Hội nghị thường niên của Quan Nguyệt được tổ chức long trọng hơn so với tưởng tượng của người nhà họ Nhan.
Đảo mắt nhìn đâu cũng là những nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tivi, các nữ minh tinh ăn mặc lộng lẫy hệt như đi thảm đỏ, lễ phục đẹp đẽ, trang điểm tỉ mỉ, gương mặt tươi trẻ, Khương Chỉ Lăng thấy mà phải cúi đầu.
Lúc còn trẻ bà ta tham gia các bữa tiệc, người khác đều vây quanh nói bà ta là họa sĩ xinh đẹp, dù có minh tinh đẹp hơn ở đó thì bà ta vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực. Bà ta tự nhận mình không hề kém cạnh bọn họ, bất kể về khí chất hay tài hoa. Nhưng bây giờ, bà ta cúi đầu nhìn bộ lễ phục mình đã lựa chọn tỉ mỉ lại thấy chẳng hề ăn khớp với họ cả.
Bà ta đã mua váy quá rẻ, hay cuộc sống khép kín trong gia đình lâu năm khiến gu thẩm mĩ của bà ta không còn phù hợp với thế giới này nữa rồi?
Nhan Tư đang hưng phấn cũng bị đả kích.
Cậu ta muốn vào showbiz vì cảm thấy mình không hề kém cạnh nam minh tinh. Ở trong phim, bọn họ quả thực rất đẹp nhưng cậu ta luôn cho do bọn họ trang điểm đậm. Giờ đây nhìn thấy các minh tinh ngoài đời vẫn tự tin toả sáng như vậy, Nhan Tư suy sụp nản lòng.
Ba người chẳng khác gì nhà quê lên thành phố cả.
Ở đây rất nhiều người sở hữu ngoại hình bắt mắt hơn họ, cũng có một vài người dù ngoại hình bình thường thôi nhưng lại được những minh tinh kia vây quanh.
Chỉ có bọn họ không bắt mắt cũng không có quyền thế.
Đột nhiên có tiếng xôn xao, ba người còn cho là nhân vật lớn nào đó, nhìn lại mới biết là Nhan Ý.
Cậu mặc một bộ âu phục màu xám tro khiêm tốn, tóc được vuốt ngược ra sau đầu để lộ vầng trán bóng, đôi mắt xinh đẹp cũng phô ra rõ ràng, dù ở trong bữa tiệc quy tụ các minh tinh, cậu vẫn khiến người ta phải chú ý.
Cậu mỉm cười gật đầu với người xung quanh, thần thái ung dung tự nhiên mà lui vào góc, nhưng có rất nhiều người đuổi theo cậu. Có minh tinh, có đạo diễn, có biên kịch, có những đồng nghiệp khác nữa.
Ba người nhìn thấy mà hoảng hốt.
Trong gia đình họ, Nhan Ý luôn là người không có cảm giác tồn tại nhất, thường xuyên im lặng chui vào góc nhỏ nhất. Theo lý thì cậu phải là người yếu nhất, thất bại nhất trong nhà họ. Không ngờ ở nơi mà ngay cả họ cũng không có cảm giác tồn tại, cậu lại nghiễm nhiên trở thành người được tâng bốc.
Chuyện này đã xảy ra như thế nào, xảy ra từ lúc nào chứ?
Vì không muốn bị nhiều người chú nên Nhan Ý không đi cùng năm người kia, một mình đến hội nghị thường niên, không ngờ vẫn bị vây lấy. Cậu đang nghĩ cách rời khỏi đó, liếc qua chợt thấy bố mẹ, cậu hơi sửng sốt, nói xin lỗi người xung quanh rồi đi về phía họ.
“Bố, mẹ, sao ba người lại tới đây?” Nhan Ý bối rối hỏi.
Nhan Ý đi đến gần, bốn người lập tức trở thành trung tâm chú ý của bữa tiệc.
Tâm trạng Khương Chỉ Lăng rất phức tạp: “Giám đốc Lôi gửi thư mời cho bố mẹ.”
Nhan Ý nhíu mày, luôn cảm thấy Lôi Đồng muốn gây chuyện.
