Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 65




Ninh Tiêu ngồi phía trước lái xe, Tạ Túc và Nhan Ý cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.

Mắt Nhan Ý cong cong, sờ cái cúp rồi trả lại cho Tạ Túc.

Tạ Túc hỏi: “Không đặt trong phòng làm việc của mình à?”

Từ ngày Nhan Ý lên làm giám đốc quản lý nghệ sĩ thì đã đổi sang văn phòng giám đốc. Văn phòng mới này lớn hơn phòng ban đầu rất nhiều, hôm dọn phòng cậu còn nói sau này sẽ chất đầy cúp trong phòng.

“A Túc, đây là cột mốc đầu tiên trong hành trình mới của anh nên cứ đặt trong phòng anh đi.”

“Đặt ở phòng tôi với đặt trong phòng cậu thì có gì khác biệt đâu.” Tạ Túc nói.

Nghe cậu ta nói như thể đương nhiên, không có gì to tát cả, Nhan Ý thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cũng rất ích kỉ, vừa hy vọng Tạ Túc đừng thích mình, vừa hy vọng đối phương đừng ngăn cách với mình, giống như khi cậu mới xuyên đến mười lăm năm sau, ở trong đoàn phim, cậu ta tin tưởng cậu, bằng lòng thân cận với cậu, hai người dìu dắt lẫn nhau, bước ra khỏi bóng tối.

Mấy ngày nay cậu luôn bị động chờ Tạ Túc, giao quyền lựa chọn cho cậu ta.

Cậu đã nghĩ đến kết quả xấu nhất rồi, chính là đổi quản lý. Khi nghe Tạ Túc phát biểu trên sân khấu thì cậu mới hay hai người sẽ không đi đến bước đường đó.

Kết quả tốt nhất mà cậu nghĩ tới là giống như bây giờ.

Nhan Ý thở hắt ra, sự mệt mỏi mấy ngày qua cũng dần bay đi mất. Cậu ngả lưng vào ghế tựa, móc viên kẹo sữa từ trong túi, lột lớp vỏ đầu tiên, phía sau lớp vỏ còn có một hàng chữ đập vào mắt cậu.

“Tiểu Ý, hãy mạnh dạn tiến về phía trước, tôi ở đằng sau đỡ lấy cậu.”

Lông mi Nhan Ý khẽ run, cậu từ từ cụp mắt xuống.

Sắp đến Tết rồi, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng tươi rực rỡ, đèn đường uốn lượn quanh co nhìn không thấy điểm cuối, như là chạy thẳng lên bầu trời, tới một nơi nào đó trong tương lai.

“Thầy Tạ đừng sợ, tôi ở đáy vực sâu đỡ lấy anh.”

“Chúng ta nắm tay nhau vượt qua khó khăn đi.”

“Tiểu Ý, hãy mạnh dạn tiến về phía trước, tôi ở đằng sau đỡ lấy cậu.”

Cổ họng Nhan Ý khô khốc, suốt dọc đường cậu chẳng nói năng gì, mãi đến khi về đến cửa nhà, cậu mới nghiêng người qua ôm tạ Túc.

Tạ Túc cứng đờ, kiềm chế mà vỗ lưng cậu.

Trong đoàn phim ăn thịt người đó, lần đầu tiên Tạ Túc ôm cậu, đặt trán trên vai cậu, coi cậu là điểm tựa duy nhất, là nơi dừng chân ngắn ngủi.

Mới qua một năm, cậu ta đã trở thành hậu thuẫn cho cậu rồi.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc nâng đỡ lẫn nhau.

Khi hai người vào nhà thì bốn người kia đang ngồi trên thảm ở phòng khách chơi đấu địa chủ, trên bàn đặt đồ ăn khuya mà Lôi Đồng mang đến.

Úc Yến vừa giỏi mưu tính lại vừa may mắn, Bạch Thời Cảnh có Lê Diêu giúp đỡ, Ân Tu thua đến giãy đành đạch.

“Úc Yến, có phải anh đánh con Lão Thiên không?”

Úc Yến khẽ liếc cậu ta.

Ân Tu: “Tôi không muốn chơi với anh nữa, anh quá bug!”

“Tôi muốn chơi với cậu chắc? Là ai kiên quyết kéo tôi ra chơi?” Úc Yến cười nhạo.

