Đã nhiều ngày trôi qua Doãn Khiêm không về nhà, đến cả một lời nhắn cũng không thấy khiến hắn không khỏi lo âu phiền muộn. Liệu có phải tên nhóc này muốn bỏ rơi hắn chăng?
Cạch
Tiếng cửa nhà mở toang ra, hắn vui mừng ra đón, ấy thế mà trái với kì vọng của hắn, đối phương lần này trở về lại mang theo một cô gái khác vào nhà.
" Nhớ em không? ” Tiểu Uyển tiến lại gần hắn chào hỏi.
Phải, không ai khác lại chính là cô gái Tiểu Uyển mà hắn vẫn thường hay tâm sự cùng. Tâm trạng đang có chút bất ngờ thì hai người trước mặt lại đột nhiên khoá môi nhau trong sự bàng hoàng và bất lực của hắn.
" Em dẫn điếm về làm tình, có được không anh? ”
Doãn Khiêm cười nhếch, xong không để đối phương kịp trả lời liền khoác eo cô gái tiến vào phòng.
Cả đêm đó hắn không thể nào chợp mắt vì tiếng rên la ân ái ở phòng bên. Hắn tự trách bản thân vì sao ban nãy không thẳng thừng cấm cản cậu, lại làm ngơ chi để rồi giờ phải thức trắng thâu đêm.
“ Con mẹ nó ”
Một bên hoan ái rên la đỏ mặt, một bên âm thầm khóc ướt gối đỏ mắt. Vốn chỉ cách một hành lang, sao lại như có sự khác biệt đến như thế?
Sáng hôm sau khi thức dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là đống bao cao su và tinh dịch rải rát khắp căn nhà.
" Này, có muốn làm gì thì cũng phải để ý người khác chứ? ”
" Chứ lúc anh chơi gái ở ngoài đó để ý tới em ở nhà sao không? ”
“ Chơi gì - ”
Chưa kịp phản bác lại thì tiếng điện thoại reo lên khiến hắn phải vội vào phòng nhấc máy. Đến khi xong xuôi ra khỏi phòng định trả lời câu nói ban nãy thì cậu và Tiểu Uyển đã đi ra ngoài từ bao giờ.
…
" Đệt, mày cosplay gấu trúc à? ” Lục Hải nhìn đôi quầng thâm của hắn mà không khỏi bật cười, đây là phải thức khuya đến mức nào mới có thể đạt được cảnh giới đó chứ?
" Thằng khốn Doãn Khiêm đem gái về nhà cả tuần nay, tao làm gì ngủ được? ” Vừa nhắc đến chuyện đó hắn lại bực cả mình, đôi tay không chủ ý gõ mạnh lên bàn phím khiến anh chàng Lục Hải chỉ biết sợ khiếp hồn.
" Đệt, coi khù khờ vậy mà cũng khoẻ dữ ha? ”
" Tao trù nó yếu sinh lí cho rồi! ”
Cứ thế Doãn Khiêm đã đem người khác về nhà được một tuần, thế mà quanh đi quẫn lại cũng là những gương mặt quen thuộc thường tiếp hắn ở quán bar. Doãn Khiêm đây là muốn dành hả? Nhưng hắn có làm gì đâu mà dành?
" Hôm nay… cậu đừng dẫn người khác về nhà nữa được không? ”
“ Được thôi, vậy em ra khách sạn.”
“ Không phải, ý anh là… nếu em muốn ngủ, thì ngủ với anh này…”
Đồng tử cậu mở to hết cỡ, lần đầu tiên trong đời người cậu thích lại mời gọi cậu với giọng điệu này, công sức mấy ngày qua có vẻ cũng không uổng phí rồi.
Lại tua về cái ngày sau khi hắn vứt tô cháo xuống đất, Doãn Khiêm đã tức giận đi đến nhà Lục Hải ở nhờ, sẵn xin thêm lời khuyên tình cảm.