Đêm hôm đó, sau khi xem tờ báo cáo giám định quan hệ cha con, lại nghe hai cha con nhà Lôi Đồng cãi nhau, Nhan Ý vẫn chưa đổi cách xưng hô. Xa cách hai mươi năm, chỉ một tờ báo cáo giám định thì khó lòng kéo gần lại được. Nhưng như Lôi Đồng đã nói, bọn họ là cha con, đây là sự thật không thể xóa bỏ, cậu không có quyền cản ông ta nói cho người khác biết, giống như khi chưa biết kết quả, cậu đã nói với Úc Yến rồi.
Hai ngày qua ngoài việc Lôi Đồng đưa cơm cho cậu thì không làm chuyện gì khác, cậu cũng không bị ai quấy rầy. Nhan Ý còn đang buồn bực vì sự săn sóc của Lôi Đồng, cho đến khi nhìn thấy bố mẹ và em trai ở bữa tiệc.
Chắc chắn Lôi Đồng không phải người thành thật khiêm tốn.
Hôm nay Khương Chỉ Lăng mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, vạt váy rất lớn, bên trên được đính kim cương nhân tạo lấp lánh, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai sáng loáng, tổng thể mang phong cách studio chụp ảnh.
Một tay bà ta nắm chặt cái túi đi tiệc, một tay lại bứt rứt kéo vạt váy.
Nhan Ý không nói ra cảm nhận trong lòng, cậu nhẹ nhàng bảo Khương Chỉ Lăng: “Mẹ, mẹ đi với con qua đây đi.”
Khương Chỉ Lăng sửng sốt, không biết Nhan Ý muốn đưa mình đi đâu, làm gì, nhưng ngày càng có nhiều ánh mắt quan sát khiến bà ta càng thêm bối rối, rất muốn nhanh chóng rời khỏi đó nên đã đi theo Nhan Ý.
Hội nghị thường niên còn chưa bắt đầu nên nhiều phòng ban trong công ty vẫn còn người ở lại, nhất là phòng thời trang, những lúc thế này thì càng đông người.
Khi Nhan Ý đưa Khương Chỉ Lăng vào, một chị gái xinh đẹp vội qua chào đón: “Cậu cần quần áo à?”
“Đúng vậy.” Nhan Ý cười nói: “Tự tôi chọn được, chị cũng đi chuẩn bị đi.”
Chị gái vui vẻ mở cửa cho cậu, sau đó đi thay quần áo.
Nhan Ý lượn quanh căn phòng tầm cỡ hậu trường của gameshow, cầm một chiếc váy vải tuýt màu đen và một dải ruy băng lụa màu nâu ra: “Mẹ, mẹ thay cái này đi, lát nữa nhập tiệc ngồi xuống ăn cơm tiện hơn.”
Khương Chỉ Lăng nhìn chằm chằm bộ váy trong tay Nhan Ý, không biết là giận hay thẹn, còn có cảm giác chua xót khó nói nên lời. Lúc lâu sau, bà ta cầm lấy bộ váy đi vào phòng thay đồ.
Bộ váy lụa hoa lệ được đổi thành cái váy đen đơn giản, bà ta như được cởi chiếc gông xiềng nặng nề, cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nhan Ý do dự, rồi cột khăn lụa cho bà ta.
Khương Chỉ Lăng hơi cứng người. Bà ta nhìn mình ở trong gương đã thanh thoát hơn mấy phần, mở miệng phá vỡ sự phớt lờ kia: “Sao cậu hiểu mấy thứ này?”
Một đứa bé từng ở trong trại trẻ mồ côi, một đứa bé yên lặng lớn lên trong xó, sao lại hiểu về những trang phục thời trang cao cấp, tùy tiện cũng chọn ra được bộ bộ váy thích hợp với phong cách của bà ta trong đống đồ xa xỉ phẩm cơ chứ?
“Nhìn nhiều nên biết ạ.” Nhan Ý cột chặt khăn lụa, lại cột mái tóc xõa tung của bà ta lên, nói: “Mẹ, mẹ rất đẹp, như là sắp sửa đến số ba mươi đại lộ Montaigne để uống trà chiều.”
Khương Chỉ Lăng cụp mắt, không nhìn vào đôi mắt trong sáng của cậu nữa.
Khi Nhan Ý dẫn Khương Chỉ Lăng quay về, Lôi Đồng đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhan Ý thấy ông ta không vui, nhưng khi thấy cậu lại miễn cưỡng nén giận, nở nụ cười cứng ngắc.