“Để tôi đi.” Tạ Túc tới cạnh Úc Yến: “Tôi đổi cho cậu.”

Ánh mắt Úc Yến vốn đang lạnh nhạt nhưng khi nhìn cậu ta thì sắc bén lên. Viền mắt hắn rất đẹp, lúc hóa trang thành nữ càng thêm động lòng người. Ngày thường mắt hắn luôn lạnh nhạt, nhưng khi sắc bén thì sẽ âm u khiến người ta run rẩy.

Tạ Túc tỉnh bơ mặc hắn quan sát.

Một lúc sau, Úc Yến đứng dậy: “Đấu địa chủ đương nhiên có thể nhường cho anh.”

Bạch Thời Cảnh nhướng mày, không nhanh không chậm trộn bài.

Tạ Túc đang định ngồi xuống, Ân Tu chợt kéo tay cậu ta: “Chờ đã, tối nay vị trí này có phong thủy tốt, tôi muốn ngồi ở đây, anh qua ngồi chỗ tôi đi.”

Tạ Túc còn chưa đồng ý thì đã bị Ân Tu ấn ngồi vào chỗ của cậu ta.

“Anh Tiểu Nhan đâu?” Lê Diêu không chú ý đến mười mấy giây đối mặt của Úc Yến và Tạ Túc ban nãy, cậu ta vẫn tìm Nhan Ý theo thói quen, như thể không thấy một lúc là không chịu được vậy.

Tạ Túc: “Chắc đi lau cúp.”

“Ồ…”

Ân Tu: “Chúc mừng thị đế Tạ.”

Lê Diêu: “Chúc mừng thị đế Tạ.”

Bạch Thời Cảnh: “Chúc mừng thị đế Tạ.”

Tạ Túc: “…”

Cậu ta được chúc mừng nhưng không thấy vui, trái lại như bị chiếm hời, phải nghe ba tiếng “sư đệ Tạ.”

Xong một ván, Ân Tu lại thua thảm.

Nhân lúc cậu ta kêu gào, Lê Diêu vội vàng chạy đi chiêm ngưỡng cúp thị đế, Bạch Thời Cảnh không muốn trộn bài nữa cũng vội chạy theo.

“Trộn bài đi.” Tạ Túc nói với Ân Tu.

“Ấy, diễn viên vốn đã cao quý hơn idol rồi, diễn viên giành được cúp thị đế lại cao hơn idol một cái đầu, có thể sai idol làm việc.”

Tạ Túc: “…”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Ân Tu vẫn cầm bài lên trộn.

“Tôi thấy anh có chút khác thường.” Cậu ta nhìn Tạ Túc, nhanh chóng cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sấp bài trên tay: “Anh thích quản lý của chúng ta đúng không?”

“Cậu mới gặp giám khảo nữ ngày đầu tiên đã đi hẹn hò với người ta được rồi, một tháng đã hẹn hò với bảy, tám nữ minh tinh, nhìn ai cũng thấy mập mờ đúng không?”

Ân Tu: “…”

“Sao anh có thể nghĩ tôi vậy chứ?” Ân Tu cố gắng cãi lý: “Đi ăn cơm, xem phim có phạm pháp không? Vi phạm quy tắc của quản lý dành cho idol à?”

“Tôi chỉ tốt bụng muốn nói với anh tôi, lòng quản lý của chúng ta vững như bàn thạch.” Ân Tu lẩm bẩm.

Tạ Túc đứng lên: “Không cần cậu nhắc nhở, cậu lo cho mình được rồi.”

Nói xong, cậu ta cũng đi lên trước mặt xem cúp.

Ân Tu: “Mẹ nó chứ.”

Đây là cúp có hàm lượng vàng siêu cao đầu tiên trong biệt thự, Nhan Ý lau xong thì đưa cho Lê Diêu. Lê Diêu ôm một lát, đưa cho Bạch Thời Cảnh. Bạch Thời Cảnh quan sát một lát, định đưa qua bên phải, chợt nhớ ra bên phải mình là Úc Yến, nên trả lại cho Nhan Ý.

Nhan Ý thấy Tạ Túc tới thì đưa cúp cho cậu ta: “Chúc mừng A Túc.”

