Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 64




Sáu giờ tối, Nhan Ý và Úc Yến đã về nhà được hai tiếng.

Bầu không khí trong phòng khách vừa xấu hổ vừa hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên sáu người bọn họ ngồi với nhau, không ngờ lại vì chuyện này.

Tạ Túc, Lê Diêu, Ân Tu và Bạch Thời Cảnh còn đang mặc lễ phục dự hội nghị thường niên, còn Nhan Ý và Úc Yến đã đổi sang quần áo mặc ở nhà rộng rãi, nhưng hơi nhăn nhúm.

Nhan Ý tuân theo nguyên tắc “chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ chính là các người”, vô cùng bình tĩnh, không chịu mở lời trước.

Nhưng sự thật là, cả người cậu đều đỏ ửng như tôm luộc, mặt và tai đều đỏ.

Tai đỏ là do bị cắn.

Cậu không thể tưởng tượng trước kia mình luôn giấu rất kĩ, lần đầu tiên cậu và Úc Yến ngủ với nhau lại bị phát hiện.

Mấy người Lê Diêu thấy hai người mãi không về, ban đầu còn cho là cậu định né tránh việc xã giao, nhưng họ đã đợi hơn một tiếng mà không thấy hai người đâu nên đã gọi điện thoại cho cậu, mà khi đó điện thoại của hai người đều nằm ở salon phòng khách…

Gọi mãi không có ai nghe, bốn người họ sợ xảy ra chuyện nên vội vã chạy về.

Khi Lê Diêu gõ cửa, Nhan Ý đẩy Úc Yến ra, muốn hắn nhảy cửa sổ về phòng mình như trước kia nhưng hắn nhìn thấy cậu nằm trên giường có vẻ không đi nổi, dù đứng dậy thì dấu vết trên cơ thể cũng khó giấu giếm nên hắn đứng dậy mặc quần áo, đang do dự mở cửa hay không.

Trong lúc hắn do dự, Lê Diêu đang sốt ruột đã mở cửa ra… Thế nên mới có cảnh này, Nhan Ý suýt nghẹt thở, còn lúng túng hơn là tử hình công khai.

“Chúng tôi đang yêu nhau.” Úc Yến thản nhiên nói, chẳng mất tự nhiên chút nào.

“Ồ ồ.” Lê Diêu tỉnh lại từ cơn hoảng hốt: “Trước kia em cũng thấy có mùi, là từ lúc biết anh Tiểu Nhan đưa sợi dây chuyền anh ấy quý nhất cho anh.”

Nói xong, cậu ta rụt cổ lại.

Nghĩ đến cảnh ban nãy, cậu ta còn sợ hãi.

Đều là do Ân Tu bảo cậu đi vào. Lê Diêu thầm oán trách Ân Tu là tên khốn nạn.

Ân Tu: “Đúng là tiêu chuẩn kép, các người thì yêu đương, lại không để tôi đi hẹn hò với nữ minh tinh.”

Nhan Ý: “….”

Úc Yến: “Cậu ấy là quản lý, tôi là diễn viên, cậu là idol, trong lòng cậu không biết tính toán à?”

Ân Tu: “Ôi chao, hóa ra showbiz cổ đại có chuỗi khinh bỉ thật cơ đấy, cái gì mà diễn viên điện ảnh khinh bỉ diễn viên truyền hình, diễn viên khinh bỉ idol, idol khinh bỉ người nổi tiếng trên mạng? Chúng tôi là idol nên không có nhân quyền, không thể yêu đương à?”

Nhan Ý: “Cũng không cần dùng đến từ ‘khinh bỉ’ đâu.”

Ân Tu: “Sự thật rành rành, chỉ không khoa trương vậy thôi ha.”

Lê Diêu giơ tay hỏi: “Ca sĩ thì sao ạ?”

Ân Tu: “Ca sĩ còn không kiếm được nhiều tiền bằng người nổi tiếng trên mạng nữa, cậu nghĩ xem?”