Úc Yến, Tạ Túc, Lê Diêu, Ân Tu và Bạch Thời Cảnh đều đi tới cạnh cậu, sau đó lại có nhiều người vây tới.
Chân mày của Lôi Đồng nhíu chặt hơn.
Hội nghị thường niên bắt đầu.
Lôi Đồng được MC mời lên sân khấu.
Úc Yến: “Người cha này của anh không ổn lắm.”
Nhan Ý: “…”
Tạ Túc: “Lần đầu tiên tới công ty gặp ông ấy, tôi cũng thấy ngoại hình hai người giống nhau.”
Úc Yến: “Nói như nói.”
Ân Tu dòm kỹ: “Đúng là rất giống nha, lúc trước không ai nhận ra sao?”
Lê Diêu uống ngụm rượu: “Thần kỳ ghê, người bố mà anh Tiểu Nhan vào showbiz tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh, còn là sếp lớn của chúng ta nữa.”
Nhan Ý xúc động, cậu cũng không ngờ người mình tìm kiếm lâu nay lại chính là sếp lớn của mình. Cậu nhìn Lôi Đồng, nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy ông ta ở cuộc họp nhậm chức, sự thổn thức trong lòng đó khó tuôn thành lời.
“Giống y như trước kia, Quan Nguyệt của chúng ta không có quy tắc gì hết, mọi người cứ tùy ý ăn uống vui đùa, tôi cũng không lảm nhảm mấy lời như nhớ lại quá khứ hay nói về triển vọng trong tương lai gì đó.” Lôi Đồng nói: “Nhưng mà hôm nay tôi có hai chuyện muốn tuyên bố.”
Nghe đến đây, Nhan Ý giật mình.
“Chuyện thứ nhất, từ nay trở đi, Nhan Ý chính là giám đốc quản lý nghệ sĩ của Quan Nguyệt chúng ta.”
Mọi người trong hội trường lập tức bàn tán xôn xao, tiếp theo đó là vỗ tay nhiệt liệt. Hầu hết mọi người đều nhìn Nhan Ý, ánh mắt vừa hâm mộ vừa thán phục. Còn trẻ như thế đã trở thành giám đốc nghệ sĩ, đây là chuyện trước nay chưa từng có ở Quan Nguyệt, nhưng không có ai bất mãn cả, cứ nhìn nghệ sĩ bên cạnh cậu thì ai mà bất mãn cho được.
Ngoại trừ một người, chính là giám đốc quản lý nghệ sĩ cũ. Vương Dương luôn thích làm trung tâm của đám đông lại khiêm tốn chui vào một góc, kể cả bảy tám nghệ sĩ mà anh ta dẫn dắt, anh ta cũng không cho đến gần.
Nghệ sĩ đến gần chỉ khiến anh ta cảm thấy khó chịu hơn.
Nếu giám đốc Lôi không thông báo cho anh ta tới, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ không tới.
Nghệ sĩ của anh ta cũng lúng túng.
Vương Dương không cho họ đến gần cũng tốt, bọn họ chỉ mong cách thật xa, kẻo thành trò cười khiến người ta chú ý.
Nhất là không nên bị Nhan Ý thấy được.
Cả công ty ai mà không biết Nhan Ý và Vương Dương bất hòa. Trước kia anh ta làm khó nghệ sĩ của Nhan Ý nhiều lần, nếu cậu mà làm khó thì họ biết đi đâu mà khóc đây. Bọn họ không trâu bò như Tạ Túc và Úc Yến, cũng không có nhiều tài nguyên đến mức không cần dựa vào công ty như hai người.
Chỉ có Khâu Mộ Thần đứng cách Vương Dương rất gần, dường như cậu ta không hề sợ bị Nhan Ý nhìn thấy, trái lại còn có vẻ rất muốn để cậu thấy, luôn nhìn về phía cậu.
Úc Yến hừ lạnh.
“Chuyện thứ hai là chuyện riêng.” Lôi Đồng cười nói: “Coi như là chia sẻ chuyện vui với mọi người vậy, thật ra Nhan Ý là con trai tôi, con trai ruột.”
Nhan Ý: “…”
Cả hội trường gần như bùng nổ.