Tạ Túc nhận lấy cúp: “Chúng ta cùng sở hữu, nếu như khi ấy cậu không mang ipad đuổi theo đạo diễn Đặng Kỵ, tranh thủ lấy vai nam chính Hát Vang cho tôi, tôi cũng không thể giành được giải thưởng này.”

Úc Yến hừ một tiếng: “Tôi biết anh giành được giải thường nhờ Hát Vang, dù sao trong Tuyết Đầu Tay đã có một người xuất sắc như tôi trấn áp anh rồi.”

Nhan Ý: “…”

“Cậu tỉnh lại đi, cậu là nữ phụ, chứ không phải nam phụ.”

Úc Yến: “…”

Lê Diêu phụt cười ra tiếng, cười xong thì vội vàng che miệng, ồm ồm nói: “Đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi.”

Nói xong, cậu ta chạy mất.

Đã sắp đến mười hai giờ khuya, quả thực không còn sớm nữa, ngày mai rất bận nên mọi người đều lần lượt về phòng.

“Nữ phụ thì sao?” Sau khi mọi người đi hết, Úc Yến lại gần Nhan Ý, hung ác nói: “Nữ phụ mà vẫn khiến anh khóc được đấy.”

Tai Nhan Ý đỏ lên, im lặng.

Úc Yến càng nghĩ càng giận, nửa đêm lại chui vào phòng Nhan Ý, khiến cậu khóc một lần.

Nhan Ý biết hắn tức giận, cũng biết không có chuyện gì qua được mắt Úc Yến hết. Úc Yến trút giận lên Khâu Mộ Thần chứ không động vào Tạ Túc là đang âm thầm quan tâm cậu, hắn không nói không có nghĩa là hắn không tức giận.

Vì vậy, khi Nhan Ý bị ức hiếp đến mức nước mắt lăn khỏi đuôi mắt ửng đỏ, cậu cũng chỉ kiềm chế mà cắn môi, định che giấu nhưng lại không chịu nổi mà rên khẽ.

Cho đến khi bị Úc Yến ấn vào miệng.

Cuối cùng cậu ở trên giường “cắt đất bồi thường”, bị ép đồng ý với rất nhiều điều khoản trong lúc ý thức mơ hồ.

Long Mã Thiên Khung dự kiến công chiếu vào ngày đầu năm, buổi công chiếu đầu tiên ở trong nước và nước ngoài cùng một ngày. Úc Yến cầm mấy tấm vé buổi công chiếu đầu tiên và một túi đựng tranh, đứng trước mặt Nhan Ý, ra hiệu là có thể lên đường rồi.

Đây là một trong những điều khoản cậu đã hứa, mang Úc Yến đến nhà tổ của nhà họ Lôi.

Đầu năm ai cũng đến nhà người thân bạn bè, cũng có rất nhiều người đến biệt thự nhà họ. Úc Yến vốn khinh thường chuyện này, bỗng nhiên lại nói muốn đến nhà họ Lôi.

Nhan Ý nghi hoặc: “Không phải em cho rằng đây là ‘vào cửa’ đó chứ?”

Đối với chuyện này, Lôi Minh vô cùng vui vẻ. Hai người mới bước vào cổng, ông cụ đã hăng hái ra đón.

“Tiểu Ý, Úc Yến!” Mỗi tay Lôi Minh kéo một người: “Hai đứa tới, ông rất vui!”

Đối mặt với Lôi Minh, Nhan Ý thấy thoải mái hơn khi đối mặt với Lôi Đồng nhiều, cậu không hề câu nệ, như đã quen với việc cuộc đời này có thêm một ông nội.

“Úc Yến vội tới tặng ông mấy tấm vé vào xem buổi công chiếu đầu tiên phim Long Mã Thiên Khung, còn mang cho ông một bức tranh nữa.” Nhan Ý đưa những món quà khác cho quản gia, ra hiệu cho Úc Yến đưa tranh và vé cho Lôi Minh.

“Ông nội, có lần con thấy ông luyện chữ, đoán ông thích tranh chữ nên đã cố ý tìm mua cho ông một bức.”

Hắn nói xong hai chữ “ông nội”, Nhan Ý và Lôi Minh đều sửng sốt.

Nhan Ý nhìn Úc Yến, Úc Yến thản nhiên bình tĩnh, chỉ là hơi mất tự nhiên xíu.