Bạch Thời Cảnh ngồi không cũng bị dí: “…”

Lê Diêu cãi ngay: “Ứ phải nhé, bây giờ bản quyền âm nhạc có sức nặng rồi, nghe nhạc trên mạng phải trả phí, bài hát dùng trong gameshow cũng phải mua bản quyền nữa. Viết một ca khúc tương đương với sinh ra một đứa con hái tiền vĩnh viễn cho mình.”

Bạch Thời Cảnh: “…”

Ân Tu: “…”

Nhan Ý: “…”

Sao lại chuyển qua đề tài này rồi?

Mà như vậy cũng tốt, Nhan Ý thầm nghĩ, cứ thảo luận vấn đề bản quyền âm nhạc và hệ sinh thái showbiz đi.

Vì cuộc đối thoại của Lê Diêu và Ân Tu, sự lúng túng trong phòng đã biến mất.

Hai người cãi qua cãi lại, Úc Yến và Bạch Thời Cảnh bị ép nhập cuộc.

Từ đầu đến cuối chỉ có một người không lên tiếng.

Tạ Túc nghe rồi nói: “Hôm nay để tôi nấu cơm.”

Nói xong, cậu ta đứng dậy đi vào bếp.

Nhan Ý nhìn theo bóng lưng cậu ta, cụp mắt xuống, uống ngụm nước, cố nhịn cơn đau nhức trên người: “Tôi đi phụ, các cậu nói chuyện tiếp đi.”

Úc Yến nhíu mày.

Bạch Thời Cảnh thấy vậy, mỉm cười rồi chuyển đề tài tiếp: “Nói đến chuyện viết bài hát là sinh một đứa con…”

Trong bếp có một cửa sổ hướng ra phía ngoài biệt thự, tuyết trên ngọn cây ngoài cửa sổ vẫn chưa tan, một lớp mỏng phác họa cảnh băng tuyết trắng xóa của mùa Đông.

Khi Nhan Ý đi vào, Tạ Túc đang cầm cà chua nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe được tiếng bước chân, cậu ta lập tức cúi đầu mở vòi nước rửa cà chua.

“A Túc, tôi rửa giúp anh nhé.” Nhan Ý nói: “Chúng ta đã ăn ở bữa tiệc hết rồi, giờ làm mì đơn giản thôi nhé?”

“Ừ.” Tạ Túc nói: “Mì trứng cà chua đi.”

“Ok!” Nhan Ý mở tủ lạnh lấy hành và trứng gà.

Sau khi bẻ hành xong, Tạ Túc đi đến bồn rửa để rửa.

Động tác rửa hành của Tạ Túc chợt dừng lại: “Kéo cổ áo cao lên.”

Nhan Ý sửng sốt, chợt hiểu ra, vội vàng kéo cổ áo lên.

Lại im lặng một hồi, Tạ Túc hỏi: “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”

“Mới vào đoàn phim Tuyết Đầu Tay không bao lâu.” Nhan Ý nói.

“Là hai ngày Ôn Hàng xuất hiện đúng không?”

“Đúng.”

Tạ Túc cười: “Mấy ngày đó, tôi quả thực…”

Quả thực thế nào thì cậu ta không nói hết, dừng lại rồi không nói nữa.

Kĩ năng diễn xuất của cậu ta rất xuất sắc, cậu ta có thể diễn ra bất kì cảm xúc và trạng thái nào, nhưng lúc này ai cũng có thể nhận ra trạng thái của cậu ta không thích hợp.

Nhan Ý cũng không phải người ngu, cậu là người quản lý đã gặp vô số diễn viên rồi, sao có thể không biết được chứ.

Trong bếp chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy xì xào.

Một cây hành mà bị rửa đi rửa lại.

Nhan Ý vừa lo lắng vừa căng thẳng.