Những người vốn còn bình tĩnh khi nghe Nhan Ý lên làm giám đốc quản lý nghệ sĩ, bây giờ cũng hưng phấn xôn xao vì chuyện này.
Nhan Ý bị ánh mắt nóng bỏng của tất cả người ở trong hội trường nhìn chằm chằm, lời “chúc mừng” vang lên liên tiếp nhưng cậu không hề vui, mà cảm thấy có chút trở tay không kịp.
Cậu đâu ngờ không giấu giếm mà Lôi Đồng nói lại là “không giấu giếm” như thế này.
Nhan Ý ngạc nhiên lại bất đắc dĩ nhìn Lôi Đồng, phát hiện ông ta đang nhìn sang hướng khác. Theo tầm mắt ông ta, cậu thấy ba người nhà Nhan Sương.
Nhan Ý: “…”
Nhan Sương, Khương Chỉ Lăng và Nhan Tư gần như chết lặng.
Ban nãy nghe Nhan Ý trở thành giám đốc quản lý nghệ sĩ của Quan Nguyệt thì bọn họ ngạc nhiên, giờ nghe Lôi Đồng nói cậu là con trai ông ta, cả ba đều hoảng hốt.
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu tại sao Lôi Đồng lại mời họ tới, cũng biết tại sao ông ta trả nhiều phí luật sư vậy rồi.
Nhất là Nhan Sương, ông ấy đã hiểu ý trong câu nói kỳ lạ của Lôi Đồng lúc trước.
“Các người đối xử với thằng bé như thế, năm triệu chắc đủ rồi nhỉ!”
Sắc mặt Nhan Sương vô cùng khó coi, ông ấy chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Nhan Tư lại không biết nhẫn nhịn, cậu ta còn trẻ, cảm xúc gì cũng hiện hết trên mặt, tức giận và ghen tị là rõ ràng nhất.
Trước kia Nhan Ý chỉ là đứa trẻ khác máu sống trong nhà họ, gia đình luôn lấy cậu ta làm chủ, sau đó mới cân nhắc đến Nhan Ý, thậm chí còn không cần cân nhắc đến cậu nữa.
Nhan Ý phải thuận theo cậu ta, ở dưới cậu ta, làm nền cho cậu ta.
Mà bây giờ, ánh mắt tất cả mọi người ở hội trường này đều tập trung vào Nhan Ý, cậu trở thành người nổi bật nhất, không có ai chú ý đến cậu ta.
Sự chênh lệch trong lòng cậu ta quá lớn.
Nhan Ý nên là đứa trẻ không ai cần, đứa trẻ được gửi nuôi ở nhà họ, sao lại là con trai Lôi Đồng cơ chứ?
Là Lôi Đồng đó, ngay cả cậu ta cũng biết nhà họ Lôi giàu đến mức nào.
“Sao anh ta có thể là con trai Lôi Đồng chứ? Chắc chắn có hiểu lầm!” Nhan Tư tức đỏ mắt: “Có phải anh ta dối trá không?”
“Im miệng! Đừng nói nhảm!” Nhan Sương thấy ánh mắt người xung quanh đổ dồn qua đây, vội quát cậu ta.
Nhan Tư được nuông chiều từ bé, giờ thêm sự chênh vênh thật lớn trong lòng, còn bị bố quát trước mặt mọi người nữa nên cậu ta tức giận đứng dậy đi luôn.
Xung quanh có người giễu cợt, cũng có người bàn tán.
Nhan Sương và Khương Chỉ Lăng ngồi không nổi nữa, cắn răng đuổi theo Nhan Tư.
Ở cửa đại sảnh, bọn họ quay đầu nhìn Nhan Ý được mọi người vây quanh, nơi đó quá chói mắt, bọn họ không thấy cậu trong đám đông.
Ba người nhà họ Nhan đi rồi, Lôi Đồng vui vẻ trong lòng.
Ông ta nói tiếp: “Về phần tại sao cắt chức Vương Dương, sẵn đây tôi cũng nói luôn.”
Người tham gia tiệc, ngoại trừ người thân bạn bè của nhân viên công ty thì còn có phóng viên nữa, đều rất hứng thú với đề tài này, bất kể hóng hớt hay vì công việc thì ai cũng vểnh tai lên nghe.