" Đệt, mày làm thằng bạn tao chảy máu lỗ đ*t à? ” Lục Hải vừa nghe đoạn mở đầu liền toát hết cả hồn, tên bạn thân cấm dục của anh thế mà lại bị mất trinh hậu môn bởi thằng em trai thân yêu của hắn, đã thế còn bị hành cho chảy máu luôn chứ, anh đấy là vừa nể sức chịu đựng của Hạ Lâm vừa không quên sợ cái “máy dập” trước mặt.
" Ai bảo anh ấy suốt ngày đi chơi điếm chi? ”
" Ê bao nhiêu cách sao mày lại sài mưu hèn kế bẩn đó. Giờ nó như vậy đúng không, thì mày cứ đem mấy em mà nó từng chơi về nhà rồi xơi trước mặt nó. ”
" Kế hay đó, duyệt! ”
Hoá ra đầu đuôi ngọn ngành đều là do người bạn thân quý hoá của hắn bày trò, tình bạn thân thiết đến thế mà tới giờ này hắn mới nhận ra. Quả là hay cho Hải ca, giỏi cho Hải ca. Đã thế lúc cậu tâm sự lại còn giả vờ bất ngờ này kia nữa chứ, xong chuyện này hắn vẫn là nên trừ khử anh bạn kia mà!
" Vậy là cậu làm tình với bọn họ để chọc tức anh? ”
“ Đâu có, bọn em cả đêm chỉ ngủ cùng thôi, em trả tiền thuê bọn họ rên la cả đêm cho anh tức chơi á mà…”
“ Thế còn đống chiến tích kia? ”
" Anh không thấy kiến bu đầy nhà à? là sữa pha loãng đó, em còn chi hẳn bao cao su xịn để đựng sữa hù trước phòng anh mà! ”
Hạ Lâm cũng đến lạy với tên nhóc này, rõ là lắm chiêu trò khiến hắn mấy ngày nay sầu não vô cùng, té ra cũng chỉ là trò bịp bợm, tên nhóc này đến cả quần áo của phụ nữ còn chưa từng cởi bao giờ.
" Nhưng mà… anh làm tình với mấy bà chị đó rồi đúng không? ”
" Có đách, ông đây sang đó uống rượu rồi tam sự với mấy cô ấy thôi, đặc biệt là cái cô đầu tiên em đưa về tên Tiểu Uyển, là người hay bầu bạn trò chuyện với anh nhiều nhất ấy! ”
Cả hai nhìn nhau một hồi, xong lại cười trừ. Thế hoá ra là bọn họ đã hiểu lầm nhau cả à…vậy còn, chuyện tình cảm của cả hai thì sao?
“ Anh thích - “
Hắn chưa kịp dứt lời liền bị cậu nhóc bên cạnh chặn miệng, xong còn cướp luôn cả lời của hắn nữa chứ.
" Em thích anh, cực kì thích anh. Nhưng mà, anh có thể đợi đến chừng nào em kiếm được nhiều tiền rồi hẳn bắt đầu yêu nhau được không? ”
“ Chi cho cực vậy, anh đây có nhà có xe, tiền cũng chả thiếu mà ” Hạ Lâm khó hiểu đáp
" Nhưng em muốn nuôi anh bằng tiền của em, anh ráng đợi em hai năm nha. ”
Doãn Khiêm vốn đã hạ quyết tâm này từ lâu, nếu không phải vì sự cố kia với La Nhi, thì giờ này cậu hẳn cũng đã có được nhiều tiền hơn rồi. Nhưng dẫu vậy thì có sao chứ, với sự siêng năng và cần mẫn của cậu thì sớm muộn cũng sẽ đủ tiền mua nhà mua xe làm sính lễ cho hắn.
" Được, anh hứa. Cơ mà, chưa quen nhau thì đừng đụng chạm nhá, tối nay ngủ thôi không làm gì đâu!”
" Ơ? ”
Tưởng nói chơi mà làm thật, Doãn Khiêm tối đó chỉ được ôm hắn mà chẳng làm gì….