Lần đó ở trên xe bảo mẫu, khi Nhan Ý muốn Tạ Túc cách xa Ôn Hàng, cậu ta rất nghiêm túc hỏi cậu lý do, cậu nói vì cậu là quản lý của cậu ta, cậu ta phải nói với cậu vấn đề tình cảm của mình nhưng cậu ta đã không nói.

Tình hình khi đó đặc biệt, Nhan Ý cho là Tạ Túc giận mình, sau đó mới biết là cậu ta chỉ diễn với Ôn Hàng thôi. Nghĩ lại thì những lời cậu ta nói trong xe bảo mẫu còn có ý khác.

Cậu có chút không tin, Tạ Túc xuất sắc như thế, người cậu ta từng yêu sâu đậm và cậu là hai kiểu người khác nhau mà.

Dù không chắc chắn, nhưng sau lần đó Nhan Ý cũng cố ý giữ khoảng khách với Tạ Túc.

Cậu ta càng đối xử tốt với cậu thì cậu càng áy náy và chột dạ.

Hôm nay mối quan hệ giữa cậu và Úc Yến bị phơi bày, quả thực cậu rất lo cho Tạ Túc, lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, dù cho cậu có nghĩ nhiều.

“Tôi đâu…”

“Sao cậu…”

Tạ Túc mở miệng hai lần nhưng đều không tìm đúng ý mình muốn nói, không nói ra được một câu đầy đủ.

Nhan Ý chưa từng thấy cậu ta như thế.

Cậu không đành lòng nghe tiếp, cũng không tình nguyện để Tạ Túc tự nghi ngờ và phủ định.

Lời này nên do cậu nói ra.

Rốt cuộc Nhan Ý cũng bỏ cây hành trên tay xuống: “A Túc, trên thế giới này có rất nhiều người xuất sắc đến gần như hoàn hảo, bọn họ sẽ là một nửa hoàn mỹ.”

“Nhưng tôi thích Úc Yến có vấn đề, tính cách, những gì đã trải qua, hay là duyên phận, những thứ không nói rõ ràng được này đều tạo thành từ trường tương đối hài hòa, không liên quan đến những thứ khác.”

“Có thể đã gặp nhau từ rất sớm trong vận mệnh, hai đứa trẻ đáng thương, không được ai yêu, cũng không biết phải yêu thế nào, không có cách nào cả, cứ nắm tay nhau vượt qua khó khăn thôi.”

Bữa tối là mì trứng cà chua nóng hổi.

Bọn họ đã uống nhiều rượu ở hội nghị thường niên, cũng ăn nhiều đồ rồi, bây giờ ăn vào một bát mì nóng hổi, cảm thấy dạ dày rất thoải mái, toàn thân đều ấm áp.

Tạ Túc ăn xong bát mì với vẻ mặt bình thường, không có gì khác mọi ngày.

Sau khi ăn xong, cậu ta không nói chuyện với bất kỳ ai, lên đường đến đoàn phim ngay trong đêm.

Nhan Ý đứng ở cửa sổ, nhìn thấy cậu ta kéo vali, lên chiếc xe Ninh Tiêu đã mở cửa sẵn.

Không biết là đã phát hiện, hay mỗi lần đi ra ngoài Tạ Túc đều nhìn lên tầng ba mà trước khi lên xe, cậu ta quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Nhan Ý ở trước cửa sổ.

Đêm tối, Nhan Ý không thấy rõ biểu cảm của cậu ta.

Sau khi xe chạy đi, Nhan Ý nhận được tin nhắn của Tạ Túc:

[Tạ Túc: Bây giờ tôi không thích hợp để ở nhà, cho tôi thời gian bình tĩnh đã.]

Nhan Ý bỗng thấy vô cùng khó chịu.

Trước kia cậu luôn cầu nguyện Tạ Túc đừng có thích mình, kiếp trước cậu ta thích Ôn Hàng đã rất khổ rồi, đời này tuyệt đối đừng thích một người không thể đáp lại cậu ta nữa.

Hơn ai hết, Nhan Ý hy vọng kiếp này cậu ta có thể tìm được một người yêu mình nhiệt tình, ấm áp lại trung trinh.