“Ngoài lý do năng lực của Nhan Ý rất xuất sắc, điểm này chắc mọi người biết rồi, còn lý do khác là Vương Dương từng bôi nhọ Nhan Ý, chèn ép đồng nghiệp, đạo đức không xứng với chức vị.”
Đối với người mình quan tâm, Lôi Đồng sẽ dùng đủ mọi cách để bảo vệ, người mà ông ta không để ý, ông ta sẽ không màng đến sự sống chết của người đó.
Sắc mặt Vương Dương rất u ám. Bị nhiều người nhìn như thế, anh ta khó chịu đến mức muốn biến mất ngay lập tức nhưng anh ta lại không thể bỏ chạy giống như gia đình Nhan Sương, chỉ có thể chịu đựng.
Khi nghe Lôi Đồng nói Nhan Ý là con trai mình, anh ta đã biết chắc chắn mình không có kết cục tốt rồi.
Đấu thế nào được, Nhan Ý không chỉ là cấp trên của anh ta, còn là con trai của ông chủ, là cậu chủ nhà họ nữa.
Úc Yến liếc Vương Dương, ánh mắt nhìn qua một người khác. Hắn hỏi Nhan Ý: “Anh ta bôi nhọ anh chuyện gì?”
Nhan Ý: “…”
Ánh mắt bạo quân vô cùng sắc bén, hắn nhìn ra có chút khác thường từ biểu cảm của Nhan Ý.
“Khâu Mộ Thần cứ nhìn anh mãi kìa.” Úc Yến lạnh nhạt nói.
Nhan Ý: “…”
“Mặt anh căng thẳng thế, chẳng lẽ việc bôi nhọ đó có liên quan đến Khâu Mộ Thần à?” Úc Yến lại hỏi.
Nhan Ý: “…”
Úc Yến lấy điện thoại ra: “Em lên diễn đàn hóng hớt tìm là biết ngay.”
“Đừng tìm!” Nhan Ý cười nhìn mọi người, cong môi bảo hắn dừng lại: “Anh sẽ nói cho em biết.”
Hội nghị thường niên này quá mệt mỏi, phải đối phó với việc Lôi Đồng công khai bất ngờ, phải quan tâm đến bố mẹ, lát nữa Lôi Đồng đi xuống cậu còn phải đi đối phó với mọi người trong công ty, lại còn phải trả lời câu hỏi của người yêu nữa.
Nhan Ý thật lòng muốn trốn.
Chờ thêm lát chắc mặt cậu sẽ cứng nhắc vì cười mất, không biết cậu đã nâng ly bao nhiêu lần rồi.
Đã vậy, cậu nhìn Úc Yến, chợt nảy ra một ý.
“Úc Yến, chúng ta bỏ trốn đi?” Nhan Ý nhỏ giọng nói.
Úc Yến nhướng mày.
Nhan Ý cười.
“Tôi đi WC.” Nhan Ý nói khá lớn, mọi người xung quanh đều nghe được.
Sau khi cậu đi, lát sau Úc Yến cũng lặng lẽ đi ra.
Hai người lén lút chui vào xe, bỏ lại tất cả mọi người trong bữa tiệc, cùng nhau về nhà.
“Lúc trước Vương Dương muốn cướp Khâu Mộ Thần, nhưng công ty không dễ đổi quản lý cho nghệ sĩ, trừ phi quản lý phạm phải sai lầm lớn nên Vương Dương mới nghĩ cách bôi nhọ anh.” Úc Yến lên xe, Nhan Ý giải thích cho hắn nghe.
“Bôi nhọ anh cái gì?” Úc Yến hỏi.
“Quấy rối tình dục Khâu Mộ Thần.” Nhan Ý yếu ớt nói.
Thật lâu Úc Yến không nói gì.
Nhan Ý hỏi: “Sao thế?”
Úc Yến: “Muốn quay về đánh người.”
Nhan Ý: “…”
Hắn cân nhắc rồi nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại bôi nhọ anh quấy rối tình dục?”
Nhan Ý: “Vì phải đủ nghiêm trọng mới đổi quản lý được.”
Úc Yến hừ một tiếng: “Em thấy không chỉ vậy đâu, phải thật thật giả giả thì mới gạt người được. Hôm nay Khâu Mộ Thần cứ luôn nhìn anh, trước kia hai người thân mật lắm đúng không?”
