luôn mong muốn được gần gũi, được quan tâm đến. Cô nghẹn ngào đáp:

- Con có thể ôm ba Dương một cái được không?

- Được chứ! Được chứ! Cẩn thận vết thương nào con gái!

- Ba Dương!

Đúng lúc này nhón bà Dương từ cửa bước vào nghe thấy vậy, Vũ lắp bắp lên tiếng:

- Ba sao con và mẹ vừa ra ngoài cái ba đã nhận thêm con gái vậy. Con biết là cô bé có đôi nét giống Mộc Nhan nhưng ba không thể hồ đồ…

Chưa kịp nói xong bà Dương đã chạy ra ôm cô âu yếm nói:

- Con gái, mẹ mua cháo cho con rồi. Nhân lúc nóng thì mẹ đút cho con ăn luôn nha!

Vũ tỏ ra bất lực, Lục Tuyết, Thiên và ông Dương nhìn cô và bà Dương mà nở nụ cười vui vẻ.

Có lẽ tình thân là một thứ quý giá không thể đong đo đếm được. Dù con người ta sống ở đâu, trong hình hài của một ai khác thì thứ tình cảm ấy luôn hằn sâu trong trái tim. Nó thiêng liêng đến mức cả thần linh cũng không thể chia lìa được!