Nhưng người đó không phải là cậu.

Nhìn xuống con đường trống trải, cậu đứng yên ở cửa sổ thật lâu, cho đến khi con đường không còn trống trải nữa.

Lôi Đồng lại xách đồ ăn tới.

Đây là chuyện ông ta làm mỗi đêm mấy ngày qua.

Nhan Ý đã mệt người còn mệt lòng.

Cậu trốn trong phòng như đà điểu, Lê Diêu đi mở cửa.

Đây là lần đầu tiên Lôi Đồng đến nhà kể từ khi công khai quan hệ cha con. Ông ta biết đêm nay nhà đông người, cố ý mang rất nhiều đồ ăn khuya đến. Lê Diêu, Bạch Thời Cảnh và Ân Tu đều nể mặt đi xuống.

Ân Tu: “Giám đốc Lôi đích thân tới giao đồ ăn đêm.”

Lê Diêu: “Nhiều món lắm á!”

Bạch Thời Cảnh: “Còn rất healthy nữa.”

Lôi Đồng không hề làm cao, gọi bọn họ qua ăn: “Dạ dày của Tiểu Ý không tốt, đồ ăn đêm đều khá nhạt, nửa đêm ăn đồ cay mặn không tốt.”

Ông ta nhìn lên cầu thang: “Tạ Túc và Tiểu Ý đâu?”

Ân Tu lắm lời: “Giám đốc Lôi, sao ông không hỏi Úc Yến?”

Lê Diêu: “…”

Cậu chợt nhớ ra cái hôm cậu nhìn thấy sợi dây chuyền trên người giám đốc Lôi là do ông ta bị đá ngã.

Đó chắc chắn không phải do anh Tiểu Nhan làm, vậy…

Lê Diêu chợt hít một hơi sâu, vội uống ngụm cháo gà trấn an.

Lôi Đồng hừ lạnh một tiếng.

Ân Tu và Bạch Thời Cảnh đều ngửi thấy mùi drama.

Chẳng lẽ giám đốc Lôi biết Nhan Ý và Úc Yến ở bên nhau rồi sao?

Chuyện giao đồ ăn này hoàn toàn có thể giao cho trợ lý làm, nhưng đêm nào Lôi Đồng cũng tự mang tới, chắc chắn là muốn gặp Nhan Ý, nhất là hôm nay ông ta đã làm một chuyện lớn như thế, sợ cậu không vui.

Ông ta không gặp được người muốn gặp, nhưng người ông ta không muốn gặp nhất lại xuống.

Úc Yến đối mặt với Lôi Đồng cũng không ưỡn ẹo, hắn ăn một miếng cháo gà, nghiêm túc nói: “Rất ngon.”

Ba người còn lại: “…”

Họ rất muốn lấy gương ra cho hắn soi nét mặt của hắn bây giờ.

Lê Diêu: “Đúng đúng, rất ngon.”

Ân Tu: “Anh nói đúng.”

Bạch Thời Cảnh: “Ừ.”

Ba người cố gồng phối hợp diễn với Úc Yến.

Lôi Đồng: “…”

“Tiểu Ý đâu, sao nó không xuống, khó chịu ở đâu à?”

Bốn người: “…”

Úc Yến nghe thấy hai chữ “Tiểu Ý” thì nổi da gà, nhưng hắn không dám nói gì cả, hắn có thể khiến Lôi Đồng không gọi vậy nữa chắc?

Nhan Ý và hắn khác nhau, hắn dám giết cả cha ruột, cậu lại quý trọng và thèm khát tình thân, nên hắn cũng quý trọng theo.

“Tôi mang cho em ấy một bát.” Úc Yến nói.

“Đợi đã! Ai bảo cậu đi vào phòng thằng bé!” Lôi Đồng quát lớn.

Úc Yến: “…”

Ba người còn lại đang giả bộ nghiêm túc ăn cháo đều vểnh tai lên, trộm nhìn biểu cảm của Úc Yến, cố nhịn không cười thành tiếng.