Lôi Minh ngây ngẩn một lúc, sau đó mừng rỡ mở to mắt: “Tốt quá! Ông nội thích nhất là võ lâm và tranh chữ, Úc Yến đều tặng ông cả.”

“Cậu ấy còn gọi ông là ông nội nữa, đây là điều ông muốn nhất!” Nói xong, ông ấy mong đợi nhìn Nhan Ý.

Nhan Ý: “…”

“Ông mở ra xem đi… Ông nội.” Hai chữ cuối cùng, cậu nói cực nhỏ.

Cậu không thể từ chối gọi ông nội trong những năm ông cụ còn sống được, nếu đã muốn gọi, không bằng ghi công cho Úc Yến.

Lôi Minh vừa rồi đang hưng phấn hô to, bây giờ giọng lại nhỏ xíu: “À, tốt lắm, cháu của ông.”

Ông ấy cúi đầu mở bức tranh ra, đôi mắt ướt át lại sáng rỡ, kích động khôn cùng.

“Úc Yến, con tìm thấy bảo bối rồi!”

Úc Yến cười nói: “Thế con may mắn rồi.”

Lôi Minh càng nhìn càng thích, bất kể là tranh hay người: “Úc Yến, con đúng là bảo bối!”

Ông ấy lại nhìn Nhan Ý, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ý cũng vậy, bảo bối to nhất.”

“Phải.” Úc Yến cũng nhìn Nhan Ý, rất tán thành: “Ông nội nói đúng.”

Khi Lôi Đồng về nhà, trong nhà là bầu không khí êm đềm vui vẻ.

Lôi Minh cầm tay Úc Yến, miệng cười ngoác ra tận mang tai. Mấy năm qua ông ta chưa từng thấy bố mình vui như thế. Nhưng mà ông ta vừa về, bầu không khí thoắt cái sượng trân.

Lôi Minh bất mãn hỏi: “Anh về làm gì?”

Hai cha con họ không chỉ có một chỗ ở. Để tiện sống cuộc sống nghỉ hưu náo nhiệt với ba ông cụ kia, thường ngày Lôi Minh sống ở tiểu khu Bắc Việt. Nhất là từ khi biết ở đó có cháu trai của mình, gần như ngày nào ông ấy cũng ở đó. Có điều bây giờ đang Tết, người đến nhà tổ thăm hỏi tặng quà nhiều nên ông mới về.

Ngày thường Lôi Đồng cũng sống ở biệt thự của mình, thỉnh thoảng về nhà tổ hoặc qua biệt thự ở tiểu khu Bắc Việt của Lôi Minh, gần đây thì hầu như ngày nào cũng đi. Ngày nào Lôi Minh cũng thấy phiền, mới về được hai ngày, Lôi Đồng lại tới, còn về đúng lúc đang tốt đẹp nữa chứ.

Lôi Đồng: “Đây là nhà con, sao con không thể về?”

Ông ta ngồi xuống đối diện với Nhan Ý, hỏi: “Ở lại ăn trưa nhé?”

“Không được, chúng tôi còn có việc phải làm.” Thấy Lôi Đồng và Lôi Minh đều lộ ra vẻ thất vọng, Nhan Ý ngập ngừng rồi bổ sung: “Để lần sau ạ.”

Vẻ mặt hai người kia đều sáng bừng lên, nhất là Lôi Đồng. Đây là lần đầu tiên Nhan Ý nhượng bộ ông ta, vẻ căng thẳng trên mặt ông ta cũng tan bớt đi rồi biến thành nụ cười.

Nhan Ý rời mắt, nhìn qua Lôi Minh.

“Được, Tiểu Ý, nhất định con phải về nhà tổ ăn cơm đó.” Lôi Minh nói: “Mang Úc Yến theo nữa nhé.”

Câu trước Lôi Đồng nghe rất thoải mái, nhưng nghe đến câu sau thì ông ta lại khó chịu: “Cơm nhà, người ngoài không cần tới.”

“Úc Yến không phải người ngoài!” Lôi Minh nổi giận đùng đùng: “Anh không thích thì đừng về ăn.”

Lôi Đồng: “???”

Gì đấy?