Nhan Ý: “…”
“Cũng bình thường thôi, bọn anh là bạn đại học, trước kia quả thực khá thân thiết.” Nhan Ý ngại ngùng nói.
Trước khi lên đại học cậu không có bạn bè gì cả, sau khi lên đại học, Khâu Mộ Thần là người đầu tiên quan tâm tới cậu.
Cậu ta mua khoai lang nướng cho cậu trong ngày Đông tuyết rơi nhiều, kéo cậu đến các hội nhóm, rời khỏi thế giới khép kín. Ngoài bố mẹ ra, cậu ta là người đầu tiên cho cậu ấm áp.
Khi đó cậu có quá ít ấm áp, một chút hơi ấm đó rất quý giá, Nhan Ý rất cảm kích cậu ta. Vậy nên dù sau đó Khâu Mộ Thần và Vương Dương cùng nhau bôi nhọ cậu, cậu cũng không hề cố ý trả thù đối phương.
Nhan Ý không giấu Úc Yến, nói hết những chuyện đó cho hắn biết.
Úc Yến nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi về đến nhà, Úc Yến vẫn còn buồn rầu.
Nếu hắn nổi giận thì Nhan Ý còn có cách xử lý, nhưng hắn như thế này… Hắn như thế này thì cậu cũng có cách xử lý.
“Anh cảm kích cậu ta cũng không có hành động nào quá thân mật cả. Em nghĩ xem, trước khi chúng ta yêu nhau, anh có quấy rối tình dục em không?”
Úc Yến nghi ngờ nhìn cậu.
“Ngay cả người chỉ có trên trời không có dưới đất như em mà anh còn không quấy rối, sao anh lại đi quấy rối cậu ta cơ chứ?”
Úc Yến: “…”
Hắn nghiêng mặt qua một bên.
Nhan Ý dùng hai tay ôm mặt hắn xoay lại: “Có phải em ghen vì anh nói cậu ta từng mang đến cho em rất nhiều ấm áp không? Sau khi gặp em, những thứ đó đều bị em thay thế rồi.”
Khóe miệng Úc Yến giật giật, Nhan Ý biết hắn muốn nói, nên đổi từ ôm mặt hắn sang dán vào cằm hắn.
“Bắt đầu từ khi nào?” Úc Yến hỏi.
“Có lẽ là từ lần săn thú, một con cáo nhỏ bị mũi tên bắn chết, em che mắt anh lại.” Ngón tay cả Nhan Ý di chuyển trên cái cằm tuyệt đẹp của hắn, cậu nói: “Em rất tàn nhẫn, em từng giết rất nhiều người, nhưng em lại không muốn để anh nhìn thấy chết chóc và máu tươi. Đó là lần đầu tiên anh có cảm giác mình được bảo vệ như bảo bối.”
Úc Yến hừ lạnh một tiếng.
Nhan Ý mỉm cười, hôn lên khóe miệng hắn. Ban đầu Úc Yến còn nhịn được nhưng khi cảm thấy đôi môi Nhan Ý cọ vào khe hở môi mình, trái cổ của hắn nhanh chóng lăn lộn.
Bàn tay của hắn chuyển từ cổ Nhan Ý qua tai cậu, khẽ bóp, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Bọn họ đang dự hội nghị thường niên rồi.” Giọng Nhan Ý hơi khàn.
Ánh mắt Úc Yến trở nên sâu hơn, tay hắn chuyển ra sau gáy Nhan Ý, kéo cậu về phía mình. Đầu tiên hắn dùng chóp mũi khẽ cọ với chóp mũi cậu, như là an ủi, sau đó lại hôn cậu thật mạnh.
Hai người đều đã uống rượu ở bữa tiệc, trong miệng toàn là mùi rượu, càng nồng nàn say đắm hơn theo hơi thở quấn quýt bên nhau.
Nhan Ý say khướt.
Cậu không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, cả người ướt đẫm, tấm lưng nóng bỏng đặt lên mặt tường lạnh băng.
Úc Yến cắn vào cổ cậu, dần dần đi xuống.
Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm che mất tiếng rên rỉ và gọi tên của ai đó.
Hơi nóng và hơi nước hòa với nhau khiến cả phòng đều nóng bỏng, ướt át và triền miên.
…
“Anh Tiểu Nhan! Anh Tiểu Nhan! Anh mau mở cửa đi!”