Ngay khi Úc Yến và Lôi Đồng nhìn nhau đến mức sắp hành động rồi, Nhan Ý đi xuống tầng.

Cậu vẫn như ngày thường, người bình thường không nhìn ra có gì lạ, nhưng Lôi Đồng là ai chứ? Lúc trẻ ông ta cũng là một tay chơi trong tình trường, ông ta vừa thấy Nhan Ý đi xuống đã cảm thấy có chút không ổn rồi. Đến khi cậu đi tới trước mặt ông ta, khàn giọng nói với ông ta rằng “sau này đừng đưa đồ ăn khuya tới nữa” thì ông ta bùng nổ luôn.

“Úc Yến, cậu cút ra khỏi biệt thự này! Cút ra khỏi Quan Nguyệt!”

Úc Yến: “…”

Nhan Ý: “…”

Ba người còn lại đều tăng tốc độ ăn cháo gà lên thành tốc độ ăn dưa.

Úc Yến khẽ nhíu mày, Lôi Đồng tức giận xung thiên, Nhan Ý vô cùng đau đầu.

Cuối cùng, Nhan Ý mời Lôi Đồng rời đi.

“Bây giờ biệt thự này là của tôi, ông không có quyền đuổi người.” Nhan Ý nói: “Ông quên à, ngày xưa ông bán biệt thự cho tôi với giá thấp là muốn tôi có chỗ cho nghệ sĩ ở.”

Lôi Đồng: “…”

Ông ta không thể nào chấp nhận được sự thật bị đuổi ra ngoài, cũng hận mình tại sao khi đó lại có suy nghĩ ấy, không chỉ thế, ông ta cũng không nên bán, cha con với nhau sao lại buôn bán chứ.

Khi ông ta nổi giận đùng đùng về đến nhà, Lôi Minh và Hạ Chính Thiên đang cùng nhau xem Tuyết Đầu Tay. Hai người xem đi xem lại cảnh Úc Yến đánh nhau trong phim, khen không ngớt miệng, tỏ rõ là fans trung thành.

“Phim Long Mã Thiên Khung của Úc Yến sắp chiếu rồi, chắc chắn cũng hay nhức nách.”

“Khi đó chúng ta phải bao rạp mấy lần luôn.”

Lôi Đồng tức đến suýt tắt thở.

“Úc Yến vô liêm sỉ!”

Hai người kia ngẩng phắt đầu, ánh mắt không khác gì fans trung thành nhìn antifan, kiểu muốn xé miệng ông ta ra.

“Anh còn nói bậy nữa thì cút ra ngoài.”

“Anh căn bản không biết Úc Yến giỏi thế nào.”

Huyệt thái dương của Lôi Đồng nhảy dựng: “Nếu bố biết cậu ta đã làm gì thì chắc chắn sẽ không nói thế đâu!”

“Cậu ấy làm gì rồi?” Hai người đồng thanh hỏi.

Lôi Đồng: “…”

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói gì cả.

Ông ta cảm thấy, rất có thể, trong quan hệ gia đình sau này ông ta sẽ trở thành người bị cô lập.

Úc Yến cũng phát hiện vấn đề đó, biết rõ trong quan hệ đối lập mình có được một đồng minh là có phần thắng, càng nhiều đồng minh thì phần thắng càng lớn, nếu có chỗ cô lập được thì tốt hơn.

Vì vậy trong hai ngày quảng bá phim Long Mã Thiên Khung sắp chiếu, hắn đều chọn tranh chữ từ Đại Thịnh tặng cho Lôi Minh.

Nhan Ý không biết điều này, đã sắp tới cuối năm rồi, bất kể công việc hay cuộc sống cậu đều rất bận rộn.

Trong cuộc sống, cậu phải tặng quà và nhận quà, tới nhà người thân bạn bè. Tình huống của cậu khá đặc biệt, nhà người thân bạn bè đổi thành nhà đạo diễn, nhà sản xuất,….