Ông ta nhìn Úc Yến, chợt thấy nụ cười rất nhạt trên môi Úc Yến, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta quyết không nhượng bộ Úc Yến, hắn cũng không tiếp tục lấy lòng ông ta nữa mà đổi mục tiêu khác, đứng ở phía đối lập với ông ta, muốn cô lập ông ta sao?

“Con chồn hôi này!”

“Anh nói gì cơ??” Lôi Minh càng bực bội, chỉ thẳng mặt ông ta: “Anh đừng về nhà nữa được không?”

Úc Yến đứng lên theo Nhan ý: “Ông nội, tụi con đi làm việc trước ạ, hẹn gặp lại ông ngày mai ở lễ công chiếu.”

Lôi Đồng: “???”

Ông nội á?

Ai là ông nội cậu?

Nhan Ý cũng nói: “Tạm biệt ông nội.”

Lôi Đồng: “…”

Lôi Minh lập tức thay đổi sắc mặt, cười tươi như hoa, cầm theo bức tranh yêu thích, tiễn hai người ra tận cửa.

Đến cửa, Lôi Minh cẩn thận kéo tay Nhan Ý.

Bàn tay ông cụ có tĩnh mạch nhô lên, nếp nhăn rõ ràng, đồng thời cũng cho người ta cảm giác vừa ấm áp vừa kiên định.

“Tiểu Ý.” Ông ấy nói: “Đời này ông nội mãn nguyện rồi, có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.”

“Ông nói gì ạ?” Nhan Ý nhíu mày.

“Không phải ý đó, ý ông nội là, ông nội rất vui, giấc mơ của cả cuộc đời đều trở thành hiện thực rồi.”

Ông ấy kéo tay Nhan Ý, lặp đi lặp lại: “Ông nội rất vui.”

Nói đến đó, giọng ông ấy hơi nghẹn ngào.

Nhan Ý mím môi, một tay khác đặt lên tay ông ấy, nói: “Con cũng vui, ông nội, sau này sẽ tốt hơn.”

Khi về phòng, hốc mắt Lôi Minh hơi ướt, ánh mắt sáng ngời. Ông ấy sờ bức tranh trong lòng, lại sờ đồ bổ mà Nhan ý tặng và vé vào buổi công chiếu đầu tiên mà Úc Yến tặng, mĩ mãn tràn trề.

Lôi Đồng liếc qua, đã biết còn hỏi: “Vé vào xem Long Mã Thiên Khung, mấy vé ạ?”

Lôi Minh đắc ý nói: “Bốn vé, Úc Yến bảo bốn ông lão bọn tôi cùng đi xem, đúng là quá tri kỷ.”

Được đấy, bốn vé.

Tri kỷ ở đâu? Con mẹ nó bốn vé!

Lôi Minh không thèm để ý đến ông ta, hớn hở gọi điện cho ba ông cụ kia, hẹn nhau đi xem công chiếu phim.

Bên kia, Nhan Ý và Úc Yến cũng vui vẻ. Ra khỏi cửa là một con đường nhỏ dẫn tới cổng ngoài, cả hai chậm rãi rảo bước.

“Vui lắm à?” Úc Yến hỏi.

Nhan Ý gật đầu.

Úc Yến: “Biết ngay mà.”

Nhan Ý rất khát vọng tình thân, từ khi cậu ở cô nhi viện rồi tới ở gia đình nhận nuôi, đến lúc trưởng thành, cậu vẫn luôn khát vọng.

Cậu thích mỹ mãn, thích đại đoàn viên, dù bản thân chịu chút thiệt thòi cũng muốn có sự viên mãn của tình thân, khi đó cậu sẽ vui hơn, hạnh phúc hơn, an yên hơn.

Cũng vì biết được điều nên nên Úc Yến mới làm thế.

Nhan Ý: “Anh không ngờ em lại chủ động lấy lòng ông nội đấy.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn đi lấy lòng một trưởng bối, không kiêu căng, không lạnh nhạt, hạ thấp tư thái xuống.

Úc Yến: “Em muốn lấy anh mà.”

Nhan Ý cười, kéo tay hắn, mười ngón tay đan xen.

Ven đường tuyết đọng thành băng, trên cây lá khô thưa thớt lay lay, gió Bắc khẽ rít gào, mùa Đông năm nay vẫn lạnh như năm trước.

Nhan Ý kéo chiếc khăn quàng lông xù mềm mại, lại cảm thấy đây là mùa Đông ấm áp nhất của cậu trong suốt hơn hai mươi năm qua.

Bốn ông cụ xem buổi công chiếu đầu tiên xong, thay nhau gọi cho Úc Yến, khen hắn đến tận mây xanh.

Bọn họ kích động nói rằng, chắc chắn bộ phim này siêu hot.

Bốn ông cụ đều là người có kiến thức, họ nói như vậy thì lượng người xem lớn tuổi chắc chắn rất cao, khán giả ở những độ tuổi khác cũng sẽ không kém.

Đúng như dự đoán, đây vốn là phim lớn quốc tế được chú ý, mới chiếu ngày đầu tiên đã có danh tiếng tốt, sau đó hot lên là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.

Úc Yến diễn vai người huấn luyện ngựa không chỉ không bị các diễn viên ngoại quốc lấn áp mà còn đột phá vòng vây, trở thành nhân vật nổi trội nhất.

Đạo diễn Schubert đã gọi cho Úc Yến, khen hắn một tiếng đồng hồ, còn tiết lộ muốn mời hắn đóng bộ phim tiếp theo.

Sự rắc rối của hạnh phúc tới rồi.

Bộ phim võ hiệp tiếp theo của đạo diễn Tông đã bắt đầu chuẩn bị, nam chính được quyết định là Úc Yến.

Nhan Ý nói muốn bàn bạc lại thời gian, bên kia nói có thể phối hợp với Úc Yến, cũng nói rất nhiều đạo diễn đã hỏi ông ấy về Úc Yến, diễn viên người Hoa vừa đẹp trai, vừa hung tàn lại thần bí.

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Ý rất xúc động và kiêu ngạo, không ngờ Úc Yến lại tự mình đi lên con đường quốc tế mà công ty còn chưa trải sẵn.

Cậu mơ hồ cảm thấy, trong giới điện ảnh Úc Yến sẽ đi trên một con đường vô cùng rực rỡ.

Nghĩ vậy, khi cậu đi ra phòng khách nhìn thấy Úc Yến đang cắn hạt dưa nói với mấy người khác: “Các người nói xem, theo tình hình này có khi nào tôi sẽ giành được giải thưởng lớn quốc tế chỉ bằng bộ phim điện ảnh đầu tiên không?”

Nhan Ý: “…”

Không ai thèm để ý đến hắn.

Mọi người đều cắn hạt dưa, coi hài trên TV.

Cắn xong đĩa hạt dưa, Tạ Túc mới chậm rãi nói: “Giải thưởng lớn quốc tế dành cho nam phụ xuất sắc nhất à?”

Hai chữ “nam phụ”, cậu ta nhấn thật mạnh.

Úc Yến thản nhiên nói: “Cậu còn chưa ra quốc tế nữa đó.”

Tạ Túc: “Bộ phim đầu tiên của tôi đã lọt vào ba liên hoan phim lớn.”

Úc Yến: “Đó là phim, không phải cậu.”

Cuộc đối thoại này đúng là không nghe nổi nữa mà.

Ân Tu đứng lên: “Tôi phải đến đài truyền hình XX diễn tập cho Xuân Vãn đây.”

Lê Diêu: “Em đến đài truyền hình YY.”

Bạch Thời Cảnh: “Tôi đến đài truyền hình SS.”

Úc Yến cũng đứng lên, hỏi Tạ Túc: “Cậu không tham gia Xuân Vãn nhỉ?”

“Tôi đâu có hạnh phúc như cậu.” Tạ Túc đứng lên, bắt chước giọng Versailles của hắn: “Hai ngày nay tôi phải chạy ba show Xuân Vãn.”

Úc Yến: “…”

Nhan Ý nhịn cười: “Nếu được thì về ăn tất niên.”

Mọi người đều lên tiếng đáp lại.

Ngày tất cả các gia đình đoàn viên có lẽ họ không thể ở cùng nhau, nhưng sự chia xa này không khiến cho họ đau lòng, vì họ đều biết, dù có bận rộn hơn nữa, trễ hơn nữa thì họ cũng có thể về, có chỗ để cho những người đến từ những thời không khác, vốn không thuộc về năm nay như họ cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.

Bọn họ cùng nhau rời đi, rồi lần lượt quay về.

Năm mới cứ thế tới.