Trong công việc, cuối năm là thời điểm tập luyện cho đêm Xuân Vãn của các nhà đài. Xuân Vãn là chương trình vừa có thể chứng minh giá trị bản thân vừa có thể gia tăng duyên khán giả, nên nếu được nhận thì Nhan Ý sẽ nhận cho năm người, vì vậy mà thời gian gần đây cậu vô cùng bận rộn.

Ngoài Xuân Vãn ra, cuối năm còn có rất nhiều lễ trao thưởng nữa. Dựa vào hai bộ phim Hát Vang và Tuyết Đầu Tay, Tạ Túc được đề cử trở thành nam chính xuất sắc nhất trong nhiều giải thưởng.

Đây là giải thưởng cao nhất mà Nhan Ý được tiếp xúc.

Hai bộ phim hot nhất năm nay, nam chính đều là Tạ Túc nên cậu rất chú tâm. Tính từ lúc Tạ Túc rời khỏi nhà đến giờ đã gần nửa tháng, trong thời gian này, hai người chưa từng liên lạc với nhau, công việc đều liên lạc qua Ninh Tiêu.

Lễ trao thưởng diễn ra vào buổi tối, mười hai giờ trưa cùng ngày Tạ Túc mới xuống máy bay.

Một giờ, Ninh Tiêu gửi cho Nhan Ý một lá thư mời điện tử: “Giám đốc Nhan, đến xem trao thưởng đi.”

Thật ra Nhan Ý có thư mời, Tạ Túc và Ninh Tiêu không thể nào không biết được, họ gửi cho cậu một lần nữa, ý nghĩa rất rõ ràng.

Nhan Ý không từ chối, cậu đang đợi tín hiệu này.

Giải thưởng Phi Tinh là một trong ba giải thưởng cao nhất về phim truyền hình, người nhận được giải nam nữ chính xuất sắc nhất sẽ được gọi là thị đế, thị hậu, đỉnh cao của giới phim truyền hình.

Tạ Túc mới vào showbiz một năm đã trở thành minh tinh được chú ý nhất đêm nay. Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất là Tạ Túc, những người ở trong hội trường vẫn không khỏi xúc động cảm thán.

Mới vào showbiz một năm đã có được thành tựu mà người khác có lẽ cả đời cũng không lấy được, tương lai còn đáng sợ cỡ nào nữa chứ.

Tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông toả sáng giữa sân khấu.

Cậu ta mặc một bộ âu phục màu đen của thương hiệu Adro cao cấp mới làm đại diện, vai rộng chân dài, khí chất trời sinh.

“Tôi có rất nhiều người muốn cảm ơn, tôi cũng đã nói trong ngày thường rồi. Ở đây, tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người, chính là quản lý của tôi, Nhan Ý. Không có cậu ấy, chắc chắn tôi không thể đứng ở đây. Cậu ấy đã đỡ tôi đứng lên khi tôi khó khăn nhất.”

“Tương lai còn rất nhiều mục tiêu chờ chúng ta chinh phục, hy vọng chúng ta có thể…”

Cậu ta nói: “Hợp tác cả đời.”

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên cho thị đế trẻ tuổi này.

Trong tiếng vỗ tay như sấm ấy có cả phần của Nhan Ý. Cậu vỗ rất mạnh, mỉm cười mà chóp mũi hơi chua.

Tạ Túc đưa cúp thưởng cho Nhan Ý: “Đã lấy được giải thị đế rồi, tiếp theo chính là giải ảnh đế mà cậu muốn.”

Khi nhận lấy cúp, tay Nhan Ý còn bị nhét vào một viên kẹo sữa.

“Đó là cam kết, tôi cam kết sẽ ôm giải ảnh đế về trong vòng hai năm.” Tạ Túc nói.

Nhan Ý nắm chặt viên kẹo sữa.

Khi câu chuyện bắt đầu, cậu đã đưa cho Tạ Túc một viên kẹo sữa.